NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Mẹ. con không đi." Lâm Chỉ Vận lắc đầu.

Vốn trong lòng trầm nguyệt lâm còn một tia hy vọng, nhưng sau khi nghe Lâm Chỉ Vận trả lời, hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến, kìm chế tức giận hỏi: "Vì sao?"

"Mẹ. con không còn là xử nữ." Chuyện đã như vậy, Lâm Chỉ Vận chỉ đành phải thừa nhận.

"Tốt! Con thật tốt! Mẹ sinh ra một đứa con gái tốt lắm! Mẹ còn tưởng đâu con biết nghe lời! Thật không ngờ. Lâm Chỉ Vận, con làm mẹ rất thất vọng!" Giọng nói của Trầm Nguyệt Bình có chút chán nản.

"Mẹ, kỳ thật. con cho bạn trai. chỉ là trong nhà bận rộn nhiều chuyện, nên con chưa nói với mẹ và cha." Lâm Chỉ Vận chỉ có thể giải thích như vậy, vì chỉ có như thế mới làm cho mẹ không tức giận.

"Chưa nói? Vì sao không nói?" Trầm Nguyệt Bình lạnh lùng nói: "Mẹ thấy con không dám nói thì có! Con tìm một người còn lớn tuổi hơn cha và mẹ đến làm bạn trai phải hay không?"

Thật ra cũng không thể trách Trầm Nguyệt Bình nghĩ như vậy, vì con gái là sinh viên, yêu đương cũng là bình thường, cho dù mình bảo thủ, nhưng không phải cổ thủ, nếu thật sự có bạn trai, nếu thằng nhóc ấy không tồi, thì bà sẽ không phản đối! Nhưng con gái lại lén gạt không nói, vậy khẳng định là có vấn đề! Cho nên Trầm Nguyệt Bình tự nhiện nghĩ đến bạn trai của con gái là một ông già giàu có năm sáu chục tuổi, vì thế không dám dẫn về nhà!

Già? Lâm Chỉ Vận ngạc nhiên, Dương Minh cũng đâu có gì? Hắn cùng tuổi với mình mà! Chẳng qua nhìn biểu tình của mẹ, nàng lập tức hiểu ra, mẹ nhất định đang hiểu lầm!

"Con sợ mẹ và cha nói con." Nếu đã phóng lao, thì Lâm Chỉ Vận cũng không cố kỵ gì, tiếp tục theo lao.

"Con đã là sinh viên, mẹ và cha con cũng không phải là người của xã hội phong kiến, có thể nói gì với con?" Trầm Nguyệt Bình tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cho rằng bạn trai của Lâm Chỉ Vận không thể đi gặp mặt.

"Mẹ. kỳ thật. con và hắn quen nhau thời trung học." Lâm Chỉ Vận do dự một chút, bắt đầu tô soi trét phấn lên câu chuyện: "Con sợ mẹ và cha nói con yêu sớm, chậm trễ bài vở, cho nên không dám nói cho cha mẹ biết."

"Thật sao?" Trầm Nguyệt Bình nghi hoặc nhíu mày, hay là con gái đang nói thật? Liền hỏi: "Bạn trai của con đang làm gì? Chuyện gì xảy ra? Vận nhi, con phải nói rõ cho mẹ biết! Nếu con dám nói dối, mẹ khẳng định sẽ không bỏ qua cho con!"

Trầm Nguyệt Bình cũng đã bình tĩnh lại, xưng hô với Lâm Chỉ Vận cũng trở thành cái tên cưng chìu bình thường" Vận nhi"

"Mẹ, thật ra, con và hắn là bạn học thời trung học, bây giờ cùng học đại học, là đại học Tùng Giang! Hắn tên là Dương Minh!" Lâm Chỉ Vận đem hết mọi chuyện đổ lên đầu Dương Minh, ai kêu, tất cả là do hắn tạo thành!

"A? Là bạn học của con? Cũng là sinh viên?" Nghe đến đó, Trầm Nguyệt Bình mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, nếu thật là vậy, bà có thể yên tâm, tuy rằng bà đối với nề nếp trước kia kết hôn của con gái vẫn phê bình kín đáo. Nhưng bà cũng biết, người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy, hơn nữa chuyện cũng đã xảy ra, mình không thể can thiệp được" Vậy hai đứa. làm khi nào?"

Lâm Chỉ Vận đỏ mặt lên, đương nhiên là hiểu được ý" Làm khi nào" của mẹ, nhăn nhó nói: "Chính là. cái lần đó."

"Hừ, còn tưởng con dám gạt mẹ chứ! Mẹ thấy nhất định là lần đó!" Trầm Nguyệt Bình tuy rằng nói như vậy, nhưng ngữ khí rõ ràng đã dịu lại không ít, thở dài nói: "Sao đó con thi vào trường đại học sao? Hơn nữa cha con đang nằm viện, con lại còn muốn làm chuyện đó!"

"Mẹ, trong lúc nhà xảy ra chuyện, không ai giúp đỡ chúng ta, tiền chữa bệnh là của hắn cho." Nếu đã nói ra, Lâm Chỉ Vận không thể dát vàng lên mặt Dương Minh một chút: "Lúc chúng ta khó khăn nhất, hắn ở bên cạnh trợ giúp con, an ủi con, cho nên con cảm động."

"Con cảm động rồi nó liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?" Trầm Nguyệt Bình lại phê bình kín đáo tập hai.

"Không phải. là con chủ động. cho hắn." Lâm Chỉ Vận nói.

"Đứa nhỏ ngốc này!" Trầm Nguyệt Bình thở dài: "Xem ra, con nói Dương Minh, nó là con nhà có tiền sao? Nó nhiều tiền như vậy, về sau có quý trọng con nữa không?"

"Mẹ, ai nói hắn là con nhà có tiền. cha mẹ hắn cũng chỉ là công nhân thôi!" Lâm Chỉ Vận tuy rằng không biết gia thế của Dương Minh thế nào, bất quá nàng thấy hắn không phải là loại nhà có tiền, vì thế nói giúp hắn: "Tiền của hắn đều do hắn làm công tự kiếm được"

"Làm công có thể kiếm được nhiều như vậy sao?" Trầm Nguyệt Bình chỉ vào xấp tiền trên bàn, có chút không tin.

"Có thể." Lâm Chỉ Vận không biết giải thích thế nào, nàng hiểu Dương Minh quá ít, nói nhiều sợ là nói bậy.

"Được rồi, cho là như vậy đi, tối hôm nay con mang bạn trai đến đây! Để cha mẹ xem mặt!" Hiển nhiên, dù Trầm Nguyệt Bình tin lời của Lâm Chỉ Vận, nhưng chẳng qua không tin hoàn toàn, bà phải chứng thật.

"A? Mang hắn đến?" Lâm Chỉ Vận há to mồm! Dương Minh tuy rằng quen biết, nhưng không phải bạn trai của mình! Sao có thể dẫn về được, dẫn về là bị lòi đuôi liền!

"Sao thế? Có vấn đề gì sao?" Trầm Nguyệt Bình bắt đầu hoài nghi.

"Không. không có. ý của con là. như vậy có hơi đột ngột hay không." Lâm Chỉ Vận vội vàng nói: "Có quá nhanh hay không?"

"Không nhanh, cứ như vậy đi, con nói với nó, lát nữa mẹ sẽ nói với ba! Để lát đi chuẩn bị chút đồ ăn!" Trầm Nguyệt Bình nói.

"Ặc. vậy cũng được! Lâm Chỉ Vận bó tay, đành phải đồng ý. Bây giờ phải làm sao, Lâm Chỉ Vận biết, hôm nay nếu không dẫn người đến thì khó mà qua cửa!

Lâm Chỉ Vận không dám ở nhà gọi điện cho Dương Minh, vì thế ra khỏi nhà, ra ngoài đường gọi điện cho Dương Minh.

Ngày hôm qua mới về từ Hồng Công, Dương Minh ngủ một giấc dài, dù sao hôm nay là cuối tuần, sẽ không ai quấy rầy hắn, nhưng khi đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Dương Minh cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình, là một dãy số lại, Dương Minh nhíu mày, cuối cùng ấn phím nghe: "
Alo?"

"
Xin chào, có phải là Dương Minh không?" Lâm Chỉ Vận cẩn thận hỏi.

"
Ơ. là tôi, còn cô là?" Vôn hắn đang nổi điên, nhưng nghe được giọng nói dễ thương, nên ngữ khí cũng trở nên tốt hơn.

"
Mình là Lâm. Trầm Lâm a" Lâm Chỉ Vận định nói mình là Lâm Chỉ Vận, đột nhiên nhớ đến cái tên lần trước nói cho hắn biết" Trầm Lâm"

"
A, là bạn à, Trầm Lâm, có chuyện gì sao?" Dương Minh hỏi.

"
Là. bây giờ bạn có thời gian rãnh không?" Lâm Chỉ Vận do dự hỏi.

"
Bây giờ? Có, có chuyện gì sao?" Dương Minh hỏi.

"
Vậy bạn có thể ra ngoài một chút được không? Mình có việc muốn nhờ bạn." Lâm Chỉ Vận nói.

"
Bây giờ? Được, bạn đang ở đâu?" Dương Minh biết tình tình cô bé này rất kiên cường, bình thường có chuyện sẽ không dễ dàng đi làm phiền người khác, bây giờ gọi điện cho mình, nhất định là gặp phiền toái, không tự mình giải quyết được!

"
Mình đang ở gần nhà, nếu không chúng ta hẹn ở đâu đó đi!" Lâm Chỉ Vận sợ Dương Minh không chịu đến, vội vàng nói.

"
Dược rồi, bạn đứng chờ ở nhà bạn đi, khoảng mười phút nữa mình đến!" Dương Minh nói.

"
Được, vậy làm phiền bạn!" Lâm Chỉ Vận lễ phép nói.

Dương Minh rửa mặt một chút, sau đó lấy một đống đồ mua từ Hồng Công ra, lấy cái túi Lv cho Trầm Lâm. Lần trước hắn thấy cái túi của nàng đã cũ, cho nên liền mua một cái mới cho nàng làm lễ vật. Dương Minh đối với mấy cái này cũng không hiểu biết lắm, chỉ nghe nói là túi Lv cũng tương đối tốt, nhưng người dùng tương đối ít, nên lượng tiêu thụ trong nước cũng không cao.

Mang theo túi xách, Dương Minh ra ngoài, tùy tay đón một chiếc taxi, đi đến chổ nhà của Trầm Lâm.

Khoảng mười lăm phút sau, Dương Minh xuống xe, thấy Trầm Lâm đang đứng tại chổ mà hắn đưa nàng về, có thể Trầm Lâm biết xe không thể chạy vào đây, nên mới đứng đây chờ mình!

"
Trầm Lâm!" Dương Minh kêu.

"
A, bạn đã đến rồi!" Lâm Chỉ Vận nhìn thấy Dương Minh, trên mặt không tự chủ đỏ lên.

"
Tặng cho bạn!" Dương Minh đem cái túi đưa cho Lâm Chỉ Vận.

"
Đây là. cái gì thế?" Lâm Chỉ Vận không nghĩ đến việc Dương Minh tặng quà cho mình, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ hắn theo đuổi mình? Lâm Chỉ Vận đắm chìm trong suy nghĩ.

"
À. hai ngày trước mình mới đi Hồng Công một chuyến, nên mua cho bạn một món quà" Dương Minh giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi