NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trương Hoa Lan đang muốn từ chối, điện thoại trên tay lại rung lên.

- Đừng bắt máy, đưa điện thoại cho ba để ba nói chuyện với cậu ta.

Trương Điếm Hải nói rồi tới lấy chiếc điện thoại trong tay con gái.

Quan Tiểu Tường gọi thêm một lần nữa, thấy Trương Hoa Lan không bắt máy cảm thấy bồn chồn, quyết định gọi tiếp đâu ngờ rằng có một giọng nam vang lên trong điện thoại:

- Phải Quan Tiểu Tường không?

- Dạ đúng ạ…là chú Trương phải không?

Giật mình khi nghe thấy giọng nam, Quan Tiểu Tường vội vã hỏi lại.

- Là chú đây, cháu tìm Tiểu Lan à?

Trương Điếm Hải hỏi.

- Vâng… vâng ạ…Bác cho cháu hỏi Tiểu Lan có ở đó không ạ?

Quan Tiểu Tường hỏi.

- Đúng lúc chú cũng có chuyện muốn nói với cháu đây, cháu hiện giờ đang ở đâu?

Trương Điếm Hải hỏi.

- Có chuyện muốn nói với cháu?

Quan Tiểu Tường sững sờ:

- Có chuyện gì thế Chú Trương?

- Chuyện gì gặp rồi tự nhiên sẽ biết.

Trương Điếm Hải nói:

- Chính là chuyện giữa cháu và Tiểu Lan đó, cháu đang ở đâu?

- Cháu vừa ra khỏi nhà…

Quan Tiểu Tường kính cẩn nói.

- Nửa tiếng sau cháu đợi chú ở đại sảnh khách sạn quốc tế Tùng Giang, sẽ nói tiếp chuyện này nha.

Trương Điếm Hải nói xong, cũng không chờ Quan Tiểu Tường đáp lời, liền cúp máy.

- Alo… chú Trương?

Quan Tiểu Tường ngẩn ngơ liếc nhìn điện thoại, màn hình đã hiển thị cuộc gọi đã kết thúc.

- Sao thế?

Dương Minh thấy bộ dạng bồnchồn lo lắng của Quan Tiểu Tường, cười hỏi.

- Tiểu Lan…người yêu em, Cha cô ấy có chuyện muốn nói với em…

Quan Tiểu Tường nói.

- Ra vậy, xem ra tôi mời cơm không đúng lúc rồi, cậu cứ đi gặp nhạc phụ tương lai trước đi.

Dương Minh cười.

- Dương ca…anh có thể đi cùng em đươc không? cho em có chút dũng khí, em thấy hơi sợ…

Quan tiểu tường lưỡng lự một lúc rồi nói:

- Em nghe thấy giọng chú Trương có vẻ không vừa ý, hình như không tán thành chuyện giữa em và Tiểu Lan…

- Vậy ta đi thôi, ở đâu vậy?

Dương Minh không để tâm cùng Quan Tiểu Tường đi một chuyến, trong thâm tâm thì đang cười khẩy suy nghĩ cẩn thận của Quan Tiểu Tường. Quan Tiểu Tường đang nghĩ gì Dương Minh biết rõ, chẳng qua là muốn Dương Minh vào thời khắc quan trọng nói giúp vài lời mà Tiểu Tường ngại không dám nói trực tiếp, nên kêu Dương Minh đi cùng mình để tăng thêm chút can đảm.

Nhưng Dương Minh vốn có ý muốn giúp Quan Tiểu Tường, nên cũng không để ý mấy chuyện này.

- Khách sạn quốc tế Tùng Giang là nơi chúng ta phải tới…

Quan Tiểu Tường nói.

- Quá tốt rồi, chúng ta không cần đổi hướng.

Dương Minh gật gật đầu.

Tiểu Vương cho xe vào bãi đỗcủa khách sạn quốc tế Tùng Giang, lúc đầu Dương Minh chuẩn bị nói Tiểu Vương đặt một tầng trong khách sạn, nhưng do Trương Điếm Hải mời khách, nên Dương Minh cũng chẳng vội, cùng với Quan Tiểu Tường ở trong đại sảnh khách sạn chờ…

Tiểu khu Diên Hoa là một trong những tiểu khu sang trọng tốt nhất ở Thành Phố Tung Sơn, Nơi đây được coi là biểu tượng quyền quý của Tung Sơn, ở đây mỗi phòng đều có kết cấu trùng lặp, càng tôn thêm vẻ độc đáo cho những căn biệt thự.

Mỗi phòng cơ bản đều có giá 10 triệu tệ và mỗi căn biệt thự có thể bán được tới 30 triệu trở lên cho nhữngngười có khả năng về tài chính để có thể ở đây, Và Diên Hoa thì được coi là khu người giàu của thành phố Tùng Sơn.

Tuy người giàu không hẳn là ở hết đây, nhưng những người ở đây, chắc chắc là người có tiền.

Phòng Trương Điếm Hải ở hiện tại chính là phòng kết cấu theo kiểu Tây, ông ta kêu Quan Tiểu Tường cầm 5 triệu tới chẳng đáng là bao so với ông ấy. Ông ấy là tầng lớp quản lý cao cấp của khách sạn, lương một năm cũng có vài triệu, đặc biệt là đến bây giờ, ông ấy làm phó tổng giám đốc khách sạn quốc tế 5 sao Tùng Giang, lương một năm tăng lên tới gần 2 triệu, nên mấy ngày nay Trương Điếm Hải mới bắt đầu tỏ ra ngưu bức.

Lái chiếc Mercedes-Benz C300, Trương Điếm Hải chở con gái phóng nhanh tới khách sạn.

- Chào Trương tổng

Bảo vệ nhìn thấy xe của Trương Điếm Hải, lập tức cúi chào.

Trương Điếm Hải rất thích hưởng thụ cảm giác này, gật gật đầu. cho xe vào bãi đỗ, tìm một chỗ trống dừng xe lại, nói với Trương Hoa Lan:

- Thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt về thân phận đem tới, nếu như ta không phải là Phó tổng giám đốc ở đây, bảo vệ sẽ chào hỏi ta thế nào? Nếu như con tới đây cùng với Quan Tiểu Tường, Bảo vệ có lẽ sẽ không để cho hai đứa vào? những người đến đây, ai mà không lái xe? Chí ít thì cũng ngồi taxi.

Trương Hoa Lan chau mày:

- Con không biết, nhưng con tin sau này Tiểu Tường nhất định sẽ đạt được thành tích cao.

- Ôi dzao, nó được như ta, thì quá tốt rồi, còn thành tích cao…

Trương Điếm Hải cười khẩy một cái:

- Hừ, cũng không biết nó có đạt được không, không chừng bị bảo vệ giữ lại ở cửa cũng nên?

- Làm gì có chuyện đó? Tiểu Tường cũng là mẫu người có tài, hơn nữa bảo vệ ở đây cũng sẽ không coi thường người khác.

Trương Hoa Lan chỉ tay về phía cửa:

- Cha xem, không phải là vẫn có người đi bộ tới sao?

Trương Điếm Hải khẽ hừ một tiếng, dẫn Trương Hoa Lan đi vào trong khách sạn, vào tới Đại sảnh khách sạn, người tiếp đón thậm chí cả người quản lý đại sảnh đều chạy tới chào hỏi ông:

- Chào phó tổng giám đốc Trương.

Trương Điếm Hải ưỡn bụng, khua tay áo, sau đó đảo mắt nhìn quanh ngay lập tức nhìn thấy Quan Tiểu Tường đang chạy lại. Trương Điếm Hải đương nhiên là nhận được Quan Tiểu Tường, ông đã từng xem ảnh của cậu ta cùng con gái.

- Chào chú Trương.

Quan Tiểu Tường vội vã đến chào hỏi.

- Cậu là Quan Tiểu Tường?

Trương Điếm Hải nhìn QuanTiểu Tường một cách dửng dưng, thấy Dương Minh và Tiểu Vương theo sau cậu ta. Liền chau mày:

- Hai vị này là…

- Họ là bạn của cháu, cùng đi với cháu.

Quan Tiểu Tường nói:

- Đây là…

- Được rồi, không cần phải giới thiệu.

Trương Điếm Hải vốn không hứng thú nghe tên bạn bè của Quan Tiểu Tường, trong mắt ông ấy, Quan Tiểu Tường dẫn người tới chỉ vì ăn ké mà thôi, suy cho cùng họ tới khách sạn sang trọng này cũng chỉ là giúp Tiểu Tưởng tăng thêm can đảm, chứ không có mục đích gì khác.

Nhưng bất luận là mục đích nào đi nữa, thì cũng không quan trọng đối với Trương Điếm Hải, và ông cũng không muốn tìm hiểu điều đó.

Quan Tiểu Tường có chút lúng túng, sợ Dương Minh giận, nên muốn quay đầu lại giải thích, nhưng khi nhìn thấy Dương Minh lắc đầu biểu thị không sao cả, Quan Tiểu Tường mới cảm thấy nhẹ nhõm.

- Ngô quản lý, cho tôi một phòng VIP giành cho thượng khách.

Trương Điếm Hải dặn dò người quản lý đại sảnh.

Người quản lý đại sảnh muốn nhắc nhở Trương Điếm Hải, hai người bạn Quan Tiểu Tường cũng không bình thường, họ lái xe Audi A8L đến, nhưng lại khôngcó cơ hội nói, cũng không thể làm trò trước mặt người khác.

Bây giờ Trương Điếm Hải lại căn dặn ông ta đi tìm phòng. Ngô quản đốc lại càng không có cơ hội nói với Trương Điếm Hải những chuyện này, chỉ có thể đi tìm phòng trước.

Mỗi người khách đi xe gì tới,ở đây chỗ Ngô quản lý đều có ghi chép, xe vừa đỗ, người vừa xuống xe, liền có bảo vệ thông báo hắn biết, cũng có thể khiến Ngô quản lý nắm vững một cách tốt nhất địa vị của khách, để có thể phục vụ chu đáo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi