NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Ngây người được một lát, Tiếu Tình phát hiện ra, hai người căn bản là không phát hiện ra mình! Cẩn thận suy nghĩ cũng thấy đúng, bây giờ cả hai đều đang tập trung cao độ, cho nên không phát hiện ra mình cũng đúng thôi!

Thấy hai người không có gì đặc biệt, Tiếu Tình mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui ra ngoài, sau đó thu dọn lại hiện trường, không dám phát ra bất kì âm thanh nào.

Đóng cửa lại, Tiếu Tình vỗ ngực của mình, sau đó ngồi trên ghê salon, cảm thấy trong lòng đang nóng như lửa, loại chuyện này mình tự nhiên gặp được! Tuy rằng biết rõ quan hệ của Dương Minh và Tôn Khiết, nhưng mà, nhìn và biết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nhưng mà, cũng may là bọn họ không phát hiện ra mình, bằng không thì sẽ cực kì xấu hổ!

Tôn Khiết không nhìn thấy Tiếu Tình, đúng là vậy thật, nàng vốn bị rượu làm cho mơ màng rồi, hơn nữa bây giờ cơ thể đang hưng phấn cực độ, cho nên căn bản là không hề phát hiện ra có người ngay từ đầu.

Nhưng Dương Minh thì khác, tuy rằng bây giờ Dương Minh cũng đã rất phê, nhưng mà, hắn vẫn để dành một tia cảnh giác, bởi vì bây giờ kẻ thù của hắn rất nhiều, không thể sơ ý nhất thời được, hơn nữa, giữ tỉnh táo là một trong những năng lực đầu tiên của một sát thủ.

Nhưng mà, tuy rằng Dương Minh nhìn thấy Tiếu Tình vào, nhưng cũng không nói gì, chẳng qua, không nói thì không sao, vì hắn biết, nếu mình mà mở miệng kêu Tiếu Tình, vậy khẳng định là sẽ vô cùng xấu hổ, vả lại cũng không chắc là sau khi Tôn Khiết biết, có cho mình đẩy tiếp hay không. Cho nên, khi Tiếu Tình nhìn thấy, nhìn xong rồi tự mình rời đi, như vậy là cho nàng chuẩn bị tâm lý trước, để buổi tối dễ dàng hành động hơn.

Quả nhiên, Tiếu Tình nhìn một lát liền lặng lẽ rời đi, Dương Minh cười cười, nhìn người con gái có thân thể hoàn mĩ dưới thân, không nhịn được dùng nhiều sức hơn.

Trong toilet tuy rằng có cách âm, nhưng trong phòng ngoài chỉ có một mình Tiếu Tình, hơn nữa tiếng rên kia như cứ nhằm vào tai của Tiếu Tình, lúc đầu nàng còn thấy xấu hổ, nhưng một lát sua, hô hấp cũng trở nên dồn dập, khép hai chân lại, sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly.

Thật sự không chịu nổi, Tiếu Tình đành phải lấy tay che lỗ tai lại, nếu không phải còn Tôn Khiết bên trong, Tiếu Tình đã thật sự chạy vòa.

Tiếu Tình lắc đầu, thầm nghĩ, hai người này, không biết có phải là cố ý hay không? Nhất là Tôn Khiết, vừa rồi mở miệng ra còn cãi sống cãi chết với Dương Minh, muốn phá cái tư tưởng bậy bạ của hắn, kết quả là, nàng ta không nhịn được đầu tiên, hơn nữa còn làm bên trong toilet quán bar.

Tiếu Tình ngồi oán giận trong sự chịu đựng, mang theo sự khó chịu trong người, rốt cục trong toilet đã không còn tiếng ồn, Tiếu Tình mới có thể thở phào mộ hơi, quả thật rất khó khăn nha!

Sợ hai người đi ra thấy mình không bình thường, Tiếu Tình vội vàng sửa sang lại đầu tóc của mình, cầm lấy ly trà giải rượu khác trong tay, làm bộ dáng như vừa mới về.

Tôn Khiết thở hổn hển, mệt không chịu nổi, tuy rằng nàng không có làm gì nhiều, chỉ cần dựa vào tường, nhưng mà, làm vậy cũng tốn rất nhiều thể lực.

"Đỡ tôi một chút." Tôn Khiết lười biếng nói, có vẻ rất dụ hoặc.

Dương Minh thì không sao, ngược lại còn có vẻ mạnh như trâu, giơ tay ôm lấy Tôn Khiết.

"Ôm cái gì? Lúc nãy chiếm tiện nghi còn chưa đủ hay sao?" Tôn Khiết oán giận nói, thuận thế đứng dậy, vuốt ve hai tay của Dương Minh đang đặt trên ngực, sau đó nói: "Bây giờ nói cho tôi biết chứ?"

Dương Minh nghe xong sửng sốt, nhưng mà cũng lập tức hiểu được Tôn Khiết đang nói muốn cái gì, không thể không than người phụ nữ này quả thật rất khôn khéo, không bao giờ quên chính sự cả, nhưng mà, Dương Minh lại làm ra vẻ khó hiểu nói: "Nói cái gì chứ?"

"Cậu nói đi!" Tôn Khiết quyến rũ trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, nói: "Trước đó cậu đã đồng ý rồi, rốt cục là cậu làm gì?"

"Cái này à, đúng vậy, tôi đã đáp ứng cô, buổi tối sẽ nói cho cô nghe" Dương Minh nghe xong, làm bộ giật mình bừng tỉnh nói.

Làm cho Tôn Khiết giật đến cắn răng, hận không thể cắn chết hắn. Trong lòng tức giận, chẳng lẽ buổi tối còn làm nữa sao? Nhưng mà, cảm giác vừa rồi thật sự rất sảng khoái, ra mồ hôi đầy người, ngay cả rượu cũng giải hết, cả người thoải mái không nói nên lời.

Nhưng mà, buổi tối lại làm nữa, không biết mình có thể chịu nổi hay không? Tôn Khiết bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ, tên này thật sự là tràn đầy tinh lực, bây giờ còn có vẻ không có chuyện gì, xem ra muốn làm hắn mệt chết là không thể, hoặc nói cách khác là người mệt chính là mình.

Tôn Khiết sửa sang lại quần áo của mình, rồi móc ra một bộ trang điểm tùy thân, nhìn vào gương trang điểm lại khuôn mặt, sau đó mới nói: "Chúng ta vào được bao lâu rồi? Tiếu Tình có phát hiện ra cái gì không?"

"Bao lâu? Tôi đâu có nhìn thời gian, làm sao mà biết?" Dương Minh không sao cả, nhún vai, thầm nghĩ, chẳng những Tiếu Tình đã biết, còn bắt gặp nữa! Nhưng mà, không nói cho Tôn Khiết biết, chỉ nói: "Cái gì chị ấy cũng đã biết, cũng không cần phải kiêng dè gì"

Tôn Khiết cũng bó tay, biết Dương Minh nói thật, cho nên đành phải càng làm ra vẻ tự nhiên và thản nhiên một ít, sau đó đi ra khỏi toilet, vừa đi vừa oán giận nói: "Rượu này thật sự khó uống, uống vào liền khó chịu ngay!"

Tiếu Tình cầm ly trà giải rượu đứng dậy, nhìn Tôn Khiết đi ra, vội vàng nói: "Tiểu Khiết, em thế nào rồi? Chị tìm nửa ngày, mới tìm được trà giải rượu."

Tôn Khiết nhẹ nhàng thở phào, thầm nghĩ, may quá, nàng ta không biết, bằng không về sau không biết nhìn mặt nhau thế nào? Cầm lấy trà giải rượu trong tay của Tiếu Tình, nói: "Cảm ơn, nhưng mà em đỡ rồi, không cần uống đâu"

"Vậy là tốt rồi" Tiếu Tình gật đầu, sau đó nói: "Dương Minh đâu?"

"Trong toilet, ai biết hắn đang làm cái gì?" Tôn Khiết biết Dương Minh đang thu dọn chiến trường bên trong, nhưng mà lại cố ý nói vậy, như vậy mới không làm cho Tiếu Tình hoài nghi, cũng phù hợp với tính cách bình thường của mình.

Một lát sau, Dương Minh mới đi ra, thấy Tiếu Tình và Tôn Khiết đang nói chuyện, nhìn như không có việc gì, trong lòng không khỏi buồn cười, thầm nghĩ, chờ đến tối mình vạch trần chuyện này ra với hai người, nhìn xem phản ứng của hai người thế nào?

Thấy Dương Minh đi ra, Tiếu Tình và Tôn Khiết cùng đứng lên, Tiếu Tình nói: "Chúng ta đi chưa?"

Hiển nhiên là Tiếu Tình và Tôn Khiết đã thống nhất ý kiến, muốn rời khởi đi, Dương Minh thì không sao cả, hắn cũng không thích loại địa phương này, vì thế gật đầu, ba người liền ra khỏi phòng.

Đại Huy đang đứng chờ cách đó không xa, thấy Dương Minh đi ra, vội vàng nhiệt tình chạy lại, liền cho người chạy đi thông báo cho ông chủ Chu, nhưng lại bị Dương Minh ngăn lại: "Không cần làm phiền ông chủ Chu, lát nữa cứ nói với ông ta là cảm ơn đã chiêu đãi, có rãnh sẽ đến thăm"

Đại Huy gật đầu, biết Dương Minh cũng không thích phô trương, vì thế cũng không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng ba người, tiễn ra khỏi quán.

Nhưng chưa đi được mấy bước, thì Dương Minh đột nhiên đụng phải một cô gái đang chạy như bay, may là chân của Dương Minh đứng vững, cho nên mới không lảo đảo.

Đại Huy nhíu mày, nghiêm khắc khiển trách: "Cô đi kiểu gì vậy? Không có mắt hả? Nhanh xin lỗi Dương ca đi, bằng không sẽ trừ một tháng lương của em

Dương Minh nhìn người con gái trước mắt, đánh giá một chút, cô gái này mặt đồ phục vụ của quán bar, bị Đại Huy mắng một câu, lập tức cúi đầu, ủy khuất nói: "
Huy ca, khách bên kia động tay động chân với em."

"
Được rồi!" Dương Minh khoát tay nói: "Không trách được nàng" Dương Minh làm sao mà lại đi trách một cô gái phục vụ chứ?

"
Tiểu Lộ, nếu không phải nể mặt của Cát tỷ, cô đã bị ông chủ đuổi lâu rồi" Đại Huy thấy Dương Minh cũng không chấp, nên cũng thở phào, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn: "Làm phục vụ trong quán bar, đôi khi bị khách chiếm chút tiện nghi là điều không tránh khỏi, nhịn một chút là qua, bằng không thì làm sao mà kiếm tiền boa được?"

"
Thì ra em chạy đến đây, em gái, thế nào? Khinh thường Vương Đạo bọn anh phải không? Anh nói cho em biết, nhóm nữ ngôi sao tranh nhau xếp hàng ngủ với Vương Đạo rất nhiều, đếm số còn không hết, Vương Đạo chỉ sờ mông em có hai cái, mà em cũng không đồng ý?" Một tên mập lảo đảo say khướt đi tới, chỉ vào cô gái, nói: "Nói cho em biết, nếu em hầu hạ tốt Vương Đạo, không chừng em từ gà rừng có thể thành phượng hoàng, có thể trở thành đại minh tinh đấy!"

Cô gái nghe xong, cũng trừng mắt, không còn bộ dáng ủy khuất trước mặt Đại Huy nữa, mắng: "
Cút ngay, bà thấy mày hắn là ghê tởm!"

"
Mày nói gì? Mẹ kiếp, không biết xấu hổ, tao nói cho mày biết, Vương Đạo muốn giết chết mày, cũng có người đứng ra giải quyết" Tên mập kia nghe xong liền tức giận, giơ tay lại muốn bắt cô gái.

Dương Minh nhìn thấy tên mập này, không khỏi nhíu mày, lại nhìn cô gái kia, lại có thấy quen mắt, không biết là đã gặp ở đâu rồi, bộ dáng cũng xinh đẹp, dáng người cũng ngon lành, khó trách bị người ta chú ý là phải.

Nhưng mà, vẻ mạnh mẽ của nàng có lẽ không xứng với tình cảnh bây giờ, cứ mở miệng ra là bà này bà nọ, làm cho người ta kì quái.

"
Người kia là ai?" Dương Minh chỉ vào tên mập, hỏi Đại Huy.

"
Là khách quen ở đây, hôm nay uống hơi nhiều, nên bị xỉn rồi." Đại Huy giải thích.

Dương Minh giương mắt lên nhìn tên mặt, thản nhiên nói: "
Bây giờ mày có thể cút ra ngoài cho tao"

"
Cái gì?" Tên mập kia vốn muốn thả dê, nhưng mơ hồ nghe nói cô gái phục vụ này có quan hệ với người trong hắc đạo, cho nên không dám ép buộc, mà chỉ hù dọa nàng thôi, nhưng đột nhiên xuất hiện Dương Minh làm cho tên mập nhất thời nổi giận, giơ tay muốn đấm Dương Minh một cái.

Đại Huy tuy rằng cũng quen biết tên mập, nhưng nếu thật sự đụng chuyện, nên giúp đỡ ai, hắn đương nhiên không ngốc, trực tiếp nắm lấy tay của tên mập, không cho hắn lỗ mãng.

"
Huy ca, anh làm gì vậy?" Tên mập sửng sốt, khó hiểu nhìn Đại Huy.

Đại Huy nhanh chóng nhỏ giọng bên tai của tên mập: "
Người này ngay cả tao cũng không thể trêu vào, anh em của Báo ca, nếu mày không muốn biến mất thì đừng náo loạn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi