NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Đúng thế, sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Dương Minh hỏi lại.

"Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề. Vấn đề lớn" Trương Tân không thể tin nói: "Dương Minh, mày không lừa tao đó chứ? Lấy hàng giả ra lừa tao? Điều này sao có thể là Thư Nhã? Rõ ràng chính là mày"

"Cái gì mà tao?" Dương Minh nghe có chút khó hiểu. Trương Tân đang nói gì thế?" Tao dùng tiền mua được, đương nhiên là của tao"

"Mẹ nó, tao không phải nói cái này, mày nhìn xem, bên trên còn có ký hiệu mà mày lưu lại" Trương Tân giơ chiếc nhẫn trong tay lên, nói với Dương Minh.

"Ký hiệu gì?" Dương Minh khó hiểu cầm lấy nhẫn, cũng không phát hiện ra gì khác thường.

"Đưa lên bóng đèn mà nhìn, mày đặt nhẫn hướng thẳng ánh đèn, sau đó từ bên cạnh nhìn xem" Trương Tân giải thích.

"Ồ?" Dương Minh cầm nhẫn, nhìn theo cách Trương Tân nói, quả nhiên trên nhẫn có một vết điêu khắc mờ nhạt.

Dương Minh cả kinh. Bởi vì hắn thấy rõ vết khắc đó. Dương Minh trợn trừng mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Điêu khắc trên đó rất quen thuộc với hắn. Bởi vì đó là điêu khắc mà hắn nghĩ ra.

Dương Minh thật sự không thể tin, chẳng qua sự thật ở ngay trước mặt. Nhẫn này trăm phần trăm là chiếc nhẫn hắn đưa cho Tô Nhã năm nào.

Bởi vì điêu khắc trên chiếc nhẫn không có gì khác, mà đúng là tên" Minh" của hắn. Dương Minh thậm chí vẫn còn nhớ rất rõ, sau khi mình mua chiếc nhẫn này đã lấy con dao khắc của quán, khắc chữ lên đó.

Điều này là gì? Xem ra không phải trùng hợp rồi. Trên thế giới không có nhiều trùng hợp như vậy. Dương Minh lúc ấy còn tưởng rằng đó là một chiếc nhẫn giống nhau như đúc. Nhưng bây giờ xem ra đó cùng là một chiếc nhẫn.

Về phần tại sao trước kia Dương Minh không phát hiện ra, nguyên nhân rất đơn giản là Dương Minh không cẩn thận quan sát chiếc nhẫn này. Vết điêu khắc trên nhẫn không quá rõ, nhẫn được chủ nhân thường xuyên vuốt ve, mặt ngoài bóng loáng, chữ khắc cũng mờ đi rất nhiều. Nếu không cẩn thận nhìn, gần như không nhìn thấy.

Trương Tân là fan hâm mộ của Thư Nhã, hiển nhiên rất hứng thú với các thứ của nàng. Cho nên mới phát hiện ra điểm không đúng.

"Mày sao thế? Không phải bị tao nhìn ra, không còn gì để nói chứ?" Trương Tân nhìn vẻ ngơ ngác của Dương Minh, hỏi.

"Không có gì." Dương Minh lắc đầu cười khổ, nghi hoặc trong lòng không ngừng dấy lên, căn bản không thể dùng lời nói mà hình dung. Đúng, chuyện quá quái dị.

Thư Nhã, tên người này sao lại giống Tô Nhã vậy? Chiếc nhẫn này tại sao trong tay cô ấy? Đây đều là một người sao.

Đương nhiên, trừ phi Thư Nhã chính là Tô Nhã. Chẳng qua điều này gần như không hề tồn tại. Thư Nhã và Tô Nhã căn bản là hai người, mặc dù đều xinh đẹp, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau.

Khuôn mặt không có gì giống nhau. Mặc dù có câu con gái mười tám thay đổi, chẳng qua Dương Minh không cho rằng một người thay đổi đến độ không còn chút gì liên quan đến trước đây.

Điều này tuyệt đối không có khả năng. Kể cả những bức ảnh trên mạng về Thư Nhã đã qua chỉnh sửa, nhưng vẫn có những phóng viên chụp ảnh thường ngày của nàng, Dương Minh không thấy một chút dấu vết nào của Tô Nhã năm đó trên người nàng.

Cho nên Dương Minh rất khó hiểu. Dương Minh thậm chí hối hận lúc trước mình không cẩn thận quan sát chiếc nhẫn này. Nếu như lúc đó phát hiện ra sự khác thường này, Dương Minh nhất định sẽ tìm mọi phương pháp thông qua phòng đấu giá liên lạc với Thư Nhã kia. Mà Dương Minh muốn đi gặp nàng để chứng thực chuyện này.

Cho dù Thư Nhã không phải Tô Nhã, như vậy nàng nhất định có quan hệ với Tô Nhã. Chẳng qua bây giờ mình đã về Trung Quốc, nếu như muốn liên lạc với Thư Nhã kia, sẽ rất khó khăn.

Dương Minh thở dài một hơi. Xem ra có một số việc ông trời đã định, cưỡng cầu cũng không được. Mình chỉ kém một bước là biết được tin tức của Tô Nhã. Nhưng mình lúc đó không coi trọng, cơ hội đã qua đi.

"Lão Đại, mày không phải mua được hàng giả đó chứ?" Trương Tân thấy vẻ uể oải chán nản của Dương Minh, không nhịn được khuyên: "Được rồi, coi như bỏ tiền mua một bài học. Tao nói Thư Nhã cũng không thể bán chiếc nhẫn giả này. Cô ấy giữ chiếc nhẫn này như bảo bối, từ trước đến nay chưa cho ai xem chiếc nhẫn này, sao có thể bán đi được chứ"

"Mày nói gì? Mày nói Thư Nhã rất coi trọng chiếc nhẫn này?" Mắt Dương Minh lóe lên, hỏi.

"Đúng, trước đây tao không phải đã nói một lần với mày sao? Hơn nữa chuyện này fan của Thư Nhã đều biết, cũng không phải bí mật" Trương Tân nói: "Cho nên nhẫn mày mua được nhất định là giả"

Dương Minh vô thức lắc đầu, không đúng. Nhất định mình đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nào đó. Chiếc nhẫn này là thật, không có gì phải nghi ngờ. Nhưng Thư Nhã này rốt cuộc là ai?

Dương Minh vẫn nghi ngờ Thư Nhã là Tô Nhã, nhưng từ góc độ khoa học thì giả thiết này không thể thành hiện thực.

Dương Minh có chút hồ đồ, thực sự không nghĩ ra trong đó có liên hệ gì.

"Lão Đại, mày lắc đầu gì thế?" Trương Tân đồng tình nhìn Dương Minh: "Được rồi, mày mua chính là hàng thật, đúng không Lão Đại"

"Nói gì thế? Thật hay giả thì sao chứ, tao suy nghĩ chuyện khác" Dương Minh lấy lại tỉnh táo vội vàng nói.

"Vậy thì được, tao nói Lão Đại không thể nào đau lòng như vậy" Trương Tân cười nói: "Không sai, thật giả thì sao chứ? Dù là thật, nếu Thư Nhã đã bán nó, chứng minh chiếc nhẫn này đã không còn quan trọng với cô ấy"

Đúng. Trong giây lát Dương Minh lập tức hiểu ra. Không sai, dù người này là Tô Nhã hay Thư Nhã, cũng không quan trọng nữa. Nếu người này thực sự là Tô Nhã, nếu cô ấy có thể bán nhẫn đi. Như vậy chứng minh cô ấy đã quên chuyện cũ.

Nếu người này là Thư Nhã, như vậy chiếc nhẫn này là do Tô Nhã đưa cho. Tô Nhã có thể đưa nhẫn mình tặng cho người khác, vậy nói rõ mình không còn quan trọng trong mắt cô ấy nữa.

Cho nên dù như thế nào chuyện đó cũng là quá khứ. Nếu Tô Nhã đã không cần, mình cần gì phải cố chấp? Nghĩ đến việc này có tác dụng gì chứ?

Khi tình yêu đã hết, vật đính ước cũng trở thành thứ không đáng một đồng. Nếu thực sự là như vậy, Tô Nhã bán nhẫn này lãi lắm đó. Trăm ngàn Usd cơ mà.

"Ừ, mày nói cũng đúng" Dương Minh cười khổ nói: "Không nói chuyện này nữa, sao, có ý gì tốt cho sự nghiệp không?"

"À. tao mải nghiên cứu chiếc nhẫn này. Hay là, tối nay tao nghĩ, mai sẽ nói" Trương Tân cười hắc hắc nói.

"Mẹ nó, nhàn hạ nhỉ" Dương Minh khinh bỉ nhìn Trương Tân một cái, cầm nhẫn đi về phòng mình.

Dương Minh là một người hay nhớ chuyện xưa. Dù Tô Nhã như thế nào, Dương Minh vẫn hay nhớ lại mối tình đầu với Tô Nhã. Chiếc nhẫn này là minh chứng cho mối tình đầu của hai người. Dương Minh rất coi trọng nó.

Dương Minh cẩn thận cất vào trong cái hộp, sau đó bỏ vào trong một ngăn kéo, khóa lại. Dương Minh quyết định chôn dấu nó mãi mãi.

Sau khi làm xong mọi việc, Dương Minh lấy lại tâm thần, mở máy tính lên, chuẩn bị tiếp tục học những đĩa mà Phương Thiên đưa cho. Lúc này máy điện thoại di động của hắn vang lên.

Dương Minh nhìn thoáng qua, là Hầu Chấn Hám gọi tới.

Dương Minh đầu tiên là đóng cửa phòng lại, sau đó cầm điện thoại đi đến cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Alo, Đại Hầu, có chuyện gì thế?"

Dương Minh không muốn cho Trương Tân biết mình dính dáng đến hắc đạo. Dù sao Dương Minh trong mắt Trương Tân thì rất trong sáng. Dương Minh cảm thấy chuyện ở hắc đạo một mình mình làm là được. Nếu nói cho Trương Tân thì sẽ mang lại phiền phức đến cho hắn.

"Dương ca, em và Bạo Tam Lập đã đàm phán xong" Hầu Chấn Hám nói.

"Điều kiện thế nào, có chuyện gì?" Dương Minh hỏi.

"Chuyện là như thế này." Hầu Chấn Hám bắt đầu kể rõ chi tiết.

Thì ra trong thời gian này, Bạo Tam Lập bị Vu Hướng Đức và Tứ xà bang liên tục đánh lui, đã không thể chịu được nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạo Tam Lập bị diệt là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cho nên Bạo Tam Lập không thể ngồi im, chủ động tìm đến Hầu Chấn Hám, mong hắn hỗ trợ, hơn nữa còn đưa ra điều kiện chia năm năm. Mà Hầu Chấn Hám đã được chỉ thị của Dương Minh, hiển nhiên trực tiếp từ chối điều kiện mà Bạo Tam Lập đưa ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi