NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

- Ừ! Cũng tốt thôi. - Dương Minh gật đầu:

- Nếu không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị về nhà.

Dương Minh vốn chuẩn bị mang theo ba nàng trở về nhà một chuyến vào buổi tối, sau đó đem chuyện của mình thẳng thắn nói cho cha mẹ biết, đồng thời cũng để ba nàng biết luôn một thể. Nhưng mà Trần Mộng Nghiên lại ngoài ý muốn nghe được điện thoại của hắn nên mới nói trước với ba người. Cũng tốt, buổi tối lúc nói thẳng với cha mẹ có ba nàng giúp đỡ hẳn là có thể làm cho cha mẹ dễ tiếp nhận hơn.

Dương Minh sở dĩ không nói chuyện của mình cho cha mẹ là do sợ hai người biết sớm sẽ lo lắng. Những người mà hắn quan tâm đến ngoại trừ những cô gái này thì chính là cha mẹ của mình.

Cha mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, nếu thật sự mình có mệnh hệ gì thì sợ rằng bọn họ thương tâm muốn chết. Nhưng Hữu trưởng lão chưa bị diệt trừ ngày nào thì tai họa vẫn còn ngày đó, Dương Minh tuy không phải là một đại hiệp nhưng cũng là một con người có trách nhiệm. Cho dù hắn cùng Hữu trưởng lão không có cừu hận đi nữa nhưng nếu quốc gia cần Dương Minh hắn thì hắn cũng sẽ đáp ứng, nghĩa bất dung từ.

Thậm chí kể cả cái Trung Tâm bí ẩn kia Dương Minh cũng không hề có ý định bỏ qua. Dù sao thì trước mắt cũng chỉ có Dương Minh địch lại được Trung Tâm. Dương Minh không ra tay thì không người nào có thể đối phó với Trung Tâm cả.

Dương Minh có thể không để ý đến mấy tên tội phạm giết người, cướp của,… không phải là vì hắn không có thiện tâm mà vì hắn dù sao cũng chỉ là một con người, không phải là siêu nhân, những chuyện như thế cảnh sát sẽ tự xử lý.

Nhưng Hữu trưởng lão, và kể cả Trung Tâm nữa, nếu như mình không ra tay thì chỉ có thể mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm. Ở vào tình huống như thế, Dương Minh nhất định không thể ngồi yên, đây là việc mà một người đàn ông đội trời đạp đất phải làm.

Tuy rằng trước kia Dương Minh cò kè mặc cả cùng với Hạ Băng Bạc nhưng trên thực tế dù cho Hạ Băng Bạc không đáp ứng những điều kiện đó thì hắn vẫn ra tay. Bởi vì Dương Minh hiểu rõ một đạo lý: "năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn".

Dương Minh tranh thủ chút ít điều kiện kia trên cơ bản cũng là vì người nhà và nữ nhân của mình. Dương Minh không muốn sau khi mình đi thì các nàng lại bị kẻ thù quấy nhiễu, cho nên đôi khi hắn làm rất quá đáng nhưng Hạ Băng Bạc cũng có thể hiểu được.

Dương Minh quyết định tối nay đem chân tướng của sự việc nói cho cha mẹ cũng là vì có nguyên nhân. Bởi vì Hạ Băng Bạc gọi điện tới, Dương Minh ba ngày sau đã phải khởi hành, cũng không biết đến bao giờ mới có thể trở lại. Mà việc có thể trở về hay không cũng còn là vấn đề nên hắn muốn cho cha mẹ một lời giải thích. (nguyên văn là một cái công đạo)

Buổi tối, Dương Minh chở Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai trở lại tập thể xe khách Tùng Giang, bây giờ đã đổi tên thành tập thể Danh Dương.

Cầm theo lễ vật, Dương Minh nện từng bước chân nặng nề đi lên lầu, nhưng lần này tâm tình của hắn hoàn toàn đã khác với một năm trước. Một năm trước, mỗi khi hắn nện từng bước chân nặng nề thế này về nhà đều bởi vì gây họa, sợ cha mẹ mắng.

Mà hôm nay, hắn không còn phải sợ cha mẹ mắng mình nữa, mà là sợ hai người thương tâm.

Dương mẫu cảm thấy ngoài ý muốn, hôm nay tại sao con trai lại trở về? Đối với ba nàng Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận, hai người già đều quen thuộc. Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy buồn bực, Dương Minh rốt cuộc là làm thế nào mà xử lý tốt được quan hệ của ba người, trông bọn chúng bây giờ tốt với nhau giống như chị em ruột, cũng không tranh không đoạt. Trần Mộng Nghiên lại còn có bộ dạng của chị cả, hai đứa em gái cũng không có ai ra vẻ tranh giành tình nhân.

- Đại Minh, tại sao hôm nay con lại trở về? Mẹ và cha con còn muốn ăn tối ở bên ngoài, cũng không chuẩn bị cơm tối. - Dương mẫu mở cửa, có chút kỳ quái nhìn con trai của mình.

- Mẹ, con nhớ mẹ và cha nên mới trở về xem một chút. - Dương Minh đem lễ vật trong tay đặt xuống đất và nói với mẹ mình.

- Hả? Đại Minh hôm nay làm sao thế, con về nhà còn mang lễ vật gì chứ? Có phải hay không thời gian dài như thế không về thăm nhà nên trở nên xa lạ rồi? Con vậy là không đúng đâu. - Dương mẫu nhìn Dương Minh mang quà tặng đến thì cảm thấy kinh ngạc mà hỏi.

- Ha hả, không phải hôm nay dẫn con dâu về nhà sao? Không mang theo lễ vật sao được? - Trần Mộng Nghiên mở trừng hai mắt, Dương Minh nhìn nàng mà nói:

- Lễ vật là của mấy nàng, con chỉ góp chút sức vào việc khuân vác mà thôi.

Trần Mộng Nghiên lập tức hiểu ý, gật đầu nói:

- Đúng vậy đó cô à, đây là một chút tấm lòng của ba người bọn con. Nếu mà người không nhận thì bọn con sau này nào còn dám tới nữa chứ.

- Tốt, tốt, nếu đã là con dâu mua cho thì ta đây kiểu gì cũng muốn nhận.

Vừa nghe lễ vật là do ba người Trần Mộng Nghiên chuẩn bị, Dương mẫu nhất thời mừng rỡ, cao hứng nhận lấy rồi hô vọng vào phòng sách:

- Lão Dương, Đại Minh mang con dâu tới thăm chúng ta, mau ra đây nào.

Dương Đại Hải cũng nghe được tiếng mở cửa nhưng ông cũng không để ý nhiều, còn tưởng là hàng xóm làng giềng gì đó. Dương mẫu có công việc nhàn nhã, lại làm quản lý ở dưới tầng lao công, cho nên thường ngày cũng có quan hệ khá tốt với mấy bác gái, buổi tối thường qua nhà của nhau hàn huyên cũng là chuyện bình thường, Dương Đại Hải tất nhiên là không để ý.

Lúc này nghe nói là con trai mang theo con dâu về nhà, ông vội vàng bỏ công việc dang dở lại rồi chạy ra khỏi phòng sách, thấy được Dương Minh ông không khỏi cười nói:

- Đại Minh về nhà, Mộng Nghiên, Giai Giai, Chỉ Vận, mau ngồi xuống đi. Nơi này cũng giống như nhà mấy đứa, không cần câu nệ đâu.

Dương Đại Hải đối với việc con trai tìm được ba cô con dâu xinh đẹp cảm thấy rất vui vẻ, tối thiểu không cần lo lắng việc không có cháu bế. Hiện tại con gái không muốn sinh con rất nhiều, nhiều năm làm vợ chồng mà cũng không muốn sinh con, đây cũng chính là nỗi buồn của những người già. Mà Dương Đại Hải lại không cần phải lo lắng vấn đề này, dù sao một đứa không muốn sinh, còn có hai đứa nữa, chẳng nhẽ cả ba đứa mà không có một ai thích sinh con hay sao?

- Chào chú ạ. - Ba người Trần Mộng Nghiên nhìn thấy Dương Đại Hải ra ngoài thì đều lễ phép chào chào hỏi ông.

- Tốt, tốt lắm! - Dương Đại Hải gật đầu, sau đó hỏi Dương mẫu:

- Bữa tối chuẩn bị thức ăn thế nào rồi?

- Đã chuẩn bị gì đâu, tôi đang chờ ông xong việc thì hai người chúng ta xuống lầu ăn, ai biết thằng nhóc Đại Minh này về nhà, tất nhiên là không kịp chuẩn bị rồi.

Dương mẫu không khỏi oán trách nhìn chằm chằm con trai:

- Lần sau về nhà mà không gọi điện báo trước là mẹ không mở cửa đâu đấy.

Vốn câu nói này chỉ là một câu nói đùa của Dương mẫu nhưng vẻ mặt của Dương Minh cũng đã cứng đờ lại. Mà vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận cũng không khác là mấy, có vẻ mất tự nhiên. Bởi vì bốn người đều cùng lúc nghĩ đến một vấn đề, lần sau trở lại cũng không biết là lúc nào.

Dương mẫu thấy vẻ mặt khó coi của con trai và còn dâu thì sửng sốt, không phải là hiểu lầm rồi chứ? Mình cũng chỉ là thuận miệng đùa vui một chút, cũng không cần tưởng thật mà. Bà vội vàng giải thích:

- Mẹ chỉ đùa một chút với các con thôi, sao lại tưởng là thật chứ? Đại Minh, cái vẻ mặt này của con là sao chứ?

Dương minh nhìn mẹ của mình mà không khỏi thở dài, vốn nghĩ là chờ một lúc nữa nói chuyện của mình, nhưng nếu mẹ đã đem đề tài dẫn đến chuyện này…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi