"Chuyện rất thuận lợi, sau khi tốt nghiệp chị ở lại trường làm giảng viên. Anh ấy đến Hồng Công làm cho một công ty máy tính lớn. Bọn chị đều có mục đích công việc của mình, là một đôi mà bạn học vô cùng hâm mộ. Tiếu Tình thở dài nói: "Sau đó bọn chị muốn kết hôn, đã đưa thiếp mời, đặt tiệc mời người thân và bạn bè. Trước khi kết hôn một ngày bọn chị đến ủy ban đăng ký đã kiểm tra trước một ngày. Nhưng bởi vì lần kiểm tra đó mà Tống Hàng đã biến mất"
Dương Minh có chút khó hiểu, chú rể sao lại biến mất chứ?
"Kết quả kiểm tra của bệnh viện, chị. dậy thì không tốt. ảnh hưởng đến khả năng sinh sản" Tiếu Tình đã uống say, nếu không bình thường nhất định sẽ không nói những lời xấu hổ này ra với Dương Minh: "Tống Hàng không biết nghe ai nói chị có số khắc chồng. Vì vậy đêm hôm đó đã đăng ký tham gia một kế hoạch tập huấn của công ty ở Hồng Công, từ đó về sau biến mất không thấy"
Không thể sinh con và sát chồng có quan hệ gì với nhau? Đầu thằng Tống Hàng có vấn đề à? Học xong đại học mà còn mê tín như vậy? Dương Minh đầu óc choáng váng, không hiểu gì. Chẳng qua cũng không tiện mở miệng hỏi, đành phải tiếp tục ngồi im mà nghe.
"Hôm sau đã là ngày bọn chị kết hôn. Khách sạn, xe hoa đã chuẩn bị sẵn sàng, thiếp mời bạn bè cũng đã phát hết" Tiếu Tình nói đến đây rất kích động: "Dương Minh, em không biết hôm đó chị xấu hổ như thế nào. Đối mặt với nhiều bạn bè như vậy, chú rể lại đột nhiên biến mất, chị cũng không biết mình trải qua ngày đó như thế nào. Đối mặt với ánh mắt khác thường của khách mời, chị chẳng không thể không giải thích với bọn họ. Chị nói công ty Tống Hàng có chuyện không thể tới, hôn lễ tạm thời hủy bỏ. Còn cần phải thương lượng với khách sạn hủy bữa tiệc. Nhà hắn ở nông thôn, tiệc mừng đám cưới đó đều là tiền tích cóp của chị, không ngờ rằng trước khi đi hắn còn mang theo tiền đám cưới. Không còn cách nào khác chị chỉ có thể vay tiền bồi thường cho khách sạn. Lưu giáo sư cũng chính là bố nuôi bây giờ cho chị mượn tiền trả cho khách sạn. Nếu không chị cũng không biết làm sao. Chẳng qua chị có thể nhận ra tin tức Tống Hàng biến mất đã được truyền đi trong khách mời. Bọn họ nói đủ thứ, có người nói buổi kiểm tra trước khi cưới, chị không còn trinh cho nên Tống Hàng tức mà rời đi. Thậm chí còn có người nói chị nhiễm bệnh. Lúc ấy nếu không phải bố nuôi khuyên chị, mẹ nuôi không ngừng an ủi chị, chắc chị đã tự tử rồi. Chị không còn mặt mũi gặp người, mà Tống Hàng là kẻ gây ra tất cả. Chị hận hắn đến chết, đó là kẻ lòng lang dạ sói. Nhưng không ngờ hôm nay còn nói chị trở lại với hắn. Chị không biết không có nói tiếng người không? Chẳng lẽ hắn bây giờ không sợ chị khắc chết hắn sao?"
Dương Minh mặc dù không rõ tại sao Tống Hàng lại nói Tiếu Tình khắc chết hắn, nhưng nhất định có nguyên nhân. Theo lời Tiếu Tình nói thời bọn họ mê tín cũng là chuyện bình thường. Sau đó thằng này đến Hồng Công, kiến thức và ánh mắt cũng mở rộng, không tin vào mấy loại sát chồng hay gì đó.
"Chị Tiếu Tình, người như vậy chị không việc gì phải hận, không đáng" Dương Minh lắc đầu: "Ít nhất chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao? Chị có bố mẹ, còn có em là em nuôi, mất tình yêu, có tình cảm mà"
"Ha ha"
"Cẩn thận nghĩ thấy cũng đúng. Nếu không vì Tống Hàng, chị không thể tiếp xúc gần với bố mẹ như vậy, cũng không thể có được tình thân" Tiếu Tình nghe Dương Minh nói thế, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều: "Hơn nữa chị bây giờ cũng đã nghĩ thông suốt, có đàn ông được lợi gì chứ? Đơn giản chỉ là vì có người bảo vệ mình. Kẻ bại hoại như Tống Hàng, mọi chuyện đều vì mình, ích kỷ, trông mong gì hắn bảo vệ chị? Hừ hừ." Tiếu Tình cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Hơn nữa chị bây giờ có một cậu em trai. Em sau này sẽ bảo vệ chị đúng không?"
"Đó là chuyện đương nhiên. Không ai có thể tổn thương người thân của em, kể cả là chị, chị nuôi của em" Dương Minh gật đầu nói.
Nhưng Dương Minh vừa dứt lời, đã có thằng đui mù không nể mặt hắn tới.
"Hắc hắc, cưng, uống rượu một mình buồn lắm, để anh uống cùng với nhé" Một thằng thanh niên tóc dài khoảng hơn hai mươi tuổi đi tới, đặt mông ngồi cạnh Tiếu Tình, không thèm nhìn Dương Minh.
Tiếu Tình trước kia chưa đến quán bar, bình thường chỉ đi dạo phố mua sắm, đọc sách trong thư viện, nhiều nhất là đến khách sạn ăn cơm. Cho đến bây giờ chưa bao giờ nàng đến mấy nơi hỗn độn như thế này, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Dương Minh trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông của thằng này. Mẹ mày không có mắt à.
Dương Minh nhìn thằng nhãi này, bực mình, tức giận nói: "Mày mù à? Mày nói ai một mình?"
"Mẹ nó? Người đâu? Thằng chó nào đang nói thế?" Thằng thanh niên tóc dài này hiển nhiên không để Dương Minh vào mắt, ra vẻ kinh ngạc nhìn xung quanh: "À, thằng chó nào vừa nói thế"
"Con mẹ mày đó" Dương Minh tiện tay nhét chai Rona đã cạn vào miệng thằng này, lạnh lùng: "Mày đó"
"Ô ô." Thằng thanh niên tóc dài trợn trừng mắt, không ngờ rằng Dương Minh dám ra tay. Hắn tức giận nhìn Dương Minh nhưng không nói được lời nào.
"Cút" Dương Minh lạnh nhạt nói: "Tao vừa mới nói xong, không ai làm tổn thương chị tao. Mày liền đến thử, thích gì?"
"Phi" Thằng này kéo cái chai từ trong miệng ra, chỉ vào Dương Minh nói: "Mày được đấy, mày chờ coi"
Đối với mấy câu" Mày chờ" " Chúng ta đi". Dương Minh quá quen rồi, tập mãi thành quen.
"Chị Tiếu Tình, sao thế?" Thằng thanh niên tóc dài vừa đi, Dương Minh đột nhiên phát hiện Tiếu Tình đang nhìn mình đầy kinh ngạc, mắt lóe lên.
"Dương Minh, sao em lại đối tốt với chị như vậy?" Tiếu Tình kích động nói.
Đây cũng là đối tốt sao? Dương Minh thầm nghĩ chẳng qua chỉ là cho một thằng mắt mù một bài học mà thôi. Nhưng thấy tâm trạng Tiếu Tình hôm nay không tốt, nên hắn nói: "Em đã nói sẽ bảo vệ chị mà"
Tiếu Tình gật đầu không nói gì nữa, không biết đang nghĩ gì.
Dương Minh vốn tưởng rằng thằng ranh đó chỉ là một thằng trẻ con gây sự mà thôi, câu" Mày chờ" cũng chỉ nói ra để đỡ mất mặt mà thôi. Nhưng không nghĩ rằng thằng này rất nhanh đã quay lại, phía sau còn một thằng ranh cao to.
Thằng thanh niên tóc dài nhìn thấy Dương Minh, liền chỉ vào Dương Minh, nói với thằng cao to: "Lăng ca, vừa nãy chính là nó. Chính là thằng này dùng chai bia đánh em"
"Ồ? Vậy mày có nói tên Nhị Lăng Tử của tao với nó không?" Thằng cao to nhíu mày nói.
"Em nói, sao em lại không nói chứ. Em nói mình là người của Lăng ca, nhưng thằng chó đó nói Lăng ca là cái mẹ gì? Chỉ là một *** mà thôi" Thằng này trợn mắt nói dối.
Dương Minh nghe xong không khỏi rợn người. Lời này mình muốn nói cũng không thể nói ra. Thằng ranh tóc dài này thế mà cũng có thể nói ra được?
Không ngờ rằng thằng ranh cao to Nhị Lăng Tử quả nhiên là Nhị Lăng Tử, không ngờ tin lời thằng tóc dài. Chỉ tay vào Dương Minh nói: "Con mẹ mày, những lời này là *** mày nói?"
"Tao cũng không có sở thích đặc biệt, thằng như mày thấy đã buồn nôn" Dương Minh không hề sợ đối phương, nhìn thằng này đã biết không có bản lĩnh.
"Mày nói gì? Tao *** cho mày mà mày buồn nôn? Hôm nay tao sẽ cho mày một cái" Nhị Lăng Tử tức giận nói.
"Gì?" Dương Minh sửng sốt, trời ạ, thằng này là gay à? Buồn nôn. Nhìn Nhị Lăng Tử đang lao về phía mình, Dương Minh nổi da gà: "Mày đừng tới đây"
Nhị Lăng Tử nghe Dương Minh nói: "Mày đừng tới đây" còn tưởng Dương Minh sợ mình, không khỏi đắc ý, bước nhanh hơn.
Dương Minh không muốn tiếp xúc với cơ thể đối phương, tiện tay cầm lấy một cái ghế, Nhị Lăng Tử không kịp tránh, cái ghế nện vào đầu hắn đến chảy máu.
"Quý khách, xin đừng làm hư hỏng đồ trong quán" nhân viên phục vụ thấy Dương Minh cầm ghế đập người, ghế biến hình, vội vàng khuyên can.
"Cầm lấy, coi như bồi thường" Dương Minh đưa tay vào túi rút ra một xấp tiền nhét vào trong tay nhân viên phục vụ: "Còn cả tiền rượu nữa"
Nếu như đã bồi thường tiền, nhân viên phục vụ cũng không nói gì thêm, đứng ở một bên.
"Thằng ranh, hôm nay ông cho mày chết" Nhị Lăng Tử bị Dương Minh đập một cái, máu nóng dâng lên muốn liều mạng với Dương Minh. Hắn mặt mày hung ác lao vào Dương Minh.
Tiếu Tình hoảng sợ, vội vàng nói: "Dương Minh cẩn thận"
Dương Minh căn bản không coi đối phương vào đâu, nhấc chân đá vào bụng Nhị Lăng Tử. Thằng này quá kém, Dương Minh đối phó quả thực rất dễ dàng.
"Dừng tay." Một âm thanh đột nhiên vang lên.