NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Lý Tiểu Đao và Liễu Hiểu Sinh đều là tâm phúc của Vân Nghiễm Đô, nhưng Lý Tiểu Đao chỉ biết được những thứ có liên quan đến công ty, mà Vân Nghiễm Đô thì lại biết được thân phận thật của Liễu Hiểu Sinh.

Lý Tiểu Đao biết Liễu Hiểu Sinh thấy có mặt mình thì không tiện nói chuyện, vì thế gật đầu đi ra ngoài, cái này cũng không có gì, vì mình chỉ là quân sư của Vân tổng, phụ trách bày mưu tính kế, còn Liễu Hiểu Sinh mới chân chính là người một nhà với Vân tổng.

Chờ Lý Tiểu Đao đi rồi, Liễu Hiểu Sinh mới hạ thấp giọng nói: "Vân tổng, tên Dương Minh này thật quá đáng, chúng ta có nên dùng một chút chiêu hiểm không?"

"Chiêu gì? Chơi được chiêu gì âm hiểm? Chiêu trước đó không đủ hiểm sao? Còn không phải bị hắn hóa giải à? Làm tôi tức chết!" Vân Nghiễm Đô giận dữ nói.

"Vân tổng, ngài đã quên thân phận của chúng ta rồi so?" Liễu Hiểu Sinh đột nhiên cười gian nhắc nhở.

"Thân phận? Ý của cậu là muốn dùng cái kia. đối phó hắn?" Vân Nghiễm Đô sửng sốt, lập tức nhỏ giọng lại.

"Đúng vậy, chúng ta có thể dùng cổ thuật để đối phó hắn. làm cho hắn đi chết"! Liễu Hiểu Sinh tàn nhẫn nói, phải nói là hắn hận Dương Minh thấu xương, đơn giản là trận đòn lúc trước đã làm cho cả đời hắn không thể quên!

"Nhưng mà, chúng ta dùng cổ thuật đối phó người thường, nếu trưởng lão biết, có bỏ qua cho chúng ta không?" Vân Nghiễm Đô chần chờ lo lắng nói.

"Bây giờ, chúng ta đã làm Hữu trưởng lão không vui, chúng ta đã coi như là phản bội rồi, Vân tổng, ngài nghĩ ông ta có thể bỏ qua cho chúng ta sao?" Liễu Hiểu Sinh lắc đầu nói: "Chúng ta bây giờ chỉ có thể lo cho bản thân mình thôi!"

"Nói cũng phải, lão già Lam Hải kia một ngày không hiện ra, Hữu trưởng lão sẽ không yên tâm" Vân Nghiễm Đô gật đầu nói: "Được rồi, làm chết con mẹ nó đi! Chúng ta sẽ hạ cổ hắn, giết chết hắn! Hiểu Sinh, chuyện này không thể để cho người khác biết, cũng chỉ có thể nhờ cậu đi làm!"

"Tôi thì không có vấn đề, nhưng mấu chốt là tôi chỉ biết được một chút về cổ thuật, cũng không phải là lợi hại gì" Liễu Hiểu Sinh chỉ là thành viên ngoại tộc, không giống như Vân Nghiễm Đô, là đệ tử thân truyền.

"Vậy thì dễ thôi, tôi sẽ dạy cậu hạ cổ, cậu chỉ cần thao tác tốt là được!" Vân Nghiễm Đô nói.

"Ừ!" Liễu Hiểu Snh vô cùng đắc ý, đây chính là cơ hội để trả thù Dương Minh, là cơ hội mà hắn đã âm mưu từ lâu. Lần trước bị Dương Minh đánh thảm như vậy, không trả thù thì khó có thể bình ổn được sự phẫn nộ trong lòng!

Dương Minh đương nhiên không biết là có người đang âm mưu đâm lén hắn, mà chuyện bên này cũng đủ làm cho Dương Minh sứt đầu mẻ trán rồi.

Lễ tình nhân, là một ngày rất lãng mạn, nhưng đối với Dương Minh mà nói, giống như đang chịu khổ vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, lễ tình nhân chỉ có một, mà tình nhân của mình thì lại không chỉ có một, đi với ai, không đi với ai, cái chuyện này thôi cũng đủ làm cho Dương Minh phiền muốn chết rồi.

Buổi trình diễn của Thư Nhã vẫn còn tiếp tục, và Dương Minh cũng không nói với nàng mình chính là [thế giới nào có chân tình], nhưng lại đem nick của Thư Nhã cho Trần Mộng Nghiên, về phần Trần Mộng Nghiên có nói thân phận của mình cho Thư Nhã hay không, thì đó là chuyện của nàng.

Chẳng qua, không biết trong lòng Trần Mộng Nghiên đang nghĩ cái gì, mà từ lúc thêm nick của Thư Nhã xong, cũng không thấy nàng nhắc đền mình, mà chỉ lấy thân phận là bạn gái của [thế giới nào có chân tình] ra để làm bạn với Thư Nhã.

Thư Nhã đang chán gần chết, nằm trên giường trong phòng khách sạn, biểu diễn hai ngà liên tục, làm cho nàng mệt mỏi, tuy rằng nói rằng tuổi còn trẻ sức vẫn còn xung, nhưng cũng không thể vắt kiệt sức lực như vậy được.

Bỗng nhiên, trong máy tính truyền ra một tiếng Buzz! Như muốn nứt màn hình vậy, đây chính là thông tin có người muốn nói chuyện.

"Thế giới không có chân tình?" Thư Nhã hồ nghi nhìn cái nick, lập tức tìm hiểu về tư liệu của cái nick này, không ngờ lại là nữ!

Trực giác nói cho nàng biết, người này có liên hệ với [thế giới nào có chân tình], vì thế Thư Nhã liền đồng ý kết bạn với nàng.

"Xin chào, có online không?" Đối phương gửi tin hỏi.

"Xin chào, đang online!" Thư Nhã gửi tin trả lời: "Xin hỏi, cô là?"

"Tôi là bạn gái của [thế giới nào có chân tình], hắc hắc, nghe nói cô là đại minh tinh, nên muốn kết bạn" Trần Mộng Nghiên đáp.

"Haha, tôi cũng đoán như vậy, xin chào" Thư Nhã gửi lại một cái emo cười file: ///F: /data/truyen%20kiem%20hiep%20da%20su/Hoanh%20Dao%20Lap%20Ma/NTNAM/156_files/smile.gif, phải nói rằng, Thư Nhã và [thế giới nào có chân tình] hính là hai người bạn trên mạng thân thuộc, không hề có chút gì gọi là tình cảm nam nữ cả, cho nên đối với bạn gái của [thế giới nào có chân tình] Thư Nhã cũng vô cùng khách khí, không hề có địch ý.

Mà Trần Mộng Nghiên cũng đã biết được thân phận thật của Thư Nhã, cho nên cũng không có địch ý gì gì cả, vì thế hai người trò chuyện rất hợp ý, thế là hòa hợp.

Nói tới nói lui, rồi lại nói đến vấn đề tình cảm, cũng khó trách, hai cô gái đang yêu, thì đề tài nói chuyện có gì khác tình cảm?

Không biết là vì sao, nhưng Thư Nhã lại có một cảm giác thân thiết với [thế giới không có chân tình], có lẽ là do [thế giới nào có chân tình] chăng? Làm cho Thư Nhã đặc biệt dễ dàng thổ lộ tâm sự của mình.

Khi Trần Mộng Nghiên hỏi nàng có thích người con trai nà không, Thư Nhã rất vui sướng thừa nhận, thứ nhất, Thư Nhã không biết đối phương chính là Trần Mộng Nghiên, chỉ coi nàng như là một người bạn trên mạng thôi, thứ hai, Thư Nhã cũng muốn tìm một người để tâm sư. Tuy rằng rất thân với [thế giới nào có chân tình] nhưng rốt cục hắn ta vẫn là con trai, Thư Nhã không thể đem những bí mật nhỏ của cô gái nói ra được.

"Vậy hai người có đến với nhau không?" Trần Mộng Nghiên cũng giống như là đang tìm hiểu tin tức vậy.

"Không có, anh ấy có bạn gái rồi" Thư Nhã bất đắc dĩ đáp.

"A! không phải chứ, cô ưu tú như vậy, tại sao người đó không chọn cô? Hắn có bị mù không?" Trần Mộng Nghiên đương nhiên là biết thân phận của Thư Nhã, cũng biết được mị lực kinh người của nàng, cho nên Trần Mộng Nghiên tự nhiên cho rằng người con trai mà Thư Nhã thích thật sự là bị mù!

Cẳng qua, Trần Mộng Nghiên cũng an tâm, khi nghe Thư Nhã đã thích người ta, như vậy thì với Dương Minh sẽ không phát sinh chuyện gì cả, nhưng rồi, nàng lại cảm thấy rằng, trên đời này chỉ có Dương Minh là xứng với một mỹ nhân thanh lệ thoát tục như Thư Nhã. Đây là một tâm lý khá là mâu thuẫn (Oh mai chúa, sao con vợ em nó không bao giờ nghĩ như vậy nhĩ?)

"Anh ấy không bị mù, bạn gái của anh ấy cũng rất đẹp!" Thư Nhã thở dài, tiếp tục gõ chữ: "Chỉ là, chuyện xưa của mình và anh ấy, quả thật rất phức tạp."

"Nói với tôi được không?" Chuyện xưa của siêu sao, đâu phải ai muốn nghe là được nghe đâu.

"Được rồi, dù sao bây giờ mình cũng không có chuyện gì" Thư Nhã nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, vì thế nói chuyện với nàng một chút.

"Thời điểm sơ trung mình có thích một người con trai, anh ấy ngồi cùng bàn với mình. ừ, cũng không thể gọi đó là yêu được, dù sao chỉ là một cảm giác rất mông lung. Chẳng qua, mình biết, anh ấy đối với mình, nhất định cũng có loại cảm giác này" Thư Nhã nói.

"Lãng mạn quá, thật hâm mộ cô" Trần Mộng Nghiên nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng bắt đầu hố hận, lúc mình và Dương Minh học trung học, tại sao lại không lén lút chơi trò yêu đương này nhĩ? Khi đó, chắc chắn là tình cảm này sẽ rất có ý tứ và ấn tượng, chỉ là, lúc đó Trần Mộng Nghiên chỉ lo vùi đầu vào học học học và học, không hề có được suy nghĩ như bây giờ.

"Đúng vậy, đoạn tình cảm thật sự rất đẹp!" Thư Nhã nói những lời trong tận đáy lòng: "Nhưng mà, sau này có một cô gái thích hắn, vì muốn có thể đến với hắn, cho nên đã đem chuyện này méc với thầy giáo, kết quả là thầy giáo mời gia đình của cả hai đến, sau đó, quan hệ của mình và anh ấy, coi như xong."

"Xong? Vì sao? Cô vẫn có thể lén lút với hắn mà." Trần Mộng Nghiên khó hiểu nói.

"Cha của mình cũng nghĩ như vậy, thấy rằng điều kiện gia đình không tốt, không xứng với mình, liền chuyển trường cho mình, lúc đó mình vẫn còn quá nhỏ, vì thế không thể thay đổi được ý của cha, vì thế. hai người cứ như vậy mà chia tay."

"CÁI GÌ? Cô chuyển trường?" Trần Mộng Nghiên cả kinh nói, trước đó nàng đã cảm thấy câu chuyện của Thư Nhã rất quen thuộc rồi, khi đọc đến đoạn Thư Nhã chuyển trường, Trần Mộng Nghiên chấn động mạnh, đứng dậy, trong mắt hiện lên hai chữ" không thể", nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính!

Trần Mộng Nghiên cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung rồi, trở nên trống rỗng, chẳng lẽ, người mà Thư Nhã đang nói chính là.

"Đúng vậy, mình chuyển trường." Do chỉ thấy được chữ, nên Thư Nhã không biêt được biểu tình kinh ngạc đến sắp chết của Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên cố gắng hít thở để giữ bình tĩnh, sau đó gõ tiếp: "Vậy sau đó hắn và cô gái kia có đến với nhau không?"

"Không có. chẳng qua sau đó, anh ấy liền sa đọa, biến thành một côn đồ xã hội, suốt ngày trốn học đánh nhau. đương nhiên, những cái đó sau này mình mới biết."

"Vậy bây giờ hắn còn là một côn đồ không?" Trần Mộng Nghiên cảm thấy ngón tay của mình đã không còn nghe lời, chỉ gõ có mấy chữ mà run rẩy cả lên.

"Không phải, sau này anh ấy gặp được người bạn gái bây giờ, anh ấy vì cô ta mà đã thay đổi rất nhiều, đã thi đậu lên đại học."

"Vậy hắn, có biết là cô còn thích hắn không?"

"Mình rất mâu thuẫn, khi mình gặp lại anh ấy, mình, tuy rằng mình rất muốn nói cho anh ấy biết, nhưng bây giờ anh ấy rất yêu cô bạn gái bây giờ, mình sợ mình vừa mở miệng, thì sẽ bị anh ấy từ chối, như vậy, mình sẽ đau lòng đến chết mất. Đây là hy vọng cuối cùng của mình, mình muốn để cho mình một chút ảo tưởng riêng." Thư Nhã hình như bị gãy trúng chổ ngứa hay sao ấy, nói sạch sẽ tâm sự của mình ra luôn.

Trần Mộng Nghiên hoàn toàn đơ thành đá luôn rồi, nhìn cái màn hình, không biết trả lời thế nào! Nhớ lại lúc mình gặp Thư Nhã, ngữ khí nói chuyện của Thư Nhã với Dương Minh, cũng như ánh mắt u oán, Trần Mộng Nghiên càng thêm xác định, người mà Thư Nhã nói chính là Dương Minh!

Trước đó, Trần Mộng Nghiên không hề nghĩ đến chuyện này, tự nhiên cho rằng Thư Nhã là đại minh tinh, không có khả năng phát sinh chuyện gì với Dương Minh, cho nên, dù rất mẫn cảm, nhưng Trần Mộng Nghiên cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ thì khác!

Trần Mộng Nghiên cắn răng, dồn hết sức, hít sâu một hơi, gõ xuống bàn phím năm chữ: "Cô là Tô Nhã sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi