NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

- Đây là chuyện công ty các người. Tôi không ý kiến! Dương Minh đối với sự thức thời của Trương Bảo rất hài lòng. Xem ra địa vị của Tôn Côn ở hãng xe taxi đã được đảm bảo.

- Ha ha, không biết Tôn Côn tiên sinh có chấp nhận vị trí giám sát viên này không? Trương Bảo chuyển sang hỏi Tôn Côn.

- Tôn Côn, anh cứ yên tâm, chúng tôi thuê anh không phải làm không công, chúng tôi cũng sẽ phát lương tháng cho anh. Hay để tôi làm chủ, mỗi tháng ba ngàn được không?

- Ba ngàn, điều này.

Tôn Côn nhất thời ngỡ ngàng, sự tình thay đổi quá nhanh. Nếu kiêm được chức giám sát viên này thì dù không được trả tiền thì tiếng nói trong giới tài xế cũng có trọng lượng hơn nhiều, chính là một vinh dự!

Được công ty nhận, lại được họp bàn chiến lược, chuyện này nhân viên quèn trước kia như hắn có thể sao? Vậy mà bây giờ lại còn được ba ngàn một tháng, khiến hắn có cảm giác như đang nằm mơ!

Bình thường cả tháng chạy xe xuôi ngược, trừ đi chi phí xăng dầu thì chỉ lại năm ngàn, chức giám sát viên đã cho hắn ba ngàn, chuyện này sao không khiến hắn động tâm chứ?

Thấy Tôn Côn còn chưa đáp ứng, Trương Bảo lại lầm tưởng rằng Tôn Côn còn chê ít bèn tiếp lời.

- Ba ngàn quả cũng có hơi ít, vậy thì một tháng năm ngàn đi. Tôn Côn tiên sinh liệu đã đề nghị của chúng tôi chưa?

- Tôi đương nhiên đồng ý. Tôn Côn ngẩn ngơ, trong lòng mừng rỡ vội gật đầu đáp ứng.

- Được, vậy từ mai bắt đầu, Tôn Côn anh chính là giám sát viên của công ty, chút nữa tôi sẽ đem tin tức này công bố toàn lãnh đạo công ty.

Trương Bảo thấy Tôn Côn đáp ứng nhất thời thở ra nhẹ nhõm.

Bỏ năm ngàn một tháng xem ra Trương Bảo cũng có tính toán. Nếu để Tôn Côn làm miễn phí chỉ e mọi người sẽ lên án. Tôn Côn vào biên chế công ty mà lại khiến Dương Minh yên tâm, quả thật thu xếp rất chu toàn.

Trương Bảo thầm đắc ý, mình quả nhiên là thiên tài, chủ ý tốt như vậy cũng nghĩ ra được, quả nhiên là quá ngon rồi!

- Tốt, nếu sự tình đã như vậy thì tôi cũng nên đi. Dương Minh cười nhạt.

- Trương Bảo, hi vọng ông nhớ những gì hôm nay đã nói.

Dương Minh lại cười nói với Tôn Côn. - Anh Côn, em đi trước, anh ở đây giải quyết cho xong việc, có gì thì gọi cho em.

Tôn Côn cảm kích liếc Dương Minh gật đầu một cái, chuyện tình hôm nay nhờ có Dương Minh mà quá khứ khó khăn bỗng chốc thành tương lai rộng mở. Có tiền trong tay thì việc học của con trai đã không còn là vấn đề!

Việc này đối với Dương Minh cũng chỉ là một cái nhấc tay. Rời khỏi hãng xe taxi, hắn lên xe rồi nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn hai giờ chiều lại không còn chuyện gì. Giờ này quay lại trường đã quá muộ, mà cuộc hẹn với Tôn Khiết buổi tối còn khá lâu.

Hiếm khi có được phút giây nhàn rỗi, Dương Minh đỗ cạnh bên lề đường sau đó lại mở radio, nhẹ nhàng cảm thụ phút giây bình yên.

- Sáng hôm nay, ba can phạm Tạ Văn Tiến, Lưu Triệu Quân, Tề Chí Đức với tội danh cưỡng dâm bất thành, cố ý gây thương tích tiếp viên nhà hàng Bất Dạ Thiên là Trầm Vũ Tích đã bị đưa ra xét xử ở Tòa án Nhân dân Tùng Giang, xem xét phán quyết.

Trong đơn khởi tố, bị cáo Tạ Văn Tiến vào lúc hai giờ khuya ngày 22 tháng. cùng hai tòng phạm Lưu Triệu Quân, Tề Chí Đức đã theo dõi tiếp viên này đến tầng thượng trong tiểu khu, với ý đồ cưỡng gian nhưng bất thành! Đã khiến cô này bị thương nặng, hiện phải ngồi xe lăn.

Dương Minh nhíu mày, vặn lớn loa lên một chút.

Trầm Vũ Tích, cái tên này dường như Dương Minh đã quên nhưng bên trong radio truyền ra tin tức tòa án khiến hắn nghĩ tới cô tiếp viên có dáng người ngọt ngào của Bất Dạ Thiên.

Hai người chỉ gặp một trong vụ đấu súng ở Bất Dạ Thiên, sau này đã tìm được là do Điền Long đứng sau lưng, Trầm Vũ Tích cũng không bị tổn thương gì.

Từ đó Dương Minh đã không còn nhớ nhưng sự đời khó lường lại khiến hắn thêm một lần nghe cái tên này.

Cái tên Lưu Triệu Quân lại càng thì nghe quen hơn, Dương Minh từ sớm đã nghĩ hắn không phải là người tốt, nhưng cũng không ngờ hắn dám làm ra cái chuyện bại hoại này.

Dương Minh thở dài rút điện thoại gọi cho Hạ Băng Bạc.

- Dương Minh? Lại có chuyện gì mà tìm tôi? Mỗi lần Hạ Băng Bạc nhận được điện từ Dương Minh đều là có chuyện, nói cách khác thì Dương Minh không có chuyện sẽ không gọi cho hắn.

- Giúp tôi hỏi thăm một chút, ở chỗ tôi hiện đang mở phiên tòa thẩm tra vụ Trầm Vũ Tích, hỏi anh xem có giúp đỡ được hay không. Dương Minh đáp lời.

- Cậu dính vào rắc rối sao? Muốn tôi giúp cậu chạy án? Hạ Băng Bạc sửng sốt hỏi.

- Không phải. Tôi biết ba tên bị cáo này đều không phải thứ tử tế gì mà gia đình chúng cũng có tiền nên tôi nghĩ sẽ có người chạy án cho chúng nó. Dương Minh nói.

- Tôi biết rồi. Hạ Băng Bạc thở phào, tưởng là chuyện gì chứ ba tên lưu manh thì kết án nặng cho chúng thêm chút cũng không sao. Nếu Dương Minh bắt hắn biến ba kẻ từ vô tội thành có tội mới là làm khó hắn.

Dương Minh cúp điện thoại, tin tưởng chuyện này không mấy khó khăn với Hạ Băng Bạc. Hắn khởi động xe đi về Bệnh viện nhân dân số I, không biết sao khi nghĩ đến Trầm Vũ Tích cả đời phải ngồi trên xe lăn, Dương Minh lại cảm thấy trong lòng khó chịu.

Người phụ nữ đang vào lứa tuổi thanh xuân, phải được hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp vậy mà phải bất hạnh ngồi trên xe lăn. Hơn nữa Dương Minh lại từng gặp một Trầm Vũ Tích xinh đẹp nên càng chịu nổi. Hắn gọi cuộc điện thoại là muốn những kẻ gây ra tội ác phải bị trừng trị thích đáng.

Đỗ xe trong bãi của bệnh viện, Dương Minh mới nghĩ ra không biết Trầm Vũ Tích nằm ở phòng nào. Cười khổ một lúc lấy điện thoại ra gọi cho Bạo Tam Lập, chuyện trước kia của Trầm Vũ Tích là do Bạo Tam Lập ra mặt giải quyết.

- Dương ca, tìm tôi có việc gì thế? Bạo Tam Lập rất nhanh bắt máy.

-Báo tử, cậu có biết Trầm Vũ Tích nằm ở phòng nào Bệnh viện nhân dân số I không? Dương Minh hỏi.

- Trầm Vũ Tích? Cô ấy xuất viện rồi, hôm nay tôi còn đưa cô ấy ra tòa làm chứng. Bạo Tam Lập ngạc nhiên nói.

- Chân cô ấy khỏi rồi? Dương Minh cũng ngạc nhiên.

- Không…vẫn là ngồi xe lăn.Bệnh viện cũng hết cách, các vết ngoại thương đã lành nhưng dây thần kinh tổn thương nghiêm trọng nên đànhchịu. Bạo Tam Lập thở dài nói.

- Tòa án đã có phán quyết chưa vậy? Dương Minh hỏi.

- Vẫn chưa, tuần sau tiếp tục lại xử. Nhà tên Tạ Văn Tiến tìm cách gây chống án a, lại tìm một số người để lo lót. Nhưng tôi cũng đâu phải là bù nhìn, đường đường là giám đốc công ty bảo an nên bọn chúng cũng phải kiêng nể. Bạo Tam Lập nói.

- Ừ, tôi đã nhờ người lo chuyện này. Cậu cứ yên tâm đi, nhất định sẽ không qua cho bọn chúng. Báo tử, chuyện này lại làm phiền cậu rồi, sao không nói gì với tôi? Dương Minh hỏi.

- Dương ca, tôi thấy anh đang bận. Hôm qua vừa mới về nên cũng chưa kịp nói. Dương ca, anh muốn tìm Trầm tiểu thư?" Bạo Tam Lập cười khổ nói.

- Ùa, tôi muốn đi thăm cô ấy một chút. Dương Minh nói.

Qua một thời gian tiếp xúc Bạo Tam Lập dần nhận ra Trầm Vũ Tích vốn không phải là tình nhân của Dương Minh. Trầm Vũ Tích cũng đã thừa nhận chỉ là đơn phương thầm yên Dương Minh. Bất quá Bạo Tam Lập cũng không vì vậy mà lạnh nhạt với nàng, ngược lại còn rất nhiệt tình giúp trị bệnh và kiện cáo. Mà Trầm Vũ Tích vốn là nhân viên của Bất Dạ Thiên nên cho dù thế nào thì Bạo Tam Lập cũng phải quan tâm đến.

Khi biết Trầm Vũ Tích chỉ yêu đơn phương Dương Minh. Bạo Tam Lập thấy cô gái này cũng ngây thơ trong sáng, nảy sinh thứ cảm tình như là với người thân vậy.

- Cô ấy đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Sau khi phiên tòa kết thúc là tôi đã đưa cô ấy về.Bạo Tam Lập nói.

- Như vậy à…Nhà cô ấy ở đâu? Dương Minh cảm thấy có chút ngượng ngùng.Chuyện ra thế này mà hắn chẳng hay biết gì a.

- Ở một tiểu khu cách Bất Dạ Thiên không xa. Dương ca, anh đang ở đâu? Để tôi đưa anh đến. Bạo Tam Lập hỏi.

- Tôi đang ở bệnh viện Nhân Dân số I, nhưng để tôi đến Bất Dạ Thiên rồi chúng ta cùng tớ. Dương Minh nói.

- Ừm, vậy để tôi đến Bất Dạ Thiên chờ anh. Bạo Tam Lập nói.

Thấy Dương Minh muốn đi thăm Trầm Vũ Tích, Bạo Tam Lập thầm vui mừng hộ nàng. Trầm Vũ Tích trước mặt hắn hiện luôn có nỗi buồn sâu lắng. Khi trước nàng vốn có tự tin với bản thân, nhưng bây giờ thì không dám hi vọng Dương Minh sẽ thích mình.

Lúc này được Dương Minh đến thăm nàng cũng nguyện vọng lớn nhất của nàng rồi. Nàng biết Dương Minh vốn cũng không có cảm tình gì với mình. hiện tại lại thêm đôi chân bị hỏng. Dương Minh sao lại có thể thích một cô gái què chứ? Bạo Tam Lập cảm thấy đáng tiếc cho nàng. Nhưng chuyện này sao có thể nói với Dương Minh. Bạo Tam Lập chỉ hết sức giúp đỡ khích lệ, biết đâu có một ngày nàng có thể đứng dậy.

Dương Minh thấy thương thế Trầm Vũ Tích không có chuyển biến tốt thì có chút bực mình.Tắt radio rồi lái xe về Bất Dạ Thiên.Thời gian này hắn không hay đến đây, dừng xe lại hắn gọi cho Bạo Tam Lập.

- Dương ca, anh đến chưa? Tôi đang ở bãi đỗ xe, ngoài ra còn có Tiểu Vương nữa. Bạo Tam Lập nói.

- Tiểu Vương? Dương Minh ngạc nhiên.

- Thì là Vương Lâm lái xe của anh đó.Tôi bảo cậu ta lái xe đến, cũng là để cho quen dần công việc. Bạo Tam Lập nói.

- Ừm. Tôi đang ở góc phía Tây Bắc bãi đỗ xe.

Bạo Tam Lập dập điện thoại nói với Tiểu VƯơng đang ngồi ở ghế lái: - Đi đến góc Tây Bắc, Dương ca đang ở đó.

- Vâng, Bạo tổng.Tiểu Vương gật đầu, khởi động xe.

Lúc này trong lòng Tiểu Vương rất kích động. Sáng nay đi làm việc cho Dương Minh quay về công ty liền bị Tiểu Liêu bám lấy hỏi lung tung một hồi. Bất quá cũng khó trách, sáng nay cả đi cả về chưa đến mười phút nên Tiểu Liêu có chút nghi ngờ.

Tiểu Vương đang buồn chán thì buổi chiều khi nãy Bạo Tam Lập đến đội xe. Tiểu Liêu cho rằng Bạo Tam Lập đến tìm hắn nên rất cao hứng, không quên nhìn Tiểu Vương đắc ý. Có điều Bạo Tam Lập không thèm nhìn hắn lần nào mà lập gọi Tiểu Vương đi lái xe cho Dương ca. Chuyện này càng khiến Tiểu Liêu đố kị.

Tuy vậy hiện Tiểu Vương được sủng ái như vậy, nghĩ đến sự nghi ngờ lúc sáng Tiểu Liêu hối hận một hồi. Xem ra sau này hắn phải tạo mối quan hệ tốt với Tiểu Vương.

Dương Minh xuống xe thấy Tiểu Vương thì gật đầu nói:

- Tiểu Vương, cậu sang lái xe tôi, tôi ngồi xe Bạo Tam Lập. Đây là chìa khóa xe, sáng nay vừa bị đâm nên giờ cậu mang nó đi sửa đi.

- Vâng Dương ca. Tiểu Vương vội gật đầu đáp ứng. Được đi sửa xe cho lãnh đạo cũng là vinh dự. Tiểu Vương vội nhận lấy chìa khóa.

- Hết bao nhiêu tiền cậu cứ bảo cửa hàng gọi cho công ty thanh toán. Bạo Tam Lập dặn thêm.

Vâng. Bạo tổng.Tiểu Vương lên chiếc BMW của Dương Minh.

Bạo Tam Lập chuyển sang ghế lái của chiếc Audi A8, Dương Minh ngồi bên ghế phụ.

Chờ xe của Dương Minh đi rồi, Tiểu Vương mới lái xe đi đằng sau.Tiểu Vương chỉ sợ không có việc mà làm. Lại nghĩ đến lát nữa hắn chạy con xe này về bãi, Tiểu Liêu nhất định sẽ phải nhìn hắn với con mắt khác Tiểu Vương cao hứng vô cùng.

- Báo tử, phía bố mẹ Trầm Vũ Tích đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Lên xe Dương Minh liền hỏi.

- Bố mẹ cô ấy không có ý kiến, việc này xảy ra ở khu nhà của cô ấy mà không phải Bất Dạ Thiên. Không phải là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta chủ động thanh toán viện phí nên gia đình cô ta khá cảm kích. Bạo Tam Lập nói.

- Tạ Văn Tiến phải chịu bồi thường bao nhiêu tiền? Dương Minh gật gật đầu hỏi.

- Chúng ta đưa ra tòa yêu cầu bồi thường năm triệu nhưng chắc không được, nhiều lắm thì chỉ được trên dưới một triệu. Số tiền xem như cũng hợp lý. Bất quá tên Tạ Văn Tiến có nói, số tiền đấy là để nhà nó chạy án chứ không bồi thường cho Trầm Vũ Tích lấy một đồng nào. Bạo Tam Lập nói.

- Cái gì? Mẹ nó, dám nói như vậy hả? Dương Minh nghe xong sắc mặt liền trở nên âm trầm. Không ngờ người nhà tên Tạ Văn Tiến đến giờ phút này còn ngang ngược đến như vậy.

- Dương ca, yên tâm đi. Tuy thế nhưng tôi dám đảm bảo, tiền của nhà nó có đưa cũng không ai bên tòa dám nhận, chúng ta đâu phải dễ trêu vào. Bạo Tam Lập nói.

Dương Minh đương nhiên không sợ nhà hắn đem tiền đi hối lộ mà là tức giận thái độ không biết hối cải của Tạ Văn Tiến:

-Tôi hỏi lại một câu, chính mồm nó nói hay không?

Bạo Tam Lập gật gật đầu: - Hôm nay lúc cuối phiên tòa chính miệng nó nói như vậy.

- Được, nó sẽ phải trả giá vì câu nó đó. Dương Minh cười lạnh

- Dương ca, để tôi bảo mấy anh em…Bạo Tam Lập liền hỏi.

- Không cần, bố của Tạ Văn Tiến có chút thế lực. Cậu mà ra tay là chúng nó lại đi kiện nên sẽ rắc rối. Nhưng nếu tôi ra tay sẽ không có phiền phức gì, đợi đến lần ra tòa lần sau hừ hừ…"
Dương Minh xua xua tay nói.

Bạo Tam Lập không biết Dương Minh định hành động thế nào nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối với hắn nên cũng không hỏi gì thêm.

Xe dừng tại cổng một tiểu khu cũ kỹ, nơi này không có bãi đỗ nên đành phải đỗ xe ở bên đường.

- Dương ca, là ở chỗ này, chúng ta đi bộ vào thôi. Bạo Tam Lập nói.

- Ừm. Dương Minh gật gật đầu cùng Bạo Tam Lập xuống xe.

Vòng vèo trong tiểu khu một hồi thì đến một tòa nhà cũ. Bạo Tam Lập đi lên cầu thang còn Dương Minh nối gót đi theo sau.Trong cầu thang xông ra những mùi khó ngửi. Mùi rau thối cùng mùi dưa khú, đặc trưng của khu nhà cũ kiểu này. Có thể tượng tượng ra sự nghèo khó nơi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi