"Giai Giai, tối qua tôi thức cả đêm, lao lực vô cùng, rốt cục cũng đã giải được cái đề này!" Vương Chí Đào tràn ngập hy vọng cầm đáp án nói.
"Thật không? Bạn có thể giải ra?" Chu Giai Giai cười nói.
"Đúng vậy, cái đề này không hề đơn giản! Phỏng chừng không mấy người có thể làm được!" Vương Chí Đào dõng dạc nói.
"Ồ, tôi còn tưởng rằng bạn đi hỏi người khác chứ!" Chu Giai Giai hé miệng cười.
"A?" Vương Chí Đào ngạc nhiên, lập tức lúng túng nói: "Sao có thể chứ, tôi tự mình làm đó!"
"Thật không, tôi còn tưởng người hỏi tôi tối qua là bạn đấy chứ" Chu Giai Giai lắc đầu, nhàn nhạt nói.
"Cái gì! Không phải bạn chính là mị lực bảo bối sao?" Vương Chí Đào ngạc nhiên: "Vậy tiểu hacker kia cũng là bạn."
"Đó là nick ảo của tôi!" Chu Giai Giai gật đầu.
Trên mặt Vương Chí Đào hiện rõ chữ" quê" độ luôn, tối qua người mà mình hỏi cả đêm lại chính là Chu Giai Giai! Vương Chí Đào xấu hổ vô cùng, ước gì có một cái lỗ để hắn chui vào.
"Không phải bạn. nói là. không làm được sao." Vương Chí Đào vô cùng xấu hổ hỏi.
"Đúng vậy, tôi không làm được, nhưng buổi tối lên mạng dò tài liệu một chút là hiểu, sau đó thấy có người đặc câu hỏi, cho nên tôi giải đáp một chút!" Chu Giai Giai nói.
"Ặc. nếu là vậy, vậy cũng không cần tôi." Vương Chí Đào ngượng ngùng quay đầu.
Đã rất mất mặt rồi, Vương Chí Đào cũng không thể yêu cầu Dương Minh đổi chổ ngồi nữa, mà Chu Giai Giai lại cảm thấy rất mỹ mãn khi ngồi bên cạnh Dương Minh.
"Dương Minh, hôm qua mình đã tra rồi, Tôn Hạo Minh không online, hắn rất ít liên lạc với bạn học, không biết hắn có đi không, bất quá mình đã nhắn giúp bạn, nếu có trả lời mình sẽ báo cho bạn biết" Chu Giai Giai nói.
"Tốt, cảm ơn bạn!" Dương Minh vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, chính mình cũng không quan hệ gì với đám bạn học kia! Dương Minh đối với những thứ này không có hứng thú, tin tưởng rằng người khác cũng vậy.
"Ừ, giao cho mình!" Chu Giai Giai hết sức cao hứng gật đầu. Nàng lại vừa tiếp tục có cơ hội nói chuyện với Dương Minh! Chỉ cần ngày nào mà Tôn Hạo Minh chưa trả lời, thì ngày đó nàng vẫn còn có thể dùng lý do này để nói chuyện với Dương Minh!
Thái độ của Dương Minh đối với mình có chút ôn hòa. Trừ việc mình chủ động nói chuyện với hắn ra, thì Dương Minh luôn luôn trầm mạc, kỳ thật Dương Minh lại không cảm thấy gì, chỉ là bản năng có chút bài xích Chu Giai Giai, nữ sinh này rất nguy hiểm. Dương Minh bị ám ảnh tâm lý vì bị nàng méc thầy, mặc dù bây giờ biết tính cách của Chu Giai Giai đã thay đổi không ít, nhưng Dương Minh vẫn không cách nào thân cận với nàng.
Buổi chiều, Vu Hướng Đức tìm người đưa thư khiêu chiến tới chổ Bạo Tam Lập! Nói là quyết đấu cuối cùng, hai bên phái người ra đấu một trận, ai thắng, sẽ làm chủ Tùng Giang!
Đây là hy vọng cuối cùng của Vu Hướng Đức, hắn đem hết tất cả ký gửi lên người anh họ của Phì Phiêu! Nếu bây giờ lấy cứng đối cứng với Bạo Tam Lập, vậy thì kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương, nhưng bị thương nghiêm trọng nhất khẳng định vẫn là mình, cho nên Vu Hướng Đức nghĩ ra một cách rất vô lại nhưng nhìn lại có vẻ công bằng, là đấu một trận định thắng thua.
Đương nhiên đây chỉ là hy vọng một phía của Vu Hướng Đức, về phần Bạo Tam Lập có đáp ứng hay không, thì lại là chuyện khác! Bạo Tam Lập có quyền cự tuyệt!
Cái này chỉ là suy nghĩ một phía của Vu Hướng Đức, nếu Bạo Tam Lập không đáp ứng, vậy thì hắn căn bản không còn cách nào khác!
Vu Hướng Đức cũng rõ ràng tình trạng của mình bây giờ, Tứ Xà bang vừa rút lui, thì mình căn bản không phải là đối thủ của Bạo Tam Lập. Bây giờ chỉ có hai con đường, một chính là, nếu Bạo Tam Lập đáp ứng yếu cầu của hắn, như vậy chỉ cần anh họ của Phì Phiêu thắng lợi là được, mọi chuyện đều dễ dàng! Mặt khác chính là tử chiến đến cùng.
Vu hướng đứng muốn chạy, nhưng hắn thật sự luyến tiếc cơ nghiệp ở Tùng Giang! Cứ như vậy mà đi, thì hắn không cam lòng!
"Hầu ca, anh thấy thế nào?" Bạo Tam Lập đưa thư khiêu chiến cho Hầu Chấn Hám. Bây giờ, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Bạo Tam Lập đều đi hỏi Hầu Chấn Hám, dù sao Hầu Chấn Hám cũng là nhị đương gia nơi này.
Hầu Chấn Hám cầm thư khiêu chiến lên đọc một lần, sau đó trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Nếu anh và Vu Hướng Đức đánh nhau, thì cần bao lâu mới tiêu diệt được toàn bộ?"
"Ít nhất là một tháng. thậm chí là dài hơn." Bạo Tam Lập nói: "Hiện tại trong thành phố không có khả năng xuất hiện đánh nhau dùng nhiều vũ khí như trong phim, chỉ có thể tiến công ở phạm vi nhỏ, hiệu quả cũng không nhanh. Giống như Tứ Xà bang lúc trước đánh chúng ta, dùng thời gian rất dài"
"Nếu như vậy, đáp ứng yêu cầu của hắn, đánh với hắn một trận" Hầu Chấn Hám nói: "Ông chủ kêu chúng ta yên tĩnh, có phương pháp đơn giản này, sẽ không cần phải tốn nhiều sức"
"Nhưng mà, tôi vừa nhận được tin, Vu Hướng Đức mới mời tới một tuyển thủ hắc quyền ở phía Nam" Bạo Tam Lập lo lắng nói: "Chúng ta không ai có thể đánh thắng được. trừ phi là Dương Minh. Hầu ca, anh có quen biết người này không?"
Hầu Chấn Hám thầm nghĩ, đó là ông chủ của anh đó, làm sao mà tôi không biết! Chẳng qua ngoài miệng vẫn nói: "Ồ? Tôi biết, hắn rất lợi hại sao?"
"Bỏ đi, hắn chắc là sẽ không đáp ứng giúp đâu" Bạo Tam Lập lắc đầu nói: "Chúng ta phái ai ra ứng chiến?"
"Tôi!" Hầu Chấn Hám không chút do dự.
"Anh?" Bạo Tam Lập sửng sốt, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng nhìn thấy thực lực của Hầu Chấn Hám, lần này Hầu Chấn Hám chủ động đứng ra ứng chiến, làm cho giật mình. Chẳng qua Bạo Tam Lập vẫn rất cao hứng, nếu Hầu Chấn Hám đã chủ động, vậy cho dù có thua, thì ông chủ cũng sẽ không trách tội lên đầu của mình!
Hơn nữa, nếu Hầu Chấn Hám đã dám đứng ra, vậy nói rằng hắn có năng lực, bằng không hắn sẽ không có khả năng đáp ứng lung tung.
Phùng Tứ Bưu, là anh họ của Phì Phiêu. Là quyền hoàng của thế giới ngầm, một trăm sáu mươi hai trận thắng, bất bại, Phì Phiêu cùng Phùng tứ bưu có thể nói là họ hàng xa, hơn nữa còn không có thân quen gì, vì sao phùng tứ bưu lại không ngại ngàn dặm xa xôi đến giúp cho người em họ này?
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc nhỏ, nhà của phùng tứ bưu rất nghèo, nằm ở phương Bắc, sau khi cha mẹ qua, đời, không biết làm sao mà hắn biết được địa chỉ của nhà Phì Phiêu, tìm đến đây để nương tựa. Nhưng cha mẹ Phì Phiêu rất vô tình, căn bản là không nhận người họ hàng xa này! Thật ra cũng không thể nói là tuyệt tình, vì ai chứng mình được đây là thân thích? Họ hàng cực kỳ xa, lỡ như là kẻ lừa đảo thì sao?
Phùng tứ bưu cùng đường, nhanh chóng lưu lạc trở thành đầu đường xó chơ, lúc đó Phì Phiêu đã dùng hai ngàn đồng tiền mừng tuổi của mình để cho người anh họ nghèo túng của mình đi về phía Nam.
Cho nên phùng tứ bưu về sau vẫn không cắt đứt liên lạc với Phì Phiêu, hai ngàn đồng tuy không nhiều, nhưng đối với Phùng Tứ Bưu năm đó mà nói, không thể nghi ngờ được đấy chính là tiền cứu mạng, bằng không hắn chết rồi cũng không chừng!
Cho nên, Phì Phiêu có chuyện gì tìm hắn, Phùng Tứ Bưu đều hỗ trợ! Kỳ thật chỉ đơn giản vậy thôi, coi như là Vu Hướng Đức gặp may!
Nhà ga Tùng Giang, Phì Phiêu lo lắng chờ đợi người anh họ của mình, mà bên cạnh hắn chính là Vu Hướng Đức đang đeo kính mát. Vu Hướng Đức cũng rất khẩn trương, dù sao hắn cũng đã đặt hết hy vọng trên người Phùng Tứ Bưu rồi!
"Tiểu Bàn!" Một giọng nói truyền tới, Phì Phiêu xoay đầu lại, một người cường tráng đang đứng cách mình không xa, theo diện mạo mà nhìn, chắc chắn là anh họ không thể nghi ngờ. Nhưng mà, lúc anh ấy đi, còn gầy trơ xương mà!
"Anh họ?" Phì Phiêu hỏi.
"Sao vậy, tiểu Bàn, không nhận ra anh sao?" Phùng Tứ Bưu cười nói: "Có phải cảm thấy anh rất cường tráng không?"
"Đúng vậy, anh họ, em xém tí đã không nhận ra anh rồi!" Phì Phiêu cười," Tiểu Bàn" chính là nhủ danh của hắn.
"Vị này là lão đại của em, Vu Hướng Đức, Đức ca!" Phì Phiêu giới thiệu.
"Xin chào, Đức ca!" Phùng Tứ Bưu gật đầu.
"Xi chào, Bưu ca, cảm ơn anh đã đến giúp tôi!" Vu Hướng Đức vội vàng nói.
"Tôi không giúp anh, tôi đến giúp Tiểu Bàn!" phùng tứ bưu không hề nể mặt Vu Hướng Đức.
Chẳng qua Vu Hướng Đức không dám nói thêm gì, người ta không quan hệ với mình, thì dựa vào cái gì mà giúp mình? Người ta nói không sai, chính là nể mặt Phì Phiêu mà tới.
Vu Hướng Đức khiêm tốn giúp đỡ Phùng Tứ Bưu mang hành lý, một nhân vật truyền kỳ như vậy giúp mình, xem ra lần này mình khẳng định sẽ thắng rồi. Nổi lo trong lòng đã biến mất! Tuy rằng trước đó Vu Hướng Đức được Bạo Tam Lập cho một câu trả lời thuyết phục, cũng có chút vui vẻ, nhưng không thấy được Phùng Tứ Bưu, hắn vẫn còn chút lo lắng!