NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Cái này không phải quá đơn giản sao? Anh nói với cậu, phụ nữ càng đẹp thì càng kiêu kỳ, cái này là do chú tấn công chưa đến mà thôi" Tùy Quang Hanh hừ một tiếng rồi nói: "Lát nữa anh cho chú mượn xe của tôi. Chú mua thêm chiếc nhẫn kim cương tặng cô ta, anh không tin cô ta không động tâm"

"Nhẫn kim cương. nhưng mà" Trâu Nhược Quang có chút khó khăn: "Bố em nhất định không cho em nhiều tiền như vậy đâu"

"Ha ha, đây là một chiếc thẻ ở trong có 100 ngàn, chú cầm đi dùng đi" Tùy Quang Hanh đưa một chiếc thẻ cho Trâu Nhược Quang.

"Cái này. em không tiện lắm" Trâu Nhược Quang do dự một chút nhưng tay vẫn đưa về phía chiếc thẻ.

"Khụ. Anh là anh chú, tiền của anh cho chú dùng thì có gì chứ?" Tùy Quang Hanh khoát tay nói: "Không đủ thì nói với anh. Đừng có làm mất mặt Tùy gia"

"Vâng, vâng, anh yên tâm. Em biết mà" Trâu Nhược Quang vừa nghe không phải trả tiền liền vui vẻ.

"Chờ chút, Triệu Oánh kia bây giờ không có ý với chú, chú muốn hẹn cô ta đi chơi nhất định là không được. chẳng qua chú có thể tìm một lý do chính đáng" Tùy Quang Hanh vẫy Trâu Nhược Quang lại.

"Hả. Anh họ có ý gì?" Trâu Nhược Quang nghe thấy thì cũng đúng. Triệu Oánh không đi với mình thì dù lái xe xịn hơn nữa cũng tác dụng gì.

"Hắc hắc, tất nhiên là có ý rồi" Mắt Tùy Quang Hanh đảo đảo rồi nói: "Chú là em họ của anh, Triệu Oánh lại có họ với chị dâu chú, cho nên có quan hệ mà. Đến lúc đó anh nói với chị dâu chú, bảo chị dâu nói với Triệu Oánh rằng hai chúng tôi mới kết hôn nên cần mua nhiều đồ. Cho nên bảo cô ta đi mua giúp, như vậy thì cô ta sẽ không từ chối. Đến lúc đó chú và cô ta đi với nhau. Chuyện sau này do chú"

"Được đó ạ" Trâu Nhược Quang vội vàng gật đầu nói: "Như vậy thì theo anh họ sắp xếp"

"Yên tâm đi" Tùy Quang Hanh gật đầu.

.

Dương Minh thoải mái nằm trên giường rồi quan sát phòng bên.

Tôn Khiết mới đầu còn tưởng rằng Dương Minh đang mê hoặc mình, nhưng nàng đợi một lát vẫn không thấy Dương Minh từ phòng bên đi ra nên bắt đầu giận.

Dương Minh này không phải cố ý trêu mình và Tiếu Tình đó chứ?

"Sao rồi?" thấy Tôn Khiết có vẻ tức tối, Tiếu Tình hỏi.

"Dương Minh chạy sang phòng bên ngủ rồi" Tôn Khiết tức giận nói.

"Vậy không phải tốt hay sao? Đúng hợp ý em còn gì?" Tiếu Tình cười nói.

"Em cảm thấy hắn ta đang muốn đùa giỡn, muốn chúng ta chủ động sang đó" Tôn Khiết nói.

"Nếu là như vậy thì sao?" Tiếu Tình và Dương Minh đã có quan hệ rất thân thiết, nàng chỉ là không biết Tôn Khiết sao còn phải giả vờ rụt rè như vậy.

Tiếu Tình cho rằng Tôn Khiết giả vờ là trong lúc nãy khi tắm đã thấy một cảnh" kinh người" Tôn Khiết nhịn không được muốn cùng Dương Minh. vậy mà bây giờ lại rụt rè như vậy.

"Chúng ta khóa cửa đi ngủ, không để ý hắn ta nữa" Tôn Khiết khóa trái cửa lại rồi về bên giường ưỡn lưng ngồi xuống.

"Vậy ư? Em thật sự nghĩ vậy sao?" Lúc này chỉ có hai người phụ nữ nên Tiếu Tình cũng to gan hơn. Mà nàng và Tôn Khiết đã có quan hệ trước đây, nên không cần giấu gì hết.

"Vậy còn có thể thế nào nữa? Ai? Em nói Tiếu Tình, lời này của chị có phải có vấn đề không?"

"Không có, chị chỉ cảm thấy em không nhịn được. Ham muốn của em mạnh hơn chị mà" Tiếu Tình cười nói.

"Hắc, em mà cần thì cũng không cần hắn ta. hay là hai chúng ta ôn lại tình cũ?" Tôn Khiết nghe thế liền không hề xấu hổ mà còn trêu chọc Tiếu Tình.

"Chị không cần" Tiếu Tình lắc đầu nói: "Sau này em đừng nghĩ cái đó. bây giờ nhớ lại thấy chuyện đó quá nhàm hcans"

"Xem ra sau khi chị và Dương Minh làm cái kia đã không thể tự kềm chế được rồi"

"Còn nói chị? Em không phải như vậy sao?" Tiếu Tình liền bắt đầu cãi cọ với Tôn Khiết.

"Em cái gì? Em đề phòng cậu ta còn không kịp nữa là" Tôn Khiết mặc dù có cảm giác khá tốt nhưng trước khi không xác định quan hệ thì nàng cảm thấy Dương Minh như xâm phạm mình.

"Gạt người, không biết ai rên lên trong toilet ở quán rượu" Tiếu Tình thấy Tôn Khiết không nhận liền nói phá ra. Dù sao Dương Minh cũng không ở đây nên không phải e ngại.

"A." Tôn Khiết giật mình. Nàng không ngờ Tiếu Tình lại biết chuyện trong toilet hôm nay. Tôn Khiết liền đỏ mặt không nói thành lời.

Mình vừa nãy còn nói đề phòng Dương Minh vậy mà thành trò cười. Mình chẳng những không đề phòng Dương Minh, còn tìm cơ hội trộm tình với hắn ta sau lưng Tiếu Tình.

"Cái này. là do em uống say mà" Tôn Khiết lắp bắp nói.

"Có câu càng giải thích chính là che giấu. Hơn nữa chị thấy lúc đó em rất chăm chú mà. Chị làm rơi cốc xuống mặt đất mà em cũng không phát hiện mà"

"Em. em" Tôn Khiết lúc này muốn có một cái lỗ chui vào trốn.

.

"Ha ha ha" Dương Minh ở phòng bên ôm bụng mà cười. Hắn đang chú ý chuyện phòng bên, mặc dù không nghe thấy tiếng nhưng hắn có thể đọc được qua môi mà.

Dương Minh nằm mơ cũng không ngờ Tiếu Tình và Tôn Khiết ở cạnh lại nói chuyện như vậy. Nhìn mặt Tôn Khiết đỏ hồng như mặt trời, Dương Minh vô cùng thích thú.

Dương Minh suy nghĩ nếu hai người này nói chuyện như vậy thì có phải là mình có cơ hội. Dương Minh liền lén lút đứng dậy đi sang cửa bên. Chẳng qua hắn vẫn chú ý bên trong phòng.

Tôn Khiết thẹn quá hóa giận liền chui vào trong chăn không ra. Tiếu Tình ở bên che miệng cười trộm.

Khóa cửa này không phải là chướng ngại gì với Dương Minh. Hắn dễ dàng dùng cây kim mở cửa rồi nghênh ngang đi vào.

"Hả? Dương Minh? Em vào bằng cách nào?" Tiếu Tình có chút sửng sốt thầm nghĩ chẳng lẽ cô bé Tôn Khiết này động tình nên miệng nói là khóa cửa nhưng vẫn để đó cho Dương Minh vào?

Dương Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, phá khóa để ai muốn chạy cũng không thể.

Lần đầu tiên cả 2 cô nàng mà, phải mạnh một chút. Có lần đầu tiên thì lần thứ hai, thứ ba sẽ có khả năng.

"Tiểu Khiết, Dương Minh tới kìa" Tiếu Tình vỗ vỗ Tôn Khiết đang chùm đầu trong chăn.

"Gạt người. Em khóa cửa rồi, hắn ta sao có thể vào? Chị gạt em hả. Em không mắc lừa đâu"

"Thật mà, chị không lừa em đâu" Tiếu Tình cười khổ nói.

"Ai tin. Em thấy chị trăm phần trăm muốn Dương Minh đến phát điên nên sinh ra ảo giác" Tôn Khiết vừa nãy bị Tiếu Tình trêu quá đủ nên đâu thể tin.

"Không tin thì tự nhìn đi" Tiếu Tình bất đắc dĩ nói.

"Em không nhìn"

"Dát, không nhìn thì thôi. Chị không nhìn tôi thì tôi nhìn chị" Dương Minh đột nhiên nói.

"A" Tôn Khiết sửng sốt nói: "mình cũng bị ảo giác sao?"

Tôn Khiết lập tức chui ra khỏi chăn mở to mắt mà nhìn Tiếu Tình: "Nói, có phải chị lén mở cửa để hắn vào không?"

Tôn Khiết vừa nãy bị Tiếu Tình chọc đến xấu hổ nên không thể nghĩ ra đối phương vẫn ngồi bên cạnh mình. Nếu Tiếu Tình xuống thì nàng sao không biết.

"Được rồi, hai người đừng đoán nữa, cửa là tôi mở" Dương Minh giơ cây kim trên tay lên rồi nói: "Chẳng qua rất không may cửa mặc dù đã mở nhưng lại bị tôi hủy rồi"

Dương Minh nói vậy khiến Tiếu Tình và Tôn Khiết đỏ mặt. Xem ra đúng là hai nàng nghĩ nhiều, lại còn đánh giá thấp thủ đoạn của Dương Minh.

"Khóa cửa bị hỏng?" Tôn Khiết nói: "Có phải là cậu tự mình phá hay không?"

"Tùy chị nghĩ thôi. Chẳng qua xem ra hai chúng ta đêm nay phải ngủ chung giường rồi" Dương Minh nói xong liền tắt đèn, cả phòng liền tối om.

Bóng tối ập đến làm Tiếu Tình và Tôn Khiết hoảng hốt vì không thấy Dương Minh ở đâu. Chẳng qua Dương Minh có thể thấy các nàng. Dương Minh đi tới trước giường rồi nằm xuống giữa giường: "Đêm rất dài mà chẳng muốn ngủ. Ồ, nên thân thiết với ai trước bây giờ nhỉ. Tôn Khiết hôm nay đã một lần nên Tiếu Tình tỷ đi, không thể nào bất công được"

Dương Minh mặt dầy như vậy khiến hai nàng đỏ mặt. Hai người cùng cố tránh sang hai bên để Dương Minh không chạm được vào mình. Chẳng qua Dương Minh đã hạ quyết tâm thì sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy.

Tiếu Tình mặc dù xấu hổ nhưng thấy Dương Minh không thả mình liền cắn răng thầm nghĩ dù sao trời đã tối nên Tôn Khiết không thấy. Cùng lắm lát nữa mình ngậm miệng không rên thành tiếng là được mà.

Nếu đã có tâm trạng này thì Tiếu Tình không tránh nữa. nàng bị Dương Minh đẩy ngã xuống giường và hưởng thụ những động tác của hắn.

Chẳng qua suy nghĩ của Tiếu Tình thì tốt nhưng tình hình thực tế lại khác. Nhất là Tôn Khiết sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng.

Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một trả thù mà. Không thể nào bỏ qua được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi