Buổi chiều, Dương Minh vốn định cùng đi dạo với Trần Mộng Nghiên, nhưng Trần Mộng Nghiên không muốn bỏ tiết, vì vậy lại thôi. Chẳng qua Dương Minh có thời gian đi với tình nhân khác.
Dương Minh đến tìm Tiếu Tình, dùng dị năng nhìn vào bên trong một cái, thấy trong phòng chỉ có Tiếu Tình, không có ai khác, vì vậy liền đẩy cửa đi vào.
"Chị Tiếu Tình" Dương Minh đóng cửa lại, đi đến gần Tiếu Tình.
"Dương Minh? Sao em lại đến đây?" Tiếu Tình mừng rỡ ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn: "Sao, không đi dạo phố với bạn gái à?"
"Chẳng phải đang chuẩn bị đi sao?" Dương Minh đưa tay ra trước mặt Tiếu Tình: "Không biết đây có phải bạn gái không?"
"Chị?" Tiếu Tình có chút khó tin nhìn Dương Minh. Nàng không nghĩ đến Dương Minh sẽ tìm đến nàng, rủ nàng đi dạo phố. Phải biết rằng hai người là tình nhân bí mật mà.
Tiếu Tình mặc dù ngoài miệng nói không cần danh phận. Chẳng qua là phụ nữ, nhất là trong lễ giáng sinh, vẫn hy vọng có thể ở bên người mình yêu.
Chẳng qua Tiếu Tình cũng biết Dương Minh đã có bạn gái. Mình không thể gây phiền phức cho hắn. Cho nên nàng cũng chỉ có thể nhịn, nhung nhớ nhưng không gọi cho Dương Minh. Không ngờ Dương Minh lại chủ động đến hẹn mình.
"Nơi này hình như không có ai khác mà?" Dương Minh cười cười nhìn Tiếu Tình.
"Được rồi. Chị chấp nhận thỉnh cầu của em" Tiếu Tình đưa tay cho Dương Minh.
Dương Minh nắm bàn tay mềm mại của nàng, sau đó nói: "Chị muốn đi đâu?"
"Đi ra biển, được không?" Tiếu Tình khao khát nhìn Dương Minh.
"Được, chẳng qua đang mùa đông, ra biển làm gì?" Dương Minh có chút khó hiểu.
"Chị trước kia có một nguyện vọng, có thể cùng người mình yêu, nắm tay nhau đi trên cát" Tiếu Tình si mê nói: "Em đã tự chui đầu vào rọ, chị đương nhiên không thể khách khí"
"Trước đây chị chưa từng cùng đi với Tống Hàng sao?" Dương Minh có chút khó hiểu hỏi. Tiếu Tình và Tống Hàng trước kia yêu nhau, cho dù không có quan hệ thân mật, nhưng cũng nên đi chơi với nhau chứ?
Nhưng Tiếu Tình lại lắc đầu: "Không có, đừng nhắc đến hắn, chị đang vui, không muốn nói đến hắn"
Mặc dù Tiếu Tình chỉ nói một câu, nhưng Dương Minh lại cảm thấy có điểm không đúng. Đúng, trước kia khi nhắc đến Tống Hàng, Tiếu Tình coi hắn như người xa lạ, mặc dù ghét nhưng không e ngại, cũng không tức. Nhưng giọng của Tiếu Tình đúng là có ý muốn tránh né.
"Chị Tiếu Tình, sao thế? Có phải Tống Hàng lại gây phiền toái cho chị? " Dương Minh nói.
"A. không." Tiếu Tình vội vàng lắc đầu, nàng không muốn phá hỏng không khí này.
"Chị Tiếu Tình, chị lừa em" Dương Minh nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Tình.
"Chị. ai" Tiếu Tình thở dài, xem ra mình không thể giấu.
"Có phải là chuyện mau thiết bị thí nghiệm? Hắn làm khó chị?" Dương Minh trầm giọng nói.
"Ừ. hắn từ chối hợp tác với trường chúng ta. Nói cách khác, chính là không muốn bán thiết bị" Tiếu Tình bất đắc dĩ nói.
"Bởi vì lần trước em gặp hắn?" Dương Minh hỏi.
"Không liên quan gì đến em. Tống Hàng đã sớm có mưu đồ. Từ khi hắn thấy chị, có lẽ hắn đã nghĩ biện pháp phó hỏng cuộc giao dịch này. Cho dù không có em, hắn cũng sẽ tìm lý do khác" Tiếu Tình tức giận nói: "Không nghĩ đến hắn lại là người như vậy. Bởi vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến lợi ích của công ty"
"Nói cách khác hắn không định hợp tác? Hay là hắn muốn được gì?" Dương Minh không ngốc, Tống Hàng làm vậy nhất định có mục đích. Hơn nữa Dương Minh đã mơ hồ đoán được.
"Hắn bảo chị tối đến chỗ hắn nói chuyện." Tiếu Tình tức giận, nghiến răng nói.
"Mẹ kiếp, thằng chó này chán sống à? Dám dùng mưu với ông" Dương Minh nghe xong, tức giận nói.
"Yên tâm đi, Dương Minh, chị nhất định sẽ không đi. Cùng lắm chị từ chức là được mà" Tiếu Tình có chút bất đắc dĩ nói: "Dù sao hắn nhằm vào chị. Nếu chị không ở trong trường, hắn có lẽ sẽ không đến mức không cần tiền"
"Hừ hừ, xem ra em nhất định phải đi nói chuyện với thằng này" Dương Minh cười lạnh một tiếng, sau đó nói với Tiếu Tình: "Chị Tiếu Tình, em bây giờ ra ngoài một chút. Tối chúng ta đi ra biển. Chẳng qua lúc ấy có lẽ tâm trạng chị đã tốt hơn"
"Dương Minh, em muốn đi tìm Tống Hàng?" Tiếu Tình vội vàng nói.
"Không tìm hắn thì gì?" Dương Minh nhún vai nói.
"Tống Hàng rất âm hiểm, hơn nữa còn tập đoàn Hoa Thông." Tiếu Tình do dự một chút, nói: "Dương Minh, chị không muốn em xảy ra chuyện, thật đó"
"Ha ha, chị Tiếu Tình, chị yên tâm, chị quên Hoàng Hữu Tài rồi sao? Tập đoàn Hùng Phong của Vương thị có lớn không? Trong mắt em không đáng gì" Dương Minh cười cười nói: "Em chỉ biết, ai dám khi dễ chị, em sẽ khiến hắn sống không bằng chết"
"Lần trước quả nhiên là em làm" Tiếu Tình kinh ngạc nhìn Dương Minh. Mặc dù lần trước nàng cũng nghi ngờ, nhưng không có chứng cớ gì. Bây giờ Dương Minh tự mình nói ra, Tiếu Tình không còn nghi ngờ gì nữa. Xem ra mình chưa hiểu hết về Dương Minh. Dương Minh nhất định còn một mặt mà mình không biết. Nghĩ đến lúc ở Hồng Công, Dương Minh ở trong quán bar rất bình tĩnh, bị đám người xấu theo dõi mà tự tin như vậy. Tiếu Tình nghĩ Dương Minh không phải người bình thường.
"Chị Tiếu Tình, chị không tốt cáo em chứ, đúng không?" Dương Minh chỉ đùa một chút. Hắn rất tin vào Tiếu Tình. Cả thế giới phản bội hắn, Tiếu Tình cũng không như vậy. Dương Minh tin điều này.
"Chị không biết gì hết" Tiếu Tình cười cười: "Vậy em phải cẩn thận đó"
Tiếu Tình biết mình không ngăn được Dương Minh, chỉ có thể dặn hắn cẩn thận.
Hôm nay Tống Hàng rất khó chịu. Cả buổi trưa mà Tiếu Tình không nhắn lại cho hắn.
"Con mẹ nó, con tiện nhân này sao còn không gọi điện cho mình? Hừ hừ, muốn mua thiết bị thí nghiệm, không phải một câu của ông sao? Mày nếu không đến cầu ông, đừng mơ ông bán. Đến lúc đó chẳng lẽ mày không vào khuôn khổ sao?" Tống Hàng nhìn điện thoại bàn, hung hăng mắng.
"Tống tổng, người ta đâu có thua gì Tiếu Tình kia" Một con bé dâm đãng – thư ký của Tống Hàng, dựa vào người hắn, nũng nịu nói.
"Hắc hắc, em không rõ à, đó là tình đầu của anh, cho nên nhất định anh phải đoạt được" Tống Hàng vừa nói vừa dâm đãng cởi quần mình ra, sau đó đè đầu nữ thư ký xuống.
"Ồ, Tống tổng, người ta thích nhất chính là thổi kèn. Anh nói Tiếu Tình kia có thể hơn người ta sao" Nữ thư ký dâm đãng nói, bắt đầu làm việc.
"Yên tâm, đừng ghen, anh không bạc đãi em đâu. Có cơ hội anh sẽ báo lên tổng công ty, thăng chức cho em làm trợ lý của tổng giám đốc" Tống Hàng nắm ngực nữ thư ký: "Mạnh lên."
"Bốp" một tiếng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
"Ai đó. *** vào cửa mà không gõ à" Tống Hàng giật mình, may là nữ thư ký khá lùn, đang nằm phía sau bàn làm việc.
"Tống tổng." Dương Minh vừa mở miệng đã bị Tống Hàng quát.
"Nếu biết tao là Tống tổng, còn không mau cút ra" Tống Hàng mắng. Mình đang sướng, bị người cắt ngang, cảm giác này đúng là rất khó chịu.
"Tống tổng, tao biết mày. Hơn nữa tao đến cho mày thành Tống chung" Dương Minh cười lạnh một tiếng.
"Mày…" Tống Hàng há mồm mắng to, hắn đã nhận ra người trước mặt: "Mày là thằng."
"Ha ha, tùy mày muốn nói thế nào thì nói. Chẳng qua rất nhanh mày không có quyền lên tiếng" Dương Minh lắc đầu, không hề tức giận.
"Hừ, mày muốn như thế nào? Nếu đến gây sự, đừng trách tao không khách khí" Tống Hàng vừa nói liền ấn máy điện thoại: "Bảo vệ, đội bảo vệ, phái mấy người lên đây"
"Gọi đi, đồ ngu" Dương Minh mắng một câu.
"A?" Tống Hàng sửng sốt, một lúc sau mới có phản ứng, thì ra trong điện thoại không có một âm thanh gì: "Mày phá hỏng điện thoại của tao?"
"ồ, tao thấy dây điện thoại trên hành lang, tiện tay làm đứt" Dương Minh thản nhiên nói.
"Mày, đkm, mày chờ đó" Vừa nói Tống Hàng liền cầm lấy điện thoại di động trên bàn.
"Bốp" Một miếng sắt bay thẳng tới, ghìm chặt tay Tống Hàng vào bàn phím.