NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Đúng lúc Dương Minh đang chuẩn bị đi qua cửa kiểm soát thì nhất thời có cảm giác bất an.

Lập tức Dương Minh liền quay lại nhìn phía sau, ngoài ý muốn của hắn chính là.Hoàng Hữu Tài đang nói chuyện với một người đàn ông da trắng.

Tên Hoàng Hữu Tài kia chính là thân cận của người thần bí phía sau màn, tại sao bây giờ hắn lại ở đây? Dương Minh nhíu nhíu mày nói trong lòng. Nghĩ đến đây Dương Minh quyết định theo dõi bọn họ một chút.

Người đàn ông da trắng đang nói tiếng Anh, mà Hoàng Hữu Tài cũng hiểu tiếng Anh. Dương Minh thông qua môi ngữ cũng hiểu rõ ràng bọn họ đang nói cái gì bởi vì lúc trước hắn học môn này rất khá.

Người đàn ông da trắng đang hỏi: "Liệp Ưng đi đâu rồi? Tại sao mới đây đã không thấy tăm hơi đâu cả?"

Hoàng Hữu Tài lập tức trả lời: "Có thể ông ấy đi WC?"

"Đi WC sao hắn không nói một tiếng chứ? Chứng tỏ là hắn có việc phải đi đâu rồi." Người đàn ông da trắng lắc đầu nói.

Dương Minh nhíu nhíu mày nói trong lòng: "Bọn họ có đến ba người, chí ít thì còn có một người tên Liệp Ưng đã đi đâu mất. Bất quá hắn đã bỏ đi thì chứng tỏ phải có một nguyên nhân nào đó khiến hắn lo sợ."

Dĩ nhiên là cái nguyên nhân đi WC của Hoàng Hữu Tài làm sao mà khiến cho Dương Minh tin tưởng được chứ.

Dương Minh hơi trầm ngâm, đại khái hắn cũng nghĩ ra được nguyên nhân khiến Liệp Ưng phải bỏ đi. Đó chính là hắn sợ Dương Minh thấy khuôn mặt thật của hắn cho nên ngay cả nói chuyện với đám người Vương Tích Phạm cũng không dám nói.

Đương nhiên cái này chỉ là phỏng đoán của Dương Minh mà thôi, chỉ là Dương Minh tin tưởng cái người tên Liệp Ưng này chắc chắn là có nội gián ở gần Dương Minh hoặc có thể hắn chính là người thân cận bên cạnh Dương Minh. Nếu không thì làm sao hắn biết Dương Minh đang ở phi trường mà bỏ đi kia chứ?

Hơn nữa Liệp Ưng bỏ đi khỏi đây chứng tỏ cái tên này hẳn là một người quen hoặc chí ít cũng đã từng gặp mặt chứ nếu không thì tại sao hắn lại bỏ đi?

Sắc mặt Dương Minh lạnh như băng nhìn chằm chằm Hoàng Hữu Tài. Giờ phút này Dương Minh cũng chẳng cấm kỵ gì nữa, có lẽ hắn và đám người này sớm muộn gì cũng phải đấu một trận một mất một còn, cho nên hắn cũng không sợ đám người này phát hiện ra.

Nhất là sắp tới Dương Minh chuẩn bị đi Vân Nam, hắn cũng không muốn lưu lại một quả boom nổ chậm ở Tùng Giang.

Mặc dù Dương Minh không biết tại sao đám người Liệp Ưng nhắm vào hắn nhưng mà hắn không tin là bọn chúng lại không thừa nước đục thả câu, vạn nhất lúc Dương Minh không có ở đây bọn chúng ra tay với mấy người phụ nữ của hắn thì sao??

Người đàn ông da trắng đang nói chuyện với Hoàng Hữu Tài thì cảm thấy có người đang nhìn lén, lập tức hắn đảo mắt nhìn xung quanh.sát khí tỏa ra khắp nơi.

Hoàng Hữu Tài đột nhiên cảm thấy sát khí tràn ngập bốn phía liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Lập tức hắn liền thấy đôi mắt lạnh như băng của Dương Minh đang nhìn về bên này.

Hoàng Hữu Tài hơi nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ là ở tại phi trường này lại có thể chạm mặt Dương Minh.

Lúc trước Liệp Ưng có nói, tiến sỹ Ban Kiệt Minh vừa phái tới một cao thủ đến để đối phó với Dương Minh. Chuyện này khiến cho Hoàng Hữu Tài cao hứng đến phát điên lên, một mực đòi đích thân đến đón ông ta.

Chỉ là khi đến đây thì Hoàng Hữu Tài có chút mất hứng, hắn nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn ra người đàn ông da trắng này là cao thủ gì cả. Nhưng mà ngay cả Liệp Ưng còn chắc chắn ông ta là cao thủ thì Hoàng Hữu Tài nghĩ cũng nên tin ông ta một chút.

Từ lúc nhìn thấy Dương Minh ở đây, Hoàng Hữu Tài liền hiểu nguyên nhân mà Liệp Ưng rời khỏi đây. Hóa ra là hắn sợ Dương Minh nhìn thấy hắn.

Bất quá Hoàng Hữu Tài có chút buồn bực, âm thầm nói trong lòng: "Mày sợ bộ tao không sợ chắc? Hơn nữa mày còn có thuật dịch dung, vậy mà bỏ trốn một mình. Đúng là không có nghĩa khí." (DG: Dịch dung là một loại thuật của TQ chuyên dùng để thay đổi khuôn mặt, nhưng mà chúng ta cũng có thể hiểu là dùng mặt nạ)

Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, Hoàng Hữu Tài cảm thấy dù sao thì Dương Minh hận hắn đã lâu rồi bây giờ có hận thêm nữa thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

Nghĩ đến đây Hoàng Hữu Tài hít một hơi chỉnh đốn lại tâm trạng, thản nhìn thoáng qua Dương Minh một cái khẽ gật đầu rồi lập tức dẫn người đàn ông da trắng ra ngoài.

Dương Minh hơi nhíu nhíu mày, hắn không thể ngờ là trong giờ phút này mà Hoàng Hữu Tài lại có thể bình tĩnh đến như vậy.

Bất quá Dương Minh đã thấy rõ ràng nét hoảng sợ trong ánh mắt của Hoàng Hữu Tài khi vừa chạm mặt hắn. Hơn nữa Hoàng Hữu Tài chắc không thể ngờ được là Dương Minh đã biết là bọn chúng có 3 người, trong đó có một người tên là Liệp Ưng.

Phi trường quốc tế Đông Hải cũng khá lớn cho nên muốn tìm một người cũng không phải dễ dàng.

Dù Dương Minh đã nhìn xuyên thấu để tìm người có hành động khả nghi nhưng vẫn không thấy có gì đặc biệt cho nên hắn đành bỏ qua.

Dương Minh cảm thấy bây giờ hắn có chuyện trọng đại phải làm, nếu cứ loay hoay mãi ở đây thì sẽ trễ chuyến bay. Mọi chuyện ở đây chắc chỉ có thể chờ cho hắn trở về mới có thể giải quyết được.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền bước nhanh qua cửa kiểm soát.

Từ Đông Hải đi đến trung tâm Ma Cao thật ra cũng không lâu cho nên chỉ khoảng vài tiếng sau là hắn đã có mặt tại phi trường quốc tế Ma Cao.

Dương Minh chậm rãi đi ra khỏi sân bay, sau đó tùy tiện chọn một chiếc taxi dùng tiếng Anh nói với gã tài xế: "Đi khách sạn Douglas!"

"Ok!" Mấy ngày nay khách nước ngoài đến khách sạn Douglas rất đông cho nên mấy gã taxi ở Ma Cao đều biết cái khách sạn này.

Cảnh vật xung quanh Ma Cao rất ồn ào, náo nhiệt. Quả thật là thiên đường giải trí, chỉ là tâm trạng của Dương Minh bây giờ nào có hứng thú để đi ngắm cảnh xem hoa.

Hơn nữa mấy năm nay Dương Minh ra nước ngoài nhiều rồi cho nên cũng chẳng có hứng thú gì nữa. Hắn cảm thấy Ma Cao cũng chả khác Tùng Giang là mấy, có chăng thì chỉ là nơi này không có kẹt xe mà thôi.

Rất nhanh tài xế đã đưa Dương Minh đến bãi đậu xe của khách sạn Douglas. Sau khi thanh toán tiền xe, Dương Minh liền bước nhanh vào bên trong khách sạn.

"Kính chào tiên sinh--!" Sau khi Dương Minh đi vào, lập tức một cô gái tiếp tân liền đi ra chào đón hắn: "Xin hỏi vị tiên sinh này, có phải ngài đến đây để thuê phòng hay không?"

"Uhm, nhưng mà tôi đến đây chủ yếu là tìm người." Dương Minh gật đầu nói.

"Tìm người thì không có vấn đề, chỉ là mấy ngày nay khách hàng đến đặt phòng đông quá. Hiện tại khách sạn đã hết phòng rồi, mong tiên sinh thông cảm." Cô gái tiếp tân xin lỗi nói.

Thì ra là cô thấy Dương Minh đi taxi đến đây, hơn nữa mặt hắn còn rất trẻ cho nên cô đoán hắn không thuộc danh sách mà Ban Tổ Chức của lễ hội châu báu đã đưa ra.

Vì vậy mà cô liền chắc chắn hắn là khách mới tới, nhưng mà quy định của khách sạn thì không thể làm sai được cho nên cô đành đến hỏi để hắn xác nhận trước rồi mới xin lỗi hắn sau.

Bởi vì lễ hội châu báu lần này đã khiến cho khách nước ngoài đến tham quan, mua sắm rất đông. Mà số lượng phòng nghỉ của khách sạn đã hết, chỉ còn phòng của Ban Tổ Chức lễ hội châu báu đặt trước cho mấy đơn vị tham gia mà thôi. Dĩ nhiên là chỉ có người có tên trong danh sách thì mới được vào nghỉ cho nên cô gái này cũng không thể làm gì khác được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi