NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trong thang máy Tôn Khiết gọi điện thoại cho Dương Minh. - Bọn em đến rồi, anh tới chưa vậy?

- Anh đã tới nơi rồi, em cứ lên phòng thôi. Dương Minh đáp.

- Được, vậy bọn em lên.

- Bọn em sao? Còn có người khác hả? Dương Minh mỉm cười ngạc nhiên.

- Không phải nói Tiếu Tình tối nay có chuyện không thể tới sao?

- Không phải Tiếu Tình tỷ mà là một người bạn học. Sao hả, không hoan nghênh sao?

Tôn Khiết cười nói.

- Đương nhiên không phải. Dương Minh cười khổ, trong lòng có chút chua chát, khó khăn lắm mới có khoảng thời gian riêng với Tôn Khiết, nàng lại đem theo người khác.

- Vậy thì ngồi đó chờ đi, yên tâm, đây cũng là một đại mỹ nhân.

- Được. Dương Minh không ngồi chờ thì liệu có thể đi đâu nữa?

- Sao vậy, người yêu của bạn không thích sao? Phải chăng mình làm ảnh hưởng tới chuyện của hai người?

Triệu Oánh chờ Tôn Khiết cúp máy rồi hỏi. – Không phải vậy, hắn chỉ hơi ngạc nhiên thôi.

Tôn Khiết lắc đầu, trong lòng nàng biết Dương Minh có chút không thoải mái nhưng đâu có sao. Chỉ là một lúc thôi.

- Mình về đây. Triệu Oánh hơi do dự. - Mình xen vào thời gian riêng các bạn thật không hợp chút nào.

- Như vậy sao được chứ? Tôn Khiết kéo Triệu Oánh lại.

- Bạn không thể đi, với lại không phải chút nữa" học sinh" của bạn sẽ tới sao?

- Cũng không biết hắn có thời gian hay không nữa. Triệu Oánh buông xuôi.

- Có đến hay không thì phải chờ mới biết chứ? Có khi đã đến rồi không chừng.

Tôn Khiết động viên Triệu Oánh rồi kéo nàng khỏi thang máy đi tới phòng đã đặt trước.

Tôn Khiết là khách quen nên cũng không cần phải nhờ người chỉ đường, cứ tự nhiên lôi Triệu Oánh thẳng.

Cốc cốc! Tôn Khiết gõ cửa.

- Là ai? Dương Minh hỏi vọng ra.

- Là em. Tôn Khiết đáp.

- Hả? Triệu Oánh nghe tiếng trong phòng vọng ra thì kinh ngạc, sao lại quen thuộc như vậy?

- Triệu Oánh, bạn sao vậy? Tôn Khiết thấy Triệu Oánh kinh ngạc thì quay đầu lại hỏi.

- Không có gì. Triệu Oánh lắc đầu đáp lại, nàng đương nhiên chỉ nghĩ là trùng giọng.

Đang còn nói thì cửa phòng bật mở, Dương Minh từ trong bước ra ôm lấy Tôn Khiết thật chặt. - Tiểu Khiết, em đến rồi!

- A…!

Triệu Oánh lấy hai tay bưng miệng, không thể tin nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Một thoáng nhìn thấy Dương Minh từ trong phòng bước ra. Triệu Oánh vừa mừng vừa sợ! Dương Minh lại tới sớm một bước sao? Nhưng nàng đã cho hắn biết cụ thể phòng nào đâu! Ngay cả nàng cũng chỉ vừa mới biết.

Ý nghĩ còn đang thoáng thì tâm trí Triệu Oánh trở nên choáng váng.

Chẳng lẽ… bạn trai của Tôn Khiết chính là Dương Minh sao? Thế gian sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Trong đầu Triệu Oánh trống rỗng, nhất thời đứng sững tại chỗ không biết phải làm sao.

Nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Triệu Oánh, Dương Minh cũng tỉnh táo trở lại! Trước đó hắn không dùng tới dị năng xem xét bên ngoài phòng, nên cũng không biết.

Dương Minh cũng không nghĩ nhiều, lúc bước ra mở cửa thì tinh thần tập trung trên người Tôn Khiết nên không hề chú ý đến người bên cạnh.

Lúc này dù sao cũng đã chậm rồi, Dương Minh nhìn về phía Triệu Oánh nhất thời cũng trở nên ngây ngốc! Sao Triệu Oánh lại ở đây? Bạn học của Tôn Khiết là nàng sao?

Tại sao trước giờ hắn không hề biết chuyện này? Thật là.

- Dương Minh, đây là chị em tốt Triệu Oánh của em. Ủa? Anh sao vậy? Sao lại sững sờ vậy?

- Chị em tốt sao.

Dương Minh cười khổ, lời Tôn Khiết lại cổ quái như vậy chứ? Cảm giác đang nói một câu mang hai nghĩa vậy.

- Dương Minh, sao anh lại khác lạ như vậy?

Tôn Khiết nhíu mày. - Triệu Oánh cô nương đây cũng xinh đẹp lắm, anh có sừng sờ như vậy không?

- À ơ…ừ.

Dương Minh ngơ ngẩn, quên cả mời hai người vào.

- Triệu Oánh, bạn đừng để ý, bạn trai của mình là vậy đó, không biết cách diễn đạt tình cảm, bình thường hơi ngốc một chút.

Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh một cái xong lại hướng sangTriệu Oánh giải vây.

- Không sao… không sao.

Triệu Oánh cười gượng nhưng trong lòng thì chua sót mất mát. Hiện đã rõ năm rõ mười Dương Minh là bạn trai của Tôn Khiết.

Nhưng Dương Minh cùng Tôn Khiết có quan hệ từ lúc nào? Sao nàng không hề hay biết gì? Cũng chưa từng thấy Dương Minh dẫn Tôn Khiết về biệt thự lần nào mà.

- Triệu Oánh, bạn đừng để ý nha.

Tôn Khiết cũng cảm thấy khó chịu. Bình thường Dương Minh đâu phải là người hẹp hòi. Trước kia đã gặp qua bạn bè nàng như là Dương Hân, thì Dương Minh vô cùng thoải mái, còn nhận nàng là chị nuôi nữa. vậy sao bây giờ gặp Triệu Oánh lại mặt mày xám xịt thế chứ?

- Mình không sao, chỉ là có chút cảm giác không được khỏe thôi. Triệu Oánh miễn cưỡng cười nhẹ. - Đầu mình hơi đau một chút, hai người dùng bữa đi, mình về sớm không ở lại làm phiền nữa.

- Như vậy sao được, đã tới đây thì nên ngồi lại một chút đã. Vừa nãy còn khỏe mạnh bình thường mà sao đột nhiên lại thế? Tôn Khiết có chút nghi ngờ, như nghĩ tới điều gì mới nói:

- Có phải vì Dương Minh không? Dương Minh, anh còn không mau giải thích với Triệu Oánh? Tối nay có muốn lên giường ngủ không?

Tôn Khiết đưa tay dùng sức véo mạnh vào hông Dương Minh, khiến hắn thiếu chút nữa kêu lên, may thay khả năng đề kháng cao mới tránh được xấu hổ.

- Cái này. Dương Minh ngượng ngùng, sau khi nghe lời Tôn Khiết thì càng túa mồ hôi đầm đìa.

Không phải đang muốn mạng hắn sao chứ?

- Không sao cả, không phải tại anh ấy, chỉ là tại mình đột nhiên cảm thấy không khỏe. Tiểu Khiết không sao đâu! Triệu Oánh khoát tay, trong lòng tràn ngập chua xót.

- Tiểu Khiết, Chị Oánh, chúng ta vào trong rồi nói, ở ngoài hành lang không tiện.

Dương Minh cắn răng, tự làm thì tự chịu thôi ráng lên!

Có vẻ Triệu Oánh không muốn cho Tôn Khiết biết quan hệ giữa nàng và hắn, muốn tránh cho đôi bên đỡ ngại.

Dương Minh đã nhận ra điều này rõ ràng, nhưng nếu để Triệu Oánh rời đi thì hắn còn là đàn ông sao? Chuyện này hắn tuyệt đối làm không được, lại càng không muốn làm!

Nếu ngày hôm nay Triệu Oánh âm thầm ra đi sẽ khiến vô cùng tổn thương nàng, sau này làm sao mà đối mặt với nàng đây?

Nghe Dương Minh gọi Triệu Oánh là Chị Oánh, Tôn Khiết nghi ngờ nhìn Dương Minh rồi lại nhìn sang Triệu Oánh. Trong lòng như mơ hồ đoán ra được gì đó, hay hai người không phải lần đầu tiên gặp mặt? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

- Tôi.Nghe Dương Minh trước mặt Tôn Khiết gọi nàng một cách thân mật như thế. Sự chán chường trong lòng Triệu Oánh như bị thổi bay.

Cũng được, để xem Dương Minh giải thích thế nào. Tôn Khiết nghi hoặc, thuận thế lôi vào Triệu Oánh vào phòng sau đó đóng cửa lại.

Lại nói Phạm Kim Triết thấy hai nàng đi vào thang máy chắc chắn là đã đặt phòng, cũng nhanh chóng tìm tiếp viên vừa chỉ dẫn hai người bắt chuyện dò hỏi.

- Tôi đi cùng hai vị tiểu thư kia, xin hỏi hai cô ấy giờ đi đâu rồi?

- Đi cùng? Xin hỏi ngài là ai?

Tiếp viên có chút nghi ngờ nhìn Phạm Kim Triết, thầm nghĩ nếu cùng đi sao lại thập thò theo sau? Có phải có vấn đề gì chăng?

- Tôi là lái xe của hai người họ, tôi vừa đỗ xe xong thì chạy đến đây.

Phạm Kim Triết giải thích với tiếp viên. - Vậy ra là lái xe của hai cô ấy!

Nữ tiếp viên hiểu ra gật đầu không nghi ngờ nữa, trực tiếp nói cho hắn biết số phòng của Tôn Khiết và Triệu Oánh.

- Cám ơn cô.

Phạm Kim Triết gật đầu, nhanh chóng bước vào một thang máy khác.

Thang máy dừng ở lầu ba, Phạm Kim Triết nhanh chân bước ra, vừa nhìn quanh thì thở phào nhẹ nhõm! Hắn nhìn thấy thân ảnh của Tôn Khiết và Triệu Oánh. Lúc này hai người đang gõ cửa phòng, sau đó từ phía trong có một thanh niên đi ra ôm choàng lấy Tôn Khiết lên rồi hạ xuống, ba người trao đổi vài câu rồi đi vào phòng. Nhưng do ở xa nên hắn không nghe được bọn họ nói gì.

- Thì là họ Tôn đã có bạn trai, chả trách thế nào mình cũng không qua được gửi xe, ra là hoa đã có chủ.

Phạm Kim Triết thầm nghĩ may mắn không theo đuổi Tôn Khiết, bằng không khác nào húc đầu vào đá!

Bạn trai của Tôn Khiết có bản lĩnh đặt phòng riêng tại khách sản quốc tế Tùng Giang, vậy thì cũng xem ra môn đăng hộ đối với ả. Giàu có như vậy thì Phạm Kim Triết tự xem mình còn không bằng.

Nhưng Tôn Khiết đã có hẹn thì mang theo Triệu Oánh làm gì? Mẹ nó! Ả họ Tôn tại sao lại còn mang dây buộc mình, tự tìm phiền phức.

Chẳng lẽ trong phòng kia còn người thứ tư? Phạm Kim Triết quyết định xem xét tình huống rồi mới hành động.

Dương Minh sau khi vào phòng thì thở dài nhìn hai người. - Tiểu Khiết, em và Chị Oánh ngồi xuống đi, có một số việc anh phải nói ra.

- Vừa lúc mọi người đều ở đây, thôi thì nói thẳng mọi chuyện ra.

- Tôi…tôi không nghe, tôi đi về trước. Triệu Oánh có chút nóng ruột, sắc mặt đỏ bừng đứng dậy bước ra.

- Chị Oánh chờ một chút.

Dương Minh chắn trước mặt Triệu Oánh. Tôn Khiết cũng nhanh chóng ôm lấy tay Triệu Oánh.

- Triệu Oánh, có chuyện gì thì nghe Dương Minh nói rồi đi cũng không muộn mà.

Triệu Oánh không có biện pháp, thầm thở dài ngồi xuống sofa.

- Chị Oánh, lúc trước chị gửi tin nhắn cho em, hỏi tối nay có rảnh đi ăn cơm, chính là tới chỗ này sao?

Dương Minh sợ Triệu Oánh lại làm ra chuyện gì khác, nên dứt khoát hỏi thẳng. Lúc này nàng có muốn tránh cũng không được.

- Hả.

Triệu Oánh cúi đầu xấu hổ, xem ra Dương Minh muốn công khai quan hệ giữa hai người trước mặt Tôn Khiết.

Tôn Khiết nghe xong sững sờ rồi giật mình, vừa rồi Dương Minh và Triệu Oánh có vẻ cổ quái như vậy, thì ra người Triệu Oánh hẹn tới lại là Dương Minh.Tôn Khiết thầm thở dài, nghĩ thầm hắn có cái gì tốt mà lại có nhiều ngươi thích như vậy?

Tôn Khiết là một cô gái cao ngạo nhưng nàng đã quen với cảm giác này. Không phải nàng biết Tiếu Tình và Dương Minh có quan hệ mà cao hứng chấp nhận sao?

Giờ phút này Tôn Khiết không có ý định làm ầm lên mà lẳng lặng xem kịch vui, do Dương Minh và Triệu Oánh đóng vai chính.

- Vì em đã có hẹn với Tiểu Khiết nên mới từ chối chị, nhưng chị lại hẹn đến đây. Em tính ghé qua chốc lát. Dương Minh tiếp tục nói.

- Nhưng em thật sự không ngờ chị chính là nữ bạn học xinh đẹp của Tiểu Khiết.

- Dương Minh đừng nói nữa, chuyện này chị biết rồi. Triệu Oánh thấy Dương Minh nói ngay trước mặt Tôn Khiết thì rất xấu hổ.

- Chuyện này Tiểu Khiết không biết, nên em giải thích cho nàng hiểu. Dương Minh nói.

- Em cũng đoán được, không cần phải giải thích đâu. Tôn Khiết nhìn Dương Minh cười khoe răng khểnh.

- Hai người bọn em đều là học sinh vừa ngoan vừa thông minh, chỉ có anh là thằng ngốc nhiều lời thôi.

- Vậy sao? Dương Minh gãi đầu, nhưng da mặt vốn dày hơn trâu nên cũng chẳng xem vào đâu.

- Chị Oánh, chuyện của em và Tiểu Khiết thật ra phát sinh từ lâu, lúc thi cuối cấp chuẩn bị vào đại học.

Tôn Khiết nghe vậy không nén được liếc hắn một cái nhưng cũng không có phản bác. Thật tình thì Dương Minh nói không sai.

- Tiểu Khiết, anh và chị Oánh lại quen biết từ trước đó. Dương Minh lại giải thích với Tôn Khiết.

- Hì. Em biết mà, nàng là cô giáo tốt của anh, còn anh là chàng học trò ngoan của nàng. - Nhưng cũng không sao cả, bây giờ hai người là bạn học một trường, cũng chẳng có gì khác người cả.

Triệu Oánh không nghĩ tới Tôn Khiết lại nói thẳng ra như vậy, mặt đỏ lên như táo chín. - Tiểu Khiết, không cho bạn nói lung tung.

- Mình không nói lung tung nha, Dương Minh, em nói đúng không?

- Ừm. Dương Minh gật đầu.

- Được rồi chuyện là thế, hi vọng tôi sẽ không làm ảnh hưởng tình bạn tốt đẹp giữa hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi