NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Vương Tích Phạm lái chiếc xe cũ kỹ màu đỏ kia, chở Hoàng Hữu Tài chạy đến núi Tây Tinh, tùy tiện tìm một cửa hàng hóa chất, mua một bình axit, sau đó cất vào trong hộp.

Vốn loại axit này phải có chứng minh hoặc giấy phép mới mua được, ví dụ như trường học hoặc phòng thí nghiệm, bình thường không bán cho người dân, nhưng cũng không chịu nổi sự quyến rũ của tiền, Vương Tích Phạm tùy ý bỏ thêm chút tiền, ông chủ liền lập tức vui vẻ hớn hở bán cho hắn một bình axit.

Vương Tích Phạm đi đến công trường quen thuộc lần tước, chổ này Vương Tích Phạm đã khắc sâu vào trong trí nhớ, nên tìm đến cũng dễ dàng hơn.

"Hữu Tài, chú canh giùm tôi, nhìn xem gần đây có ai không?" Vương Tích Phạm cầm một cái xẻng, sau đó nói.

"Tốt, không vấn đề, Vương tổng" Hoàng Hữu Tài nói.

Vương Tích Phạm gật đầu, cầm lấy cây xẻng lên, bắt đầu đào, nhưng đào nửa ngày, cũng không đào được cái gì!

Nhìn đống đất đá bên cạnh đã chất cao gần bằng núi rồi, nhiều hơn những gi hồi đó hắn lấp xuống, cái ót của hắn đã đổ đầy mồ hôi: "Hữu Tài, chúng ta không nhớ lầm chứ? Là chổ này sao?"

"Đúng vậy!" Hoàng Hữu Tài nói: "Sao thế Vương tổng, xảy ra chuyện gì?"

"Không đúng, đào cả nửa ngày rồi, mà sao vẫn không thấy xác của Tô Đại Trí?" Vương Tích Phạm cảm thấy chuyện này có điểm quái dị, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Không thể nào, để tôi nhớ lại xem." Hoàng Hữu Tài cẩn thận đánh giá xung quanh, rồi nói: "Không sai, chính là nơi này!"

"Vậy thật lạ, sao không thấy xác đâu" Vương Tích Phạm lau mồ hôi trên trán buồn bực nói.

"Vương tổng, có phải đào nhầm chổ không? Nhìn lại xem??" Hoàng Hữu Tài cảm thấy chuyện này có chổ kỳ quái: "Ngài xem, bên kia còn có vết máu mà, lần trước là nơi xử lý Tô Đại Trí đó"

"Không đúng, đã đào rất sâu rồi, nền đất cũng đổi màu luôn, mà sao vẫn không thấy xác của Tô Đại Trí??" Vương Tích Phạm hoảng sợ nói.

"Chuyện gì thế này??" Hoàng Hữu Tài cũng kinh ngạc nói: "Không phải đã bị người ta phát hiện chứ?"

"Vậy thì tiêu rồi!" Vương Tích Phạm lo lắng nói.

"Nhưng mà, nếu bị phát hiện, tại sao còn lấp đất lại về chổ cũ chứ?" Hoàng Hữu Tài nhìn cái lỗ, suy nghĩ rồi nói: "Hay là xác chết của Tô Đại Trí vùng dậy?!"

"Cái gì? Chú đừng nói bậy." Vương Tích Phạm không khỏi rùng mình, tuy rằng hắn là người theo thuyết vô thần, hơn nữa tuổi đã lớn rồi, nên không tin tưởng chuyện ma quỷ.

Chẳng qua, chuyện hôm nay thật sự quá mức quái dị, sự thật ngay trước mắt, cái xác của Tô Đại Trí đã không thấy, nếu như xác chết vùng dậy, thì quả thật có điểm khủng bố!

Trong tình huống này, nói đùa không phải là chuyện tốt.

Nhưng mà, Hoàng Hữu Tài sau khi nói ra những lời này, cũng có chút sợ hãi, toàn thân liền nổi da gà lên: "Vương tổng, có lẽ do khuya quá, nên nhớ lầm chổ, hay là ngày mai chúng ta lại đến."

"Ừ. nhanh rời khỏi nơi này thôi, tôi cảm thấy âm phong ở đây nặng quá." Vương Tích Phạm cũng sợ hãi, không muốn tiếp tục ở đây nữa.

"He he he he." Một trận cười quái dị vang lên, làm cho Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài nhất thời run rẩy.

"Âm thanh gì vậy " Vương Tích Phạm hỏi.

"Không biết. Vương tổng, có thể là dã thú chăng.!?" Hoàng Hữu Tài an ủi.

"À, vậy chúng ta đi nhanh thôi.!" Vương Tích Phạm ném xẻng, xoay người lên xe. Nhưng mà, đột nhiên hắn phóng tầm mắt ra xa, trong thấy được phía trước đằng xa hắn: "Đó là. đó là."

Vương Tích Phạm há miệng to ra, nhưng mà không nói ra được một lời.

Hoàng Hữu Tài có chút kì quái ngẩng đầu nhìn theo hướng Vương Tích Phạm, nhất thời cũng há mồm thật to ra, cũng không nói lời nào!?

Chỉ thấy, cách đó không xa, chổ sườn núi, có một người sắc mặt trắng bệch đang đứng đó! Dưới ánh trăng, bộ mặt của người này được chiếu rõ ràng! Đó chính là Tô Đại Trí đã chết!

"Má ơi. cái gì thế này.!" Hoàng Hữu Tài sợ đến mức ngã khỏi xe lăn, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

"Chạy nhanh, chạy nhanh. thật sự là xác chết sống lại." Vương Tích Phạm cũng sợ muốn chết, kéo Hoàng Hữu Tài lên xe, nhanh chóng chạy xuống chân núi, suýt nữa gây ra tai nạn.

" Tô Đại Trí" trên sườn núi, đột nhiên cả người toát ra ánh sáng màu xanh, sau đó mới từ từ ảm đạm.

"He he he." Lại một tràng cười quái dị: "Lam lão đầu. ta còn thiếu ba mươi hai oán linh vừa chết là có thể luyện thành tà cổ của ta. đến lúc đó cũng chính là ngày chết của Lam gia các ngươi. he he he"

^^.

"Vậy Lâm Chỉ Vận vì sao thích cậu? Không có khả năng." Giọng nói của Lý Đại Đông gần như mất đi lý trí.

"Vì sao? Hỏi một câu vớ vẫn. tình yêu, cần phải có lý do sao?" Dương Minh có chút đồng tình nhìn Lý Đại Đông, là người đã thầm mến Lâm Chỉ Vận từ lâu.

"Tôi là thanh mai trúc mã với Chỉ Vận từ nhỏ, mà cậu chỉ vừa quen Chỉ Vận hai tháng." Lý Đại Đông nắm chặt nắm tay, quát: "Dựa vào cái gì??"

"Tôi nói tôi và nàng đến với nhau được hai tháng, chứ không phải tôi mới quen nàng được hai tháng" Dương Minh cười lạnh nói: "Vậy tôi hỏi anh, lúc chân của chú Lâm bị xe đụng phải, Lâm Chỉ Vận cùng đường, anh ở đâu?"

"Tôi. tôi ở Đông Hải dạy kèm như điên. muốn kiếm nhiều tiền." Lý Đại Đông nói.

"Không có đầu óc" Dương Minh lắc đầu: "Cho dù một ngày anh có đi dạy kèm năm nhà, thì đến một tháng sau mới lấy lương, đến lúc đó, bệnh của chú Lâm đã trở nặng rồi"

"Cái này." Lý Đại Đông nghẹn lời.

"Vậy anh có biết Lâm Chỉ Vận lúc đó làm gì không? Vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha, nàng ta đi bán thân!" Dương Minh nói: "Cái này anh có biết không?"

"Cái gì? Chỉ Vận đi bán mình?" Lý Đại Đông nghe xong, trên mặt có chút đau khổ.

"Chẳng qua, may mắn gặp tôi, tôi cho nàng ta ba ngàn đồng." Dương Minh thở dài nói.

"Tốt! Thì ra là vậy! Quả nhiên Chỉ Vận bị ép, cậu dám dùng thủ đoạn hèn hạ này." Lý Đại Đông không đợi Dương Minh nói xong, đã muốn nổi điên lên.

"Bị ép? Haha, trí tưởng tượng của anh quá phong phú rồi, lúc đó tôi không yêu cầu nàng ta làm cái gì cả." Dương Minh lắc đầu: "Mãi cho đến sau này gặp lại, tôi và Chỉ Vận mới bắt đầu quen nhau."

"Cậu. cậu lúc đó không yêu cầu. nàng ta. làm.?" Lý Đại Đông khó tin nhìn Dương Minh.

"Tôi không thích tình dục không có tình yêu" Dương Minh lắc đầu.

"Nói như vậy. hai người vẫn chưa có gì?? Tôi vẫn còn cơ hội?" Lý Đại Đông nghe Dương Minh nói xong, trong mắt tràn đầy hy vọng.

"Thật xin lỗi, lúc đó không có, nhưng bây giờ thì có" Dương Minh nhún vai: "Cho nên, cơ hội của anh là bằng không"

"." Lý Đại Đông nhất thời không nói ra lời, nhìn Dương Minh một hồi lâu, rồi cúi đầu cầm chai bia lên uống.

"Tôi nói cho anh biết cái này, chính là muốn cho anh biết, có đôi khi, quen lâu với nhau chưa chắc đã là yêu" Dương Minh lắc đầu: "Yêu một người, không có liên quan đến vấn đề thời gian. Có đôi khi, tình yêu đến, chỉ trong nháy mắt."

Dương Minh nói với Lý Đại Đông như vậy, kỳ thật không phải đang nói với bản thân hắn sao? Tình cảm của hắn và Tô Nhã trong lúc đó chẳng phải là cái loại thanh mai trúc mã sao?

Quả thật, hắn và Tô Nhã lúc đó, là tinh yêu nam nữ đầy mông lung, so với tình cảm anh em của Lý Đại Đông còn mãnh liệt hơn nhiều, chẳng qua, chuyện cũng đã trôi qua lâu như vậy, bản thân hắn cũng không thể chứng minh Tô Nhã không yêu người khác!

"Cậu. được rồi. để cho tôi thời gian suy nghĩ." Lý Đại Đông không phải là người không nói đạo lý, khi hắn nghe Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đã có tầng quan hệ kia, cũng biết rằng hy vọng đã quá xa vời.

Lâm Chỉ Vận là loại con gái tương đối bảo thủ, Lý Đại Đông trong lòng rõ ràng, dù hắn không chê nàng, nhưng nàng cũng chỉ theo một người cho đến lúc chết.

Cho nên, khi Lý Đại Đông suy nghĩ cẩn thận về điểm này, cũng cảm thấy đúng. Quả thật, Dương Minh nói rất đúng, nếu mình và Lâm Chỉ Vận có thể, thì đã sớm đến với nhau. Làm anh em nhiều năm như vậy, mà Lâm Chỉ Vận cũng không sinh ra tình cảm nam nữ với mình, vậy chứng tỏ rằng Lâm Chỉ Vận đã xem mình như một người anh rồi.

"Anh cứ từ từ nghĩ lại đi. còn nữa, chuyện Chỉ Vận đi bán thân, đừng nói cho chú Lâm và dì Trầm." Dương Minh vỗ bả vai của Lý Đại Đông, đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Nhìn thấy dì Hồng, Dương Minh cũng chủ động móc tiền ra trả, vì hắn nhìn thấy, Lý Đại Đông cũng không phải giàu có gì, mổ xẻ một người như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi