NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Lý Đại Cương đã gặp hai bạn gái của Dương Minh, cho nên gặp Vương Tiếu Yên cũng không tò mò mấy.

Chẳng qua Vương Tiếu Yên thấy Lý Đại Cương khá quen mặt nhưng không nhớ kỹ. Nàng còn tưởng đã gặp hắn khi đi cùng Dương Minh.

"Đại Cương, giới thiệu với ông. Đây là Vương Tiếu Yên, hàng xóm và bạn học của tôi" Dương Minh chỉ vào Vương Tiếu Yên rồi nói.

"Hả" Lý Đại Cương chỉ vào Vương Tiếu Yên rồi nói: "Cô mua nhà do tôi tư vấn"

Đối với bạn của Dương Minh, Vương Tiếu Yên rất chú tâm đến. thân phận của hai người đã công khai, bây giờ cần phải có Dương Minh giúp tổ chức sát thủ của mình lớn mạnh. Cho nên Vương Tiếu Yên cố gắng tỏ ra thân thiện: "Chào anh, anh vẫn nhớ tôi"

"Dương ca vừa nói là tôi nhớ ngay. Chẳng qua lúc ấy cô xem phòng rồi ký hợp đồng trả tiền ngay nên ấn tượng không nhiều" Lý Đại Cương không khỏi chậc lưỡi. Bạn gái của Dương ca đúng là không ít tiền. Mua biệt thự lớn như vậy mà không hề chớp mắt.

"Không ngờ ông đền nhanh như vậy. Bây giờ vẫn còn sớm, ăn cũng không vào" Dương Minh nói: "Hay là chúng ta đi uống gì đó trước?"

"Dương Minh, hay là ông mang tôi đến trường đại học Tùng Giang một vòng. Tôi và Đại Cương chưa từng vào dhc, không biết học ở đó như thế nào. Tiểu Anh trước đây cũng nói muốn vào trường đi dạo cảm nhận chút nhưng không có cơ hội. Bây giờ ông là sinh viên thì đưa chúng tôi vào cũng tiện hơn" Từ Bằng nói.

"Cũng được, đi thôi" Dương Minh gật đầu nói. người đi học rất khó giải thích được tâm trạng người không học đại học.

Chẳng qua Dương Minh đây là nhờ dị năng nên mới may mắn vào trường đại học đó chứ.

Nhưng cuộc sống trước đó như thế nào thì Dương Minh còn nhớ, vì vậy hắn có thể hiểu tâm trạng của Lý Đại Cương và Từ Bằng bây giờ.

Vừa nghe sẽ đến trường đại học đi dạo, Tiểu Anh rất vui mà nói: "Đợi chút, em đi thay đồ đã"

"Mau đi" Từ Bằng cảm thấy khá buồn cười nhưng cũng hiểu được tâm trạng của Tiểu Anh. Tiểu Anh hồi cấp ba học khá giỏi nhưng không thể tiếp tục đi học mà phải lên thành phố làm thuê. Đây là do điều kiện gia đình.

Nhà Tiểu Anh ở nông thôn mở một cửa hàng nhỏ không kiếm được bao tiền, người nhà còn phải sống nên không có tiền cho Tiểu Anh đi học. Vì thế Tiểu Anh học hết cấp ba là dừng.

Mặc dù vì nguyên nhân kinh tế nên không đi học nữa, nhưng Tiểu Anh vẫn hi vọng được vào đại học. Tiểu Anh muốn đến trường đại học đi dạo để cảm nhận không khí.

Không lâu sau Tiểu Anh đã đi ra, thay một bộ quần áo như sinh viên vậy. Từ Bằng thấy thế mắt không khỏi sáng rực lên.

"Không ngờ Tiểu Anh mặc như vậy lại giống hệt sinh viên đại học" Lý Đại Cương cười nói.

"Đúng thế. Nhưng ông thì lại khác, ông giống kẻ vào trường cua gái" Dương Minh nhìn Lý Đại Cương rồi trêu chọc.

"Ha ha, tôi chưa có bạn gái mà" Lý Đại Cương nghe xong rồi nói.

Từ Bằng dặn Tiểu Thu một chút rồi lấy tiền trong ngăn, để lại tiền lẻ sau đó cùng Dương Minh ra khỏi quán.

Thấy xe của Dương Minh, Từ Bằng ngẩn ra. Hắn biết điều kiện nhà Dương Minh, có thể nói không tốt hơn hắn mà. Nhưng bây giờ đã mua được xe BMW.

Thấy ánh mắt của Từ Bằng, Dương Minh kinh ngạc nói: "Đại Bằng, Đại Cương không nói chuyện của tôi với ông ư?"

"Không có" Từ Bằng lắc đầu.

"Dương ca, tôi còn tưởng ông nói với Đại Bằng rồi" Lý Đại Cương lắc đầu rồi nói với Từ Bằng: "Đại Bằng, Dương ca bây giờ ác lắm. Tôi sau này chuẩn bị đi theo Dương ca. Ông thế nào, có đi không?"

"Tôi." Từ Bằng mới đầu nghĩ Dương Minh bảo hắn đi ra ngoài xã hội nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy. Lăn lộn xã hội sao có thể mua BMW? Vậy phải lăn lộn đến mức nào? Ít nhất phải là Lão Đại một phương mới được.

Đám côn đồ bình thường đừng nói là mua xe mà tiền đi chơi cũng không có.

"Đại Cương, Đại Bằng có suy nghĩ của mình, chúng ta đừng ép Đại Bằng. Để Đại Bằng suy nghĩ rồi nếu nghĩ ra thì đến tìm chúng ta" Dương Minh cười nói.

Vương Tiếu Yên ngồi ở vị trí tay lái phụ, Lý Đại Cương, Từ Bằng và Tiểu Anh ngồi đằng sau. Không gian trong xe X5 khá lớn nên ba người ngồi đằng sau cũng không quá chặt.

"Dương ca, ông bây giờ rốt cuộc đang làm gì?" Từ Bằng trước sợ cuộc sống đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Anh và con nên không muốn đi theo Dương Minh.

Nhưng bây giờ thấy Dương Minh không như vậy nữa, vì thế Từ Bằng không nhịn được mà hỏi. Từ Bằng không muốn suốt ngày làm ở quán bóng bàn nhỏ đó.

"Tôi cùng Trương Tân mở công ty châu báu" Dương Minh cười nói: "Trương Tân chắc ông cũng biết, bạn thân hồi cấp ba của tôi, khá quen với Lý Đại Cương. Chẳng qua không trốn tiết"

"Ồ, tôi nhớ rồi, trước kia cùng ông đến quán" Từ Bằng gật đầu nói: "Dương ca, xin lỗi. Tôi còn tưởng anh vẫn lăn lộn trong hắc đạo"

"Hắc đạo, ha ha, sao đâu. Có những chuyện khi kinh doanh ít nhiều cũng phải có quan hệ với hắc đạo mà" Dương Minh cười nói: "Ví dụ như ông đó. Mở quán bóng bàn, ông muốn yên ổn buôn bán nhưng mấy thằng lưu manh vẫn tìm đến đòi tiền bảo kê"

Từ Bằng nghe xong cũng thấy đúng. Đúng thế, sự thật chính là như vậy. Anh không tìm bọn họ, nhưng bọn họ sẽ tìm tới anh.

"Có những lúc muốn làm ăn lớn thì hắc đạo địa phương sẽ thnafh lực cản. Không biết chừng chúng sẽ suốt ngày tìm phiền phức, dù sao những kẻ đó đều thấy tiền là sáng mắt, không muốn người khác kiếm tiền" Dương Minh nói: "Cho nên nếu muốn ngăn cản chuyện này thì phải khống chế hắc đạo trong tay mình"

"khống chế trong tay? Sao có thể" Từ Bằng cười khổ nói.

"Sao không được, tôi quan hệ rất tốt với Bạo Tam Lập, cho nên chúng ta có thể yên ổn làm việc của mình" Dương Minh không nói nhiều với Từ Bằng, bởi vì có nhiều việc hắn không muốn nhiều người biết.

"Hả" Từ Bằng nghe xong có chút kinh ngạc. Bạo Tam Lập, sao hắn không thể nghe đến. Nhưng không ngờ lại là bạn của Dương ca.

"Như thế này đi Đại Bằng. Tôi có một suy nghĩ, nếu ông muốn làm bóng bàn thì có thể tiếp tục"

"Ông có ý gì?" Từ Bằng sửng sốt một chút vì không hiểu mấy.

"Chúng ta có thể thành lập một câu lạc bộ hoặc một trụ sở bóng bàn, có thể làm lớn hơn nữa" Dương Minh giải thích.

"Nhưng mà như vậy cần rất nhiều tiền" Từ Bằng đương nhiên muốn làm lớn hơn.

"Hắc, Đại Bằng, ông không có tiền nhưng Dương ca có" Lý Đại Cương cười nói: "Dương ca bỏ tiền ra cho ông, sau đó ông đi kinh doanh được lãi thì chiếm 50%, như vậy có được không?"

Lý Đại Cương biết Dương Minh không để ý đến chút tiền này nên nói ra suy nghĩ của mình.

"Hả. như vậy đâu được" Từ Bằng biết nếu mở câu lạc bộ như Dương Minh nói thì cần mấy triệu tiền vốn. Mà tiền đó do Dương Minh bỏ ra, hắn chỉ có một mình thì sao lấy được 50% lợi nhuận chứ?

"Lý Đại Cương nói đúng đó" Dương Minh cười nói: "Mấy người chúng ta cần gì phải khách khí như vậy. Ông cứ suy nghĩ đi, nếu được thì chúng ta chuẩn bị chu đáo. Yên tâm, tôi bỏ ra tầm ba triệu cũng không vấn đề gì mà"

Từ Bằng nghe Dương Minh nói vậy liền giật mình. Hắn vốn nghĩ đầu tư tầm triệu đã là số rất lớn, không ngờ Dương Minh còn muốn bỏ ra ba triệu.

Từ Bằng không động tâm sao được. Nhưng nếu làm không tốt khiến Dương Minh lỗ vốn thì sao? mặc dù Dương ca không trách hắn, nhưng trong lòng hắn sẽ rất áy náy.

Tiểu Anh ở bên cũng chậc chậc lưỡi, không ngờ Đại Bằng lại có bạn lợi hại như vậy, hơn nữa là bạn rất thân.

"Được, tôi sẽ suy nghĩ" Từ Bằng gật đầu. Ý của Dương Minh, hắn hiểu. Dương Minh thực ra đang giúp hắn, nếu không Dương Minh cũng không có hứng thú với việc đầu tư vào câu lạc bộ bóng bàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi