NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Đường tình yêu của Triệu Oánh và Dương Minh vốn gập gềnh gai góc. Nhưng mà giống như bây giờ, Triệu Oánh đã hoàn toàn mở rộng lòng mình, không chùn bước mà chuẩn bị cùng Dương Minh ở bên nhau.(đoạn cuối dịch không ra ý, ai biết dịch coi góp ý dùm mình)

Cho nên, Dương Minh cũng rất chờ mong có thể đi ra ngoài dạo vài vòng cùng Triệu Oánh. Đây cũng có thể coi là lần hẹn hò đúng nghĩa đầu tiên của hai người.

Dương Minh nhìn ra được, tâm tư Triệu Oánh so với trước thì càng thêm kiên định, thêm vững tâm.

Trước Triệu Oánh còn có đôi chút xúc động ở trong lòng, sau đó thì lại khôi phục tính cách do dự. Thế nhưng mới rồi, sau khi Tôn Khiết hoan nghênh Triệu Oánh gia nhập đại gia đình này, Triệu Oánh đã trở nên vững vàng, kiên quyết hẳn lên.

- Ân.

Triệu Oánh có chút ngượng ngùng gật đầu, giống như một cô gái nhỏ, cúi đầu, tay nhỏ bé nắm thật chặc vạt áo, không dám nhìn Dương Minh

- Ha hả.

Dương Minh cười lớn, kéo tay Triệu Oánh, cùng với nàng đi ra ngoài biệt thự.

- Haiz.

Nhìn bóng lưng Dương Minh và Triệu Oánh rời đi, Tôn Khiết thở dài một hơi. Hai người kia thật đúng là lắm gian nan, đến hiện tại mới có thể sánh bước cùng nhau:

- Giai Giai, em sẽ không có ý kiến gì phải không?

Tôn Khiết coi như đại tỷ của mấy nàng, đương nhiên phải quan tâm chiếu cố đến suy nghĩ của mỗi người.

- Không có, em chỉ cảm thấy được, Oánh tỷ hiện tại nhất định rất hạnh phúc. Giống như là em khi xưa nằm ở trong lòng Dương Minh để hắn ôm vậy. Mỗi lần nhớ lại, đều cảm giác được mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Chu Giai Giai có chút cảm khái nói:

- Hy vọng Oánh tỷ sẽ được hạnh phúc, cũng hy vọng Mộng Nghiên tỷ có thể bao dung với nàng một chút.

- Nhưng mà Giai Giai, chuyện của chúng ta, bây giờ tốt hơn hết là chưa nên nói cho Trần Mộng Nghiên. Coi như là sau này gặp mặt, cũng cần một cơ hội, một cơ hội thích hợp, như vậy mới tốt cho tất cả chúng ta.

Loại chuyện này, không nên vội vàng, tính toán của chúng ta trước đây, cũng chỉ đơn giản là chuẩn bị, dự phòng có chuyện bất ngờ, tránh cho lúc đó trở tay không kịp mà thôi.

- Em biết rồi, chị yên tâm đi. Tôn Khiết tỷ, em sẽ không nói ra đâu. em cũng biết, bây giờ nếu nói ra, Mộng Nghiên tỷ chỉ sợ sẽ không chấp nhận đươc.

Chu Giai Giai thở dài:

- Có điều, tâm tư của chúng ta đều giống nhau, đều hy vọng có thể cùng Dương Minh ở chung một chỗ. Ta đương nhiên hiểu rõ

- Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, quên nhắc nhở Dương Minh, ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, đừng để gặp phải Trần Mộng Nghiên, bằng không mọi chuyện sẽ đổ bể mất. Lần đầu tiên hẹn hò, lại bị người ta bắt quả tang. Cô nàng Triệu Oánh này hy vọng là không bị dọa cho ám ảnh trong lòng.

Tôn Khiết đột nhiên nghĩ tới vấn đề rất nghiêm trọng này.

- Chắc không đâu. Dương Minh rất cẩn thận, cũng rất cảnh giác, hắn sẽ không ngốc như thế, lại để cho Trần Mộng Nghiên bắt gặp.

Tiếu Tình thì lại tin tưởng Dương Minh, đối với thân thủ và sự cảnh giác của Dương Minh cũng cảm thấy tự tin.

- Hy vọng đừng để yêu đương làm đầu óc mụ đi. Bằng không sẽ thành bi kịch gia đình mất.

Tôn Khiết gật đầu, cười nói.

Dương Minh cùng Triệu Oánh ra khỏi biệt thự. Dương Minh nhìn xe nói:

- Chúng ta là lái xe đi, hay là tản bộ?

- Tản bộ đi, em cũng muốn đi dạo một chút, lái xe thì không thấy hứng nữa.

Triệu Oánh nói:

- Anh trước tiên theo em đi sang bên nghiên cứu sinh kia báo một tiếng với người hướng dẫn. Sau đó chúng ta đi bờ biển tản bộ, thế nào?

- Được, đi thôi.

Dương Minh cười kéo tay Triệu Oánh. Triệu Oánh trước đây cũng bị Dương Minh kéo tay, nhưng giờ phút này tâm trạng lại không giống. Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò. Triệu Oánh vẫn cứ toàn thân run lên, lòng bàn tay trong nháy mắt liền lấm thấm đầy mồ hôi, có chút hồi hộp.

- Dương Minh. Anh nói chúng ta có gặp phải Trần Mộng Nghiên không nhỉ. Như vậy có thể bị xấu hổ chết mất. Hơn nữa, cũng dễ lộ ra bọn Tôn Khiết tỷ.

Triệu Oánh có chút lo lắng hỏi.

- Không có việc gì đâu. Chắc là sẽ không trùng hợp đến thế chứ? Lúc này, Mộng Nghiên hẳn là cùng Chỉ Vận ở chỗ bọn họ tham gia hoạt động. Mộng Nghiên là cán bộ hội học sinh, chắc sẽ không tùy tiện đi ra ngoài đâu?

Dương Minh an ủi Triệu Oánh vài câu.

- Uh.

Triệu Oánh nghe Dương Minh an ủi, yên tâm gật đầu:

- Vậy là tốt rồi, em còn lo lắng sẽ bị Trần Mộng Nghiên gặp phải. Lần trước ở hội chùa, em đúng là bị dọa suýt ngất luôn. May mắn sau lại giải thích rõ. Thế nhưng lần này, nếu là lại bị nàng bắt gặp, vậy thì giải thích như thế nào cũng không rõ ràng.

- Ha hả, làm sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Dương Minh cười lắc đầu.

Cùng Dương Minh tay trong tay, một mạch đi tới nơi ở của nghiên cứu sinh. Trong làng du lịch lúc này trái lại thực sự không có mấy người. Chỉ có lẻ loi thưa thớt vài người du khách, đều là người không quen biết, điều này làm cho Triệu Oánh an tâm không ít.

Đến nới ở của nghiên cứu sinh, Triệu Oánh rút tay khỏi tay Dương Minh:

- Bây giờ không được, chúng ta phải cẩn thận một chút. Cứ cho không bị Trần Mộng Nghiên bắt gặp, nhưng bị người khác nhìn thấy cũng không tốt. Anh ở chỗ này chờ em đi, em vào ghi danh xong sẽ xuống ngay.

- Ân, cũng được, vậy em đi đi, anh ở chỗ này chờ em.

Dương Minh cũng hiểu được giờ phút này nếu đi cùng Triệu Oánh thì có chút không ổn. Mặc dù nghiên cứu sinh cũng không chú ý nhiều đến hoạt động nghệ thuật gì gì đó của trường học, thế nhưng cũng có khả năng có người sẽ nhận ra mình. Lỡ đâu dẫn đến phiền phức không đáng có, vậy không tốt.

Vì vậy sau khi Dương Minh để Triệu Oánh đi, liền đứng ở bênh cạnh xe buýt dưới lầu chờ Triệu Oánh. Triệu Oánh trái lại rất nhanh chóng, đi tới nói vài câu với người hướng dẫn, sau đó kí tên, tỏ vẻ như mình đi hoạt động riêng lẻ, liền rời đi.

Thế nhưng, ở trong một góc nhỏ, một đôi mắt vô cùng oán độc và cuồng nhiệt đang nhìn Triệu Oánh chăm chú, người này chính là Phạm Kim Triết

- Hừ, ngươi chờ đó, một hồi ta sẽ đem "chuyện tốt " của ngươi và Dương Minh nói cho Trần Mộng Nghiên. Xem các ngươi chết như thế nào.

Phạm Kim Triết hung tợn thầm nghĩ.

Hắn bị người đánh mặt mày bầm dập, lại không thể giải thích với bạn học. Chỉ có thể nói là mình không cẩn thận bị tai nạn xe cộ, bị trầy da. Cũng may người khác nghe hắn nói xong, cũng không có hỏi nhiều.

Dù sao người có thể nhận ra đây là trầy da do bị đánh cũng không nhiều. Mới không khiến cho Phạm Kim Triết quá mức khó chịu.

Triệu Oánh trong lòng nhớ đến Dương Minh. Hôm nay là lần đầu tiên nàng cùng Dương Minh chính thức hẹn hò. Cho nên Triệu Oánh không muốn lãng phí thời gian. Giống như là một tiểu nữ nhân rơi vào bể tình vậy. Bước nhanh chạy xuống lầu, chỉ muốn cùng Dương Minh ở cùng một chỗ.

Chờ nàng đi xuống lầu, đang muốn phải chạy nhanh đến bên Dương Minh thì xảy ra biến cố.

Bởi vì, Dương Minh thình lình phát hiện, ở phía sau Triệu Oánh cách đó không xa, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đang bước tới chổ dừng chân của nghiên cứu sinh bên này.

Trần Mộng Nghiên đương nhiên là thấy được bóng dáng Triệu Oánh, còn vẫy tay gọi tên Triệu Oánh. Nhưng Triệu Oánh bây giờ trong lòng chỉ có mình Dương Minh, căn bản không nghe thấy Trần Mộng Nghiên đang gọi nàng. Nàng vẫn đang bước thật nhanh, chạy về hướng Dương Minh

Dương Minh kinh hãi, vốn cho rằng tình huống nguy hiểm như vậy sẽ không xuất hiện, nhưng đời người ai biết được chữ ngờ, chuyện không lường được nhất, lại xảy ra.

Dương Minh muốn nói ngăn cản Triệu Oánh chạy tới, nhưng hắn không thể mở miệng gọi. Trần Mộng Nghiên tất nhiên sẽ nghe thấy, đến lúc đó chẳng những Triệu Oánh bị bại lộ, chính mình cũng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi