NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Tình nhân? Lời của Trương Tân làm Dương Minh trong lòng vừa động. Hoàng Nhạc Nhạc làm tình nhân của mình thì quá tuyệt đó. Nhất là nhà của Hoàng Nhạc Nhạc còn ở Macao, cô ta chỉ bay đến Đông Hải mà thôi. Nếu là tình nhân thì cơ hội gặp cũng không nhiều, như vậy không sợ mấy nàng Trần Mộng Nghiên phát hiện ra.

Nghĩ đến đây Dương Minh liền động tâm. Dương Minh à, sao mày lại biến thành người như vậy. Dương Minh không khỏi tự trách vì mình có suy nghĩ tà ác đó.

"Vương Mi kia hình như có bạn trai. Chúng ta ở đây không quen ai nên tốt nhất không nên kiếm chuyện vào người" Dương Minh không nói gì, chỉ dặn dò Trương Tân.

"Tao biết rồi, con bé đó sau khi chơi với tao xong còn đến chỗ thằng bạn trai" Trương Tân cười ha hả mà nói: "Xem ra vẫn chưa đủ độ"

Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu. Trương Tân này người cũng tốt chỉ có thói quen này là xấu. Từ hồi cấp 3 đã như vậy rồi.

"Đúng, Lão Đại nói với tao về chuyện của mày với Thư Nhã đi" Trương Tân tắm xong nằm xuống giường, hắn hỏi Dương Minh.

"Tao nói mày đó, có đi ngủ không?" Dương Minh vừa nãy hơi buồn ngủ một chút nhưng bị Trương Tân to tiếng nên đã tỉnh hơn nhiều.

"A. tao không quá mệt, nói chuyện với tao đi" Trương Tân có chút xấu hổ mà nói.

"Mẹ nó chứ, tao đúng là không ngủ được rồi" Dương Minh chịu thua rồi. Một đêm bị làm ồn hai lần thì sao ngủ tiếp được nữa. Dương Minh với tay lấy chai nước trên bàn uống, sau đó ngồi dậy rồi nói: "Nói đi"

Trương Tân cười ha hả rồi nói: "Lão Đại trước kia đã biết Thư Nhã sao? "

"Tao và cô ấy không chỉ quen mà thôi" Nhắc đến Thư Nhã, Dương Minh liền nhớ lại chuyện cũ.

"Không chỉ là quen? Chẳng lẽ trước kia mày và cô ấy còn." Trương Tân nghe Dương Minh nói vậy không khỏi có chút kinh ngạc. Thư Nhã nếu có gì với Dương Minh thì sao mình không nghe nhắc đến nhỉ?

"Nhớ đến chuyện trước đây mà tao từng nói với mày không? Lúc tao học cấp hai có cùng một cô bé tên Tô Nhã." Dương Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương Tân mà nói như vậy.

"Tô Nhã?" Trương Tân có chút kinh ngạc rồi đột nhiên kêu lên: "Mẹ nó chứ, Lão Đại, mày không phải muốn nói Tô Nhã chính là Thư Nhã này?"

Dương Minh không thèm để ý đến việc Trương Tân đang kinh ngạc. hắn gật đầu nói: "Chính là cô ấy"

"A? Nhưng sao trước đây mày không nói với tao?" Trương Tân trợn mắt há mồm nhìn Dương Minh, cái mồm có thể nhét vừa cả quả trứng.

"Trước đó tao cũng có biết đâu. Bởi vì nguyên nhân nào đó nên khuôn mặt của Tô Nhã đã thay đổi. Vì vậy tao không nhận ra" Dương Minh lắc đầu nói:

"Về sau này bố cô ấy mới nói cho tao biết"

"Bố Thư Nhã? Không phải là lão già ngăn cản mày và Thư Nhã ở bên nhau sao? Sao lão ta có thể nói với mày?" Trương Tân có chút khó hiểu.

"Chuyện nhiều lúc chính là khó hiểu như vậy" Dương Minh nói đến đây liền cảm thấy buồn cười: "Bố của Tô Nhã không ngờ lại muốn làm đại lý cho tập đoàn Danh Dương"

"Không phải đó chứ? Ha ha ha, đúng là con người. 30 năm đằng đông, 30 năm đằng tây. Năm đó lão ta chắc không nghĩ đến có ngày này" Trương Tân nghe xong cũng rất hả giận mà cười phá lên.

Dương Minh phất tay áo rồi nói: "Không thể nói như vậy. Dù sao năm đó lão ta đứng ở góc độ ông bố mà nhìn nhận vấn đề, tao không giận lão"

"Điều này cũng đúng. Nhưng lần trước Thư Nhã ở Tùng Giang sao lại không nhận mày?" Trương Tân.

"Cô ấy đã ám chỉ tao, nhưng lúc ấy tao cho rằng khuôn mặt một người không thể thay đổi nhiều như vậy nên không thèm để ý. Bây giờ nghĩ lại thì cô ấy có ý nên mới làm như vậy"

"Có ý? Ha ha. mày đúng là biết nói đùa. Chuyện này trực tiếp nói ra không phải được sao, cần gì phải ám chỉ?" Trương Tân nghe xong liền buồn cười.

"Có lẽ là do tao đã có bạn gái" Dương Minh đoán.

"Lão Đại, mày quá đào hoa rồi. Mẹ nó chứ, thật là thần kỳ, không ngờ có một ngôi sao làm bạn gái" Trương Tân đúng là bội phục Dương Minh sát đất.

"Mấy hôm nay có lẽ cô ấy rất bận. Chờ mấy hôm nữa chúng ta cùng đi ăn. Đến lúc đó tao sẽ giới thiệu mày với cô ấy" Dương Minh nói.

"Phải như vậy chứ" Trương Tân gật đầu nói.

Hai người lại nói chuyện một lát, đề tài liền rời khỏi phụ nữ, bắt đầu chuyển đến các sòng bạc ở Macao này. Thực ra đây là do Trương Tân cố ý dẫn dắt câu chuyện.

Dương Minh không có hứng thú gì với đánh bạc, nhưng Trương Tân lại ngứa ngáy khó chịu trong lòng: "Lão Đại, tao nghe Vương Mi nói nhà Hoàng Nhạc Nhạc mở sòng bạc đó"

"Gì chứ, chẳng qua chỉ là mở sòng bạc thôi mà có quan hệ gì với chúng ta"

"Vương Mi nói, chúng ta có thể đến sòng bạc nhà Hoàng Nhạc Nhạc chơi. Nếu chơi không lớn thì sẽ không mất tiền" Trương Tân đúng là rất muốn chơi"

Dương Minh đúng là chịu thua Trương Tân rồi: "
Mày nếu muốn thì đi thở xem. Tao không có hứng thú với việc này, nhưng có thể đi với mày"

"
Thật ư?" Trương Tân vui vẻ nói: "Mai được không?"

"
Ngày mai? Cũng được" Dương Minh suy nghĩ một chút thầm nói không biết chừng có thể gặp Hoàng Nhạc Nhạc. Đến lúc đó mình sẽ nói chuyện với cô ta để xem ý đối phương như thế nào.

Trương Tân thấy Dương Minh đã đồng ý liền yên tâm đi ngủ. Dương Minh lúc này lại không ngủ được nữa.

Cũng may Trương Tân ngủ muộn nên không dậy sớm. Dương Minh thì đến tận sáng sớm mới ngủ được. Đến hơn 10 giờ thì Trương Tân mới bị tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh thức. hắn có chút khó chịu, chẳng qua nhìn số máy gọi đến lại phấn khởi.

Người gọi điện là Vương Mi. Vương Mi hẹn Trương Tân đến sòng bạc nhà Hoàng Nhạc Nhạc chơi một chút. Trương Tân lập tức liền hưng phấn kéo Dương Minh xuống dưới lầu rồi bắt taxi chạy đến địa điểm.

Sòng bạc Hoa Uy? Dương Minh nhìn biển sòng bạc này không khỏi có chút kinh ngạc. Tên này rất quen. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút thì đột nhiên hiểu ra. Phần thưởng ám sát Trịnh Thiểu Bằng chính là ở sòng bạc này.

Chẳng lẽ sòng bạc này là của nhà Hoàng Nhạc Nhạc? Dương Minh kinh ngạc nhìn sòng bạc sang trọng này. Dương Minh vốn còn có thái độ đến cho vui, hơn nữa cũng đứng ngoài quan sát cuộc chém giết này.

Nhưng bây giờ hắn bắt buộc phải suy nghĩ một chút về cuộc thuê giết người này. Trịnh Thiểu Bằng kia rốt cuộc có ân oán cá nhân nên bị giết, hay là ân oán của sòng bạc?

Nếu ân oán cá nhân thì không nói làm gì, nhưng nếu là ân oán của sòng bạc thì Dương Minh dù như thế nào cũng không thể ngồi im đứng nhìn. Dù sao bây giờ hắn đã quan hệ nam nữ với Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh không thể nào bỏ mặc được?

"
Lão Đại, mày làm gì đó?" Trương Tân thấy Dương Minh ngẩn ra đó liền bực mình kéo hắn một chút.

"
Không có gì cả" Dương Minh lấy lại tinh thần. mặc dù Trương Tân là huynh đệ tốt nhất của hắn, nhưng có những điều Dương Minh không thể nói với đối phương.

Vương Mi vẫy vẫy Trương Tân thì thấy có cả Dương Minh. Vương Mi không hề ngạc nhiên chỉ cười nói: "
Anh và Nhạc Nhạc cuối cùng như thế nào?"

Dương Minh nhún vai cười nói: "
Vẫn ổn"

"
Hì hì, em nói hôm nay khi Nhạc Nhạc nhắc đến anh thì không hề tức giận, hơn nữa còn rất vui vẻ" Vương Mi cũng cười nói: "Xem ra anh và cô ấy đã giảng hòa"

Vui vẻ? Dương Minh vốn tưởng rằng Hoàng Nhạc Nhạc về nghĩ thông suốt sẽ hối hận vì chuyện tối qua. Nhưng Dương Minh dù như thế nào cũng không ngờ Hoàng Nhạc Nhạc còn vui vẻ nữa chứ? Dương Minh thật là không biết Hoàng Nhạc Nhạc rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi