NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Tiếu Tình không ngờ vì chuyện của vương học phạm mà trêu chọc vào đám xã hội đen! Tiếu Tình không khỏi có chút lo lắng, chẳng qua lo lắng cũng không ích lợi gì, tình huống bây giờ, dù xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cũng không có khả năng biện hộ cho vương học phạm, hơn nữa, cho dù mình đồng ý biện hộ cho vương học phạm, thì phía trường học cũng không đồng ý!

Làm sao bây giờ? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Tiếu Tình là gọi điện nói cho Dương Minh biết, nhưng nàng lại sợ Dương Minh sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan! Thân thủ đánh nhau của Dương Minh có lẽ rất lợi hại, lúc du lịch có thể hù dọa người khác, nhưng bây giờ không phải đối mặt một người mà là toàn bộ tập đoàn Hùng Phong! Hơn nữa đối phương hoàn toàn có thể xét đến chi tiết Dương Minh, nếu biết hắn là một sinh viên, vậy thì sẽ gây phiền toái lớn cho hắn! Cho nên Tiếu Tình không nói chuyện này cho Dương Minh biết.

Không có biện pháp, chỉ có thể hy vọng Hoàng Hữu Tài hù dọa người, đến lúc đó mình chỉ cần cẩn thận một chút, cũng may là nhà trọ gần trường học, mình chỉ cần trong khoảng thời gian này không ra phố là ổn.

Mặt khác, Vương Tích Phạm cũng bắt đầu dùng quan hệ của mình để bảo lãnh đại ca ra. Nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến vấn đề cơ mật, cho nên nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn không lớn, không người nào dám tùy tiện xen vào, xuất đầu vì Vương Học Phạm. Hơn nữa, người phụ trách lại là Trần Phi, nổi danh thiết diện, không ai dám không nể mặt.

Sau khi cố gắng không thành công, Vương Tích Phạm chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở phương diện trường học, hy vọng Tiếu Tình đừng truy cứu trách nhiệm của đại ca.

Dương Minh lấy chiếc nhẫn sáng loáng từ trong chiếc hộp trang sức ra, nhìn sơ qua, chủ nhân chiếc nhẫn khẳng định thường xuyên đeo nó, hơn nữa còn thường xuyên vuốt nó.

Có lẽ như lời trương tân nói, chiếc nhẫn này rất quan trọng với đại minh tinh Thư Nhã, Dương Minh có chút không hiểu, nếu chiếc nhẫn này rất quan trọng, tại sao nàng còn bán nó ra?

Dương Minh cẩn thận quan sát chiếc nhẫn này, trước đó mình cũng có một chiếc nhẫn giống như vậy, hơn nữa còn tặng cho Tô Nhã, mình còn khắc lên chiếc nhẫn một chữ Minh nho nhỏ mà.

Tuy rằng hai người chưa từng nói về chiếc nhẫn này rốt cục đại biểu cho cái gì. Chẳng qua Tô Nhãn rất trân trọng nó, mỗi ngày đều đeo nó. Cho đến ngày hai người chia lia, nàng còn thâm tình nói với mình rằng, nàng sẽ đeo nhẫn của Dương Minh tặng cho mình cả đời.

Dương Minh thở dài, tình yêu đã trở thành quá khứ, tất cả chỉ còn lại cảnh còn người mất. Dương Minh đem nhẫn thả vào trong hộp, chuyên tâm nghe giảng.

Hệ máy tính của Dương Minh cũng không đến nổi tệ, bây giờ đa phần mấy đứa nhỏ đều đã co tiếp xúc với máy tính, có khi trong nhà còn có máy, lên mạng um sùm. Nói chung là thao tác bình thường không cần phải hỏi, vì thế làm cho giáo viên cũng đỡ cực, không lao lực giống như hồi xưa, phải mất nửa ngày để giảng về cách khởi động và tắt máy.

Buổi chiều là khóa của thầy Vương, nhìn thấy thầy có vẻ vô cùng cao hứng, ai có chuyện gì đều giúp đỡ giải quyết, cả người rất thoải mái.

"Dương Minh, em có nghe rõ không? Còn có chổ nào không hiểu không?" Thầy Vương thấy Dương Minh ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng hỏi thăm.

"Ặc. Cái này. không có, em nghe hiểu." Dương Minh đỏ mồ hôi, cảm giác bị nhìn chằm chằm này, thật sự không thể chịu nổi. Tuy rằng hắn biết thầy Vương cảm kích hắn hôm nay đã nói đỡ lời, nhưng không cần phải chiếu cố như vậy chứ?!

Dương Minh thầm nghĩ, nếu muốn chiếu cố thì cứ đến lúc thì chiếu cố là tốt nhất.

"Ồ, được rồi, có gì không hiểu cứ hỏi. Những người khác có vấn đề gì không?" Thầy Vương tiếp tục hỏi.

Phần lớn mọi người đều không biết chuyện của Dương Minh và thầy Vương, cho nên vừa rồi thấy thầy cứ nhắm vào Dương Minh, còn tưởng rằng việc Dương Minh trốn học đã bị phát hiện chứ! Cũng không ai để ý nhiều, nhưng chỉ có Tôn Chí Vĩ là đùa cợt nhìn Dương Minh một cái, rất vui sướng khi thấy hắn gặp họa.

Dương Minh cũng lười phản ứng với hắn, đối với loại tiểu nhân tự cho là đúng này, mày càng phản ứng với hắn, hắn càng chọc điên mày lên.

Lúc này Dương Minh không dám nhìn chằm chằm thầy Vương nữa, không chừng ổng lại có thể hỏi mình tiếp thì sao.

Bỗng nhiên Dương Minh cảm thấy điện thoại trong túi giật giật, Dương Minh cầm lên xem, phát hiện ra có tin nhắn. Aỉ gửi tin nhắn cho mình thế? Trước đây lúc còn Lam Lăng thì nàng cũng gửi cho hắn vài tin, Trân Mộng Nghiên cũng ngẫu nhiên gửi đến vài tin, nhưng bây giờ điện thoại của Dương Minh đã không còn nhận được tin nhắn nữa rồi, chỉ ngẫu nhiên lúc nửa đêm nhận được tin rác" Chuyên gia báo thù" hay" Chuyên là giả giấy tờ"

Dương Minh nhấn nút đọc.

"Mấy hôm trước sao không đi học vậy?" Một câu không đầu không đuôi, làm cho Dương Minh sửng sốt, nhìn thoáng qua số điện thoại, không biết là của ai, trong danh bạ cũng không lưu.

Là ai gửi? Dương Minh lắc đầu, cảm thấy tin nhắn này khó hiểu quá, mà hắn lại lười đoán người gửi lại ai, trực tiếp gửi tin lại hỏi: "Ai vậy?"

Sau khi gửi xong, qua nửa ngày cũng không có phản ứng, Dương Minh còn tưởng rằng người kia đã gửi nhầm, cho nên không xen vào nữa, thật không ngờ chỉ một lát sau, tin nhắn lại tới.

"Chu Giai Giai!" Trong tin nhắn chỉ có ba chữ.

Dương Minh nhíu mày, Chu Giai Giai? Nàng ta gửi tin nhắn cho mình làm gì? Cô nàng không phải muốn đối phó với mình sao? Dương Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Giai Giai cách đó không xa, nhưng nàng rất ung dung, giống như đang thật sự nghe giảng bài vậy.

Trời đất, không phải muốn giỡn với mình sao? Dương Minh gửi tin trả lời: "Vậy có biết tôi là ai không?"

Sau khi gửi tin nhắn xong, Dương Minh bắt đầu chú ý đến Chu Giai Giai, quả nhiên, nàng ta cúi đầu! Xem ra thật đúng là do nàng gửi, chẳng qua Dương Minh càng nghi hoặc hơn, mình và nàng hình như không có quan hệ gì mà?!

Hiểu lầm trước kia còn chưa tính, sau khi lên đại học, hai người cũng không muốn vạch trần chuyện trước kia, làm bộ như không quen biết nhau, bây giờ, nàng lại gửi tin nhắn cho mình làm gì?

Một lát sau, tin nhắn tới: "Bạn không phải Dương Minh sao?"

Dương Minh lắc đầu, xem ra nàng ta tìm mình là không thể nghi ngờ. Đã biết là Chu Giai Giai gửi tin đến, Dương Minh vốn không định trả lời, nhưng do dự một chút, vẫn nhắn trả lời: "Đã biết tôi là ai thì sao còn gửi tin nhắn cho tôi? Không sợ tôi tìm người đánh cô?"

Sau khi gửi tin nhắn, Dương Minh liền có chút hối hận! Con trai không đấu với cong ái, mà mình và nàng lại chẳng có quan hệ gì! Năm đó tuổi trê bồng bột, ít suy nghĩ hành động theo cảm tình, mới tìm mấy con nhỏ ngoài đường đánh Chu Giai Giai, bây giờ nghĩ lại, Dương Minh hiểu được trước kia mình hơn quá đáng! Người ta là nữ sinh, sao mình có thể dùng bạo lực chứ!

"Bạn nói vậy, đại biểu cho bạn vẫn còn nhớ rõ tôi?" Tin nhắn của Chu Giai Giai đến, Dương Minh nhìn tin nhắn này, cảm thấy giống như là oán phụ

"Vô nghĩa, cô có thể quên tôi sao?" Dương Minh tức giận gửi tin, cho dù trí nhớ của mình kém thì cũng không thể quên kẻ thù được!

"Giai Giai, chủ ý của mình không tồi chứ?" Vương Tuyết nhìn thấy Dương Minh trả lời tin nhắn, có chút đắc ý.

"Nhưng cách nói chuyện của anh ấy tựa hồ vẫn không tốt lên. anh ấy vẫn còn ghét mình." Chu Giai Giai lặng lẽ thở dài.

Thì ra, chủ ý gửi tin nhắn cho Dương Minh là do Vương Tuyết nghĩ ra.

Như Chu Giai Giai bây giờ, yên lặng thầm mến Dương Minh, vậy thì đến năm nào tháng nào mới có kết quả! Tình huống hiện tại là, Dương Minh rõ ràng sẽ không biết Chu Giai Giai thích hắn! Mà Chu Giai Giai và Dương Minh cũng không tiếp xúc, cho nên Vương Tuyết chỉ lo lắng thay cho bạn mà thôi.

Vương Tuyết cứ thấy Chu Giai Giai rầu rĩ không vui, vì thế giúp nàng ta bày mưu tính kế. Lần tuyên truyền trước ở nhà ga, thật là ra một cơ hội tốt, cho nên dưới sự cổ vũ của Vương Tuyết, Chu Giai Giai quyết định tiếp cận Dương Minh một chút.

Đừng nghĩ Chu Giai Giai là một thiên tài ở phương diện máy tính, nhưng ở phương diện tình cảm lại là một đứa ngu ngốc. Bằng không lúc đó cũng không làm ra việc méc thầy giáo ngu xuẩn như vậy! Vương Tuyết sau khi nghe chuyện cũ của Chu Giai Giai, trực tiếp trách nàng ngu ngốc, thằng con trai nào lại thích một đứa con gái ác mồm?

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, Chu Giai Giai muốn hối hận cũng không được. Nghe Vương Tuyết phân tích xong, Chu Giai Giai cũng thấy suy nghĩ trong đầu của mình năm đó cũng rất đơn giản, cứ nghĩ rằng chia rẻ Dương Minh và Tô Nhã thì mình có thể cúng một chổ với Dương Minh. Bây giờ nghĩ lại, quả thật rất buồn cười. Chính mình là đầu sỏ gây chuyện, Dương Minh không hận chết mình mới lạ!

Cho nên sau khi Chu Giai Giai bị Dương Minh tìm người đánh, nàng cũng không một câu oán hận, dù sao cũng là mình sau, tự nhiên sinh chuyện buộc tô nhã phải chuyển trường!

Hơn nữa, sau đó Dương Minh sa đọa, cũng làm cho Chu Giai Giai rất đau lòng, bởi vì mình đã hại hai người! Sau thời điểm trung học, Chu Giai Giai nghe nói Dương Minh thi đậu Tứ Trung, trong lòng mới có chút an ủi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi