NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Dương ca, tên giám đốc này có vẻ như đang nịnh nọt anh thì phải." Vương Mị cẩn thận nói.

"Haha hắn ta sợ mất việc nên mới ân cần như vậy thôi" Đối với Vương Mị, Dương Minh cũng chả có thích thú gì cho cam. Dương Minh cảm thấy Vương Mị là một cô gái nông cạn, bất quá Trương Tân đã thích cô ta thì cũng xem như là muội muội của hắn cho nên hắn không thể làm lơ cô ta được.

"Dương ca, anh thật lợi hại!" Vương Mị thở dài nói.

Dương Minh nhíu nhíu mày, lời này của Vương Mị là có ý gì? Bất quá lúc nói chuyện thì cô ta cũng không có biểu hiện gì đặc biệt cho nên Dương Minh cũng yên tâm một chút. Thật lòng Dương Minh không muốn phải ra tay với cô gái của thằng anh em tốt như Trương Tân một chút nào cả.

"Trương Tân nhà em được đi theo Dương ca thật sự là một may mắn lớn" Vương Mị nói tiếp.

"Mặc dù Trương Tân còn chút tật xấu chưa bỏ được nhưng mà tôi bảo đảm hắn là một thằng đàn ông tốt" Dương Minh hừ lạnh, trầm giọng nói: "Một khi Dương Minh này còn sống thì nhất định sẽ không để ai bắt nạt Trương Tân đâu"

"Dương ca cứ đùa" Vương Mị sửng sốt nói: "Gì mà còn sống với chả còn sống chứ? Nếu như anh chết thì bọn em cũng chết hết đó."

"Haha!" Dù sao thì Dương Minh cũng không có hứng thú giải thích chuyện tình ở Vân Nam với Vương Mị cho nên hắn cũng không nói thêm gì nữa mà cười khan hai tiếng.

Đúng lúc này thì Tam Đặc Đốn cùng một đám phục vụ sinh đang mang đồ ăn được trang trí vô cùng bắt mắt đến phòng ăn cho Dương Minh ăn điểm tâm.

Mặc dù lúc trước Dương Minh có bảo Tam Đặc Đốn giảm bớt phần ăn một chút nhưng mà hắn lại không làm như vậy, ngược lại hắn còn bảo nhà bếp nấu thêm vài món nữa kia chứ.

"Dương tiên sinh, Vương tiểu thư mời hai vị ăn chút điểm tâm." Ngừng một chút, Tam Đặc Đốn nói tiếp: "Tôi không quấy rầy hai vị nữa, nếu có gì không vừa lòng thì phiền hai vị nói với tôi một tiếng, tôi ở ngoài cửa chờ hai vị" Nói xong Tam Đặc Đốn liền khom lưng đi giật lùi ra khỏi phòng ăn.

"Cô nên ăn một chút đi!" Dương Minh chỉ chỉ vào mấy món ăn được bài trí vô cùng tinh tế, hoa mỹ ở trên bàn nói: "Một lát nữa tôi qua bên sòng bạc South City đánh cuộc, còn cô thì ở đây chờ bọn họ trở về. Nhớ kỹ không được đi lung tung."

Khi nói mấy chữ cuối, Dương Minh cố ý gằn giọng để Vương Mị biết là việc này rất hệ trọng. Quả nhiên khi nghe Dương Minh nói như vậy thì Vương Mị liền gật đầu nói: "Vâng, Dương ca. Em biết làm gì rồi"

Vừa lúc hai người ăn sáng xong thì điện thoại của Vương Mị lại vang lên. Thoáng nhìn qua dãy số thì Vương Mị liền biết người gọi chính là Smith, vì vậy mà cô liền vội vàng bật loa lớn nói: "Hello?"

"Vương tiểu thư à? Tôi là Smith ở sòng bạc South City đây. Vị tiên sinh ngày hôm qua có hứa với chúng tôi là ngày hôm nay sẽ đến sòng bạc của chúng tôi đánh cuộc" Smith cười lạnh nói tiếp: "Chẳng hay vị tiên sinh đó có phải là sợ quá mà không dám đến phải không vậy Vương tiểu thư?"

Điện thoại của Vương Mị là hàng Malata cho nên loa ngoài khá lớn, hơn nữa phòng ăn lại khá yên tĩnh cho nên mỗi lời nói của Smith đều lọt vào tai của Dương Minh cả.

Dương Minh hơi nhíu nhíu mày cười lạnh một cái tự nói trong lòng: "Không biết lượng sức!"

"Uhm ông tự mà nói với Dương ca đi!" Nói xong, Vương Mị liền đưa điện thoại qua cho Dương Minh.

"Là Smith à?" Dương Minh nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy là tôi đây, tôi gọi đến là muốn hỏi xem hôm nay ngài có dám đến đánh bạc cùng với Kras tiên sinh không vậy?" Smith nói.

"Yên tâm đi tôi nhất định sẽ tới chỉ là nếu như khi tôi đến sòng bạc mà tôi vẫn không thấy hai cha con Trương Tân thì tôi sẽ không đánh cuộc cùng tên Kras đó đâu" Dương Minh nói.

"Ok, chuyện nhỏ như con thỏ chỉ cần ngài dám đến thì sẽ gặp ngay bọn họ thôi." Smith cười lạnh nói một câu.

Trên thực tế thì ngày hôm qua lúc về khách sạn thì Dương Minh đã chú ý đến vài chiếc xe theo đuôi ở phía sau. Dương Minh hiển nhiên là hiểu bọn chúng muốn theo dõi rồi, chỉ là bọn chúng đã có thể chủ động liên lạc được với Vương Mị thì chắc chắn chuyện Dương Minh đang nghỉ chân ở khách sạn Douglas đã sớm không còn bí mật gì nữa cho nên hắn cũng để mặc cho chúng theo dõi.

Bất quá Smith và Kras lại được bọn thuộc hạ thân tín báo cáo là từ lúc về khách sạn thì Dương Minh đã lên thẳng phòng của hắn chứ không có gặp ai khác cho nên Kras mới yên tâm để Smith áp giải hai cha con Trương Tân đến sòng bạc.

Có lẽ là Smith và Kras sợ rằng Dương Minh sẽ giở âm mưu quỷ kế nên mới cẩn thận đến như vậy.

Nói cách khác thì bọn chúng sợ Dương Minh dùng vũ lực để cứu hai cha con Trương Tân ra ngoài.

Chỉ là bọn chúng lại không biết được rằng từng bước từng bước kế hoạch của bọn chúng đều bị Dương Minh nắm bắt ngay từ đầu, chứ nếu không thì làm sao bọn chúng dám mang hai cha con Trương Tân đến sòng bạc một cách dễ dàng như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Minh liếc qua cái đồng hồ Rolex trên tay một chút. Chỉ còn khoảng hơn một giờ nữa là đến 9 giờ cho nên hắn mới bảo Vương Mị về phòng, sau đó chậm rãi đi thẳng đến sòng bạc South City.

Vừa đến sòng bạc South City thì Dương Minh liền thấy Vương Bằng đang đứng uống nước hoa quả cùng một người đàn ông ở trước cửa sòng bạc.

Chỉ là cái người đàn ông đứng kế bên Vương Bằng này thì Dương Minh lại không thể nhìn ra hắn là ai, bất quá Dương Minh lại nghĩ là thành viên mới được thu nhận nên cũng không chú ý lắm.

Vương Bằng thấy Dương Minh đi đến thì khẽ giơ ly nước lên một chút ý bảo đã sẵn sàng nghe lệnh.

Dương Minh cũng xem như chẳng thấy gì bước nhanh đến cửa sòng bạc.

Một tên phục vụ sinh được Smith dặn dò từ trước liền bước đến bên cạnh Dương Minh nói: "Tiên sinh, Smith tiên sinh đang chờ ngài trong phòng làm việc"

Dương Minh thản nhiên gật đầu sau đó dựa theo trí nhớ lúc trước đi thẳng đến phòng làm việc của Smith.

"Cốc cốc!" Vài tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, rất nhanh bên trong liền truyền đến thanh âm của Smith: "Mời vào!"

Vừa bước vào phòng Dương Minh liền hỏi thẳng: "Bạn của tôi đâu?"

"Bạn của anh ở trên lầu, lát nữa chúng ta sẽ lên đó thăm họ một chút" Kras nói tiếp: "Yên tâm đi bạn của anh không sao đâu."

"Lên đó làm gì? Chẳng lẽ chúng ta không đánh bạc ở đây sao?" Dương Minh thản nhiên hỏi ngược lại.

"Tất nhiên là phải lên lầu rồi, phen đánh cuộc đỉnh cao giữa hai vị khách quý như thế này thì làm sao mà tổ chức ở một căn phòng nhỏ như phòng làm việc của tôi được chứ?" Smith cười nói.

"Khách quý sao?" Dương Minh nhíu nhíu mày nói tiếp: "Chỉ có vài người chúng ta à?"

"Đúng vậy!" Smith gật đầu.

"Xin lỗi tôi không thể làm theo ý của anh được" Dương Minh lắc đầu nói tiếp: "Trong căn phòng khách quý không hề có vị khách nhân nào khác thì làm sao mà tôi tin tưởng được các vị sẽ không giở trò? Cho nên yêu cầu này của hai vị tôi không thể nào chấp nhận"

Smith có hơi sửng sốt một chút, bất quá lời của Dương Minh cũng có đạo lý thật. Sòng bạc này là địa bàn của hắn mà lần này Dương Minh lại một thân một mình đến đây đánh cuộc cho nên có cái suy nghĩ như vậy cũng là bình thường mà thôi.

Bất quá, Smith lại không có quyền quyết định trực tiếp cho nên đành phải nhìn về phía Kras ý hỏi xem quyết định của hắn như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi