NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Chẳng qua, Dương Minh cũng không bao giờ nghĩ đến, Mã đại gia ở trung học Hồng Kỳ lại là một cao thủ ẩn tàng! Hơn nữa, đã ẩn thân rất nhiều năm rồi!

Ít nhất thì theo Dương Minh được biết, cũng đã tám năm rồi! Tám năm, đây là một khoảng thời gian khá dài đó, thế mà Mã đại gia lại không để lộ ra một sơ hở nào!

Chẳng qua, đi không được bao xa, Dương Minh liền phát hiện ra quyết định lúc này là vô cùng sai lầm. Đi bộ từ đây về nhà, chắc trời sáng mất thôi. Không còn cách nào, Dương Minh đành phải gọi cho Hầu Chấn Hám, nhờ hắn ta đến đón mình.

Ngay lúc này, Dương Minh chỉ có thể lầm phiền Hầu Chấn Hám, Trương Tân khẳng định đã đi nghỉ rồi, vì bây giờ là hai giờ sáng.

Hầu Chấn Hám không hỏi gì, chỉ nói một câu lập tức tới ngay, rồi cúp điện thoại.

Đại khái là khoảng hai mươi phút, Dương Minh nhìn thấy chiếc Jetta tồi tàn của Hầu Chấn Hám đến, Dương Minh vội vàng đứng ven đường vẫy vẫy tay, Hầu Chấn Hám hắt xì một tiếng, dừng xe bên cạnh Dương Minh.

"Dương ca, lên xe đi!" Hầu Chấn Hám mở cửa xe người ngồi ra.

"Vất vả cho anh rồi, Đại Hầu, trễ như vậy còn làm phiền ành" Dương Minh có chút ngại ngùng, chỉ một cuộc gọi của mình, mà Hầu Chấn Hám liền lo lắng chạy đến đây.

"Vất vả cái gì, tôi còn chưa ngủ mà, vẫn đang xem TV ở nhà" Hầu Chấn Hám cười nói ;" Vừa rồi mới cùng Bạo Tam Lập tiễn một vị khách về nhà"

"Công ty thế nào?" Dương Minh hỏi: "Có cần tài chính không?"

"Tạm thời không cần, bây giờ đã có danh tiếng, cơ bản là không có vấn đề, các công ty đều tranh hợp tác với chúng ta. Bạo Tam Lập bây giờ cũng cảm kích ông chủ đã cho hắn một cơ hội thượng vị, hắn vẫn muốn ông chủ có thể triệu kiến hắn một chút, vì hắn muốn biểu hiện sự trung thành với ông chủ" Hầu Chấn Hám cười nói.

"Chuyện này để nói sau, bây giờ không phải lúc" Dương Minh nói: "Phương thức phát triển bây giờ tôi thấy rất tốt, tôi rất hài lòng. Loại chuyện đánh đánh giết giết nếu không cần thì đừng làm"

"Tôi hiểu ý của Dương ca rồi, hơn nữa tôi cũng không thích cách sống đánh đánh giết giết" Hầu Chấn Hám gật đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng. Bây giờ tất cả mọi chuyện trong công ty đều do tôi quyết định, Bạo Tam Lập không thích chuyện kinh doan. Hắn ta chỉ hưởng thụ cảm giác thượng vị, nhưng hắn đã cố gắng học tập, hắn sợ một ngày nào đó ông chủ nói hắn không cố gắng, mà đuổi hắn đi!"

"Haha, cố gắng cũng tốt! Hắn cũng cần phải học tập!" Dương Minh cười nói: "Đúng rồi, cái danh tự Danh Dương của công ty, có phải là anh đặt không?"

"Dương ca. ngài mất hứng?" Hầu Chấn Hám vội vàng nói: "Đây là kết quả thương lượng của tôi và Bạo Tam Lập, lúc đầu, quả thật tôi cũng có ý kiến, chẳng qua Bạo Tam Lập nói cái tên Danh Dương cũng không tồi, Danh Dương Tứ Hải, kêu thật vang dội."

"Không sao cả, anh cứ tùy tiện đi!" Dương Minh nói: "Đừng quá khoa trương là được, muốn kêu Dương Minh, mà người ta cứ gọi danh tự, vậy thì hỏng rồi!"

"Hầu Chấn Hám, hám chấn hầu? Trời. nghe giống tên của một con khỉ bị nghiên cứu." Hầu Chấn Hám cười khổ.

Ngồi trên xe, đương nhiên là nhanh hơn nhiều, Dương Minh nhanh chóng về nhà, cha mẹ đã ngủ rồi, Dương Minh cũng không muốn quấy rầy, tự đi vào phòng mình.

.

Tối nay Chu Giai Giai lại mất ngủ. ngày mai, cùng bạn của Dương Minh đi ăn cơm, đây chính là đãi ngộ của bạn gái nha! Chu Giai Giai vô cùng hưng phấn, nhưng lại sợ, sợ nói ra cái gì đó lỗi thời, sẽ phá hư không khí, cho nên, cả đêm Chu Giai Giai lên mạng dò tìm, tìm kiếm mấy cái chuyện mà bạn bè hay nói trong bữa cơm cùng với một số ít chuyện giải trí, cho đến nửa đêm mới leo lên giường.

Lên giường, cũng không ngủ được, nghĩ đến chuyện ngày mai lại cười ngây ngô. Mãi cho đến tận khuya, Chu Giai Giai mới cảm thấy không được, đành bắt buộc bản thân ngủ đi, bằng không ngày mai sẽ có mắt của panda, thế là không đẹp.

Nhưng, nói ngủ là có thể ngủ sao? Nếu mà làm được dễ dàng như vậy, thì trên đời này chẳng có ai bị chứng mất ngủ cả!

Chu Giai Giai càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được, rơi vào đường cùng, đành phải chơi trò đếm số.

"Mình thích Dương Minh một ngày, mình thích Dương Minh hai ngày, mình thích Dương Minh ba ngày. mình thích Dương Minh chín ngày chín trăm chín mươi chín ngày."

.

Lúc Dương Minh rời giường, cũng đã là buổi trưa chiều, không còn cách nào khác, vì tối qua về nhà, tắm rửa một cái thì đã bốn giờ sáng rồi.

Dương Minh ngáp ngáp đi ra phòng, nhìn thấy cha mẹ đang xem TV, nói: "Chào cha, mẹ, buổi sáng tốt lành"

"Cái gì mà buổi sáng tốt lành, bây giờ đã là buổi chiều rồi!" Dương Đại Hải nói: "Tối qua đi chơi ở đâu? Mấy giờ mới về."

"Hơn ba giờ, tối nay còn muốn ra ngoài nữa." Dương Minh cười khổ.

"Còn đi nữa? Đêm nay không được đi! Trở về trễ như vậy, không ngủ được, sinh hoạt bị đảo loạn, không tốt với thân thể!" Dương mẫu phản đối.

"Không được đâu, đã hẹn rồi mà, cha ơi, tối nay còn và Tôn Côn cùng đi ăn cơm, cha cũng đã gặp rồi đó, cái người lái taxi lúc đi mua máy tính đó." Dương Minh nói.

"À, cha nhớ rồi!" Dương Đại Hải gật đầu: "Vậy con đi đi, nhớ đừng về trễ quá!"

Dương mẫu thấy Dương Đại Hải đồng ý, cũng không phản đối nữa. Dặn dò vài câu xong rồi vào bếp: "Mẹ và cha của con cũng dậy trê, hơn mười giờ mới ăn sáng, mẹ vừa chuẩn bị cơm trưa, thì con cũng vừa dậy"

"Đúng rồi, đại Minh, buổi sáng chị của con gọi điện, cha nói là con đang ngủ, nó nói là sau khi con dậy thì gọi lại cho nó" Dương Đại Hải bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ vào cái điện thoại nói.

"Dương Lệ?" Dương Minh nhíu mày hỏi.

"Cái gì mà Dương Lệ, đó là chị của con, nói chuyện lễ phép một chút" Dương Đại Hải mắng: "Không biết lớn nhỏ"

"Được rồi cha, con biết rồi, chị thì chị" Dương Minh gật đầu.

"Vậy con gọi lại cho nó nhanh đi" Dương Đại Hải thấy Dương Minh thờ ơ ngồi xem TV, thúc giục nói.

"Dạ lát nữa con gọi" Dương Minh nói, thật ra thì, hắn cũng không muốn có quan hệ nhiều với Dương Lệ, cho nên cũng không để ý.

"Cha nói làm ngay bây giờ, cái gì mà lát nữa? Mày đã dậy rồi, còn lát cái gì?" Dương Đại Hải bực mình nói: "Tao nhìn là muốn đánh mày!"

"Được rồi, được rồi, con gọi là được chứ gì?" Dương Minh bó tay, đứng dậy, đi đến bên cạnh điện thoại, tra số, sau đó bắt đầu nhấn số.

Điện thoại vang lên hai tiếng, đầu bên kia truyền đến giọng của bác: "Alo, xin chào, là ai vậy?"

"Bác, con là Dương Minh!" Dương Minh nói: "Nghe cha con nói, vừa rồi chị có gọi điện tìm con, cho con gặp chị một chút"

"À, đúng rồi, Lệ Lệ vừa rồi mới nhắc đến con, để bác gọi nó cho!" Bác trai nói xong, quay đầu hô: "Dương Lệ! Lại đây nghe điện thoại của Dương Minh!"

Lát sau, điện thoại truyền ra giọng của Dương Lệ: "Dương Minh?"

"Chị, vừa rồi chị gọi cho em có việc gì?" Bởi vì cha đang nhìn chằm chằm, nên Dương Minh đành phải khách khí.

"A? Em dậy rồi?" Dương Minh không nhịn được chế nhạo: "Đã là buổi chiều rồi, em còn có thể ngủ được!"

"Tối hôm qua em ngủ trễ" Dương Minh cười cười, khẩu khí của Dương Lệ có phần nói xỏ mình đây, nhưng cái này chỉ là nói giỡn, không phải châm chọc và xem thường, vì thế Dương Minh cũng không nổi giận.

"Được rồi, ngày mai chị muốn mời em ăn cơm, em có rãnh không?" Dương Lệ hỏi.

"Ngày mai? Chúng ta?" Dương Minh có chút khó hiểu, Dương Lệ muốn mời mình ăn cơm. chuyện này chưa từng xảy ra nha.

"Chị còn hẹn Tôn Khiết nữa, em có tới không?"

"Tôn Khiết?" Dương Minh sửng sốt, sau đó nói: "Tôn Khiết không phải về nhà rồi sao? Nàng ta trở lại?"

"A!" Dương Lệ bĩu môi: "Em cũng biết khá nhiều nha! Chị nói Dương Minh, có phải em có ý với Tôn Khiết hay không?"

"Chị à, sao hôm nay chị nói nhiều quá vậy! Trước đó vài ngày em nhờ vả nàng ta ít chuyện, chị đừng có hiểu lầm!" Dương Minh cau mày nói.

"Haha, thật không" Dương Lệ cười: "Tôn Khiết ngày mai sẽ về Tùng Giang, chị sẽ gọi cho nàng"

"Được rồi, ngày mai mấy giờ?" Nếu Tôn Khiết có đi, thì Dương Minh cũng không có lý do từ chối, vì hắn còn có chuyện quan trọng muốn nhờ Tôn Khiết.

"Chiều mai đi, chị lái xe đến đón em" Dương Lệ nói.

"Được, vậy em chờ điện thoại của chị" Dương Minh gật đầu.

Cúp điện thoại, Dương Đại Hải liền hỏi: "Đại Minh, chị tìm con có chuyện gì vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi