NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trên đường đi, Dương Minh bị lái xe nhìn với ánh mắt khác thường đến mất tự nhiên, hình như mình muốn đi làm chuyện xấu không bằng. Chỉ đi hẹn với bạn gái, chứ có mẹ gì.

Trong kỳ nghỉ, trên đường ít xe đi lại, nhất là về hướng này càng thưa thớt. Cũng may nơi Dương Minh đi không phải chỗ hẻo lánh không người, nếu không lái xe không dám tới.

Trả tiền xe, Dương Minh đi xuống, quán rượu Hảo Vận rất dễ tìm, ngay ở ven đường, chẳng qua năm trước xảy ra vụ án giết người nên rất ít người ở quanh đó. Quán này vẫn không có ai thuê. Người kinh doanh có ai muốn chỗ mình làm ăn có người chết chứ. Không may.

Dương Minh ngẩng đầu nhìn quán rượu cách đó không xa, bên trong đúng là có ánh đèn, xem ra lần này đúng địa điểm rồi. Dương Minh không muốn đi loanh quanh nữa.

Dương Minh không trực tiếp đi tới, mà bắt đầu quan sát động tĩnh bên trong.

Thấy mấy thằng trong đó đang ngồi nói chuyện, không có ai giám sát ở cửa sổ, Dương Minh không khỏi thở dài một hơi. Làm bắt cóc không thể chuyên nghiệp một chút sao? Chẳng có chút tính khiêu chiến.

Theo lý thuyết, đám bắt cóc hơi có đầu óc chút sẽ không thể trực tiếp nói hang ổ của mình cho đối phương. Bọn chúng chỉ có thể nói vị trí chung chung, hoặc là một kiến trúc nào đó gần quán rượu. Cứ như vậy, nếu như người đến là cảnh sát, cũng có thể nhanh chóng rút đi. Được, lui một bước, cho dù nói cho biết vị trí chính xác, vậy khi mình đến, đám bắt cóc cũng phải phái thằng nào đó canh cửa sổ chứ?

Chẳng qua đáng tiếc hình như đám này đều là đầu lợn. Dương Minh đến, bọn chúng vẫn còn không biết, đang nói chuyện, nhìn mấy khuôn mặt, Dương Minh nhíu mày, không ngờ là mấy thằng này?

Tên Lý Minh Nhật và Vương Long làm Dương Minh nhớ lại chuyện tối qua. Dương Minh hiểu rõ tại sao những tên này lại bắt cóc Dương Lệ, sau đó tìm mình.

Bắt cóc Dương Lệ có thể là vì hôm qua Dương Lệ làm chúng tức, còn bảo mình đến là vì hôm qua mình đã đánh chúng.

Cứ như vậy, mục đích của chúng đã rõ ràng, làm mình đến, nhất định là đánh cho một trận hả giận.

Trong quán rượu, ở cùng Lý Minh Nhật còn có ba thằng. Dương Minh nhìn thấy quen mắt, không biết đã gặp ở đâu. Chắc là mấy thằng tiểu đệ cùng ở trong Bất Dạ Thiên.

Năm người này, Dương Minh không để vào mắt. Lý Minh Nhật và Vương Long không khác gì phế vật. Một mình mình đánh ba thừa sức.

Nghĩ đến đây, Dương Minh không để ý đến chúng nữa, bắt đầu tìm Dương Lệ. Nhưng đáng tiếc Dương Minh tìm từ tầng hai, xuống tầng một cũng không thấy bóng dáng Dương Lệ đâu. Chẳng lẽ những người này không mang Dương Lệ đến đây?

Dương Minh có chút lo lắng, vốn tưởng rằng đám bắt cóc này đầu óc ngu ngu, không nghĩ đến chúng còn biết cách giấu con tin.

Chẳng qua nếu đã đến thì sẽ không quản nhiều như vậy. Dương Minh quyết định giải quyết năm thằng này trước. Dưới thủ pháp điểm huyệt của mình, Dương Minh không tin mấy thằng này còn giữ được bí mật.

Nhìn thoáng qua vị trí của năm người, Dương Minh nghênh ngang đi vào quán rượu, hắn cũng không đi cửa chính, bởi vì nó bị khóa, hơn nữa hắn căn bản không cần đi qua cửa.

Tìm một cửa sổ cách khá xa năm người, Dương Minh móc một thứ giống như đao Thụy Sĩ trong túi ra, chẳng qua đây không phải là đao Thụy Sĩ, đây chính là vũ khí trợ giúp sau khi mà Phương Thiên tự mình làm cho Dương Minh.

Tất cả các thứ như đao, ốc vít, đâm, chìa khóa vạn năng, dao cắt kính. đều tập trung hết tính năng trên con dao này. Dương Minh dễ dàng cắt một mảnh kính, sau đó cẩn thận đặt xuống dưới cửa sổ, không có một tiếng động nào.

Dương Minh nhảy vào cửa sổ, đầu tiên là khởi động bản thân, làm cho xương khớp của mình được thư giãn, cứ như vậy đi đường sẽ không có tiếng vang.

Sau khi chuẩn bị xong hết, Dương Minh không một tiếng động đi đến phòng năm người.

"Con mẹ nó, thằng ranh đó không phải lạc đường chứ? Sao bây giờ còn không đến?" Vương Long mở miệng chửi. Hơi men tan đi, Vương Long bắt đầu hơi sợ. Bạo Tam Lập phía sau Dương Đại Sơn là người không thể dây vào. Sau này nếu trả thù, mình có thể ứng phó được sao? Lui một bước, cho dù Bạo Tam Lập không trả thù, mình bây giờ đang bắt cóc người, đó là phải ngồi tù.

Nhưng đã đến nước này, không thể lùi bước, đành phải kiên trì đến cùng. Chẳng qua tâm trạng đang rất nóng nảy.

"Gấp cái gì?" Lý Minh Nhật lại đang thoải mái: "Cho dù lạc đường, sốt ruột là nó, không phải chúng ta"

"Có cần gọi điện giục nó không?" Vương Long sợ đêm dài lắm mộng, mau kết thúc là tốt hơn.

"Ừ. hay gọi điện đi, hỏi xem hắn đến đâu rồi, dọa hắn chút nữa. Nói hắn mà không đến, chúng ta sẽ ***" Lý Minh Nhật suy nghĩ một chút rồi nói.

"Được, mày đi gọi cho Dương Minh, biết nói như thế nào rồi chứ?" Vương Long nói với tiểu đệ.

"Biết." Tên tiểu đệ gật đầu, vừa định gọi điện đã bị cắt ngang.

"Không cần phiền phức như vậy, có gì cần cứ nói trực tiếp với tao là được" Dương Minh đẩy cửa phòng, lạnh lùng nói.

"Ai?" Lý Minh Nhật giật mình, quay đầu lại thì thấy Dương Minh đang đứng ở cửa, không khỏi hoảng sợ: "Mày vào bằng cách nào?"

"Cần thì vào được thôi" Dương Minh cười cười: "Không phải bọn mày muốn tao đến sao? Dương Lệ ở đâu?"

"Dương Lệ, bọn tao tự nhiên sẽ xử lý. Tiểu tử, là lúc mày phải ăn đòn" Lý Minh Nhật chỉ kinh ngạc trong giây lát, đã khôi phục bình thường. Đúng thế, cần mẹ gì biết nó vào bằng cách nào, có lẽ quán rượu này còn cửa sau cũng không biết chừng. Quan trọng nhất bây giờ chính là phát tiết.

Vương Long lại không ngu như Lý Minh Nhật, hắn là một người cẩn thận, nhìn Dương Minh đến, hắn lại trở nên tỉnh táo: "Mày là cháu Dương Đại Sơn?"

"Đúng thì sao?" Dương Minh nhìn Vương Long, thản nhiên nói.

"Quan hệ giữa mày và lão như thế nào?" Vương Long thử hỏi.

"Mày rốt cuộc muốn hỏi gì?" Dương Minh nhíu mày. Hắn không phải thằng ngu. Từ trong lời của Vương Long, rõ ràng nghe ra vài điều.

"Nhà mày làm gì?" Vương Long lại hỏi.

"Mày muốn hỏi bối cảnh nhà tao hả?" Dương Minh châm chọc: "Sao? Sợ à? Đã dám bắt cóc, còn sợ sệt như vậy sao?"

Dương Minh nói như vậy làm cho Vương Long đỏ mặt. Lý Minh Nhật không nhịn được nói: "Hỏi nó nhiều như vậy là gì? Đánh nó một trận rồi nói"

"Ha ha, tao không nói cho hắn, hắn sao có thể yên tâm?" Dương Minh cười nói: "Tao không ngại nói ra, bố tao là công nhân bình thường, mẹ tao đã nghỉ việc, nhưng tao vẫn có thể đánh mày răng rơi đầy dất"

"Hừ. Vậy phải thử xem sao" Lý Minh Nhật hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp nói với hai thằng ở đằng sau: "Hai bọn mày, đến lúc biểu hiện rồi đó"

Dương Minh quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ đây là hai tay đấm của chúng, trách không được lại không sợ, nghĩ rằng mang người đến là chơi được mình sao? Nực cười.

Dương Minh đang chuẩn bị đánh hai thằng này trước, nhưng lại phát hiện hai thằng này không dám đi lên, còn lui về phía sau.

Hai thằng đó như vậy làm Dương Minh ngẩn ra. Không phải chứ? Như vậy cũng được? Mình còn chưa đánh, hai người này đã bị khí thế của mình làm cho sợ hãi? Chẳng lẽ chính là vương khí trong truyền thuyết?

"Hai thằng mày làm mẹ gì thế? Mau đánh nó" Lý Minh Nhật thấy hai người này không ra tay, khẩn trương: "Làm cái mẹ gì đó, xông lên"

Vu Ngũ và Trần Lục đều là giáo viên ở trung tâm thể hình. Nhưng thu nhập ở đó không đủ cho bọn chúng tiêu xài, vì thế bọn chúng làm mấy việc ở ngoài, ví dụ như làm tay đấm.

Tối nay được một người bạn giới thiệu, hai người bọn chúng biết Lý Minh Nhật, giúp Lý Minh Nhật dạy cho một thằng *** chỉ chút chuyện là được ba ngàn, mối làm ăn này quá tuyệt. Hai đánh một chẳng lẽ không thắng sao?

Chẳng qua bây giờ hai thằng nhìn thấy Dương Minh, lập tức trợn mắt há mồm.

Ôi má ơi, sao lại là hắn?

Vu Ngũ và Trần Lục sở dĩ than thở như vậy là bởi vì bọn chúng đã bị Dương Minh cho một trận, hơn nữa còn được Kim Cương khuyên, không được trêu chọc Dương Minh. Đây là một thằng tàn nhẫn, chúng ta không thể dây vào.

Cho nên Vu Ngũ và Trần Lục vừa thấy Dương Minh liền lui lại, mối làm ăn này sao đen đủi như vậy. Nói đến đây thân phận của hai người liền rõ ràng. Không sai, bọn chúng chính là hai thằng muốn cướp Dương Minh và Triệu Oánh năm trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi