NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Cái laptop của Lam Lăng được đặt trong phòng ngủ, Dương Minh muốn quốc khánh mới đưa cho nàng, bởi vì bây giờ còn nhiều chuyện quan trọng phải làm hơn.

Hắn nhìn thời gian, cảm thấy nên đi đến nơi của Phương Thiên. Trong lòng Dương Minh tràn ngập khát khao và hưng phấn. Vua sát thủ nha, là một danh hiệu ghê gớm và chấn động vô cùng!

Hôm nay, Dương Minh không lái xe, mà đi tàu điện ngầm đến. Không phải Dương Minh không muốn đi xe, mà bởi vì sợ mỗi tối đều lấy xe ra ngoài sẽ làm Trương Tân nghi ngờ.

Cho nên, Dương Minh quyết định mau chóng tìm cơ hội mua xe, nếu không đi ra ngoài sẽ gặp nhiều chổ bất tiện.

Vào nhà Phương Thiên, Đổng Quân đã ở đây, nhìn thấy Dương Minh, liền cười gật đầu nói: "Nhị sư đệ, em đã đến"

"Nhị sư đệ?" Dương Minh đổ mồ hôi: "Cái xưng hô này có chút khác khác, giống như Trư Bát Giới vậy"

"Haha, óc tưởng tượng của em quá phong phú" Đổng Quân cười nói: "Sư phụ đang chờ em trong phòng"

"Tốt, thật không ngờ, anh lại là đồ đệ của Phương lão đầu!" Dương Minh cười nói.

"Phương lão đầu?" Đổng Quân ngạc nhiên: "Sao em lại bất kính với sư phụ như vậy?"

"Vô phương, vô phương, thói quen rồi" Đổng Quân vừa dứt lời, chợt nghe thấy âm thanh của Phương Thiên: "Dương Minh, con đối với ta bất kính thế nào cũng được, nhưng không được bất kính với tổ sư gia. Lát nữa, nghi thức bái sư của con cũng chính là nghi thức thu sơn của ta. Đại biểu cho một vua sát thủ thế hệ trước giải ngũ, cũng là lúc vua sát thủ mới được sinh ra"

"Chính quy như vậy?" Dương Minh không ngờ cái loại truyền thụ như vậy mà còn nhiều quy tắc qua, chẳng qua vẫn vui vẻ đáp: "Được, con biết rồi"

Bên trong phòng của Phương Thiên, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, trên một cái bàn bát tiên cũ kỹ, đã đặt một hương án, cùng một bức họa. Bức màn trong phòng đã vén lên, Phương Thiên nói với Dương Minh: "Dương Minh, lại đây"

Dương Minh thấy bầu không khí trịnh trọng vô cùng, cũng không dám chậm trễ, tiến lại, theo chỉ thị của Phương Thiên.

"Quỳ xuống" Phương Thiên chỉ chỉ cái tiểu bồ đoàn dưới hương án. Dương Minh vội vàng quỳ xuống, nghe Phương Thiên chậm rãi nói: "Tổ sư gia trên trời, vua sát thủ đời thứ tư Phương Thiên, từ hôm nay trở đi, chậu vàng rửa tay, đem y bát truyền thụ cho Dương Minh, đem hắn trở thành vua sát thủ đời thứ năm"

Nói xong, Phương Thiên vái một cái thật sâu, rồi nói với Dương Minh: "Dập đầu ba cái"

Dương Minh cũng dập đầu lạy ba cái.

"Tốt, rất tốt" Phương Thiên gật đầu, kêu Dương Minh đứng lên.

Dương Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trình tự thật ra cũng không rườm rà quá.

"Về sau gọi ta là sư phụ, kêu Đổng Quân là đại sư huynh" Phương Thiên nhàn nhạt nói: "Đương nhiên, nếu con đã có thói quen, gọi ta là lão già cũng không sao. Tên chỉ là một cái để xưng hô, về sau con đủ tư cách trở thành vua sát thủ, sẽ có rất nhiều cách xưng hô để che dấu thân phận của con"

Kế tiếp, Phương Thiên bắt đầu giáo thụ cho Dương Minh một số thứ. Đổng Quân tự nhiên phải lui ra, tuy rằng Đổng Quân trên danh nghĩa là đồ đệ của Phương Thiên, nhưng vua sát thủ chỉ có thể có một truyền nhân.

Đổng Quân đi rồi, Phương Thiên mới nói: "Để ta nhìn sức mạnh của con, đánh ta"

"Hả?" Dương Minh cái gì không dám nói, nhưng nói đến sức mạnh, thì không thể đùa được, Dương Minh có thể dùng một tay nhấc một người nặng gần trăm kg lên, thì sức mạnh bao nhiêu có thể đoán được rồi. Bây giờ Phương Thiên lại muốn hắn đánh lão!

Dương Minh nhìn bộ dáng gầy ốm của Phương Thiên, cảm thấy buồn bực, hắn có thể đấm được sao? Chẳng qua, nhìn bộ dáng tự nhiên của lão, hắn vẫn đánh một quyền, nhưng chỉ dùng nửa sức.

Phương Thiên tùy tay thành trảo, kéo cánh tay của Dương Minh lại, nhàn nhạt nói: "Cái này có thể gọi là sức mạnh sao? Trong trại giam, sức mạnh để đánh Vu Hướng Đức của con đâu? Hôm nay ăn cơm chưa?"

Dương Minh bị Phương Thiên nói làm cho tức giận, nghĩ muốn rút tay về đánh một quyền, nhưng đột nhiên phát hiện ra tay mình như dính keo, không thể nhúc nhích được! Dương Minh hoảng sợ, tay của mình đang bị người khác nắm, mà. Giờ phút này, hắn mới ý thức được, Phương Thiên là một cao thủ! Chẳng những tốc độ và kỹ xảo chêch lệch, còn có cả phần sức mạnh nữa!

"Sức mạnh của một sát thủ là tố chất cơ bản, nhưng không phải là tố chất quan trọng nhất" Phương Thiên buông lỏng tay của Dương Minh ra, nói: "Giết người, không cần nhiều sức"

"Nói cách khác, lực lượng của con không đủ?" Dương Minh hỏi.

"Bây giờ còn kém xa. Cho con một cơ hội nữa, ta xem" Phương Thiên lắc đầu nói.

Dương Minh bây giờ không dám abc nữa, đấm một phát thật mạnh.

Nhưng, Phương Thiên vẫn nhẹ nhàng túm lại tay của Dương Minh, nói: "Không tồi, so với cái trước kia mạnh hơn nhiều. Thời gian huấn luyện của con đã rút ngắn hơn nhiều. Ít nhất là ngắn hơn ta năm đó"

Dương Minh nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, xem ra, rốt cục bản thân đã được Phương Thiên thừa nhận.

"Chổ này có mười túi thuốc Đông Y, mỗi ngày buổi tối con dán ở chân và tay" Phương Thiên chỉ vào cái túi trên mặt đất, nói: "Sau đó, mỗi buổi sáng thức dậy, đi tìm một cây đại thụ mà đánh, kiên trì mười ngày, mỗi ngày hơn ba giờ. Sau mười ngày thì tìm đến ta"

"A? Không có sách dạy võ hay quyền pháp gì sao?" Dương Minh kỳ quái hỏi, bởi vì cái này tựa hồ như hơi nhẹ nhàng.

"Không cần, thuốc của ta chính là cách xúc tiến cơ thể con nhanh nhất, hơn nữa có thể bảo vệ chân tay không chịu tổn thương" Phương Thiên nhàn nhạt nói: "Mười ngày sau, cây đại thu kia hẳn là bản đoạn toàn bộ kinh mạch mà chết. Nếu nó còn sống tốt, chứng minh ta đã đánh giá quá cao thực lực của con"

Đoạn toàn bộ kinh mạch? Nghe giống giống tiểu thuyết" Thất Thương Quyền" quá vậy? Chẳng qua Dương Minh cũng không hỏi nhiều, Phương Thiên nói vậy khẳng định có đạo lý. Vì thế gật đầu nói: "Con nhất định sẽ cố gắng"

"Tốt, thời gian không còn sớm, con về trước đi" Phương Thiên đưa túi thuốc Đông Y cho Dương Minh nói: "Hầm cái này nửa giờ, sau đó ngâm tay chân một giờ"

Dương Minh sau khi cáo biệt Phương Thiên, di tàu điện về đại học Tùng Giang, hắn cảm thấy rất rất khó hiểu, bản thân tùy tiện làm chuyện tốt hai lần, cứu hai lão già, bây giờ hai lão già ấy lại cho mình chổ tốt.

"Mày cầm gì vậy? Túi thuốc Đông Y ở đâu ra thế?" Vào ký túc xá, Trương Tân và Điền Đông Hoa liền che mũi.

"Tay và chân của tao bị phong thấp, bạn của ba tao mở một tiệm thuốc Đông Y, đã hốt thuốc này cho tao, để tao ngâm tay và chân" Dương Minh ở tàu điện đã nghĩ ra đối sách. Bằng không Trương Tân và Điền Đông Hoa khẳng định sẽ hoài nghi.

Vừa nghe đến bệnh tật, Trương Tân và Điền Đông Hoa liền mất hứng, tiếp tục xem TV.

Ký túc xá của Dương Minh không có phòng bếp, ngày hôm qua đi phố với Trần Mộng Nghiên đã mua một cái bếp điện, vì thế Dương Minh dùng bếp điện để sắc thuốc. Mặc dù không tốt như Minh Hỏa Tiên, nhưng có thể được thông qua.

"Mẹ kiếp, cái gì vậy trời!" Trương Tân la um sùm lên: "Mở cửa sổ ra nhanh lên, cái mùi thuốc Đông Y ghê như vậy, mày muốn bức chết tụi tao hả?"

"Muốn chết thì nói một tiếng, đừng nhiều chuyện như vậy!" Dương Minh trừng mắt.

"Hả" Điền Đông Hoa vươn một tay che miệng, sau đó kéo Trương Tân lại nói nhỏ: "Nhỏ giọng thôi, tên kia mạnh vậy, mày không sợ bị đánh sao?"

"Haha" Trương Tân cười nói: "Hắn vẫn thường nói giỡn mà, mày không nghe ra sao?"

"Trời, làm tao sợ muốn chết!" Điền Đông Hoa lắc đầu.

Sau khi sắc thuốc xong, Dương Minh cùng lười dùng băng gạc đắp thuốc, dù sao cũng chỉ ngâm tay ngâm chân, không phải để uống, vì thế trực tiếp đổ vào chậu, trở về phòng ngâm tay chân.

Hôm sau, Dương Minh thức dậy rất sớm, khi di động báo thức, trời vẫn tờ mờ sáng, hắn ngáp một cái, rồi mặc quần áo vào, đi ra ngoài ký túc xá.

Mới vào Thu, nên trời vẫn còn tối, chỉ mới hơn bốn giờ sáng, chẳng có ai ngoài đường. Dương Minh đi về phía mảnh rừng của trường học, nơi này trường mới mua, là một bãi đất hoang, chưa tiến hành khai phá. Bởi vì không có đường, cho nên ở đây có rất ít sinh viên. Nhưng mùa hè thì nghe nói có rất nhiều cặp vào đây chơi trò" dã chiến", đó cũng chỉ là tin đồn, Dương Minh là người mới, không biết cách nào chứng thật. Chẳng qua hiện tại có thể khẳng định là không ai ở đây.

Dương Minh tìm một gốc gây có thể coi là to to, nhưng không có nhiều sẹo như cây Bạch Dương, bắt đầu đánh lên, một. hai. ba. vừa mới bắt đầu, Dương Minh còn chưa thích ứng, chẳng qua được một lúc sau, hắn đã không còn cảm thấy gì.

Thuốc Đông Y ngày hôm qua vô cùng tốt, lực đánh lớn như vậy, mà tay của hắn chỉ hơi hơi đỏ mà thôi, không đến nổi sưng lên, đương nhiên, đau đớn khẳng định là phải có, nhưng không đáng lo ngại.

Rất nhanh, ba giờ đã trôi qua, Dương Minh nhìn giờ, đã hơn bảy giờ, tuy rằng không có người đi qua, nhưng sợ bảo vệ sẽ đến tuần tra.

Dương Minh không muốn bị hoài nghi, vì thế đánh dấu lại cái cây, rồi bước về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi