NGÀN VẠN THỨ NHU TÌNH

Hàn Định Dương nâng giọng: “Nếu tôi khoa tay múa chân với cậu, cậu nghĩ rằng cậu còn có thể quen Tạ Nhu đến tận bây giờ sao? Dù cho cậu thẳng thắn, không thẹn với lương tâm, nhưng hiện tại Tạ Nhu đang ở trạng thái rút dây động rừng. Bây giờ có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô ấy, nên tôi không muốn cậu lại nói với cô ấy như ngày hôm đó. Dù cho cô ấy không nghĩ nhiều, nhưng cậu có thể đảm bảo người bên cạnh nghe xong sẽ không nghĩ nhiều sao?”

A Xuân giật mình, không nói gì.

Lúc đó bọn cô hẹn gặp ở quán cà phê, cực kỳ yên tĩnh. Hai người nổi lên tranh chấp cũng chẳng kiêng dè bất kỳ ai.

Tuy rằng Tạ Nhu hiện tại cũng không phải nổi tiếng đến mức như đại minh tinh, nhưng đi trên đường vẫn có độ nhận diện.

Mà Hồ A Xuân cô, dù bây giờ sự nghiệp đang ở đáy vực, nhưng tốt xấu gì cũng từng nổi tiếng.

Vậy nên… Nếu lúc đó có phóng viên giải trí hoặc paparazzi ở xung quanh, những lời nói này truyền ra ngoài, hậu quả không dám tưởng tượng.

A Xuân càng nghĩ càng thấy sợ.

Hàn Định Dương xoay người rời đi, chỉ nghe A Xuân đè giọng nói: “Cậu có thể thay tôi… xin lỗi cô ấy không?”

Hàn Định Dương nghiêng đầu liếc cô một cái, trả lời: “Không thể.”

Vài ngày sau, khoa nghệ thuật truyền thông tổ chức một buổi tiệc rượu.

Học viện có quan hệ với không ít công ty giải trí, vậy nên ngày đó cũng có khá nhiều người trong vòng tới, có đạo diễn, cũng có cả chủ biên tạp chí.

Tiệc tối ở tầng ba khách sạn Hồng Thiên, tiêu chuẩn khá cao.

A Xuân mặc trang phục lộng lẫy đến dự. Cô mặc bộ váy dạ hội yêu thích nhất của mình, tay cầm ly rượu bên bàn tiệc linh đình giữa những bóng hình xinh đẹp.

A Xuân vốn rất đẹp, sau khi trang điểm thì ánh mắt thêm rực rỡ, chỉ cần một nụ cười hay cau mày là có thể khiến mọi người tập trung về cô ấy.

Chỉ là cái không thiếu nhất trong khoa chính là các soái ca mỹ nữ với khí chất xuất chúng, giá trị nhan sắc cao, cho nên A Xuân tại tiệc rượu cũng coi như không phải quá thu hút.

A Xuân cầm ly rượu, dưới ánh đèn sáng tỏ trong đại sảnh đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa.

Hắn ta nhìn qua khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc âu phục chỉnh tề, bụng hơi nhô ra, vóc dáng không cao, khoảng 1m75, còn có cả ria mép.

A Xuân biết hắn. Hắn là đạo diễn Lư Tấn đang nóng gần đây, trước mắt trên tay hắn đang có một bộ phim điện ảnh đại IP* chuẩn bị quay. Nữ chính đã định là đàn em Tôn Di Hinh năm hai của khoa, nhưng vai nữ phụ vẫn còn chưa chọn.

* Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

A Xuân muốn đi qua nói vài câu với đạo diễn Lư Tấn.

Cô nở nụ cười rạng rỡ, mới vừa tới gần, còn chưa kịp mở miệng thì Tôn Di Hinh đã đi tới trước cùng nói chuyện phiếm với đạo diễn, trực tiếp tách đạo diễn với A Xuân ra.

Nụ cười trên mặt A Xuân lạnh đi. Cô quay đầu nhìn về phía Tôn Di Hinh, Tôn Di Hinh cũng vừa lúc nghiêng đầu liếc cô một cái.

Ánh mắt hai người giao nhau, A Xuân lập tức rõ ràng, là cô ta cố ý.

Tôn Di Hinh xuất thân là sao nhí, bây giờ xem như là người mẫu minh tinh tuyến hai tuyến ba có chút danh tiếng.

Cô ta vừa mới vào học năm nhất đã rất được chào đón, nói cái gì mà hoa khôi đại học B, là nữ thần áo gile,… Dù sao cũng có thể mà marketing.

Có một khoảng thời gian, lúc sự nghiệp A Xuân còn như mặt trời ban trưa, cô đã có mối quan hệ cạnh tranh với Tôn Di Hinh.

Lúc bình chọn hoa khôi, cả hai đều được chọn, hơn nữa số phiếu đều bằng nhau.

Chỉ là cuối cùng Tôn Di Hinh mua thủy quân trên mạng chơi A Xuân, sau cùng danh hoa khối đương nhiên bị Tôn Di Hinh đoạt lấy.

Từ đó hai người đã kết thù.

Không lâu sau lại có một bộ phim web drama thanh xuân vườn trường, Tôn Di Hình lại cùng A Xuân tranh chấp.

Lúc này A Xuân dựa vào khí chất thanh thuần đạt được vai nữ chính, còn Tôn Di Hinh thành nữ phụ. Dưới sự tức giận, Tôn Di Hinh đã bỏ luôn vai diễn.

Vì chuyện này, kiểu nào cô ta cũng không vừa mắt A Xuân, luôn cho người ngáng chân cô dù công khai hay bí mật.

Nói tóm lại, nếu muốn kể lại ân oán giữa hai người thì sẽ rất lâu mới hết.

Bây giờ A Xuân ở đáy sự nghiệp, Tôn Di Hinh đương nhiên sẽ không khỏi trào phúng cô, bỏ đá xuống giếng.

Tôn Di Hinh kéo đạo diễn Lư Tấn sang bàn khác nói chuyện cùng mấy chị em khác, vừa lúc nói đến bộ phim mới trong tay hắn.

Mấy cô gái này tùy rằng bên ngoài không biểu hiện ra, chỉ là trong ánh mắt vẫn có thể thấy được ý vị của sói đói săn mồi.

Trong khoa cũng không ít tình chị em plastic, ngoài mặt thì là chị em tốt, sau lưng không biết xé nhau thành dáng vẻ gì.

Trong trường học còn thế, càng đừng bàn tới giới giải trí sâu như biển kia. Mấy năm nay, A Xuân đã nhìn thấy không ít.

Cho dù Tôn Hinh Di ngăn chặn cô như thế này, lúc này cô cũng không thể nào từ bỏ cơ hội lần này.

Trên mặt A Xuân lại nở ý cười, đến bên lạnh đạo diễn Lư Tân: “Đạo diễn Lư nghe danh đã lâu. Tôi rất thích anh, à, là tác phẩm của anh, đặc biệt là bộ <Lục Triều Phấn Trang>, tôi còn thức đêm để xem đấy. Nào, tôi kính anh một ly.”

Lư Tấn thấy có người đẹp lại gần, trên mặt cũng hiện ý cười, nhìn qua khá hòa ái dễ gần.

“Ừm, cô tên gì?”

“Tôi là…”

“A Xuân, ly của cô còn chưa có rượu, sao lại kính đạo diễn Lư được?”

Tôn Di Hinh trực tiếp ngắt lời A Xuân, xoay người lấy một chai rượu vang đỏ trên giá xuống, “Lại đây, để tôi rót cho cô.”

“Không cần, ly tôi vẫn còn.

Trong tay A Xuân còn hơn phân nửa ly rượu.

Tôn Di Hinh cười nói: “Không có thành ý? Kính đạo diễn Lư thì phải là ly đầy chứ!”

Mấy chị em plastic bên cạnh cũng quạt gió thêm củi: “Đúng rồi, sao có thể chỉ uống nửa ly được!”

“Mau rót đầy, rót đầy đi!”

A Xuân hơi ngại nên chỉ đành đưa ly rượu qua, để Tôn Di Hinh rót vào.

Lúc này bỗng có người đẩy Tôn Di Hinh từ sau lưng. Cơ thể cô ta nghiêng về phía trước, đâm về hướng A Xuân. A Xuân không tranh kịp, hơn nửa ly rượu vang đỏ đều đổ lên người cô.

Chiếc váy dạ hội sáng màu dính một mảng lớn rượu vang đỏ, nhìn qua cực kỳ chật vật và thảm hại.

“A, thật xin lỗi, mau đưa giấy lại lau đi.”

Tôn Di Hinh giả vờ muốn lau cho A Xuân, A Xuân vội vàng lui ra sau tránh né, sợ cô ta còn có âm mưu gì.

Chuyện vừa rồi chắc chắn là cô ta cố ý làm, giờ còn giả vờ như vậy, thật khiến người ta ghê tởm.

Người xung quanh đều hướng ánh mắt lên người A Xuân, khẽ thầm thì.

Trước ngực dính rượu lạnh lẽo, da thịt nhớp nháp rất khó chịu, mà trong lòng cô lại càng khó chịu, tựa như có gì đó mắc ở cổ, cô muốn hét to lên nhưng lại không thể.

Cuối cùng A Xuân chẳng nói gì, xoay người vội rời khỏi đại sảnh.

Trong toilet, nước chảy ồ ạt. A Xuân vừa dùng khăn giấy nhúng nước lau đi những vết rượu lớn, vừa lén rơi nước mắt.

Ấm ức thời gian dài như vậy, cùng với thất bại, không cam lòng… Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, rất muốn khóc một trận thật lớn.

Chỉ là bên ngoài còn có nhóm thù địch đang chờ để cười nhạo cô, tuyệt đối không thể khóc.

Tuyệt đối, tuyệt đối không được khóc!

A Xuân nhẹ nức nở một chút rồi ngừng lại.

Cô dùng tay hứng nước, vỗ lên khuôn mặt lạnh băng của mình.

Lúc cô ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy trong gương có thêm một người – Tạ Nhu.

Cô ấy không mặc váy mà chỉ mặc áo sơ mi, tôn lên dáng người mảnh khảnh tinh tế của cô, khiến cô cực kỳ nổi bật giữa bữa tiệc muôn hoa đua thắm, hệt như hạc giữa bầy gà.

Mà cô cũng không giống những cô gái đó, phải giao du khắp nơi, nói chuyện vui vẻ.

Lúc vào đại sảnh A Xuân đã chú ý đến cô ấy, chỉ là cô không tiến lại chào hỏi, hai người tựa như người lạ từng quen.

Cô chỉ cầm ly rượu, ngồi lặng yên bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm bên ngoài.

Nhưng có không ít chủ biên lại gần nói chuyện với cô, nhất là chủ biên tạp chí thời trang, muốn mời cô chụp ảnh cho bìa tạp chí.

Bây giờ Tạ Nhu là con cưng của giới thời trang, tuy còn chưa vào giới nghệ sĩ, chưa có tác phẩm điện ảnh đầu tay, nhưng cũng đã rất nổi tiếng.

Giờ khắc này, ánh mắt cô nhu hòa, nhưng không nhìn A Xuân mà lại nhìn một mảng quần áo ướt át trước người kia, vẻ mặt thản nhiên nói: “C.ởi đồ ra.”

“Hả?”

“Chờ lát nữa sẽ có mấy đạo diễn lại đây.”

Cô trầm giọng nói, “Cứ như vậy gặp người ta, có phải thất lễ quá không. Cở.i đồ ra, chúng ta đổi đồ.”

Tạ Nhu đứng cách A Xuân hai mét.

A Xuân xoay người lại, lấy khăn giấy đã dùng xong vứt vào thùng rác, thấp giọng nói: “Không cần đâu, dù sao cũng vô dụng, tớ về trước.”

Cô xoay người định đi, Tạ Nhu phía sau lại nói: “Cứ vậy bỏ cuộc à?”

“Tớ không bỏ cuộc.:

A Xuân từ từ nhắm mắt lại, “Nhưng hôm nay… Tớ hơi mệt.”

“Cạch” một tiếng, Tạ Nhu mở vòi nước ra. Cô rửa tay, sau đó lấy hộp trang điểm từ trong túi ra, đặt bên cạnh bồn nước, nói: “Cơ hội của tớ không phải do nỗ lực của tớ mà đạt được, câu này cậu nói đúng.”

A Xuân dừng bước chân lại. Tạ Nhu chậm rãi mở hộp trang điểm ra, lấy bông dặm phấn và kính trang điểm rồi nói tiếp: “Tớ đã hỏi Tần Hoan, buổi tối hôm đó Hàn Định Dương đi bồi mấy ông lớn uống rượu, uống đến nôn ra, nôn xong lại uống. Cơm nước xong lại đến hộp đêm uống rượu, đến bốn giờ sáng thì ngã bên đường cái say như chết.”

“Cậu tiếp xúc với anh ấy không nhiều nên chắc không biết, ngày thường Hàn Định Dương không hề uống rượu, bởi uống thì sẽ say, say thì sẽ mất lịch sự.”

Lúc Tạ Nhu nói lời này, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, khiến người ta không hiểu nổi ý cô.

“Anh ấy là người trọng thể diện, quần áo ngày thường có nếp gấp một chút cũng không mặc. Cho nên chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ ngã gục đầu ngủ cạnh thùng rác bên đường cái tối hôm đó của anh ấy…” Tạ Nhu dừng một chút, tựa như để bình tĩnh lại, lâu sau mới nói tiếp, “Tớ liền nói với chính mình, đời này dù tớ phụ bạc mọi người, bao gồm cả bản thân tớ, cũng sẽ tuyệt đối không phụ bạc với Hàn Định Dương.”

Trong lòng A Xuân có chút đau đớn: “Cậu nói với tớ mấy câu này làm gì, thấy tớ không có bạn trai không?”

“Tớ nói mấy lời này với cậu là muốn nói cho cậu biết, kinh nghiệm học được trong cái vòng này hơn nửa năm nay của tớ, chính là đừng quá coi trọng bản thân. Muốn thành công, nhất định phải mặt dày lên, hôm nay cậu chịu chút ấm ức thì có tính là gì!”

A Xuân ngây ngẩn.

Đúng vậy! Ngay là thiếu gia tự phụ như Hàn Định Dương cũng không tiếc mặt mũi đi bồi rượu ông lớn, cô thì tính là gì?

A Xuân quay người đi đến cạnh người Tạ Nhu. Tạ Nhu ngước mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau vài giây.

Một nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên mặt Tạ Nhu, A Xuân nhắm hai mắt lại.

Ngay sau đó, bông dặm phấn chạm vào gò má và khóe mắt cô, có mùi hương như mùi từ trên người Tạ Nhu vậy.

Cô giúp A Xuân trang điểm lại, động tác rất nhẹ nhàng.

Trong lòng A Xuân không khỏi run rẩy.

Tạ Nhu là bạn thân từ nhỏ đến lớn của cô! Cho dù có chuyện gì, cho dù đi rất xa, cô đều là Tạ Nhu, là Tạ Nhu lúc cấp ba kia, luôn luôn đứng phía trước giúp cô che mưa chắn gió.

Nhất thời trong lòng A Xuân đầy nghĩ ngợi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tạ Nhu.

Khuôn mặt cô trang điểm tinh tế, tôn lên những đường nét ưu nhã.

Biểu cảm trong mắt cô hoàn toàn khác hẳn với trước đây, bắt đầu trở nên trầm ổn mạnh mẽ.

Phá kén thành bướm, cô ấy lột xác rồi.

Chỉ là bản thân cô, nhiều năm qua rồi, thoạt nhìn như thay đổi rất nhiều, nhưng thực tế vẫn không thay đổi, cứ đứng mãi tại chỗ, không có chút tiến triển.

“Được rồi.”

Hơi thở cô nhẹ phả vào mặt A Xuân, “Thay đồ đi.”

“Ừ.”

Hai người vào một gian nhà vệ sinh. A Xuân mặc tây trang của Tạ Nhu, dáng người hơi đầy đặn nên ngực áo sơ mi trước khá chặt.

“Cậu nên giảm béo rồi.”

Lúc đi ra, Tạ Nhu cười nói.

A Xuân nhìn Tạ Nhu, cơ thể cô khá mảnh khảnh nên cô mặc váy ngắn cũng không quá đầy đặn, chỉ là lại có hương vị khác.

“Còn cậu nên tăng cân, gầy quá rồi.”

A Xuân nói, “Tuy hiện tại fans khá thích kiểu gầy thế này, nhưng vẫn phải duy trì sức khỏe.”

“Ừ, nghe cậu.”

A Xuân chỉ cánh cửa: “Tớ ra ngoài trước nhé?”

“Ừ.”

A Xuân thoáng do dự, không nhúc nhích.

Tạ Nhu nhìn đôi mắt cô, cuối cùng nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Không nỡ đi à?”

A Xuân nhấp miệng, trông hơi khó xử.

Tạ Nhu đi về phía cô, vươn tay ra: “Vậy ôm một cái nào.”

A Xuân cuối cùng ôm lấy Tạ Nhu: “Thật xin lỗi, hôm đó tớ không nên nói như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi