NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Tiễn Dương Minh về, Mã Tiêu Dao thở dài, tự nói: "Chuyện này rất nguy hiểm, người thường không dễ dàng tham dự vào, ta không nói với con cái gì, cũng chỉ vì muốn tốt cho con."

Mã Tiêu Dao dọn sạch rác trên bàn rượu, sau đó ném vào thùng rác, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài chuẩn bị khóa cổng lại, nhưng vừa đi đến cổng, không khỏi sửng sốt! Ở cách cổng lớn không xa, có hai người đang nằm trên mặt đất, mà một người trong đó, chính là Dương Minh vừa mới uống rượu với mình!

Không phải là uống nhiều quá nên xỉu sao? Mã Tiêu Dao cũng không để ý, bước nhanh lại hướng Dương Minh, đang chuẩn bị nâng Dương Minh dậy thì đột nhiên hắn có một thứ gì đó quen thuộc đang nằm trên mặt đất!

Mã Tiêu Dao nhíu mày, cầm lấy cái dụng cụ dùng để hạ cổ kia, cẩn thận nhìn nhìn, sau đó liền lật Dương Minh lại, khi ông nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của Dương Minh, không khỏi chấn động, liền bế Dương Minh chạy nhanh vào trong phòng của mình.

Ông sờ sờ trên bức tường một chút, tủ quần áo nằm cạnh giường phát ra một tiếng" cạch" rất nhỏ, rồi tủ quần áo chậm rãi chuyển sang một bên, mà sao lưng cái tủ, xuất hiện một cái cửa nhỏ!

Bên trong cửa là một cầu thang, đi xuống dưới. Mã Tiêu Dao bế Dương Minh đi xuống, đi vào trong một căn phòng nhỏ, đặt Dương Minh lên cái giường trong phòng.

Thử hô hấp của Dương Minh một chút, Mã Tiêu Dao mới nhẹ nhàng thở phào, lôi ra một cái rương nhỏ ở dưới giường, mở ra, lấy ra một cái chai, rồi bôi một chút dược phẩm bên trong lên mũi Dương Minh.

Sau khi làm xong tất cả, Mã Tiêu Dao trở lại cổng trường, trực giác nói cho ông biết, dụng cụ hạ cổ này là của người đang nằm trên mặt đất còn lại.

Mã Tiêu Dao kéo Liễu Hiểu Sinh vào trong phòng, sau đó dùng dây thừng trói hắn lại, rồi ném vào trong một góc.

Vừa rồi, cái thuốc mà Mã Tiêu Dao bôi lên mũi của Dương Minh chỉ có tác dụng giảm bớt thôi, chứ không chân chính giải cổ độc, muốn giải quyết cổ độc trong người cần phải tốn rất nhiều sức.

Mã Tiêu Dao cẩn thận quan sát những gì còn lại trong cái thứ dùng để hạ cố ấy, sau đó lấy ra vài thuốc không biết tên, rồi ngồi xem xét cẩn thận cơ thể của Dương Minh, xong rồi tức giận nói: "Thật là độc ác! Cũng may trong người có đã trúng một loại cổ khác, hai loại này có tác dụng kiềm chế nhau, bằng không bây giờ cho dù là đại la kim tiên cũng không thể cứu được!"

Nếu đã biết được loại cổ độc này là gì rồi, thì Mã Tiêu Dao cũng giải quyết dễ dàng hơn, dù sao ông cũng là cao thủ trong lãnh vực này, tuy rằng mất nhiều sức, nhưng trải qua hơn một tiếng trị liệu, cuối cùng Dương Minh rốt cục cũng" hự" một cái, rồi ộc ra một thứ màu đen tanh hôi.

Mã Tiêu Dao nhẹ nhàng thở phào, biết Dương Minh đã cứu được rồi, tìm lấy một viên thuốc gì đó, nhét vào trong miệng của hắn, sua đó đặt hắn nằm trên giường.

Không biết đã qua bao lâu, Dương Minh mới từ từ tỉnh lại, mở mắt kinh ngạc nhìn xung quanh! Đây là một nơi xa lạ! Dương Minh đột nhiên nhớ lại chuyện trước đó, mình bị người ta đánh lén sau lưng, không biết tên đó đã làm cái gì với mình!

Mặc dù lúc đó mình cũng đã đánh hắn một cái ngất xỉu, nhưng mình cũng không chống đỡ được, gục xuống ngất xỉu.

Mình đang ở đâu? Không phải là đã bị người ta bắt rồi chứ? Nghĩ đến đây, Dương Minh vội vàng *** cồn bò dậy khỏi giường.

"Tỉnh rồi à?" Mã Tiêu Dao từ bên ngoài đi vào, ông vừa mới đi thăm dò tình hình của Liễu Hiểu Sinh, sợ hắn tỉnh lại, cho nên cho hắn uống thêm thuốc ngủ, phỏng chừng là tám mười tiếng nữa hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Dương Minh nghe thấy giọng nói quen thuộc, không khỏi kì quái ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mã đại gia đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng cả kinh! Hay là Mã Tiêu Dao đã phát hiện ra mình đang theo dõi ông ta, cho nên áp dụng thủ đoạn với mình?

Nghĩ đến lời bà của Lam Lăng nói trước kia, trong lòng không khỏi cả kinh! Nếu Mã Tiêu Dao thật sự là người xấu, vậy mình chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao? Dương Minh âm thầm đề phòng.

Thấy bộ dáng khẩn trương của Dương Minh, Mã Tiêu Dao không khỏi bật cười, nói: "Con vừa mới trúng cổ, tuy rằng đã giải xong, nhưng bây giờ tốt nhất là nên nghỉ ngơi một chút"

"Trúng cổ?" Dương Minh sửng sốt, lập tức nhớ lại tình hình vừa rồi, hình như đúng là vậy thật! Chẳng qua, là Mã Tiêu Dao cứu mình sao? Dương Minh buồn bực nói: "Là ông cứu con?"

Bây giờ, có những thứ muốn che dấu cũng đã không thế dấu được nữa rồi, cho nên Mã Tiêu Dao cũng không cần phải nói dối: "Đúng vậy, là ta cứu con"

"Ông cứu con? Ông biết giải cổ độc?" Dương Minh kinh ngạc nhìn Mã Tiêu Dao, Mã Tiêu Dao gật đầu: "Ta biết giải cổ độc, chẳng qua chỉ là loại bình thường, nhưng hôm nay con lại trúng loại cổ độc mạnh, nếu trong thân thể của con có loại cổ độc khác, hai thứ này khắc chế lẫn nhau, cho nên mạng của con mới dài như vậy"

"A?" Trong lòng Dương Minh run lên, chuyện mình bị trúng cổ độc khác, chỉ có Lam Lăng và bà của nàng biết mà thôi, không còn ai biết cả, Mã Tiêu Dao không có khả năng biết được!

Cho nên, bây giờ chỉ còn lại đúng một khả năng, đó chính là Mã Tiêu Dao thật sự biết cổ thuật, mà chuyện vừa rồi mình bị trúng cổ, cũng không phải do ông ta lừa gạt mình!

"Con đã giám sát ta lâu rồi phải không?" Mã Tiêu Dao cười nói.

"Sao ông biết?" Bây giờ Dương Minh cũng không rõ Mã Tiêu Dao là địch hay là bạn, tuy rằng ông ta giải cổ cho mình, nhưng ai biết ông ta có ý định gì chứ?

"Ta đương nhiên có thể nhìn ra" Mã Tiêu Dao lại cười nói: "Nhưng con không cần lo lắng, ta không hề có địch ý với con"

"Ông rốt cục là ai?" Dương Minh vẫn cảnh giác hỏi.

"Haha, bây giờ nói cho con biết cũng không sao, xem ra, con đã bị cuốn vào trong cái việc tranh giành thế lực này" Mã Tiêu Dao thở dài nói: "Vốn không muốn con và Lăng Lăng tham gia vào ân oán có thể hệ trước, chẳng qua, hình như là không thể rồi!"

"Lăng Lăng? Ông đang nói Lam Lăng?" Dương Minh có chút khó tin nhìn Mã đại gia trước mắt: "Rốt cục ông là ai? Tại sao lại biết Lam Lăng?"

"Tên thật của ta là Lam Hải, con đã biết ta là ai chưa? " Bộ dáng của Mã Tiêu Dao bây giờ không còn chút gì gọi là buồn ngủ cả, đổi lại thành một bộ dáng vô cùng khôn khéo, đôi mắt phát sáng như có thần, nhìn mà cứ tưởng như là hai người khác nhau!

"Lam Hải!" Dương Minh kinh gạc, mở to hai mắt ra nhìn vị Mã đại gia trước mắt, người này là Lam Hải? Đây không phải là ông của Lam Lăng sao?

Mã Tiêu Dao gật đầu nói: "Chính là ta!"

"Ông là ông Lam Lăng, vậy. không đúng, vậy tại sao bà của Lam Lăng lại còn muốn con giám sát ông?" Dương Minh vẫn không tin lời nói của Mã đại gia cho lắm.

"Người Miêu tinh thông hạ cổ, nhưng cũng có một số ít người tinh thông dịch dung, bộ dáng bây giờ của ta không phải là bộ dáng trước đó, chỉ cần vẽ loạn lên một chút là thay đổ" Mã Tiêu Dao nói.

Dương Minh nhíu mày, dùng dị năng quan sát khuôn mặt của Mã Tiêu Dao, quả thật, dưới lớp da mặt bây giờ của ông, còn một khuôn mặt khác! Giống với người trong bức ảnh mà Dương Minh đã nhìn thấy từ trong tay bà của Lam Lăng!

Dương Minh bây giờ mới tin lời nói của Mã Tiêu Dao, xác định người trước mặt chính là Lam Hải! Nếu đổi lại là người khác, chưa chắn hắn đã tin tưởng, bởi vì thuật dịch dụng của Mã Tiêu Dao quả thật rất giống, căn bản là không nhìn ra sơ hở! Nếu không phải do mình khác thường, thì cũng không dễ dàng nhìn ra.

Sau khi xác nhận thân phận thật của Mã Tiêu Dao, Dương Minh không dám chậm trễ, vội vàng cung kính nói: "Lam gia gia."

Lam Hải cười nói: "Sớm hay muộn gì ta cũng nói cho con, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, chỉ sợ thế lực bên kia sẽ gây bất lợi cho con và Lăng Lăng, cho nên ta mới giấu, bây giờ xem ra đã đến lúc rồi!"

"Vì sao ông không nói cho bà nội của Lam Lăng biết ông đang ở đây? Bà còn tưởng rằng ông." Dương Minh nói đến đây thì im lặng.

"Không phải là ta không muốn nói, mà là người bên kia vẫn chưa từng từ bỏ ý định đuổi giết ta, ta sợ làm liên lụy đến bà nội của Lam Lăng cũng như Lam Lăng, cho nên mới âm thầm ẩn núp ở đây, chờ đợi thời cơ tặng cho kẻ địch một kích trí mạng!" Lam Hải thở dài nói: "Tuy rằng bây giờ vẫn chưa đến lúc, chẳng qua cũng không khác biệt gì, hơn nữa ta đã đại khái xác định được những tên khơi màu đấu tranh nội bộ trong bộ tộc của chúng ta rồi!"

"Có cần con hỗ trợ không?" Dương Minh hỏi.

"Người ta muốn đối phó, cũng không phải người thường, đều tinh thông hạ cổ thuật, chỉ sợ con ứng phó không nổi!" Lam Hải lắc đầu nói: "Con có lòng là tốt rồi, bảo vệ tốt bản thân mới là điều quan trọng! Cũng may, mạng của con lớn, bằng không để con chết trước cửa nhà ta, sợ rằng đứa cháu bảo bối của ta cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho ta!"

Dương Minh nghe Lam Hải nói xong, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, quả thật, cho dù mình trở nên cường đại cách mấy, thì uc4ng không thể đối phó với cổ thuật được. Đột nhiên, Dương Minh nhớ ra kẻ đã đánh lén mình, liền vội vàng hỏi: "Lam gia gia, kẻ đánh lén còn, còn không?"

"Ta đã bắt hắn trở về, ở trong phòng bên cạnh" Lam Hải nói: "Ta hoài nghi người này chính là người của thế lực bên kia, thủ đoạn hạ cổ của hắn, cũng chính là thủ pháp trong tộc, điểm này ta rất xác định"

"Hả?" Dương Minh cũng ngạc nhiên, bởi vì hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đánh lén, chính là một người quen, lái xe của Vân Nghiễm Đô, Liễu Hiểu Sinh, tại sao lại trở thành người của thế lực bên kia?

"Con có biết người này không?" Trong lòng Lam Hải vừa động, liền hỏi, không chừng có thể nhờ manh mối này mà lùng ra tất cả những kẻ của thế lực bên kia tại Tùng Giang ra cũng không chừng.

"Đây chính là lái xe của Vân Nghiễm Đô, tổng giám đốc của công ty châu báu Vân thị, trước kia có chút ân oán với con" Dương Minh nói.

"Châu báu Vân thị? Lái xe?" Lam Hải cũng sửng sốt, vốn cho rằng, người của thế lực bên kia phát hiện ra Dương Minh có quan hệ với mình, muốn xuống tay với Dương Minh, nhưng không ngờ rằng chuyện này không giống như mình nghĩ, mà còn có ẩn tình khác.

"Đúng vậy, trước đó con đã từng đánh tên Liễu Hiểu Sinh này, cho nên lần này hắn đến hạ cổ con, xem ra đại khái là muốn trả thù con!" Dương Minh nói: "Huống chi công ty của con cũng bán châu báu, gần đây cũng có chút xung đột"

"Nói như vậy, hắn nhằm vào con, không phải vì quan hệ với Lăng Lăng?" Lam Hải cũng lâm vào trầm tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi