NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Được thôi, vậy cậu nói xem vì sao tâm trạng của cậu lại không tốt đi." Dương Minh biết Triệu Oánh không phải là con người tùy tiện, bảo nàng ở trên mạng chấp nhận mình trước quả thật có chút khó khăn. Vì vậy Dương Minh mới quyết định từ từ rồi nói, gấp gáp quá cũng không phải là chuyện tốt.

"Thực ra…cũng không có gì rồi." Cô giáo dã man dường như không muốn nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua.

"Không phải là cậu lại nhìn thấy cái người mà bạn thích đi cùng với một người bạn nào đó của cậu chứ?" Dương Minh thấy Triệu Oánh tựa hồ như không muốn nói nên mới kích thích nàng.

Sau khi gửi câu này đi, Triệu Oánh ở bên kia một lúc lâu không có động tĩnh gì.

Không phải bị mình dọa cho sợ chứ? Dương Minh không chịu được vội lo lắng. Bất quá cuối cùng Cô giáo dã man cũng trả lời lại: "Sao cậu lại biết?"

"Đoán thôi." Dương Minh có chút giả dối gửi trả lại hai chữ.

"Lợi hại thật, cuối cùng thì tôi cũng biết cái gì gọi là chân tướng đế rồi." (chân tướng đế: cái này không biết dịch thế nào cho đúng nên đành để nguyên âm Hán Việt vậy.Có anh em nào biết thì nói cho mình để mình sửa nhé.) (biên: chắc là vua đoán liều mà ăn hên lại đúng)

"Không phải đâu, tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, lần trước cậu nói với tôi, tôi nhớ rồi nên lần này mới đoán như thế…" Dương Minh giải thích.

"Thực ra, lần này cũng không phải là tâm trạng không tốt, tôi cũng không cảm thấy khó chịu như lần trước, mà ngược lại cảm thấy rất tự nhiên, chỉ là có chút cảm giác hụt hẫng mà thôi." Cô giáo dã man nói.

"Chờ một chút, cậu nói người bạn kia của cậu lại cùng một người bạn khác của cậu ở chung một chỗ, vậy người lúc trước đâu?" Dương Minh cố ý giả vờ hỏi.

"Ai da, đương nhiên là vẫn ở cùng nhau rồi, lúc trước tôi đã nói với cậu rồi, hắn ta có tới mấy người bạn gái cơ." Cô giáo dã man nói.

"Vậy à, người bạn của cậu thật là thần nhân a." Dương Minh cười thầm gửi tin đi.

"Dương Minh, sáng sớm ra mà anh đã chat với ai đấy?" Không biết Tôn Khiết đã dậy từ lúc nào, tay cầm cốc nước nóng, mặc áo ngủ đứng sau lưng Dương Minh.

"Triệu Oánh." Dương Minh nói.

"Ồ." Tôn Khiết tùy ý gật gật đầu, uống một ngụm nước bỗng nhiên phun ra hết, phun lên cả màn hình note-book của Dương Minh: "Anh nói gì? Triệu Oánh?"

"…" Dương Minh không có lời để nói: "Làm gì mà hoảng sợ thế? Cái notebook đáng thương của anh, chắc là tiêu rồi."

"Không phải là một cái notebook sao, có gì mà sợ, cùng lắm là mua đền cho anh cái khác thôi." Tôn Khiết không thèm để ý nói, cúi người xuống xem màn hình máy tính: "Để em xem xem các người nói cái gì? Được đấy, nhanh như vậy mà đã câu kết được với nhau rồi hả?"

"Câu kết cái gì? Em xem đi thì biết." Dương Minh cũng không che dấu gì, xoay mà hình về phía Tôn Khiết. Bất quá ánh mắt của Dương Minh lại nhìn vào hai quả bưởi của Tôn Khiết.

Áo ngủ vốn rất rộng, vừa cúi đầu, toàn bộ xuân quang bên trong đều lộ ra làm dục vọng trong người Dương Minh lại nổi lên, không nhịn được liền thò tay qua để sờ.

"Đừng nghịch, tối qua sờ cả đêm còn chưa đủ sao?" Tôn Khiết đánh vào tay Dương Minh một cái rồi lấy tay túm chặt cổ áo lại. Cũng không ngờ Dương Minh lại luồn tay từ dưới mò lên trên. Lần này Tôn Khiết bó tay rồi, trợn mắt nhìn Dương Minh một cái, cũng không thèm để ý đến hắn nữa mà nhìn vào nội dung trên màn hình.

Mấy câu nói lúc đầu không có gì, nhưng càng xem càng đặc sắc, đến cuối cùng Tôn Khiết không nhịn được nữa cười toáng lên: "Em nói này Dương Minh, anh cũng thật là có tài a? Anh định chơi vô gian đạo hả? Triệu Oánh vẫn không biết người này là anh?"

"Đại khái là không biết…" Dương Minh gật gật đầu.

"Còn là thần nhân…anh tự tâng bốc mình mà không đỏ mặt." Tôn Khiết xem đến cuối cùng không nhịn được châm chích một câu.

"Có gì nói đấy thôi." Dương Minh nhún nhún vai: "Em xem bây giờ phải làm thế nào?"

"Em đâo biết làm thế nào.Ai bảo chuyện giữa hai người lại phức tạp như vậy?" Tôn Khiết vừa nghĩ đến quan hệ của Dương Minh và Triệu Oánh liền cảm thấy đau đầu, cũng không phải Tôn Khiết không muốn Dương Minh và Triệu Oánh ở cùng nhau, nhưng với tính cách của Triệu Oánh mà nói thì lại khiến cho Tôn Khiết có cảm giác kéo không đi đẩy không ngã.

"Cũng không phải quá phức tạp, ai bảo tối qua lại đưa cô ấy đến?" Dương Minh cười khổ.

"Vẫn trách em?" Tôn Khiết trợn mắt nhìn Dương Minh một cái: "Bất quá, xem những lời anh và Triệu Oánh nói chuyện với nhau đã đề tỉnh em rồi, em cảm thấy với tính cánh của Triệu Oánh thì cục diện giữa hai người rất khó bước phát triển đột phá nào, Triệu Oánh tính cách do dự thiếu quyết đoán hay là anh cừ ở trên mạng từ từ mà phát triển yêu đương đi."

"Phát triển tình yêu trên mạng." Dương Minh sững sờ: "Em cho rằng thật như vậy?"

"Đương nhiên, anh trước tiên hãy nắm lấy Triệu Oánh ở trên mạng sau đó hẹn cô ta ra gặp mặt." Tôn Khiết nói: "Đem những lời lúc trươc ở trên mạng nói ra, đến lúc đó Triệu Oánh còn muốn rút lui thì chuyện này không thể thay đổi được rồi."

Dương Minh nghe Tôn Khiết nói xong liền rơi vào trầm tư, cách của Tôn Khiết cũng không có gì là hiếm thấy, không chừng lại có thể thu được một kết quả ngoài ý muốn.

"Vậy anh thử xem sao." Dương Minh gật gật đầu: "Em không ghen chứ?"

"Ghen? Em không thừa hơi, hôm nay em phải về Đông Hải, công việc bên đó còn nhiều chuyện chưa xong, tên tiểu tử Điền Đông Hoa chịu không nổi suốt ngày kêu khổ với em." Tôn Khiết nói.

"Kệ hắn, để cho hắn cọ sát một thời gian, nếm chịu khổ cực thì mới nên người được." Dương Minh nói.

"Được rồi, em đi mấy ngày rồi về thôi, lại nói anh không thể ngày nào cũng đi cùng với em." Tôn Khiết xoa xoa đầu Dương Minh nói: "Ngoan, chị đi về sẽ có quà cho em."

"Vậy em muốn MP4." Dương Minh nói.

"MP4?" Tôn Khiết sững sờ, cũng ngay lập tức hiểu ra vấn đề, người rất ít xấu hổ như Tôn Khiết bây giờ mặt cũng đỏ lên.MP4 mà Dương Minh nói e rằng là ám chỉ cài nội dung trong MP4 mà lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó Tôn Khiết chỉ coi Dương Minh như một cậu nhóc muốn trêu cậu ta mà thôi. Bất quá bây giờ xem ra đã câu dẫn được Dương Minh rồi.

"Nói đùa thôi, đi sớm về sớm." Dương Minh cười nói: "Chú ý an toàn."

"Ừ." Tôn Khiết gật gật đầu: "Dương Minh sao em cảm thấy anh lớn hơn em a?"

"Thì em vốn là không lớn mà." Dương Minh nghiêm túc nói.

"Thật sao? Nhưng mà em thật sự lớn hơn anh mà." Bây giờ trước mặt Dương Minh rất nhiều tình huống Tôn Khiết đều xem mình như một đứa nhỏ vậy. Cái loại cảm giác này tuy rằng không tồi nhưng Tôn Khiết vẫn cảm thấy có chút gì giả tạo.

"Em ngoài hai quả bưởi lớn ra thì cái gì cũng không lớn." Dương Minh đứng dậy ôm lấy eo Tôn Khiết nói: "Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa, anh vẫn thích cái tính cách của em hơn."

"Ừ…" Tôn Khiết ừ nhẹ một tiếng, bông nhiên chỉ vào màn hình nói với Dương Minh: "Triệu Oánh nói gì với anh kìa, mau xem đi."

Với hành vi chuyển đề tài của Tôn Khiết Dương Minh cũng không để ý chỉ hơi cười mở cửa sổ chát với Triệu Oánh ra xem:

"Lại có người vào phòng rồi, chúng ta tiếp tục."

"Này, đánh nhanh đi."

"Cậu đang làm gì vậy? Sao không đánh bài?"

"Còn đấy không?"

"…Người ta chạy rồi."

"Cậu đang làm gì đấy? Còn đấy không?"

"Tôi đi học đây, lát nữa mười giờ còn có tiết, lần sau nói chuyện tiếp."

Dương Minh xem biểu tượng của Cô giáo dã man thì đã trở thành màu xám, xem ra thì Triệu Oánh đã out rồi.

"Xin lỗi nhé, vừa rồi có chút việc, chúng ta lần sau gặp lại." Dương Minh gửi một câu xin lỗi đi.

Lúc Dương Minh chuẩn bị tắt máy thì ở phần tin tức ở góc trái màn hình liền hiện ra một mẩu đối thoại, Dương Minh cũng không để ý, liếc mắt qua 1 cái, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, dùng chuột nhấp vào phần tin tức: "một chiếc xe chở hơn một trăm triệu của Công ty Áp vận Danh Giang mất tích một cách li kì, nghi ngờ là có lỗ hổng trong quản lý, do người trong công ty gây ra."

Đoạn tin tức này là liên quan đến việc Lưu Tiểu Lôi cùng xe chở tiền mất tích. Công ty Áp vận Danh Giang Dương Minh đương nhiên là biết, là Công ty Bảo an Danh Dương của mình hợp tác với Tập đoàn Giang Duyên cùng nhau thành lập ra một công ty con, không ngờ là lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi