NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Tha thứ? Tha thứ có ích gì? Dù tha thứ chuyện năm đó bạn làm, bạn cho rằng cô ta có thể chắp tay tặng người mình yêu cho bạn không? " Vương Tuyết lập tức phản đối.

"Bạn nói cũng đúng. cô ấy sẽ không tặng cho mình." Chu Giai Giai uể oải cúi đầu. Chu Giai Giai sở dĩ vẫn lấy Tô Nhã làm tấm gương của mình, cũng bởi vì nàng hiểu rõ tình cảm của Dương Minh dành cho Tô Nhã. Đến lúc đó nếu Tô Nhã có ấm đầu, nhường người mình yêu, thì Dương Minh cũng sẽ không đồng ý.

Nỗi sợ hãi sâu trong lòng bị Vương Tuyết vô tình nói ra, tâm trạng Chu Giai Giai như thế nào có thể nghĩ ra.

"Đúng thế. Giai Giai, bạn nếu biết vậy không nên cố gắng trong vô vọng" Vương Tuyết nói: "Cố gắng không sai, nhưng biết rõ không có kết quả mà vẫn cố đó chính là ngu"

"Nhưng mà. nếu mình có thể nói với cô ấy." Chu Giai Giai lẩm bẩm.

"Nói chuyện? Ý gì?" Vương Tuyết sửng sốt: "Ý của bạn là, bạn muốn làm thiếp cho Dương Minh?"

"Mình cũng không biết. thực sự không biết, đừng hỏi mình." Chu Giai Giai buồn bã nói: "Đến lúc đó rồi nói. nếu cô ấy thực sự đồng ý, mình cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn là đủ"

"Chu Giai Giai" Vương Tuyết tức giận, hổn hển nói: "Bạn có phải tẩu hỏa nhập ma không? Bạn có biết mình đang nói gì không? Bạn về mặt nào cũng rất ưu tú, không ngờ lại có suy nghĩ làm vợ bé cho một nam sinh. Mình thật không biết nói bạn như thế nào. Bạn cho rằng Tô Nhã sẽ đồng ý sao? Cô ấy là kẻ ngu sao? Tìm một vợ bé cho người mình yêu?"

"." Chu Giai Giai không nói gì nữa. Mình nói một câu, Vương Tuyết nhắc đến mười câu. Nhưng theo nàng thấy, lời Vương Tuyết nói đều là nói nhảm, gió thổi qua tai.

"Thua bạn rồi. Bị bạn làm cho thất bại" Vương Tuyết ra vẻ hận không thể đánh Chu Giai Giai, nói: "Bạn giỏi. Bạn rất giỏi"

"Sao mình lại có người bạn như thế này chứ?" Vương Tuyết bất đắc dĩ nói: "Được rồi, bạn muốn thế nào cũng được. Bạn vui là được rồi"

"Cảm ơn bạn, Vương Tuyết" Chu Giai Giai cười miễn cưỡng.

"." Lúc này đến lượt Vương Tuyết hết chỗ nói.

Dương Minh và Trương Tân, Triệu Tư Tư tìm một quán ăn nhỏ cách trường không xa ăn cơm, sau đó Trương Tân bảo Triệu Tư Tư về trường trước. Hơn nữa còn dặn nàng chiều mình và Dương Minh có chuyện quan trọng phải làm, tối có thể không kịp về ăn cơm.

Triệu Tư Tư có một điểm rất hay là rất nghe lời. Chỉ cần có việc, nàng sẽ không bao giờ can thiệp Trương Tân. Điều này cũng là nguyên nhân mà Trương Tân và Trương Giải Phóng hài lòng.

Phụ nữ chỉ cần quản lý tốt gia đình là được.

Đầu tiên là lái xe đưa Triệu Tư Tư về ký túc, sau đó Dương Minh và Trương Tân liền chạy tới công ty Trương Giải Phóng. Trương Tân trước đó đã nói với Trương Giải Phóng, nên Trương Giải Phóng bỏ hết mọi công việc buổi chiều, ở lại trong phòng chờ bọn Dương Minh đến.

Trương Giải Phóng lúc này đang hút thuốc, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng thế, đối với Trương thị châu báu mà nói, đây là một cơ hội, một cơ hội phát triển mạnh.

Trương Giải Phóng từ trước đã biết Dương Minh bạn con trai mình không đơn giản. Bây giờ thấy đúng là không sai. Trương Giải Phóng vốn còn lo lắng con trai mình không có thiên phú kinh doanh, sau khi mình cao tuổi như vậy sản nghiệp sẽ bị hủy ở trong tay con trai.

Nhưng bây giờ xem ra khả năng đó đã không còn nữa. Con trai quen một bạn thân, bạn học rất tốt. Nếu hai người cùng nhau cố gắng, chẳng những duy trì được Trương thị, hơn nữa có khi còn phát triển lên mức cao hơn.

Khi Trương Giải Phóng nghe Trương Tân nói công ty sẽ được Lưu Duy Sơn ủng hộ, Trương Giải Phóng không kích động không được. Lưu Duy Sơn chính là đại sư trong ngành, được ông ta ủng hộ, sự nghiệp nhất định thuận buồm xuôi gió. Nhưng mọi người cũng biết Lưu Duy Sơn rất đạm bạc với danh lợi, căn bản không tham gia vào việc thế tục. Rất nhiều ông chủ muốn mời Lưu Duy Sơn đến làm người giám định cho công ty mà không được.

Bây giờ Lưu Duy Sơn lại chủ động tham gia, nhất định là vì quan hệ với Dương Minh. Đối với việc Dương Minh có thể thành con nuôi của Lưu Duy Sơn, Trương Giải Phóng rất tò mò. Chuyện này quá thần kỳ, hoặc có thể nói Dương Minh quá may mắn.

Đúng thế, Trương Giải Phóng vẫn cảm thấy Dương Minh quá may mắn. Ở Đằng Trùng, tìm được hai viên phỉ thúy, còn một đống ngọc thạch thượng phẩm, may mắn như thế nào đây? Đơn giản là nhân phẩm?

Cốc cốc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Trương Giải Phóng thu hồi suy nghĩ, xoay người lại nói: "Mời vào"

"Bố, bọn con tới rồi" Trương Tân vừa vào cửa đã nói: "Nước đâu ạ, khát chết mất, phải uống nước"

"Chú Trương" Dương Minh gật đầu chào Trương Giải Phóng.

"Lại đây, Dương Minh mau ngồi xuống" Trương Giải Phóng vừa nói liền phân phó với thư ký bên ngoài, bảo nàng chuẩn bị nước.

"Ăn cơm chưa? Chúng ta tìm chỗ ăn gì đó chứ?" Trương Giải Phóng hỏi.

"Bọn cháu ăn rồi, chú Trương" Dương Minh cười nói: "Chú còn chưa ăn?"

"Chú ăn rồi, chú sợ hai đứa chưa ăn" Trương Giải Phóng lắc đầu nói: "Vậy đi, chúng ta tìm một quán cafe rồi ngồi"

"Không cần ạ, ở trong phòng làm việc cũng được ạ" Dương Minh không có thói quen đàm phán chuyện kinh doanh trong quán cafe.

"Cũng đúng, bố, bọn con ngồi còn chưa ấm chỗ, bố đã muốn ra ngoài" Trương Tân cũng nói.

"Được được, vậy ở trong phòng làm việc đi. Bố bảo thư ký đi mua ít hoa quả" Trương Giải Phóng đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Một lát sau, Trương Giải Phóng cầm hai cốc nước đi vào, đặt trước mặt Dương Minh và Trương Tân: "Dương Minh, nghe Trương Tân nói cháu muốn mở một công ty?"

"Đúng ạ chú Trương" Dương Minh gật đầu nói: "Bố nuôi cháu. chính là giáo sư Lưu Duy Sơn muốn cháu làm chuyện gì đó, nên cho cháu một món tiền. Cháu muốn cùng Trương Tân mở một công ty châu báu nhỏ"

"Ồ? Cháu muốn mở công ty có quy mô như thế nào?" Trương Giải Phóng nghe xong gật đầu hỏi.

"Bố nuôi cho cháu năm triệu, cháu cũng không biết có thể làm đến đâu" Dương Minh đúng là mít đặc với chuyện kinh doanh, cho nên không dám nói ra quá nhiều tiền. Năm triệu này coi như đá dò đường. Nếu thực sự có thể phát triển, vậy đầu tư thêm cũng không muộn.

"Năm triệu" Trương Giải Phóng hít sâu một hơi. Mặc dù Dương Minh đã nói ít đi rất nhiều nhưng Trương Giải Phóng vẫn rất kinh ngạc. Lưu Duy Sơn không ngờ có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy cho Dương Minh sử dụng. Chẳng qua ông cũng biết Lưu Duy Sơn là người không quan tâm đến tiền. Nếu ông ta thích Dương Minh, vậy cũng không có khả năng. Nếu Trương Giải Phóng biết Dương Minh bán viên phỉ thúy được mấy triệu Usd, không dọa chết mới là lạ.

Trương thị châu báu bây giờ mới có khoảng hơn mười triệu. Dương Minh lần này đã bỏ ra bằng nửa Trương thị châu báu. Hơn nữa đây là tiền mặt. Tiền mặt khác với tài sản, tiền mặt có thể làm được rất nhiều chuyện.

Lúc Trương Giải Phóng gầy dựng sự nghiệp đều dựa vào chính mình. Nhưng bọn Dương Minh lại không cần, tài sản của mình là của hai đứa. Hơn nữa còn có quan hệ của Lưu Duy Sơn, có thể giảm bớt rất nhiều chuyện không cần thiết.

Cho nên năm triệu mở một công ty có quy mô lớn hơn Trương thị châu báu nhiều.

"Mẹ nó" Trương Tân đang uống nước nghe Dương Minh nói năm triệu, thiếu chút nữa phụt ra: "Lão Đại, mày có nhiều tiền như vậy?"

"Đây đều là tiền của bố nuôi. Mặc dù nói cho tao gây dựng sự nghiệp, nhưng tao không thể tiêu bừa bãi" Dương Minh lắc đầu nói.

"Dương Minh nói không sai, tiền phải dùng đúng chỗ. Hai đứa bây giờ chưa đến tuổi hưởng thụ, phải phấn đấu" Trương Giải Phóng gật đầu nói: "Được rồi, Dương Minh, nói ra suy nghĩ của cháu đi"

"Cháu định dùng số tiền này để mở một công ty châu báu với Trương Tân. Cái này. sẽ không xung đột với chú chứ?" Dương Minh cười hỏi.

"Xung đột cái gì, kinh doanh mọi người cùng làm, một người sao có thể làm được gì. Hơn nữa cháu kéo theo Trương Tân, dù có đoạt mối của chú cũng không thể nào quá quắt" Trương Giải Phóng cười nói.

"Ha ha, cháu nghĩ thế này, công ty đó cháu nắm sáu mươi phần trăm cổ phần, đó cũng là cổ phần của cháu và bố nuôi. Bốn mươi phần trăm còn lại cho Trương Tân. Chú, chú cảm thấy như thế nào?" Dương Minh nói ra suy nghĩ của mình.

Trương Giải Phóng còn chưa nói gì, Trương Tân đã nói trước: "Dương Minh, có ai làm việc như mày không?"

"Mày sợ ít?" Dương Minh cười hỏi: "Vậy năm năm thì sao?"

"Mẹ kiếp. Tao là cái loại người đó sao. Tao nói mày đó, tiền là bố nuôi mày bỏ. Mày cho tao bốn mươi phần trăm cổ phần, không sợ tao tiêu hết à?" Trương Tân và Dương Minh không có gì phải phân biệt. Nhưng nghe Dương Minh nói là tiền của Lưu Duy Sơn, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận.

Có những điểm Trương Tân rất khôn khéo.

"Đúng thế, Trương Tân nói không sai" Trương Giải Phóng gật đầu nói: "Chú biết hai đứa quan hệ rất tốt. Nhưng tốt là tốt, tiền đó không phải của cháu, mà là của giáo sư Lưu. Cháu làm như vậy rất không thỏa đáng"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi