NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Bác, cháu có chuyện quan trọng nói với bác, không phải nói đùa" Dương Minh trầm giọng nói.

"Ồ? Được được." Dương Đại Sơn thấy Dương Minh nghiêm giọng như vậy liền không cười nữa. Nếu là trước kia Dương Đại Sơn không thèm nghe Dương Minh nói. Nhưng tình hình bây giờ thì khác, mình có thể lấy được hạng mục này đều là dựa vào Dương Minh. Cho nên Dương Đại Sơn rất coi trọng lời Dương Minh: "Cháu nói đi, bác nghe"

"Bác vay ngân hàng bao nhiêu tiền?" Dương Minh hỏi.

"Tổng cộng khoảng hơn bảy triệu." Dương Đại Sơn do dự một chút.

"Vậy trong tay bác còn bao nhiêu tiền lưu động?" Dương Minh.

"Còn không đến hai trăm ngàn." Dương Đại Sơn nói: "Chẳng qua chờ câu lạc bộ khai trương, có lợi nhuận sẽ tốt lên"

"." Dương Minh thở dài một hơi, những lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng. Bởi vì nói cũng vô ích. Bây giờ nói gì cũng không có tác dụng. Dương Đại Sơn đã dồn hết tiền vào, tiền lưu động không còn bao nhiêu. Đây là tối kỵ trong kinh doanh.

Nhìn mọi thứ tưởng chuẩn bị hết rồi, chỉ còn thiếu gió đông. Nhưng một người chưa từng làm trong nghề nào đó, sẽ không thể nào chuẩn bị hết được mọi thứ. Rất nhiều thứ còn thiếu sót.

Ví dụ như nguyên liệu nấu ăn hàng ngày, tiền lương cho nhân viên, và việc sửa chữa thiết bị hư hỏng, mời các nghệ sĩ đến biểu diễn, tất cả đều cần tiền. Có thể nói 200 ngàn là không đủ.

Đừng nói người mới như Dương Đại Sơn, rất nhiều người đã kinh doanh câu lạc bộ nhiều năm cũng không dám có ít tiền như vậy.

"Sao vậy?" Dương Đại Sơn thấy Dương Minh không nói gì, có chút kỳ quái hỏi.

"Bên phía Bạo Tam Lập đầu tư bao nhiêu ạ?" Dương Minh hỏi một câu, đây có lẽ là cọng cỏ cứu mạng Dương Đại Sơn.

Dương Đại Sơn nói: "Báo ca bỏ ra năm triệu."

Dương Minh không nói gì. Thấy Dương Đại Sơn vui vẻ như vậy, hắn không thể đả kích. Để cho lão vui vẻ một thời gian rồi tính. Dù sao chuyện đã như vậy, Dương Minh có nói gì cũng là vô ích. Không biết chừng lão lại làm ăn tốt thì sao?

Hôm sau là ngày câu lạc bộ của Dương Đại Sơn khai trương. Dương Minh và bố mẹ bắt taxi đến khu Khai Phát.

Nhà Dương Minh là họ hàng với Dương Đại Sơn nên được xếp ở vị trí phía trên. Một lát sau Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đi vào. Chẳng qua hai người thấy bố mẹ Dương Minh ở đây nên không đến chào. Bạo Tam Lập là người thô lỗ sẽ không nghĩ ra điều này. Xem ra nhất định là Hầu Chấn Hám nhắc nhở.

Câu lạc bộ khai trương rất náo nhiệt. Mọi người làm trong ngành này ở Tùng Giang đều đến cổ vũ. Chẳng qua hầu hết đều nể mặt Bạo Tam Lập. Dù là hắc đạo hay bạch đạo đều biết Bạo Tam Lập có cổ phần ở câu lạc bộ này, cho nên không dám gây phiền phức cho nơi này.

Ăn no uống say, bố mẹ Dương Minh rời đi. Trong cả buổi Dương Đại Sơn chỉ đến mời rượu một lần, cũng không nói gì cả. bố mẹ Dương Minh không quen không khí ồn ào này. Bọn họ là người thích yên tĩnh. Nơi này không phù hợp với bọn họ.

Ngồi ăn cơm với đám người xa lạ này, bố mẹ Dương Minh hiển nhiên không quen. Cho nên ăn xong liền đứng dậy rời đi. Nhưng Dương Minh lại đang nói chuyện với Dương Tiểu Ba, hai người nói chuyện khá vui vẻ. Vì thế bố mẹ Dương Minh chỉ dặn hắn một câu rồi về trước.

"Đại ca, câu lạc bộ của bác thật xa hoa" Dương Tiểu Ba hâm mộ nói.

"Ha ha, Tiểu Ba, em bây giờ đang là lúc học tập, đừng nghĩ mấy thứ này" Dương Minh răn dạy: "Đừng có mà lén đến đây chơi đó"

"Sao ạ, muốn chơi cũng không có tiền mà. Ở đây đắt lắm đó" Dương Tiểu Ba chậc chậc lưỡi.

"Em đến đây, còn có thể thu tiền của em sao?" Dương Lệ nói xen vào: "Em muốn đến thì nói với chị, chị mang em đến"

Dương Minh nghe Dương Lệ nói thế liền trừng mắt nhìn: "Tiểu Ba còn nhỏ. Chị đừng có mà kích động nó" Sau chuyện lần trước, Dương Lệ rất sợ Dương Minh. Chẳng qua thói quen vẫn còn vì vậy Dương Lệ nhỏ giọng nói hừ một tiếng, sau đó nói: "Được rồi, chờ sau khi em thi đại học sẽ mang em đến đây chơi"

Thi đại học? Đó là chuyện ba năm nữa. Đến lúc đó câu lạc bộ này có thể duy trì được đến đấy hay không cũng khó nói.

"Đại ca, mấy hôm nữa là đám bạn cấp hai bọn em họp mặt, em mang bọn họ đến đây có được không?" Dương Tiểu Ba sợ sệt nói với Dương Minh.

"Tiểu Ba, em không hỏi chị, hỏi Dương Minh làm gì? Câu lạc bộ này đâu phải là nhà Dương Minh mở?" Dương Lệ mặc dù không dám ra vẻ với Dương Minh, nhưng giọng nói vẫn không thể sửa đổi. Nhắc đến câu lạc bộ, Dương Lệ vẫn có chút đắc ý.

Dương Minh lại trừng mắt nhìn Dương Lệ: "Mấy ngày không gặp, chị có phải lại như xưa không?"

Dương Lệ có chút ủy khuất, chẳng qua không dám phản lại lời Dương Minh, đành phải nói: "Tiểu Ba, anh em đồng ý là được"

Dương Tiểu Ba không biết giữa Dương Minh và Dương Lệ có chuyện gì. giờ phút này thấy bà chị vốn kiêu ngạo lại sợ Dương Minh, không khỏi có chút kỳ quái. Chẳng qua hắn cũng không ngu, biết một số việc không thể hỏi ngay được, liền ra vẻ không phát hiện ra.

"Mấy hôm nữa?" Dương Minh nhíu mày: "Mấy đứa có phải là định đến ăn không mất tiền?"

"Vậy sao được chứ, bọn em đều là con nhà gia giáo, chỉ là không tìm được chỗ thích hợp mà thôi" Dương Tiểu Ba nói: "Chẳng qua chị phải bảo bác giảm giá cho em đó"

"Đừng nói là giảm giá, miễn phí cũng được" Dương Lệ nói.

"Ha ha, miễn phí thì không cần, miễn phí suất của em và bạn gái là được" Dương Tiểu Ba cười hắc hắc nói.

"Không vấn đề gì" Dương Lệ vỗ bàn nói.

Dương Minh không khỏi lắc đầu. Dương Lệ này đúng là không biết tình hình thực của Dương Đại Sơn. Có lẽ Dương Đại Sơn cũng không hiểu. Mới khai trương, rất nhiều bà con, bạn bè đều đến cổ vũ. Nếu khuyến mại hết, vậy còn lãi thế nào được? Một suất thì không đáng bao, nhưng nếu nhiều người cộng lại thì sao. Trong tay Dương Đại Sơn chỉ còn có 200 ngàn mà.

Chẳng qua có những lời Dương Minh không thể nói, xem tình hình rồi nói tiếp. Mặc dù Bạo Tam Lập đầu tư là tiền của Dương Minh, nhưng Dương Minh cũng không sợ. Lỗ thì lỗ, dù sao địa điểm và thiết bị vẫn còn mà.

Nói chuyện một lát, Dương Minh đứng dậy nói:

- Hai người nói chuyện, em đi thăm quan chút.

Dương Minh đứng dậy đi đến bàn của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám." Báo ca, Hầu ca"

"Dương ca. ngồi đi" Bạo Tam Lập thấy Dương Minh liền cười nói: "Vừa nãy tôi còn muốn tìm cậu, nhưng thấy bố mẹ cậu ở đó, không đến chào"

"Dương Minh à, dạo này thế nào?" Hầu Chấn Hám bề ngoài không quá quen Dương Minh, không thể nào gọi hắn là Dương ca.

"Cũng được" Dương Minh gật đầu: "Báo ca, gần đây phát triển tốt lắm nhỉ?"

"Ha ha, là nhờ có Hầu ca. Nói cách khác, tôi căn bản không thể làm lớn như vậy" Bạo Tam Lập hiển nhiên không thể nói Y tiên sinh với người khác. Đây vẫn là điều bí mật. Ngoại trừ hắn và Hầu Chấn Hám, không ai biết sau lưng còn một ông chủ.

"Dương ca, lát nữa có chuyện gì không? Nếu không có thì đến công ty tôi thăm quan chút" Bạo Tam Lập mời.

"Là công ty vệ sĩ Danh Dương hả?" Dương Minh hỏi.

"Đúng thế" Bạo Tam Lập gật đầu.

"Ha ha, Danh Dương, ha ha, sao tên công ty này nghe giống tên tôi thế." Dương Minh cười nói.

"Hắc hắc. Đúng là như vậy" Bạo Tam Lập cười cười gật đầu nói: "Là tên mà Hầu ca đặt"

"Được rồi, tôi cũng không có việc gì, cũng đi xem" Dương Minh cười nói: "Hơn nữa công ty vệ sĩ của tôi, tôi có thể không đến xem sao?"

Lời này Dương Minh nói ra, Bạo Tam Lập nghĩ đó là nói đùa. Nhưng Hầu Chấn Hám lại hiểu ý trong lời nói của Dương Minh.

Thực ra Dương Minh cũng muốn xem Hầu Chấn Hám kinh doanh và quản lý công ty như thế nào. Dù sao đó cũng coi như tài sản của mình. Lúc trước không có lý do đến xem, bây giờ đã có, xem một chút cũng không sao.

"Được, lát nữa chúng ta cùng đi" Bạo Tam Lập gật đầu nói: "Vừa lúc thử xe tôi mới mua"

Dương Minh vừa định mở miệng nói, nhưng hắn không ngờ dị năng lại xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi