NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Dương Minh, tao thấy mày có hai người bạn gái, vậy khẳng định là có chút hiểu biết về con gái, đúng không?" Điền Đông Hoa do dự nói.

"Hiểu biết?" Dương Minh nghe xong, cười khổ nói: "Tao hiểu biết sao?"

"Hẳn là hiểu biết hơn tao rồi, trước kia tao đánh nhau vì một con nhỏ, nhưng con nhỏ ấy không hiểu được tình cảm của tao, như vậy tao có ngu không?" Điền Đông Hoa cười tự giễu nói: "Dương Minh, nói thật, bây giờ tao đang gặp một chút vấn đề"

"Vấn đề gì?" Dương Minh buồn bực, Điền Đông Hoa sẽ không đột nhiên chạy đến nói nhãm với mình, chẳng qua, ngẫm lại, tựa hồ ở đại học Điền Đông Hoa cũng không có bạn bè gì để tâm sư cả, cũng chỉ có mình và Trương Tân là hiểu nhau thôi.

"Vấn đề tình cảm, bằng không mày nghĩ là gì?" Điền Đông Hoa lắc đầu nói.

"Vấn đề tình cảm? Vấn đề gì? Tình cảm của mày và Vương Tuyết xảy ra vấn đề? Đừng nói tao là mày đã yêu người khác?" Dương Minh kinh ngạc nói.

"Không phải tao. là Vương Tuyết." Điền Đông Hoa buồn bực nói: "Tao phát hiện ra, gần đây cô ta lén hẹn hò với thằng khác sau lưng tao."

"Cái gì? Nàng ta? Sau lưng mày?" dn nghe xong như chết lặng.

Gia thế của Điền Đông Hoa, tuy không thể so với Tôn gia, nhưng cũng coi như là hiển hách, cũng tính là một danh môn, nhưng mà, dưới tình huống thế này, bạn gái của đại thiếu gia Điền gia còn dám chần chừ đi ra ngoài làm loạn, không phải là đi tìm chết sao? Hơn nữa, Điền gia ăn cơm hắc đạo, lại càng không cho phép chuyện này xảy ra được.

"Tao không tin, nhưng tao tận mắt nhìn thấy, không phải do tao không tin!" Điền Đông Hoa giận dữ nói.

"Rốt cục là thé nào? Mày đừng có gấp, từ từ nói, tao sẽ phân tích cho mày." Nhìn thấy bộ dáng chán nản của Điềnn Đông Hoa, Dương Minh cũng có chút không đành lòng.

"Là như vậy, trước đó một thời gian, Vương Tuyết nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền chạy vào toilet để nghe, chờ nàng trở lại, tao chỉ thuận miệng hỏi là ai gọi, nhưng không ngờ nàng ta lại ấp a ấp úng nói không rõ ràng" Điền Đông Hoa dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nếu đã nói vậy, tao cũng không ép hỏi nữa, chỉ âm thầm nhớ kỹ số điện thoại kia thôi"

"Sau đó, số điện thoại này thường xuyên xuất hiện trong danh sách cuộc gọi của Vương Tuyết, tao bắt đầu đề phòng, cho nên lên mạng đặt một bộ thiết bị nghe lén, để nghe lén nội dung cuộc gọi, thằng kia đã hẹn nàng ra gặp mặt vào buổi tối"

"Tao liền theo dõi Vương Tuyết, phát hiện ra nàng ta quả nhiên là đi gặp thằng đó."

"A? Thiệt sao?" Dương Minh cảm thấy rất khó tin, nói: "Vậy sau đó họ làm gì?"

"Cũng không làm gì, chỉ gặp mặt, nói nói, rồi Vương Tuyết đưa cho người kia vài thứ, sau đó hai người liền chia tay." Điền Đông Hoa nói.

"Đưa cho người kia vài thứ?" Dương Minh nhíu mày nói: "Chuyện này xảy ra mấy lần?"

"Có thể là hai ba lần!" Biểu tình của Điền Đông Hoa càng lúc càng nghiêm trọng, nói: "Tuy rằng tao không tin, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, không phải là do tao không tin đâu!"

"Mày xác định là hai người hẹn gặp nhau ở đó?" Bây giờ, năng lực phân tích cũng như đầu óc suy nghĩ của Dương Minh đã trưởng thành, cho nên nhìn sự việc cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Nếu bọn họ không phải hẹn hò ở đó, thì vậy làm gì? Trễ như vậy còn đi gặp mặt?" Điền Đông Hoa thì có vẻ đơn giản trong suy nghĩ hơn.

"Có thể là. Vương Tuyết bị lừa? Hoặc là bị người ta nắm nhược điểm, đến tìm nàng vơ vét tài sản?" Dương Minh nghĩ nghĩ, đem tình huống có khả năng nhất nói cho Điền Đông Hoa nghe.

"Cũng có lý, mày phân tích cũng có đạo lý, không chừng thật sự là như vậy, chắc là do tao hiểu bậy!" Điền Đông Hoa đấm mạnh vào bức tường, sau đó hưng phấn nói: "Nói như vậy, là tao hiểu lầm Vương Tuyết?"

"Hiểu lầm hay không hiểu lầm thì tao không biết, tao chỉ nói là đây là giả thuyết, cũng là một loại khả năng thôi" Dương Minh nói: "Chẳng qua, tao cho rằng khả năng này hẳn là hơi lớn"

"Ừ, nhất định là vậy" Điền Đông Hoa chỉ cần hiểu được Vương Tuyết không phản bội mình, vậy là đủ rồi, về phần những thứ khác thì không cần: "Mẹ nó, có người dám lừa vợ của tao, tao phải giết hắn!"

"Haha, làm rõ trước đi rồi nói!" Dương Minh nói: "Cần gì cứ gọi điện tìm tao"

"Tao hiểu rồi!" Điền Đông Hoa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ sau chuyện này tình cảm của hắn dành cho vương Tuyết sẽ sâu đậm hơn.

Dương Minh và Điền Đông Hoa cùng nhau trở vào trong, Dương Minh vốn đang có phiền não, lại bị Điền Đông Hoa làm cho trộn lẫn, cuối cùng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Anh về rồi sao? Vừa rồi Thư Nhã mới hát một bài mới, vừa mới kết thúc không lâu!" Trần Mộng Nghiên có chút tiếc nuối nói.

"Thật không?" Dương Minh cười nói: "Nếu em thích, thì lát nữa chúng ta đi lấy đoạn phim quay buổi trình diễn của nàng lại, trở về từ từ mà xem!" Dương Minh nói.

Buổi trình diễn kéo dài hai giờ chấm dứt, Thư Nhã nói với tất cả những người mê âm nhạc rằng: "Thời gian trôi qua quả thật rất nhanh, không ngờ hai tiếng đã trôi qua nhanh như vậy, không còn cách nào, chúng ta đành phải gặp mặt vào lần tới. ca khúc cuối cùng, xin tặng cho mọi người, tất cả mọi người đã ủng hộ và yêu mến mình."

Đây là một ca khúc nổi tiếng của Lưu Đức Hoa (Hòa mới đúng chứ @_@!), [Bức thư dành cho các bạn], tuy rằng nguyên bản là giọng nam, nhưng dưới lối trình diễn của Thư Nhã, đã mang một phong cách khác.

"âm thanh bình thường không ngờ lại có phản ứng.

Vỗ tay hồi âm không ngừng vang lên.

Cảm ơn mọi người đã cổ vù cho tôi.

Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Tôi sẽ vĩnh viễn quý trọng phần tình cảm này.

Ngôi sao nho nhỏ này cũng cần các bạn cùng đi.

Trong lòng của tôi đã sớm không hề cô độc.

Bởi vì cảm xúc của các bạn đã trở thành tính mạng của tôi.

Nói cho tôi biết thế giới này thật đẹp.

Trên sân khấu tôi hát cho các bạn nghe.

Từng câu từng chữ trong lòng tôi.

Bao hàm tất cả niềm vui trong tôi.

Tất cả mọi người dưới sân khấu, đều là tinh linh gắn bó với tôi.

Dù nhiều vất vả vẫn nguyện ý đồng hành.

Muốn dừng cùng dừng, muốn tiến cùng tiến.

Trên con đường đời để lại dấu chân của tôi và bạn.

Wo oh oh.

Dấu chân sinh mạng."


Tiếng hát thật êm tai, dùng để hình dung về đặc điểm thành danh của Thư Nhã cũng rất thỏa đáng, làm cho tất cả người ở đây, đều cảm động đến khóc lên, ngồi dưới sân khấu mà cầu mong cho thời gian dừng lại vào giờ phút này.

Tâm tình của Trần Mộng Nghiên cũng vô cùng kích động, cũng giống như phần lớn tất cả mọi người, đứng lên hò hét tên của Thư Nhã.

Chẳng qua, cái gì đến cũng sẽ, không thể giống như đô rê mon, lấy bảo bối trong túi thần kì ra để làm cho thời gian dừng lại. rốt cục, dưới ánh đèn của sân khấu dần hạ xuống, Thư Nhã cũng dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Không thể nghi ngờ, buổi trình diễn này đã thành công vang dội, và cũng tương đối xúc động, thật lâu sau, người trong sân thể dục mới chậm rãi đứng dậy, từ từ đi ra.

Mọi người cùng nhau rời đi rất nhiều, chẳng qua Dương Minh đi theo lối đi dành cho nhân viên rời đi, không cần phải xếp hàng như mọi người.

"Anh xem trong một cuốn tiểu thuyết, nói rằng trong một lần buổi diễn, nam chính gặp đại minh tinh bị té đau chân ngay tại cửa ra vào, sau đó liền cõng nàng đến bệnh viện." Trong lúc lâm ly bi đác, Dương Minh cười nói với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận: "Sau đó, hai người liền xảy ra một đoạn nhân duyên." " A? Em nhớ rồi, em cũng đã đọc qua, là cuốn tiểu thuyết anh thuê hồi trung học phải không? Sau khi bị em tịch thu, trở về em có coi sơ qua, viết cũng không tệ, chỉ là nam chính có quá nhiều vợ"

"Trời." Dương Minh có chút xấu hổ, vốn tính nổ vài câu, bỏ qua cái chi tiết có nhiều vợ đi thôi, nhưng không ngờ bị lật tẩy, đành vội vàng nói: "Không biết Thư Nhã có bị té ngoài cửa hay không, sau đó gặp phải chân mệnh thiên tử của mình"

"Haha, nghĩ đến là thấy lãng mạn rồi" Trần Mộng Nghiên nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, xoay đầu lại nói với Lâm Chỉ Vận: "Chỉ Vận, em nói Dương Minh có phải muốn làm chân mệnh thiên tử đó không?"

"Em. em không biết" Lâm Chỉ Vận là như vậy, rất ít quản chuyện của Dương Minh.

Ba người đang cười đùa, thì chợt nghe thấy một tiếng ai da từ xa truyền đến. rồi thấy Thư Nhã đang một tay vịn tường, một tay xoa xoa cái mắt cá chân.

"Chị Thư Nhã, chị sao thế?" Vừa rồi cùng hát với nhau xong, đã làm cho quan hệ của Thư Nhã và Trần Mộng Nghiên trở nên quen thuộc hơn rất nhiều, thấy nàng có chuyện, Trần Mộng Nghiên vội vàng chạy tới.

"Lần này phải mang giày cao gót, mà chị không quen, vừa đi ra liền trật chân" Thư Nhã đau đến nhếch răng, nói: "Đau quá đi."

Trần Mộng Nghiên vừa nghe, liền vội vàng đỡ lấy Thư Nhã, sau đó quay lại nói với Dương Minh: "Dương Minh, anh còn đứng đó làm gì, nhanh chạy lại đây giúp coi!"

"Anh? Giúp?" Dương Minh thầm nghĩ, cái này không phải chính là kịch bản trong truyện [đại minh tinh yêu tôi] sao? Đã nghe là tiểu thuyết xuất phát từ cuộc sống, xem ra những lời này không giả, nói chính xác hơn là rớt ngay trên đầu mình nè.

"Đúng vậy! Ở đây chỉ có một mình anh là con trai, anh không giúp, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ sao?" Trần Mộng Nghiên nói.

Dương Minh gãi đầu, đi về phía trước, cúi người xuống muốn xem xét mắt cá chân của Thư Nhã, nhưng lại bị Trần Mộng Nghiên nhéo cái lỗ tai nói: "Dương Minh, anh muốn làm gì vậy? Sao lại nhìn xuống váy của chị Thư Nhã? Không phải muốn chiếm tiện nghi chứ?"

Dương Minh nghe xong, dở khóc dở cười nói: "Anh chỉ muốn nhìn vết thương của cô ta thôi"

"Anh đâu phải bác sĩ, anh biết nhìn cái gì?" Trần Mộng Nghiên không nể mặt, nói.

Dương Minh thầm nghĩ, tuy rằng mình không phải là bác sĩ, nhưng thủ pháp mát xa lại là hàng đầu, chẳng qua, nếu đã không tin, thì cũng không cần phải chứng minh.

"Mau, giúp em đỡ chị Thư Nhã, chúng ta tìm một chổ nghỉ ngơi!" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói.

"Được rồi." Dương Minh gật đầu nói.

"Ai da." vừa mới đi được một bước, Thư Nhã liền đâu đến mặt trắng bệch, giọng nói cũng thay đổi: "Đau quá."

Trần Mộng Nghiên nhíu mày, lo lắng nói: "Chị Thư Nhã bị thương hình như không nhẹ, hay là, Dương Minh anh cõng chị ấy đi, chị ấy khẳng định là không đi được rồi, có lẽ cố đi sẽ càng làm vết thương thêm nghiêm trọng!"

"A? Anh cõng?" Dương Minh kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên.

"Đúng vậy, anh không cõng, thì anh nghĩ em và Chỉ Vận cõng được sao?" Trần Mộng Nghiên nói.

"Em không sợ chuyện vừa nói thành sự thật, thì anh sẽ cõng" Dương Minh nhỏ giọng trêu chọc Trần Mộng Nghiên một chút.

Trần Mộng Nghiên vừa nghe Dương Minh nói xong, quả nhiên liền do dự, nàng cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, thật sự đúng là" nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến"

Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên vẫn cắn răng nói: "Anh mau cõng đi!"

Dương Minh cười cười, cúi thân xuống, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, Trần Mộng Nghiên tuy rằng hay ghen, nhưng cũng có một nhược điểm, đó chính là rất dễ mềm lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi