NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Đương nhiên, đây cũng chỉ là chuyện oanh động trong giới cờ bạc tại Macao mà thôi, Dương Minh lúc ấy cũng không nói tên của mình ra, mà sòng bạc Nam Thành cũng có đạo đức nghề nghiệp, không công bố bộ dáng của Dương Minh ra ngòai.

Bây giờ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không muốn chọc thêm phiền toái nào cả, lỡ như Dương Minh lại đến chơi, vậy thì phiền toái sẽ rất to. Cho nên, chỉ có thể im lặng mà dời địa điểm đi, còn với những vị khách có mặt trong lúc ấy thì chi ra một số tiền nho nhỏ để bịt miệng, mọi chuyện đều lặng lẽ tiến hành.

Sau khi chào tạm biệt hnn, Dương Minh và Trương Tân cùng Vương Mi trở về khách sạn.

Chuyện Trương Tân trở thành tội phạm bị tình nghi giết người, Vương Mi cũng không nói cho cha mẹ biết. Lúc trở về khách sạ, cha mẹ của Vương Mi đang ở trong phòng xem TV.

"Cha mẹ, hai người có đói bụng không? Chúng ta đi ăn nha?" Vương Mi hỏi.

"Không cần, các con chứ đi đi, không có chuyện gì đâu, cha mẹ trở về nhà, ở khách sạn không quen" Cha của Vương Mi nói.

"Hai người không đi theo bọn con?" Vương Mi tuy rằng biết chủ ý của cha mẹ rất thay đổi, nhưng mà vẫn hỏi.

"Không đi, ở đây quen rồi" Cha nàng nói: "Có rãnh thì con qua thăm cha mẹ là được"

"Được rồi." Vương Mi bất đắc dĩ, biết nói cái gì cũng không có tác dụng.

Đang nói chuyện thì Tô Nhã gọi đến, trong lòng Dương Minh vừa động, liền ra dấu với Trương Tân, sau đó xoay người ra khỏi phòng, nghe điện thoại: "Tiểu Nhã, bên em xong rồi à?"

"Dạ, lát nữa anh đến tìm em nha, em gọi Hứa Lệ xuống đón anh" Tô Nhã nói.

"Được, vậy bây giờ anh qua" Dương Minh nói. Đối với Tô Nhã, trong lòng hắn luôn có một xúc động không hiểu nổi, hoặc có thể nói là kích động, mỗi lần nhận được điện thoại của Tô Nhã, thì tim đều đập rất nhanh. Cái cảm giác này giống như là mối tình đầu vậy, nhưng thật ra thì không đầy đủ.

Dương Minh cũng không thể nói rõ đây là cảm giác gì, túm lại là mỗi lần nhớ đến hai chữ" Tô Nhã" thì trong đầu sẽ không tự kìm chế được, hiện ra lại hình ảnh thời sơ trung, lúc cùng với Tô Nhã ở một chổ.

Kỷ niệm đẹp luôn làm cho người ta khó quên, Dương Minh thu hồi suy nghĩ, rồi báo với Trương Tân một tiếng, sau đó vội vã đi ra khỏi khách sạn, buổi trình diễn của Tô Nhã tại Macao đã xong, thì chuyến du lịch này của mình cũng nên chấm dứt.

Đón một chiếc taxi, trực tiếp chạy đến trước cửa khách sạn nơi Tô Nhã ở, Dương Minh gọi điện cho Thư Nhã một cái, Thư Nhã để cho Hứa Lệ xuống đón Dương Minh, nhưng mà, bên trong điện thoại, Dương Minh lại nghe thấy có giọng của đàn ông.

Lúc này, có người khác ở trong phòng của Thư Nhã? Tuy rằng Dương Minh không phải là người hẹn hòi, nhưng mà, có đàn ông trong phòng của Thư Nhã, khó làm cho Dương Minh thoải mái được.

Không lâu sau, Hứa Lệ đi ra, thấy Dương Minh, liền phất tay với hắn.

"Dương tiên sinh, đi theo tôi" Hứa Lệ cười thân thiện với Dương Minh, nàng đã được Tô Hải Khoát ra lệnh, phải cung kính với Dương Minh.

Thật ra, sau khi biết được thân phận của Dương Minh, chính là cậu bạn trai của Tô Nhã năm đó, Hứa Lệ cũng bắt đầu cảm thấy thân thiện với Dương Minh rồi.

Hứa Lệ cũng hiểu biết về hoàn cảnh của Tô gia, Tô Hải Khoát cũng coi nàng là người một nhà, nên đem chuyện của Tô Nhã nói cho nàng, chỉ là không kể rõ ràng, nói là có một cao nhân chỉ dạy cho Thư Nhã thuật dịch dung.

Đương nhiên, cái gọi là" dịch dung" này theo nàng hiểu là thông qua sự hỗ trợ của dụng cụ trang điểm để thay đổi khuôn mặt, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng thông qua suy nghĩ mà làm được.

"Trong phòng tiểu Nhã còn người khác?" Dương Minh hỏi thử.

"Ừ, là thiếu gia của công ty giải trí Phi Ưng tại Macao, cũng là người tổ chức buổi trình diễn lần này" Hứa Lệ gật đầu nói.

"Ra thế" Dương Minh cứ tưởng là do chuyện công việc, nên không nghĩ nhiều.

Đi lên lầu, đến phòng của Thư Nhã, Hứa Lệ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của Thư Nhã: "Mời vào"

Hứa Lệ đẩy cửa cùng Dương Minh vào phòng.

Trong phòng, Thư Nhã đang ngồi đối mặt với một người đàn ông thoạt nhìn hơn hai mươi trên ghế salo, còn có hai người đàn ông khác đang đứng bên cạnh. Thư Nhã thấy Dương Minh đến, vì thế đứng dậy, cười nói với người kia: "Lý tiên sinh, bạn của tôi đến."

Lý tiên sinh này, chính là thiếu gia của công ty giải trí Phi Ưng Lý Gia Lượng.

"Ồ, không sao, vậy hai người cứ trò chuyện đi, anh ở đây chờ là được" Lý Gia Lượng hình như là không nghe được ý tiễn khách trong lời nói của Thư Nhã.

"Hôm nay đã khuya rồi, hay là để lúc khác bàn lại?" Thư Nhã hơi nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười nói.

"Không sao, anh không buồn ngủ" Lý Gia Lượng nghe xong vẫn nói vậy.

"Vậy chúng tôi trò chuyện trước, chuyện của chúng tôi không biết một lát có xong không biết, không biết là sẽ bắt anh chờ bao nhiêu" Thư Nhã bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục" Lý Gia Lượng không có ý gì khiêm nhường cả, cũng không coi Dương Minh ra gì, nói: "Đề nghị vừa rồi của anh thế nào?"

"Xin lỗi, tôi đã nói qua, tôi còn chưa muốn ký hợp đồng với công ty" Thư Nhã cười nói.

"Anh đã nói rồi, em đến công ty giải trí Phi Ưng của anh, thì em sẽ trở thành số một tại công ty, có anh ở sau lưng ủn ghộ, em muốn nổi tiếng toàn cầu cũng không khó!" Lý Gia Lượng nói.

"Ý tốt của Lý tiên sinh tôi xin nhận, nhưng tôi cảm thấy làm tốt ở thị trường châu Á rồi tính sau" Thư Nhã nói.

"Tiểu Nhã, chẳng lẽ em còn không rõ tâm ý của anh?" Lý Gia Lượng bỗng nhiên chuyển giọng, trở nên nồng cháy vô cùng, tiến lại nắm lấy tay của Thư Nhã, cũng đổi cách xưng hô từ Thư Nhã thành" Tiểu Nhã"!

Thư Nhã thấy Lý Gia Lượng như vậy, làm sao mà không hiểu được đầu hắn đang nghĩ gì? Bỏ nhiều công sức ra để kí hợp đồng với mình, chỉ mà muốn dùng cơ hội này để theo đuổi mình.

Thư Nhã tránh né tay của Lý Gia Lượng, thản nhiên nói: "Lý tiên sinh, xin ngài tự trọng"

"Tiểu Nhã, anh nói nhiều như vậy, chỉ để muốn chứng minh là anh yêu em thôi!" Lý Gia Lượng lại tiếp tục duỗi tay nắm lấy tay của Thư Nhã.

"Mày có bệnh không?" Dương Minh túm lấy cổ áo của Lý Gia Lượng, kéo hắn lên, trừng mắt nói: "Mày không phải muốn đùa giỡn lưu manh chứ?"

Người con gái kia chính là người mình yêu, và cũng là người của công chúng, dù sao bây giờ người ta cũng có quyền thích, nhưng mà, đùa giỡn lưu manh thì khác, không dễ dàng bị tha thứ!

"Mẹ nó, mày mới có bệnh!" Lý Gia Lượng đang tự sướng cùng cực thì bị người ta phá hủy, nhất thời khó chịu: "Mẹ nó đừng túm tao, lấy tay ra, đừng xen vào chuyện của người khác!"

Lý Gia Lượng nói có mấy câu mà câu nào cũng" mẹ nó", làm cho Dương Minh không biết nên khóc hay cười, người này ra ngoài mà cũng mang mẹ theo người, có phải là muốn chứng minh tình yêu dành cho mẹ không?

Mặc dù Dương Minh đôi khi cũng có nói bậ, nhưng mà không có kiểu thường xuyên như vậy.

"Người ta rõ ràng đã từ chối mày, mày lại còn đeo như đĩa, có phải là muốn chết không?" Dương Minh trừng mắt quát.

"Hai đứa mày bị ngu hả, đuổi hắn ra, bệnh thần kinh sao! Mẹ nó, còn quản người khác tán gái!" Lý Gia Lượng không kiên nhân lên tiếng nói với hai tên vệ sĩ.

Trước đó, hai tên vệ sĩ này không ra tay, cũng bởi vì Lý Gia Lượng chưa lên tiếng, người có thể xuất hiện tại đay, khẳng định không phải tiểu nhân vật, bọn họ không biết thân phận của Dương Minh, đương nhiên không dám lộn xộn, bây giờ thiếu gia đã lên tiếng, vậy thì không thành vấn đề, dù sao nếu có chuyện thì cũng là thiếu gia chịu trách nhiệm.

Hai người vừa bước lại gần Dương Minh, Hứa Lệ đã khẩn trương lên tiếng: "Hai người muốn làm gì? Thiếu gia của hai người vô lễ với Thư tiểu thư của chúng tôi, bạn của Thư tiểu thư mới ngăn cản thiếu gia của các người lại!"

Nhưng mà, hai người vệ sĩ làm sao mà quản nhiều như vậy? Trách nhiệm của bọn họ là nghe lời của Lý Gia Lượng, cho nên căn bản là mặc kệ lời nói của Hứa Lệ.

Nhưng mà, Dương Minh không thể đối phó với hai người vệ sĩ này sao? Thằng nào hỏi câu này thế? Thư Nhã hoàn toàn không chút hoài nghi thân thủ của Dương Minh, trong lòng còn cảm thấy tội nghiệp tên Lý Gia Lượng này, thiếu gia nhà giàu thật sự là chưa chịu khổ, nên không biết xã hội hung hiểm! Dương Minh giết người không chớp mắt, ở đó mà còn lộn xộn với anh ấy sao?

Quả nhiên, thấy hai tên này vẫn xông đến, Dương Minh trực tiếp dùng tay trái, tát cho mỗi thằng một cái, làm cho hai tên ngã lăn quay xuống đất, còn Dương Minh thì kéo thẳng tên Lý Gia Lượng về hướng cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra, cầm Lý Gia Lượng giơ ra ngoài.

"Ai da má ơi. mẹ nó mày muốn làm gì?" Lý Gia Lượng nhất thời hoảng sợ, kinh hãi kêu lên.

Dương Minh lại buồn cười, tên này lúc nào cũng không quên mẹ nó! Hay thật!

Hai tên vệ sĩ của Lý Gia Lượng nghe thấy Lý Gia Lượng kêu cứu, vội vàng tỉnh táo lại, bước nhanh về hướng Dương Minh.

"Dừng lại, nếu bọn mày lại đây làm tao sợ, tao run tay liền buông thiếu gia của bọn mày ra" Dương Minh vươn tay chỉ vào hai tên vệ sĩ nói.

Hai tên này hoảng sợ, lập tức dừng chân, bởi vì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này!

"Có tin tao buông tay ra không?" Dương Minh quay đầu lại, hung tợn nói với Lý Gia Lượng.

"Tao. mẹ nó tao tin là được." Lý Gia Lượng sắp khóc rồi. Ai vậy trời, tự nhiên bạo lực quá, quả thật giống như một tên điên!

"Tin thì nhanh phắng khỏi mắt tao!" Dương Minh kéo Lý Gia Lượng vào, rồi ném về hướng hai tên vệ sĩ.

Hai người này vội vàng tiếp lấy Lý Gia Lượng, sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng. Trong hành lang, Lý Gia Lượng vẫn còn sợ hãi mắng: "Mẹ nó người gì vậy, đúng là điên, xém tí làm tao ngã rồi!"

"Thiếu gian, có cần chúng tôi tìm người chỉnh hắn không?" Một tên hỏi.

"Chỉnh cái con mẹ mày! Mẹ nó, cuối cùng đi kua đại tiểu thư của Hoàng gia. kệ mẹ con Thư Nhã này." Lý Gia Lượng khoát tay nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi