NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Tuy rằng Tôn Khiết là một nữ nhân cường thế, thế nhưng từ lúc làm lão bà Dương Minh, thì liền trở nên phu xướng phụ tùy, nàng bận tâm cảm nhận của Dương Minh, là một nữ nhân thông minh tuyệt đối sẽ không để nam nhân của mình khó chịu, Tôn Khiết rất rõ ràng điểm này.

Cho nên khi thấy Tôn Khiết cố ý trách móc Dương Minh một tiếng:

-Anh chừng nào mới tới Đông Hải? Sao không gọi điện cho em? Em mời anh đi ăn cơm! Cô này là?

Đây là Lam Lăng, anh đã nói với em.

Dương Minh giới thiệu Lam Lăng cho Tôn Khiết.

-A, thì ra em chính là Lam Lăng, tỷ đã nghe Dương Minh nói qua, không nghĩ tới em lớn lên đáng yêu và xinh đẹo như vậy a, Dương Minh rõ ràng là có phúc phần!

Tôn Khiết giả vờ kinh ngạc tán dương

-Chào tỷ.

Lam Lăng liếc mắt nhìn Tôn Khiết có chút nghi ngờ, cười nói với nàng.

-Được rồi, chớ giả bộ.

Dương Minh cười đá chân Tôn Khiết một cái, nhìn Lam Lăng nói:

- Lăng Lăng nàng ấy cũng là nữ nhân của ta, đừng nghe nàng ấy nói bậy.

Giác quan thứ sáu của Lam Lăng mạnh mẽ đến bực nào? Khi nàng thấy Tôn Khiết đi tới đã có một dự cảm mãnh liệt, nữ nhân xinh ngực to này tuyệt đối có quan hệ không cạn với Dương Minh, Tôn Khiết nói nàng chỉ cùng Dương Minh là bạn làm ăn, Lam Lăng liền lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

Bất qua Dương Minh không nói, Lam Lăng tự nhiên cũng không nói toạc ra, nếu như Dương Minh không nói chuyện tình của Tôn Khiết cho mình biết, vậy mình nói ra không phải thất lễ hay sao?

Thế nhưng hiện tại Dương Minh đã nói ra, Lam Lăng liền cười nói:

- Chào chị, lần đầu tiên gặp mặt, xin chị chiếu cố cho!

- Chào em.

Tôn Khiết có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Dương Minh, không biết Dương Minh thế nào mà nói toạc ra quan hệ giữa hắn và mình, mà Lam Lăng tựa hồ cũng rất hào phóng? Tôn Khiết cũng là tinh anh trong thương trường, tự nhiên cũng tinh thông quan sát trạng thái của người khác, nàng xem Lam Lăng không phải làm ra vẻ mà là phát ra từ nội tâm.

Tôn Khiết cũng không phải một nữ nhân hẹp hòi, đối phương đã như vậy nàng tự nhiên bánh ít đi bánh quy lại, nhiệt tình nói:

-Chị đã nghe anh Dương Minh kể rất nhiều về em.

Dương Hân đã từ Tôn Khiết biết được Dương Mnh có rất nhiều nữ nhân khác ở bên ngoài, bất qúa Tôn lão gia tử không quan tâm tự nhiên nàng cũng không xen vào việc của người khác, hơn nữa nàng cũng biết Dương Minh cứu Tôn gia, năng lực cũng tương đối lớn bây giờ hắn đã có một tòa nhà tư nhân trên đảo nhỏ, Dương Hân thấy một màn như vậy cũng không ngạc nhiên.

-Tôn Khiết chị quá khen... em hình như nhỏ tuổi hơn chị, gọi người là chị chắc không sao chứ?

Lam Lăng đích thật nhỏ tuổi nhất trong số các nữ nhân của Dương Minh, sở dĩ nói như vậy cũng hợp lý.

-Đương nhiên được.

Tôn Khiết gật đầu:

-Được rồi, em mới từ Vân Nam trở về à?

-Dạ, ngày hôm nay mới trở về, mới từ sân bay ra, Dương Minh nói thức ăn nơi này không tệ nên chúng ta đến đây ăn.

Lam Lăng nói

-Thì ra là như thế, chúng ta đây cũng không quấy rầy thế giới của hai người nữa, chúng ta đi ăn..

Tôn Khiết nhìn Lam Lăng cười nói.

-Nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn?

Lam Lăng mời nói

-Ha ha, không cần hai người ăn đi

Tôn khiết lắc đầu cự tuyệt Lam Lăng.

Bất quá Tôn Khiết vừa dứt lời, ở phía cửa truyền ra một trận âm thanh rối loạn.

Chân Đại Châu rất mất mặt ở quán ăn Lục Vị Cư, liền đem chìa khóa xe đưa cho lão bà của mình:

-Cô nhanh lái xe đưa tôi đi bệnh viện.

-Lão công, không đi tìm người tính sổ với tên tiểu tử kia sao?

Chân Đại Châu lão bà hỏi.

-Trước tiên đi bệnh viện, trên đường đi ta sẽ gọi điện thoại, đau muốn chết đi!

Chân Đại Châu nói.

-Tốt, em đã nói đem xe để ở chỗ này thật là tiện lợi, anh nói để xe chỗ này sẽ có người kéo đi, anh xem có ai kéo đi đâu.

Chân Đại Châu lão bà chỉ vào xe của Dương Minh, có chút oán trách nói

-Cô không biết nhìn à, người ta có quyền, Anh sao có thể so với người ta à? Không được dừng xe ở chỗ này

Chân Đại Châu nhướng mày:

-Xe của ta bị bắt đi tuy có thể lấy ra nhưng thật phiền phức.

-Thôi trể quá rồi. Nhanh đi nhanh lên!

Được được!

Lão bà Chân Đại Châu gật đầu, vội vã chạy ra bãi đỗ xe lái xe đi.

Mà lúc Chân Đại châu đứng ở cửa quán Lục Vị Cư đã diện thoại cho người đến đây, hắn muốn giáo huấn Dương Minh một chút.

Thế nhưng hắn không có khả năng gọi những tay súng của hắn trở về được, những tay súng của hắn đang làm hải tặc cướp bóc trên biển, dù bọn họ trở về cũng không có khả năng mang theo vũ khí để thu thập Dương Minh, ở quán ăn Lục Vị Cư nổ súng trừ khi hắn không muốn lăn lộn, nổ súng ở địa phương này trừ khi là thằng ngu.

Bất quá Chân Đại Châu ở thành phố Đông Hải, cũng có một nhóm thủ hạ, ở Đông Hải hắn có mấy chỗ đánh bạc ngầm, đây cũng là một loại làm ăn để kiếm tiền, thế nhưng đám cờ bạc khi thua thì thường không có lý trí do đó phải có một đám dàn em để quản bãi!

Cho nên Châu Đại Lục đứng ở cửa quán ăn gọi điện thoại cho lão đại Kháng Tràng Tử kêu hắn dẫn người tới gần quán ăn Lục Vị Cư đợi mình.

Mà lúc này, Chân Đại Lục và lão bà hắn lái xe đến bệnh viện để rút chiếc đũa ra, băng bó một chút sau đó trở lại quán ăn Lục Vị Cư để cùng với đám đàn em đi săn Dương Minh, hắn nhất định phải giết chết cái tên Dương Minh kia để hả giận.

Dương Minh đã hạ thủ lưu tình, chiếc đũa va dĩa đồ ăn chỉ tạo ra nội thương thông thường, cũng không quá nghiêm trọng, Dương Minh tâm tình tốt, nên không có dùng chiếc đũa cắm vào huyệt vị của hắn, nếu cắm vào huyệt vị, khi hắn rút đũa ra hai cánh tay của hắn có thể bị phế.

Chỉ là, có một số người chưa ăn đòn thì chưa biết sợ, nếu Dương Minh thương tình tha cho, thì hắn lại cho rằng Dương Minh mềm yếu!....! nhìn thấy xuyến ca đã chờ ở quán lục vị cư.

Xuyến ca nhìn thấy Chân Đại Châu lập tức chạy tới:

-Lão đại! Ta đã dẫn người tới, lần này muốn chúng ta hành ai? Hành nó thành hình dạng gì?

-Một hồi các ngươi theo ta vào, ta kêu các ngươi đánh người nào thì liền đánh người đó! Đem chân của hắn đập thành nhiều đoạn.

Chân Đại Châu hai vai đều quấn đầy băng gạc, sỡ dĩ hắn làm như vậy là muốn Dương Minh nhất định phải trả giá nhiều mới được.

Chân Đại Châu mang theo Xuyên ca và đám thuộc hạ của hắn tới Lục Vị Cư, phục vụ thấy hắn đem nhiều người như vậy, lại còn rất hung hăng, giống như muốn đến đây để quậy, nên theo bản năng hỏi:

-Tiên sinh,các anh ….

-Bấm nút!

Chân Đại Châu thấy phục vụ đang đi tới, nhịn không được nói

-Tiên sinh, ông đừng tưởng muôn làm gì thì làm, chúng tôi báo cảnh sát đó…

Người phục vụ bị làm cho hoảng sợ, liền vội vàng nói

Có một người phục vụ nhần ra Chân Đại Lục, là người kì trước mà hắn thấy bị Dương Minh cắm đũa mà chạy, lúc này kéo nhiều người đến như vậy chắc chắn là trả thù rồi! Nghĩ vậy hắn liền nhanh chân lên cản tên phục vụ đang ngăn Chân Đại Châu lại, nhỏ giọng nói:

-Cẩn thận chứ, những người không phải để mình đụng vào đâu! Đừng chọc giận người ta…

Tên phục cụ kia đươc đề tĩnh vội vàng đứng lên, hắn dù sao cũng chỉ là một người làm công mà thôi, ngu gì tự chuốc lấy thêm rắc rối, có được cũng không bằng mất!

Sau khi nghĩ tới đây, hắn có chút hơi hoảng sợ, đối với Chân Đại Châu vội vàng xin lỗi:

-Đại ca, em xin lỗi.

Hừ!

Chân Đại Châu trừng mắt nhìn tên phục vụ, thầm nghĩ tên này đúng là đồ mắt sẻ, chỉ là một tên phục vụ nhỏ nhoi mà cùng mình trách trách hô hô, lát nữa mình thu thập tên kia xong sẽ tính sở với nó!

Chân Đại Châu và Xuyến ca đi vào bên trong tiêm cơm, thấy Dương Minh đang cùng hai nữ nhân nói chuyện, Chân Đại Châu nhất thời phát hỏa!

Thằng tiểu tử này tưởng nó là thần thánh phương nào? Đánh người còn không thèm bỏ chạy, còn ở đây ăn cơm?

Nhất là khi thấy bên người Dương Minh lại có thêm một mỹ nữ,làm cho Chân Đại Châu thèm nhỏ dãi! Dù sao lão bà của hắn cũng không ở đây, Chân Đại Châu muốn sau khi dạy dỗ Dương Minh xong, sẽ đem cô nàng mỹ nhân bên cạnh hắn chơi đùa một chút!

-Hai người các cô ở đây làm gì? Chúng ta bây giờ muốn đặp thằng kia, những người không có phận sư đứng qua một bên làm khán giả đi!

Đương nhiên mặc dù Chân Đại Châu rất hứng thú với Tôn Khiết nhưng muốn bắt nàng cũng cần phải có cơ hội, làm sao có thể tùy tiện bắt người đươc?

Cho nên hắn mới dùng cái giọng hổ báo đó để nói với Tôn Khiết, mục đích la làm cho Tôn Khiết bị chọc tức, hay ít nhất là muốn đứng ra bảo vệ Dương Minh, như vậy hắn mới thuận lý thành chương mà bắt nàng!

Tôn Khiết và Dương Hân không nghĩ tới tự nhiên lại xuất hiện một đống côn đồ, hơn nữa là còn hướng lại phía mình mà tới!

Dương Hân không khỏi có chút nghi hoặc nhìn Tôn Khiết, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết, đây không phảo là Đông Hải thổ hoàng đế hay sao? Lại có một lũ cắc ké dám ở đây mà lớn lối với lão đại sao? Có phải là cảm thấy sống quá đủ rồi sao?

Tôn Khiết cũng nhíu mày, nghiệp vụ hiện giờ của cô là từ từ tẩy trắng bang hội, do đó cũng có thể hiểu lợi nhuận trước giờ đã bỏ trống, đương nhiên là sẽ có lũ chó hoang từ bên ngoài xông vào.

- Nói chuyện nên chú ý một chút nếu mày không muốn tìm một chút phiền toái.

Tôn Khiết lúc này mới cho thấy thế nào là một nữ lão đại hắc bang, khi bị dọa nạt cũng không run sợ, chỉ dùng cái nhìn lạnh lùng ném cho Chân Dại Châu, trong đó còn mang theo sự xem thường

Cảm giác được ánh mắt khinh thường của Tôn Khiết nhìn mình, Chân Đại Châu càng tức hơn! Chỉ là một cô gái mà có thể uy hiếp mình? Điều này mà truyền ra ngoài làm sao mình có thể ở Đông Hải này lăn lộn được nữa?

Sở dĩ hắn còn chưa có ra tay là muốn chọc điên Tôn Khiết để còn có cơ hội mà đùa giỡn với nàng, lỡ nàng ngoan ngoãn rời đi chỗ khác rồi sao mình còn cơ hội đây?

-Cô gái rất thích đùa sao? Nếu quả thật cô thích đùa thì được! Đại ca đây sẽ đùa giỡn với cô một chút!

Chân Đại Châu trong mắt tràn đầy tà khí bẩn thỉu, không thành thật hường Tôn Khiến mà hướng tới, trong đầu nghĩ thần

- Tìm phiền toái? Mày nghĩ mày là chị đại khu này hả? Bất quá tại Đông Hải này cũng chưa có ai dám uy hiếp Chân Đại Châu ta! Không tin tì cứ ra hỏi thăm xem Chân Đại Châu là loại người nào?

‘Ba’ Một cái tát vào mặt của Chân Đại Châu dám trước mặt Tôn Khiết mà hổ báo? Làm sao mà nhịn được? Chân Đại Châu chưa bao giờ nghe nói qua, ai biết là chó mèo ở đâu chạy tới?

-Cô... cô dám đánh ta?

Chân Đại Châu không thể tin được nhìn Tôn Khiết, không ngời cô ta lại dám đánh mình một cái đau như vậy! Ở Đông Hải này, Chân Đại Châu này có thể nói, không chỉ là hổ báo thông thường, mà có thể nói là hoành hành ngang ngược!

Hắn hoàn toàn không ngờ, Tôn Khiết lại dám trực tiếp đánh hắn! Hơn nữa tay và vai của hắn đang bị thương, nên cũng không duy chuyển nhanh được. Do đó ăn ngay một cái tát!

Tôn Khiết cho ra một tát này cũng dùng lực không nhỏ, lập tức trên mặt hắn liền hiện ra một bàn tay màu hồng hồng, nửa bên gò má sưng lên trong rất khủng khiếp

-Mày bị đánh sáng ra chưa?

Tôn Khiết có chút trêu chọc:

-Nói thiệt với mày tao chưa từng nghe tên mày bao giờ?

-Tụi bây, lên cho tao, trước tiên bắt nàng lại chờ tao thu thập xong thằng nhóc kia, buổi tối chúng ta chơi tập thể còn này!

Chân Đai Châu đã mất hết mặt mũi, nên không thèm ở đây nói nhảm nữa, trực tiếp vung tay, hướng xuyên ca ra lệnh!

-Được!

Xuyên ca thấy chuyện tốt như vậy ngu gì không làm! Nhất là Tôn Khiết xinh đẹp như vậy, còn là chuyện cực tốt nữa! Tuy rằng nàng có chút hung dữ một chút, nhưng ở trên giường lại có một cảm giác lạ! Cho nên Xuyến ca xung phong đầu tiên, tưởng sẽ bắt được Tôn Khiết

Tôn Khiết cũng đâu phải là loại dễ trêu chọc? Tuy rằng không biết võ công, nhưng dù sao cũng là con gái của bang chủ hắc đạo! Bình thường thấy Tôn Khiết ngoan ngoãn phục tùng Dương Minh nhưng đó là Dương Minh phải năn nỉ gãy cả lưỡi mới đượ c. Dương Minh biết Tôn Khiết đã xem mình là bạn trai, cho nên cô ấy cũng không phản kháng, với lại Dương Minh là một tuyệt thế cao thủ, cho dù Tôn Khiết có chơi lén, hắn đều đỡ được hết..

Nhưng tên Xuyến ca này lại không như vậy, hắn còn đang hưng phấn bay vào thì bị Tôn Khiết cho một hit vào đũng quần, trực tiếp đạp thằng em của hắn, la lên một tiếng’ Ngao’ hắn liền quỳ hai chân xuống đất ôm thằng em, kêu la không ngừng!

Chân Đại Châu thấy vậy, lền ngẩn ra cả người, hắn không biết Tôn Khiết lại dũng mãnh như vậy! Lại có thể đá trúng thằng em!

Bọn chúng mặc dù là côn đò, nhưng đánh nhau trước mặt người khác, cũng thủ hạ lưu tình, dù sao để cảnh sát kết tôi, thì cũng còn mong thoát thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi