NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Vừa cúp điện thoại của bác cả, không lâu sau điện thoại của Kinh Tiểu Lộ đã gọi tới. Kinh Tiểu Lộ trước đó cũng không biết sự tình thu mua, cô hiểu rõ Dương Minh sẽ lập tức đi Vân Nam. Cho nên đối với chuyện khách sạn Douglas từng bước ép sát khách sạn Quốc Tế Tùng Giang cũng không có biện pháp. Kinh Tiểu Lộ biết Dương Minh hiện tại không muốn quản việc này. Mặc dù trong lòng không ủng hộ cách làm của khách sạn Douglas, thế nhưng cô cũng không có biện pháp trách móc.

Dương Minh đã không nói gì, mình có thể làm được gì chứ? Quách Kiến Siêu cũng không phải không xin qua chỉ thị của mình, nhưng mà bên kia Bạo Tam Lập cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Thế nhưng, Kinh Tiểu Lộ không nghĩ tới chính là, Dương Minh đột nhiên chơi một món lớn như vậy, mãi cho đến khi đôi bên thu mua thành công, trên truyền thông mới có tin tức truyền ra.

Mình trước đó rõ ràng một chút cũng không biết! Tốt xấu gì mình bây giờ cũng là chủ tịch của giải trí Danh Dương, loại chuyện này, Dương Minh lại có thể giấu diếm mình, Kinh Tiểu Lộ ngẫm lại cũng cảm thấy có chút tức giận! Các phóng viên nhà báo muốn biết tin tốt cũng đã gọi điện thoại tới đây cho mình, thế nhưng Kinh Tiểu Lộ lại một chút cũng không biết!

Kinh Tiểu Lộ nói không biết, cũng phải có người tin tưởng mới được nha? Những ký giả này có thể tin tưởng sao?

Không có cách nào, Kinh Tiểu Lộ đành phải ăn nói hàm hồ, chờ sau khi sự việc được giải quyết hoàn tất sẽ mở một cuộc họp báo, ký giả mới tạm thời buông tha cho Kinh Tiểu Lộ.

Có điều là Kinh Tiểu Lộ cũng không dự định bỏ qua cho Dương Minh dễ dàng như vậy. Tốt xấu gì mình cũng là nữ nhân của hắn, thế nào mà ngay cả một cái hỏi thăm cũng không gọi đến!

- Tiểu Lộ…

Dương Minh tiếp nhận điện thoại:

- Chuyện gì vậy?

- Dương Minh, anh còn nhớ tới em à! Chuyện thu mua lớn như vậy làm sao cũng không nói cho em biết? Ký giả đã tìm tới cửa, kết quả em lại một chút cũng không biết…

Kinh Tiểu Lộ nói có chút ủy khuất.

- Chuyện này à.

Dương Minh lúc này mới nhớ đến Kinh Tiểu Lộ mới là chủ tịch của giải trí Danh Dương, mình chỉ thông báo cho Quách Kiến Siêu, mà Kinh Tiểu Lộ thì vẫn chưa hay biết gì, thảo nào Kinh Tiểu Lộ lại tức giận như vậy.

- Thế nào, anh muốn quỵt nợ à!

Kinh Tiểu Lộ nghe được giọng điệu của Dương Minh, dường như muốn chối bỏ trách nhiệm, có chút mất hứng…

- Tiểu Lộ, thật ngại quá, chuyện này, là do anh đến lúc nảy lòng tham.

Dương Minh cười khổ nói:

- Ngày hôm qua cũng là Trần Trí Nghiệp đột nhiên tới khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, tìm đến Quách Kiến Siêu nói muốn đàm phàn chuyện thu mua, vì vậy ngày hôm nay anh mới đi qua đó. Ai ngờ Trần Trí Nghiệp bọn họ hùng hổ dọa người, kết quả trong cơn giận dữ anh đã thu mua của bọn họ, chuyện này là lúc đó mới quyết định, cho nên không có thông báo cho em…

- Như vậy à…

Kinh Tiểu Lộ hiểu rõ Dương Minh, có đôi khi chỉ cần không phải con giun xéo lắm cũng oằn, đối với một số người qua loa cho xong chuyện, Dương Minh nói là đến lúc đó mới quyết định, vậy chắc chắn là như thế. Ngược lại Kinh Tiểu Lộ đối với lời chất vấn của mình lại có chút xấu hổ:

- Dương Minh, em ngược lại đã trách oan anh rồi, em xin lỗi.

- Cái này có cái gì đâu mà xin lỗi.

Dương Minh cười nói:

- Em còn khách khí với anh cái gì nữa, cứ như người xa lạ vậy.

- Ừm, vậy em không khách khí với anh nữa, anh mau chóng kêu người tới nói rõ với em về kế hoạch thu mua lần này đi, tránh cho người khác chưa hỏi em đã nói cái gì cũng không biết.

Kinh Tiểu Lộ nói.

- Được, chuyện này anh để cho Quách Kiến Siêu phụ trách giải quyết, anh sẽ cho hắn đi giải thích với em.

Dương Minh đề xuất đến đây nói:

- Sau này giải trí Danh Dương, có thể tự thành lập một bộ phận quản lý hành chính, chuyên môn quản lý những khách sạn này, anh định cho Quách Kiến Siêu phụ trách cái này.

- Vâng, nghe lời anh, đến lúc đó em và Báo ca thương lượng một chút, tiến hành an bài.

Kinh Tiểu Lộ đáp.

Lời của Dương Minh, Quách Kiến Siêu ở bên cạnh cũng nghe được, nhất thời trên mặt lộ ra thần sắc kích động! Đối với sự coi trọng của Dương Minh, khiến Quách Kiến Siêu vô cùng cảm động và hưng phấn. Mình tận tâm trung thành đi theo Dương Minh lâu như vậy xem ra không hề uổng phí, Dương Minh vẫn còn nghĩ đến mình.

Chờ Dương Minh cúp điện thoại, Quách Kiến Siêu có chút kích động nói:

- Dương ca… em … em sợ mình không được…

- Ài… đàn ông tốt nhất không nên nói mình không được…

Dương Minh vỗ vỗ vai Quách Kiến Siêu.

- Ách…

Quách Kiến Siêu đổ mồ hôi, không nghĩ tới Dương Minh lại trêu đùa:

- Dương ca, em thật sự sợ bản thân cái đó… không gánh vác được…

- Ha hả, cậu chưa làm sao đã biết không gánh vác được?

Dương Minh cười nói:

- Bạo Tam Lập vẫn không bằng cậu, tối thiểu cậu cũng được đào tạo chính quy, nhất định trước kia đã được học quản lý xí nghiệp, hắn ư? Làm cũng không được tốt lắm.

- Vậy em… tiện thể thử xem!

Quách Kiến Siêu gật đầu.

- Không phải thử xem, nhất định phải làm được.

Dương Minh nói.

- Được, Dương ca, anh yên tâm đi, em nhất định làm được!

Quách Kiến Siêu gật đầu lia lịa.

o0o

Sóng gió do khách sạn Douglas bị thu mua gây nên cũng đã dừng lại, mặc dù sau một khoảng thời gian rất lâu trong cuộc sống, chuyện này cũng đã trở thành đề tài nói chuyện của một số người, thế nhưng Dương Minh cũng đã sớm quay trở lại cuộc sống bình yên.

Đối với sự tình của Triệu Oánh, Dương Minh vẫn không tìm được cách giải quyết thích hợp, trong lòng thủy chung không bỏ xuống được, rồi lại không biết có nên tiến thêm một bước hay không, hoặc là, làm sao mới có thể tiến thêm một bước được.

Tính ra, mình có tình cảm với Triệu Oánh trước, sau này mới động tâm với Trần Mộng Nghiên… Nếu không phải do dự trước kia của Triệu Oánh, có lẽ người ở cùng một chỗ với mình đầu tiên hẳn phải là Triệu Oánh.

Có điều là Triệu Oánh trước kia cũng có lo lắng của mình, cô trò yêu nhau trước sau vẫn là một đề tài bị người ta chỉ trích, cũng là một điều cấm kỵ. Mà khi Triệu Oánh từ chức, lần thứ hai trở thành học sinh, thật ra hai người đã không còn trở ngại nào, có điều lại bởi vì một loạt các hiểu lầm, khiến ngăn cách giữa hai người càng ngày càng sâu.

Dương Minh thử gửi cho Triệu Oánh một cái biểu tượng nói chuyện phiếm, lại không nghĩ rằng rất nhanh đã nhận được phản hồi:

- Làm gì?

Quan hệ của Dương Minh và Triệu Oánh trên truyenfull.vn càng ngày càng lộ vẻ ám muội, Dương Minh lúc nào cũng có thể tìm được đề tài nói chuyện thích hợp với Triệu Oánh. Dù sao Dương Minh cũng hiểu rất rõ Triệu Oánh trong hiện thực.

- Sao cô lại online vào lúc này?

Dương Minh có chút kỳ quái, bây giờ là buổi chiều, Triệu Oánh hẳn là ở trên lớp mới đúng.

- Cậu không nghe nói qua, điện thoại di động có thể lên được QQ sao?

Triệu Oánh gửi đi một cái biểu tượng rất im lặng.

- Không biết, tôi chỉ biết điện thoại di động có thể coi tiểu thuyết…

Dương Minh trả lời.

Triệu Oánh gần đây cũng rất buồn bực, đặc biệt là buổi tối hôm đó, sau khi nhìn thấy Tôn Khiết cùng một chỗ với Dương Minh, lại càng như vậy. Cô không nghĩ tới Tôn Khiết bạn bè tốt của mình lại có thể cũng là nữ nhân của Dương Minh. Tuy rằng Triệu Oánh đối với Tôn Khiết không có ý nghĩ gì khác, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy có chút uất ức. Vì sao một đám bạn bè của mình đều có quan hệ với Dương Minh, mà bản thân mình hết lần này tới lần khác lại không có chút tiến triển nào?

Triệu Oánh cảm thấy, quan hệ giữa mình và Dương Minh, càng ngày càng trở nên xa cách, không bao giờ thân mật khăng khít như hồi ở Tứ Trung nữa, cái đêm trăng mùa xuân đó, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại.

Từng bước theo Dương Minh trưởng thành, con gái bên người càng ngày càng nhiều. Triệu Oánh cảm thấy, bản thân một chút ưu thế cũng không có.

Đương nhiên, cái này chỉ là trong lúc Triệu Oánh buồn bực. Còn những lúc khác, Triệu Oánh lại bối rối không biết phải làm sao. Triệu Oánh cảm thấy, dường như mình đã nảy sinh tình cảm với "thế giới nào có chân tình", nội dung nói chuyện phiếm của hai người càng lúc càng ám muội, "thế giới nào có chân tình" gọi mình là "bà xã thân ái" với số lần càng lúc càng càng nhiều, Triệu Oánh cũng không còn phản cảm như lúc ban đầu, ngược lại sau khi nghe còn cảm thấy rất thoải mái.

Để có thể thường xuyên nói chuyện phiếm cùng "thế giới nào có chân tình", thậm chí Triệu Oánh còn cài cả QQ trên điện thoại, đi đến đâu cũng có thể online được.

Triệu Oánh tự cảm thấy mình cũng không phải người hoa tâm, ngược lại cô còn vô cùng chuyên nhất và cố chấp. Nếu không thì cô cũng không bỏ công tác ở trường học, cùng Dương Minh trở thành đồng môn trong đại học.

Thế nhưng, Triệu Oánh cảm thấy ở "thế giới nào có chân tình", cũng có chung một loại cảm giác tương tự với Dương Minh! Giống như lúc mới thích Dương Minh, hư hư ảo ảo không hề xác định được, đây mới là nỗi phiền lòng nhất của Triệu Oánh.

Sao mình lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng đã quyết định cả đời sẽ chỉ thích một mình Dương Minh. Thế nhưng mình thế nào lại động tâm với người khác vậy? Có điều là không thể không nói, đôi khi "thế giới nào có chân tình" cho mình cảm giác, cực kỳ giống với Dương Minh, có thời gian thậm chí Triệu Oánh còn đem hắn trở thành thay thế của Dương Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi