NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Mặc dù Lý Thử Hoa không quá tin nhưng đây cũng là tự thân cảm nhận, vậy thì nó cũng không thể không tin được!

Loại đau đớn trên người vừa rồi không phải người bình thường có thể chịu được! Mấy phút đồng hồ ngắn ngủi kia đã trở thành cơn ác mộng cả đời của Lý Thử Hoa!

- Mang mấy con chó săn của mày rời khỏi thành phố Tùng Giang, ngay lập tức!

Dương Minh nhìn thoáng qua Lý Thử Hoa, từ trên cao nhìn xuống nói:

- Nếu như ngày mai tao còn thấy chúng mày ở chỗ này thì muốn chết cũng không có dễ dàng thế đâu.

- Vâng, vâng…

Lý Thử Hoa làm sao dám không nghe lời của Dương Minh? Dương Minh bảo nó thế nào thì bọn nó tất nhiên được như thế! Không phải chỉ là rời khỏi thành phố Tùng Giang sao? Vậy thì mình sẽ mang mấy thằng này rời đi, nơi này quá kinh khủng, có loại người tàn nhẫn như Dương Minh ở đây, nó làm sao mà có ngày ngóc đầu dậy nổi?

"Cút đi!" Dương Minh nhàn nhạt phất tay nói: - Nhớ kỹ lời của tao.

- Biến ngay đây, cút ngay đây!

Lý Thử Hoa nhìn thoáng qua Dương Minh, khắc thật sâu bộ dáng của Dương Minh vào trong bộ óc của mình, thật ra hắn không phải là muốn sau này tìm Dương Minh trả thù mà là muốn mình nhớ kỹ Dương Minh, sau này ước thúc mình và thủ hạ, không được làm phiền người có liên quan với Dương Minh! Nếu không thì hối hận cũng chẳng kịp!

Lý Thử Hoa cũng Tô Giao Nang, Trương Vũ Trụ chật vật chạy mất.

Mà những kẻ xem náo nhiệt kia cũng hoảng sợ lui về phía sau vài bước, không dám tiến lại gần, chỉ có Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu lộ ra khuôn mặt kinh ngạc cùng vẻ bội phục.

- Được rồi, tụi bây tất cả giải tán đi.

Dương Minh nhìn thoáng qua những kẻ vây xem đó, mặc dù trong những người này không thiếu những khuôn mặt mình quen thuộc, cũng có mấy tên lâu la lúc trước theo sau mình kêu "Dương ca", "Dương lão đại", nhưng Dương Minh cũng không vì vừa nãy bọn chúng không ra mặt thay Dương Tiểu Ba mà giận lây sang chúng!

Bởi vì dù sao Lý Thử Hoa cũng thế mạnh hơn bọn chúng, chúng cũng không dám trợ giúp Dương Tiểu Ba cùng Trầm Cuồng Ngưu để rồi đắc tội Lý Thử Hoa. Cho nên Dương Minh cũng không cần phải so đo gì đối với người như vậy, chỉ cần bọn chúng không giúp Lý Thử Hoa bắt nạt Dương Tiểu Ba là được rồi.

Đối với thằng đầu sỏ gây họa Lý Thử Hoa này, Dương Minh tất nhiên sẽ không bỏ qua, lời hắn nói vừa rồi cũng không phải chỉ là uy hiếp mà là một sự cảnh cáo thật sự. Nếu như mấy thằng Lý Thử Hoa ngày mai còn không đi thì Dương Minh sẽ thông báo cho Bạo Tam Lập xử lý chúng.

Nhưng mà Lý Thử Hoa cũng không nghĩ đến chuyện qua mặt Dương Minh, nó thật sự sợ, nó cũng không dám tiếp tục ngẩn ngơ ở nơi này. Nó cũng dự định cả rồi, khuya hôm nay sẽ đi cùng Tô Giao Nang, Trương Vũ Trụ đến thành phố Tùng Sơn gần thành phố Tùng Giang, một lần nữa lập một mảnh sự nghiệp ở nơi đó, còn thành phố Tùng Giang đúng là không ở lại được nữa.

Dương Minh sẽ trở thành một nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nó, làm cho nó cả đời cũng phải sợ hãi cái tên này, hơn nữa cái tên này càng ngày càng vang dội thì nó lại càng sợ hãi không dứt, sợ Dương Minh sẽ tìm nó tính sổ!

Mà Lý Thử Hoa cũng là một nhân vật, sau này cũng đánh ra một mảnh thiên địa ở thành phố Tùng Sơn, bắt đầu một đoạn nhân sinh hổ báo ngời ngời. Chẳng qua đắc ý không được bao lâu đã xuất hiện một kẻ tàn nhẫn làm cho hắn… Dĩ nhiên, đây là một cố sự của người khác, ghi chép trong truyện "Hiệu hoa đích thiếp thân cao thủ".

Dương Minh chờ cho mấy kẻ đó tản hết đi mới đi tới vỗ vỗ vai Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu nói:

- Học tập cho tốt, đừng lúc nào cũng ra ngoài đánh nhau! Đây không phải là lúc sính anh hùng chủ nghĩa, lần sau có chuyện như thế thì chỉ cần gọi điện thoại là có thể giải quyết, cần thì tự mình cứng đối cứng với loại người như thế này?

Dương Ba có chút xấu hổ:

- Em và Cuồng Ngưu không phải là không muốn làm phiền anh hay sao…

- Làm phiền cái gì? - Dương Minh khoát tay áo:

- Vậy đi, anh cho em số điện thoại của Bạo Tam Lập, nếu như có chuyện gì thì có thể tìm hắn giải quyết.

Vừa nói, Dương Minh vừa ghi số điện thoại di động của Bạo Tam Lập ra, dùng tin nhắn gửi cho Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu.

- Bạo Tam Lập… nhân vật lớn như vậy…

Dương Tiểu Ba và Trầm Cuồng Ngưu giật mình.

- À, đại nhân vật này là thủ hạ của anh. - Dương Minh cười cười:

- Khi nào em gặp phiền toái thì nói với hắn em là em trai anh, Cuồng Ngưu thì nói thẳng là em trai Vũ Tích là được, hay nói em là em vợ của anh nhé?

- Ha ha, ngon nha, em có thể hổ báo được rồi, Bạo ca Bạo Tam Lập cũng là thủ hạ của anh rể em! - Trầm Cuồng Ngưu rất hưng phấn gật đầu.

- Các em cũng không được giả danh lừa bịp, bắt nạt người khác, nếu để cho anh biết thì sẽ không bỏ qua cho các em! - Dương Minh trợn mắt nhìn Trầm Cuồng Ngưu một cái.

- Không dám không dám! - Trầm Cuồng Ngưu vội vàng lắc đầu.

- Được rồi, không vội về trường học à? Bây giờ hình như chưa tan học đúng không? Hình như còn có một tiết tự học buổi tối mà? - Dương Minh cũng tốt nghiệp ở Tứ Trung, tất nhiên biết chương trình học của Tứ Trung rồi.

- Vâng, vậy bọn em lên lớp đây anh ạ! - Dương Tiểu Ba gật đầu nói.

"Mau đi đi!" Dương Minh nhìn đồng hồ nói: - Bây giờ đi học ngay lập tức sao?

Dương Tiểu Ba cùng Trầm Cuồng Ngưu đều hơi xấu hổ gãi gãi đầu, cũng nhanh chóng xoay người chạy mất.

Dương Minh nhìn bóng lưng của hai đứa mà thởi dài một hơi, hắn bây giờ cũng chỉ có thể làm hết sức làm một ít chuyện vì người thân, người yêu, bạn bè của mình, tận lực để sau khi mình đi họ ở nhà không gặp phải phiền toái gì!

Nhưng Dương Minh cũng biết, mình không thể nào nghĩ đến chuyện cái gì cũng tốt, luôn luôn phải có chỗ sơ sót, những thứ này phải dựa vào nỗ lực của chính bọn họ, có Bạo Tam Lập ở bên kia giúp đỡ hẳn là không có vấn đề lớn.

Lúc ở Las Vegas Trương Tân đã được chứng kiến sự tàn nhẫn của Dương Minh, cũng biết thân phận của hắn tương đối đặc thù, cho nên giờ phút này không quá kinh ngạc. Nhìn thấy Dương Minh lên xe, Trương Tân mới thở dài nói:

- Lão đại, mày quá trâu rồi, tùy ý là làm cho người ta muốn sống không được muốn chết không xong.

- Chút mánh khóe thôi. - Dương Minh khoát tay áo.

- Mánh khóe… ài, tao học không được, tao không chịu khổ được đâu! - Trương Tân lắc đầu.

- Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ? - Trương Tân hỏi.

- Đi ăn cơm chút đã được không?

Dương Minh lái xe đến một cửa hàng ăn ở cửa trường học tên là "Tụ Duyên Cật", hồi trước đi học, Dương Minh và Trương Tân có đôi khi tới nơi này ăn cải thiện một bữa, nhưng mà cơ bản cũng là Trương Tân mời khách thôi, cho nên Dương Minh nói:

- Hôm nay tao mời nhé.

- Ừ, cũng được! - Trương Tân cũng không từ chối, gật gật đầu đồng ý.

Hai người bước vào quán, không ngờ được là người chủ quán ăn còn nhận ra được hai người:

- Dương Minh, Trương Tân! Các cháu cũng lâu không tới ăn! Hẳn là đã tốt nghiệp rồi phải không?

Dương Minh là một thằng dữ dằn quanh trường học, những người buôn bán ở phụ cận trường học tất nhiên đều biết Dương Minh, nhưng mà Dương Minh cũng chưa bao giờ ức hiếp bọn họ. Có mấy thằng côn đồ khác tới quấy nhiễu Dương Minh còn có thể ngăn cản, điều này cũng làm cho Dương Minh có một chút quan hệ tương đối tốt ở nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi