NGÀN VẠN THỨ NHU TÌNH

“Nói chút thôi.”Editor: Giản Linh KiwiHàn Định Dương có thù tất báo.“A!”

Tạ Nhu rũ mắt, suy nghĩ rồi nói: “Chiều đó chúng em vào phòng nói chuyện, dù sao cũng không an toàn, cô ấy rất sợ hãi và cẩn thận.”Tạ Nhu đi ra từ phim trường, đến nơi không người: “Em không sao, anh đừng lo quá.”

“Chuyện này sẽ không lộ ra ngoài, chỉ cần cô ấy không tìm đường chết thì sẽ không sao.”Hàn Định Dương hướng dẫn cho Hàn Trì, chạm vào cái nút nhỏ bên giá, “Thử xem.”Lúc Hàn Trì thất vọng, anh lại nói: “Một ngày nào đó, anh sẽ giúp em thoát khỏi xe lăn.”Chỉ là theo ý của Dương Triệu, bà hy vọng anh có thể dành thời gian để ý đến tập đoàn Triều Dương một chút. Dù sao chờ Hàn Trì thành tài cũng phải chờ mấy nhiêu năm nữa, bà hy vọng Hàn Định Dương có thể tiếp quản sự nghiệp của bà.

“Cô ấy khóc trước mặt em, nói rằng cô ấy sai rồi, xin em tha thứ, còn quỳ xuống nữa.”Sau đó Hàn Định Dương lại tạo ra một sản phẩm phần mềm quản lý AI khác ưu việt hơn, trực tiếp quét sạch thị phần của PG trong thị trường, vừa trở thành hắc mã của năm, đồng thời cũng giúp nhóm kiếm được rất nhiều lợi nhuận.Editor: Giản Linh Kiwi

“…”Hàn Trì từ từ mở to mắt. Quả nhiên, cậu đã rời khỏi xe lăn, đang dựa vào giá chống chân mà đứng dậy.Hàn Định Dương vội vàng đỡ lấy cậu, giúp cậu ngồi xuống rồi nói: “Đừng vội, từ từ thôi, hôm nay lần đầu như thế là tốt rồi.”

“Đương nhiên em không tha thứ cho cô ấy.”Hàn Định Dương đi qua, nhận lấy lọ sơn móng màu sao trời long lanh rồi ôm lấy chân cô, tỉ mỉ tô lên.Anh luôn như thế.

Tạ Nhu ôm chặt cổ Hàn Định Dương, chặt đến mức khiến Hàn Định Dương cảm thấy sắp ngạt thở.

Giọng cô trầm thấp mạnh mẽ: “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai từng tổn thương A Định!”Cô tự giễu rồi cười lạnh, “Mua dây buộc mình. Tạ Nhu, cậu biết không, từ ngày cậu vứt bỏ tôi, để tôi lại một mình trong bóng đêm ấy, Hồ A Xuân đã chết rồi. Bây giờ đứng trước mặt cậu là Hồ Nhĩ Na, cô ta chỉ có hai bàn tay trắng nên cô ta chẳng sợ gì cả.”Tạ Nhu cười, “Đừng tự trách nữa, nếu không có kinh nghiệm tích lũy trước đó, có lẽ giá chống cũng chẳng làm xong nhanh thế đâu.”“Vâng.”

Ngày hôm sau, Tạ Nhu và Hàn Định Dương gọi công ty chuyển nhà đến giúp, đưa Dương Triệu và Hàn Trì đến chung cư bọn họ thuê.Cô nói xong câu ấy xong thì lướt qua luôn. Trong nháy mắt kia, A Xuân cuối cùng điên lên, quay đầu hét đến khản giọng với Tạ Nhu: “Tôi có ngày hôm nay đều là do cậu hại!”“A?”Cô xoay người rời đi.

Mấy ngày này mọi người đều mệt mỏi, cô không yên tâm để Dương Triệu ở lại căn biệt thự trống trải kia.Đầu ngón tay Hàn Định Dương không biết vô tình hay cố ý lướt qua mái tóc cô, nói: “Buông bỏ mọi chuyện xong mới phát hiện ra, chuyện quan trọng nhất anh còn chưa động. Nếu anh bắt đầu sớm một chút, có lẽ bây giờ A Trì đã có thể đi lại rồi. Là do anh làm anh trai không tốt.”Hàn Trì thấp thỏm nhìn anh trai rồi quay sang nhìn mẹ, cuối cùng mới ấn cái nút kia.

Mọi người ở chung rất vui vẻ, cô và Hàn Định Dương cũng có thể thường xuyên ở cạnh bà, ít nhiều cũng cho bà chút an ủi.“Như vậy A Định sẽ càng thích em hơn.”

May mà nhà cũng coi như rộng, vừa vặn có hai phòng trống có thể để cho Dương Triệu và Hàn Trì vào ở.May mà nhà cũng coi như rộng, vừa vặn có hai phòng trống có thể để cho Dương Triệu và Hàn Trì vào ở.Giọng cô trầm thấp mạnh mẽ: “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai từng tổn thương A Định!”

Lúc đầu Dương Triệu không muốn chuyển nhà, bà không muốn quấy rầy thế giới hai người của vợ chồng son Tạ Nhu và Hàn Định Dương. Chỉ là hai người thay phiên tấn công liên tục, cuối cùng bà vẫn phải nghe theo.Đột nhiên ngoài trời có mưa rơi tí tách. A Xuân chật vật đứng đấy, nhìn bóng cô đang khuất dần trong làn mưa rồi òa khóc như một đứa bé không nhà.

Bọn trẻ có hiếu như vậy, khiến bà cũng được an ủi phần nào.Lúc ngủ anh luôn muốn ôm cô, như vậy trong lòng mới yên lòng được.

Từ đầu đến cuối, Hàn Trì chẳng hề hỏi gì.Tạ Cẩn Ngôn lo lắng: “Chú Hàn bao năm vẫn luôn liêm minh chính trực, giờ đùng một cái như ngựa mất móng trước, có thể nói như đứng trên dao nhọn vậy.”

Trong nhà xảy ra chuyện gì, vì sao ba không về, cậu biết hết nhưng không nói gì cả.“Nói chút thôi.”

Buổi tối Hàn Định Dương mặc một cái tạp dề hoa nhỏ, tự mình xuống bếp làm một bữa ăn ngon cho cả nhà.“Anh không tin số mệnh.”

Ánh đèn tường ấm áp, cả nhà ngồi với nhau tạo nên bầu không khí hài hòa chưa từng thấy.Hàn Định Dương “ừ” nhẹ một tiếng.Tạ Nhu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, phấn nền trắng nõn làm nổi bật đôi môi hồng diễm lệ, quả thực là mỹ nhân không gì sánh được.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hàn Định Dương thần bí lấy ra một món đồ đặt trước mặt Hàn Trì. Đó là một cái giá chống chân đứng thẳng.

“A Trì, lại xem cái này này.”Hàn Định Dương cũng lại giúp. Có mấy người đỡ nhưng Hàn Trì vẫn sợ đến mức không dám mở mắt.

Hàn Trì biết anh trai có đồ mới, vui vẻ điều khiển xe lăn đến.Tay Tạ Nhu chạm vào thắt lưng anh, chậm rãi di chuyển xuống. Cô nhìn anh âu yếm, cắn lên môi anh một cái.Tạ Nhu ôm chặt cổ Hàn Định Dương, chặt đến mức khiến Hàn Định Dương cảm thấy sắp ngạt thở.

Hàn Định Dương lấy giá đỡ chân lắp cố định lên đùi cậu.Chương sau

“Bên cạnh có một cái nút, ấn vào có thể đỡ em đứng thẳng đấy.”“Hả?”

Hàn Định Dương hướng dẫn cho Hàn Trì, chạm vào cái nút nhỏ bên giá, “Thử xem.”Vì nửa người dưới của Hàn Trì không hề có cảm giác nên giá chống cần phải gánh toàn bộ trọng lượng cơ thể cậu, kéo giãn khớp xương cậu ra.Đoạn thời gian gần đây, chứng mất ngủ của anh có vẻ ngày càng nghiêm trọng, trong lòng đầy tâm sự nên không ngủ được, hệt như Tạ Nhu trước kia.Tạ Nhu: “…”

Hàn Trì thấp thỏm nhìn anh trai rồi quay sang nhìn mẹ, cuối cùng mới ấn cái nút kia.“Bên cạnh có một cái nút, ấn vào có thể đỡ em đứng thẳng đấy.”

Tiếng bánh răng hoạt động êm ái vang lên, Hàn Trì bị cái giá chống chân kéo lên, thực sự có thể đứng dậy!“Ngày đó chúng ta đã nói rõ mọi chuyện rồi.”Điều này khiến thầy Tần lo lắng vô cùng. Ông liên lạc với anh, định làm công tác tư tưởng.

“A!”

Cậu hoảng sợ hét lên, có vẻ rất sợ hãi.Tháo giá chống ra, Hàn Trì hưng phấn hỏi Hàn Định Dương: “Anh, thứ này có thể giúp em đi lại sao?”

Tạ Nhu vội đỡ lấy tay cậu, nói: “Chậm thôi, đừng sợ.”Hàn Trì tin anh. Từ nhỏ đến lớn, Hàn Định Dương chưa từng thất hứa bao giờ.

Vì nửa người dưới của Hàn Trì không hề có cảm giác nên giá chống cần phải gánh toàn bộ trọng lượng cơ thể cậu, kéo giãn khớp xương cậu ra.

Hàn Định Dương cũng lại giúp. Có mấy người đỡ nhưng Hàn Trì vẫn sợ đến mức không dám mở mắt.Chỉ là Hàn Định Dương còn băn khoăn, vẫn chưa trả lời ông.

“A Trì cố đứng lên nhé!”

“Giỏi quá.”Ai hiểu anh bằng người bên gối mình.

Tạ Nhu và Dương Triệu nhẹ giọng cổ vũ cậu: “Mở mắt ra nhìn đi.”

Hàn Trì từ từ mở to mắt. Quả nhiên, cậu đã rời khỏi xe lăn, đang dựa vào giá chống chân mà đứng dậy.

“A?”Chương trước

Một lúc sau khi đã quen, Hàn Trì không cần họ đỡ nữa mà tự đứng thẳng, chỉ là vì chưa trụ được trong tâm nên suýt ngã.Vậy nên sau đó, bọn họ rất khó làm ra một sản phẩm nghiên cứu xuất sắc gì, chỉ dựa vào phần mềm quản lý kia mà miễn cưỡng tiếp tục, cuối cùng cũng không tránh khỏi việc giải tán.

Hàn Định Dương vội vàng đỡ lấy cậu, giúp cậu ngồi xuống rồi nói: “Đừng vội, từ từ thôi, hôm nay lần đầu như thế là tốt rồi.”“Anh ta bảo tôi nên thoát ra sớm đi, đừng tự mua dây buộc mình.”

Tháo giá chống ra, Hàn Trì hưng phấn hỏi Hàn Định Dương: “Anh, thứ này có thể giúp em đi lại sao?”“Đương nhiên em không tha thứ cho cô ấy.”Tạ Nhu ngẩng đầu nhìn anh thân mật.

Hàn Định Dương suy nghĩ, cuối cùng thành thật lắc đầu.Từ đầu đến cuối, Hàn Trì chẳng hề hỏi gì.

Lúc Hàn Trì thất vọng, anh lại nói: “Một ngày nào đó, anh sẽ giúp em thoát khỏi xe lăn.”“Đồ ngốc.”

Hàn Trì nhìn Hàn Định Dương, ánh mắt anh vô cùng kiên định.

Hàn Trì tin anh. Từ nhỏ đến lớn, Hàn Định Dương chưa từng thất hứa bao giờ.

Buổi tối, sau khi Hàn Định Dương phụ đạo cho Hàn Trì, để Dương Triệu đi ngủ xong, anh mới về phòng.Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhu nhận được điện thoại của Tạ Cẩn Ngôn.

Tạ Nhu ngồi ở mép giường, tập trung sơn móng chân.

Hàn Định Dương nhìn cô. Cô mặc một cái áo ngủ vải nỉ màu trắng sữa, mái tóc ngắn xõa bồng bềnh tự nhiên, sườn mặt rõ nét, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.“…”Tạ Nhu ngồi dậy, ôm lấy cổ Hàn Định Dương: “Em chính là muốn nói những lời như vậy đấy.”Mấy ngày này mọi người đều mệt mỏi, cô không yên tâm để Dương Triệu ở lại căn biệt thự trống trải kia.

“Để anh làm cho.”

Hàn Định Dương đi qua, nhận lấy lọ sơn móng màu sao trời long lanh rồi ôm lấy chân cô, tỉ mỉ tô lên.

Bàn tay Hàn Định Dương khá thô ráp, lòng bàn tay có những vết chai dày lưu lại do sử dụng máy móc nhiều năm. Chúng chà lên khiến mũi chân cô rất ngứa, không nhịn được mà cười khanh khách.

“Đồ ngốc.”

Tạ Nhu ngẩng đầu nhìn anh thân mật.A Xuân đứng trước mặt Tạ Nhu thở hổn hển, “Có phải đời này cậu sẽ không tha thứ cho tôi hay không?”

Anh nghiêm túc giúp cô sơn móng tay, một nét lại một nét, cực kỳ chăm chú, tựa như trong tay anh bây giờ chính là bảo bối trân quý nhất.Cô liếc mắt đi chỗ khác, chẳng muốn nhìn cô ấy nữa.

“Mấy ngày qua em cứ nghĩ anh cứ lắc qua lắc lại làm gì, hóa ra là chuẩn bị bất ngờ cho A Trì.”Cho dù là dạng đàn ông như thế nào cũng rất khó chống lại vẻ đẹp của cô, ngay cả con gái như Tạ Nhu cũng thấy động tâm.“A Trì, lại xem cái này này.”

Hàn Định Dương “ừ” nhẹ một tiếng.Tạ Nhu xoa đầu Hàn Định Dương, nói: “Người xấu sẽ không đắc ý được lâu đâu, bọn họ sẽ gặp báo ứng.”

Tạ Nhu lại nói: “Trước đó anh nói sẽ không kiện Chu Bình Lượng chắc cũng lường trước được có ngày hôm nay. Tố giác chú là tính toán của anh, mà bỏ kiện tụng cũng do sợ liên lụy đến người khác.

Ai hiểu anh bằng người bên gối mình.

Hàn Định Dương gật đầu thừa thận: “Lúc trước A Tinh dọa mấy đàn anh kia, bây giờ chuyện của ba cũng đã bại lộ. Nếu tiếp tục truy cứu, luật sư bên Chu Bình Lương chắc chắn sẽ cắn chuyện này không buông, không chỉ người nhà A Tinh mà còn liên lụy rất nhiều người khác, bao gồm cả anh trai em nữa.”

Tạ Nhu im lặng nhìn anh sơn móng tay cái óng ánh của cô, trong lòng hơi khó chịu.Tạ Nhu đá sỏi vụn dưới chân, rầu rĩ nói: “A Định thoạt nhìn khá bình thường, nhưng trong lòng chắc chắn khó chịu hơn bất kỳ ai.”

“Trong lúc như vậy, nhiều một chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện.”Hàn Trì nhìn Hàn Định Dương, ánh mắt anh vô cùng kiên định.

Hạn Định Dương bình tĩnh nói xong rồi cúi đầu, thổi lên móng tay mới sơn của Tạ Nhu, khiến nó nhanh chóng khô lại.

Tạ Nhu xoa đầu Hàn Định Dương, nói: “Người xấu sẽ không đắc ý được lâu đâu, bọn họ sẽ gặp báo ứng.”Hàn Định Dương thuận lợi trở thành nghiên cứu sinh chuyên ngành tự động hóa đại học B, bắt đầu theo các giáo sư giỏi nhất của đại học làm nghiên cứu. Cùng lúc đó, anh tự tổ chức một đội ngũ nghiên cứu riêng, bắt đầu bên mảng máy móc trí năng phục vụ cho người tàn tật.

“Anh không tin số mệnh.”

Hàn Định Dương ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Không phải hiện tại, nhưng sẽ có ngày anh khiến anh ta phải khóc.”

Hàn Định Dương có thù tất báo.

Anh luôn như thế.

Đầu ngón tay Hàn Định Dương không biết vô tình hay cố ý lướt qua mái tóc cô, nói: “Buông bỏ mọi chuyện xong mới phát hiện ra, chuyện quan trọng nhất anh còn chưa động. Nếu anh bắt đầu sớm một chút, có lẽ bây giờ A Trì đã có thể đi lại rồi. Là do anh làm anh trai không tốt.”Hàn Định Dương nhìn cô. Cô mặc một cái áo ngủ vải nỉ màu trắng sữa, mái tóc ngắn xõa bồng bềnh tự nhiên, sườn mặt rõ nét, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng.Tạ Nhu im lặng nhìn anh sơn móng tay cái óng ánh của cô, trong lòng hơi khó chịu.

Tạ Nhu cười, “Đừng tự trách nữa, nếu không có kinh nghiệm tích lũy trước đó, có lẽ giá chống cũng chẳng làm xong nhanh thế đâu.”Chương trướcTiếng bánh răng hoạt động êm ái vang lên, Hàn Trì bị cái giá chống chân kéo lên, thực sự có thể đứng dậy!

Hàn Định Dương nhẹ cọ mũi cô: “Em quen nói mấy lời mật ngọt này quá nhỉ.”Mọi người ở chung rất vui vẻ, cô và Hàn Định Dương cũng có thể thường xuyên ở cạnh bà, ít nhiều cũng cho bà chút an ủi.

Tạ Nhu ngồi dậy, ôm lấy cổ Hàn Định Dương: “Em chính là muốn nói những lời như vậy đấy.”Hàn Định Dương nhẹ cọ mũi cô: “Em quen nói mấy lời mật ngọt này quá nhỉ.”Tạ Nhu cười khẽ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cột ngoài cung điện.Về phía phòng nghiên cứu của Hàn Định Dương, sau khi thành lập nó đã phát minh ra được một vài thành quả nghiên cứu trọng điểm được đăng lên tạp chí C. Trường học cũng dần coi trọng, giúp đỡ bọn họ nhiều hơn, sự nghiệp phát triển không ngừng.

“Hả?”Anh nghiêm túc giúp cô sơn móng tay, một nét lại một nét, cực kỳ chăm chú, tựa như trong tay anh bây giờ chính là bảo bối trân quý nhất.

“Như vậy A Định sẽ càng thích em hơn.”

Hàn Định Dương thở dài một hơi, cười nói: “Em chắc chắn không phải đang khiến A Định được nước lấn tới, càng hay bắt nạt em hơn à?”Hàn Định Dương gật đầu thừa thận: “Lúc trước A Tinh dọa mấy đàn anh kia, bây giờ chuyện của ba cũng đã bại lộ. Nếu tiếp tục truy cứu, luật sư bên Chu Bình Lương chắc chắn sẽ cắn chuyện này không buông, không chỉ người nhà A Tinh mà còn liên lụy rất nhiều người khác, bao gồm cả anh trai em nữa.”

Tay Tạ Nhu chạm vào thắt lưng anh, chậm rãi di chuyển xuống. Cô nhìn anh âu yếm, cắn lên môi anh một cái.

“Đêm nay A Định bắt nạt em chút nhé?”

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhu nhận được điện thoại của Tạ Cẩn Ngôn.

Anh vẫn luôn thi hành nhiệm vụ ở biên giới chưa về. Trên núi tín hiệu không tốt, điện thoại không gọi được, khó khăn lắm mới xuống được thị trấn có người ở liền gọi cho Tạ Nhu.

“Anh vừa mới biết chuyện này. Em sao rồi, có khỏe không?”Tạ Nhu lại nói: “Trước đó anh nói sẽ không kiện Chu Bình Lượng chắc cũng lường trước được có ngày hôm nay. Tố giác chú là tính toán của anh, mà bỏ kiện tụng cũng do sợ liên lụy đến người khác.“Giỏi quá.”

“Vâng.”

Tạ Nhu đi ra từ phim trường, đến nơi không người: “Em không sao, anh đừng lo quá.”

Tạ Cẩn Ngôn trầm giọng nói: “Đúng là sợ thật, A Định lại dám làm ra chuyện như vậy. Anh cũng phục cậu ta quá.”Tạ Nhu vội đỡ lấy tay cậu, nói: “Chậm thôi, đừng sợ.”

“Thật ra cũng có rất nhiều người mắng cậu ta, người nhà cũng có, nhất là họ hàng thân thích phía chú Hàn.”

Tạ Nhu đá sỏi vụn dưới chân, rầu rĩ nói: “A Định thoạt nhìn khá bình thường, nhưng trong lòng chắc chắn khó chịu hơn bất kỳ ai.”Bàn tay Hàn Định Dương khá thô ráp, lòng bàn tay có những vết chai dày lưu lại do sử dụng máy móc nhiều năm. Chúng chà lên khiến mũi chân cô rất ngứa, không nhịn được mà cười khanh khách.Buổi tối, sau khi Hàn Định Dương phụ đạo cho Hàn Trì, để Dương Triệu đi ngủ xong, anh mới về phòng.

Có nhiều đêm tỉnh lại, Tạ Nhu đều phát hiện Hàn Định Dương không ngủ. Anh ngồi một mình bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.“Chuyện này sẽ không lộ ra ngoài, chỉ cần cô ấy không tìm đường chết thì sẽ không sao.”

Đoạn thời gian gần đây, chứng mất ngủ của anh có vẻ ngày càng nghiêm trọng, trong lòng đầy tâm sự nên không ngủ được, hệt như Tạ Nhu trước kia.“Mấy ngày qua em cứ nghĩ anh cứ lắc qua lắc lại làm gì, hóa ra là chuẩn bị bất ngờ cho A Trì.”

Lúc ngủ anh luôn muốn ôm cô, như vậy trong lòng mới yên lòng được.Hồ A Xuân mặc một cái áo khoác nhung trắng, đứng từ xa nhìn cô.

Tạ Cẩn Ngôn lo lắng: “Chú Hàn bao năm vẫn luôn liêm minh chính trực, giờ đùng một cái như ngựa mất móng trước, có thể nói như đứng trên dao nhọn vậy.”“A Trì cố đứng lên nhé!”

Tạ Nhu nói: “Anh, anh phải coi đó mà cảnh cáo bản thân nhé.”Sau khi ăn cơm tối xong, Hàn Định Dương thần bí lấy ra một món đồ đặt trước mặt Hàn Trì. Đó là một cái giá chống chân đứng thẳng.

“Em đùa gì vậy!”Phía Chu Bình Lượng, sau khi dẫn dắt phòng nghiên cứu bán đi phần mềm quản lý AI kia, mỗi người đều nhận được một phần lợi nhuận lớn.

Tạ Cẩn Ngôn vỗ ngực, “Anh luôn nghe đảng chỉ huy, điều quan trọng nhất để có thể thắng trận chính là có tác phong tốt đẹp!”

Tạ Nhu cười khẽ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cột ngoài cung điện.Có nhiều đêm tỉnh lại, Tạ Nhu đều phát hiện Hàn Định Dương không ngủ. Anh ngồi một mình bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hồ A Xuân mặc một cái áo khoác nhung trắng, đứng từ xa nhìn cô.

Tạ Nhu cúp điện thoại, xoay người rời đi.Ngày hôm sau, Tạ Nhu và Hàn Định Dương gọi công ty chuyển nhà đến giúp, đưa Dương Triệu và Hàn Trì đến chung cư bọn họ thuê.

A Xuân vội đuổi theo: “Nhu Nhu, chúng ta nói chuyện đi.”

“Ngày đó chúng ta đã nói rõ mọi chuyện rồi.”

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi.”

A Xuân đứng trước mặt Tạ Nhu thở hổn hển, “Có phải đời này cậu sẽ không tha thứ cho tôi hay không?”

Tạ Nhu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, phấn nền trắng nõn làm nổi bật đôi môi hồng diễm lệ, quả thực là mỹ nhân không gì sánh được.Cậu hoảng sợ hét lên, có vẻ rất sợ hãi.

Cho dù là dạng đàn ông như thế nào cũng rất khó chống lại vẻ đẹp của cô, ngay cả con gái như Tạ Nhu cũng thấy động tâm.

Cô liếc mắt đi chỗ khác, chẳng muốn nhìn cô ấy nữa.

“Đúng hơn là đời này tôi sẽ không tha thứ cho việc làm của cậu.”Tạ Nhu ngồi ở mép giường, tập trung sơn móng chân.Hàn Định Dương ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Không phải hiện tại, nhưng sẽ có ngày anh khiến anh ta phải khóc.”

Cô nói xong câu ấy xong thì lướt qua luôn. Trong nháy mắt kia, A Xuân cuối cùng điên lên, quay đầu hét đến khản giọng với Tạ Nhu: “Tôi có ngày hôm nay đều là do cậu hại!”Buổi tối Hàn Định Dương mặc một cái tạp dề hoa nhỏ, tự mình xuống bếp làm một bữa ăn ngon cho cả nhà.

Tạ Nhu dừng chân.

“Tôi hại? Tôi bắt cậu đi làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác à?”

Nước mắt A Xuân giàn giụa, cô cắn chặt răng nhìn Tạ Nhu, gằn từng chữ một: “Tôi từng đi gặp bác sĩ tâm lý, cậu biết anh ta nói gì không?”

Tạ Nhu: “…”

“Anh ta bảo tôi nên thoát ra sớm đi, đừng tự mua dây buộc mình.”

Cô tự giễu rồi cười lạnh, “Mua dây buộc mình. Tạ Nhu, cậu biết không, từ ngày cậu vứt bỏ tôi, để tôi lại một mình trong bóng đêm ấy, Hồ A Xuân đã chết rồi. Bây giờ đứng trước mặt cậu là Hồ Nhĩ Na, cô ta chỉ có hai bàn tay trắng nên cô ta chẳng sợ gì cả.”Hàn Trì biết anh trai có đồ mới, vui vẻ điều khiển xe lăn đến.

Tạ Nhu lắc đầu, thất vọng nhìn cô: “Hết thuốc chữa.”

Cô xoay người rời đi.Tạ Nhu chuyển hình như giới thời trang sang giới nghệ sĩ. Khác với những thần tượng bây giờ, cô bước vào bằng kỹ thuật diễn ưu tú và bản lĩnh vững vàng, rất nhanh đã bén rễ ở giới này, sự nghiệp phát triển không ngừng, mấy bộ điện ảnh cô quay đều cháy vé.

Đột nhiên ngoài trời có mưa rơi tí tách. A Xuân chật vật đứng đấy, nhìn bóng cô đang khuất dần trong làn mưa rồi òa khóc như một đứa bé không nhà.

Hàn Định Dương thuận lợi trở thành nghiên cứu sinh chuyên ngành tự động hóa đại học B, bắt đầu theo các giáo sư giỏi nhất của đại học làm nghiên cứu. Cùng lúc đó, anh tự tổ chức một đội ngũ nghiên cứu riêng, bắt đầu bên mảng máy móc trí năng phục vụ cho người tàn tật.

Phía Chu Bình Lượng, sau khi dẫn dắt phòng nghiên cứu bán đi phần mềm quản lý AI kia, mỗi người đều nhận được một phần lợi nhuận lớn.“Anh vừa mới biết chuyện này. Em sao rồi, có khỏe không?”

Nhưng vì chuyện trước đó của Chu Bình Lượng, một số người bắt đầu có tư tâm, làm gì nói gì cũng phải giữ lại cho bản thân, không dám nói ra toàn bộ ý tưởng của mình

Vậy nên sau đó, bọn họ rất khó làm ra một sản phẩm nghiên cứu xuất sắc gì, chỉ dựa vào phần mềm quản lý kia mà miễn cưỡng tiếp tục, cuối cùng cũng không tránh khỏi việc giải tán.

Về phía phòng nghiên cứu của Hàn Định Dương, sau khi thành lập nó đã phát minh ra được một vài thành quả nghiên cứu trọng điểm được đăng lên tạp chí C. Trường học cũng dần coi trọng, giúp đỡ bọn họ nhiều hơn, sự nghiệp phát triển không ngừng.Lúc Hàn Định Dương tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh được thầy hướng dẫn cử đi đại học Columbia học lên tiến sĩ về trí tuệ nhân tạo, vừa lúc trong tay ông cũng có suất trao đổi sinh viên.Chương sau

Sau đó Hàn Định Dương lại tạo ra một sản phẩm phần mềm quản lý AI khác ưu việt hơn, trực tiếp quét sạch thị phần của PG trong thị trường, vừa trở thành hắc mã của năm, đồng thời cũng giúp nhóm kiếm được rất nhiều lợi nhuận.Một lúc sau khi đã quen, Hàn Trì không cần họ đỡ nữa mà tự đứng thẳng, chỉ là vì chưa trụ được trong tâm nên suýt ngã.

Chỉ là theo ý của Dương Triệu, bà hy vọng anh có thể dành thời gian để ý đến tập đoàn Triều Dương một chút. Dù sao chờ Hàn Trì thành tài cũng phải chờ mấy nhiêu năm nữa, bà hy vọng Hàn Định Dương có thể tiếp quản sự nghiệp của bà.

Tuy rằng Hàn Định Dương không có hứng thú với kinh tế, nhưng anh vẫn luôn muốn làm người chống lưng cho Tạ Nhu. Vậy nên anh cũng thường đến công ty quan sát mấy vòng, theo những trợ thủ đắc lực của mẹ học một vài kỹ năng kinh doanh.

Tạ Nhu chuyển hình như giới thời trang sang giới nghệ sĩ. Khác với những thần tượng bây giờ, cô bước vào bằng kỹ thuật diễn ưu tú và bản lĩnh vững vàng, rất nhanh đã bén rễ ở giới này, sự nghiệp phát triển không ngừng, mấy bộ điện ảnh cô quay đều cháy vé.“Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi.”

Lúc Hàn Định Dương tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh được thầy hướng dẫn cử đi đại học Columbia học lên tiến sĩ về trí tuệ nhân tạo, vừa lúc trong tay ông cũng có suất trao đổi sinh viên.Hàn Định Dương thở dài một hơi, cười nói: “Em chắc chắn không phải đang khiến A Định được nước lấn tới, càng hay bắt nạt em hơn à?”

Chỉ là Hàn Định Dương còn băn khoăn, vẫn chưa trả lời ông.

Điều này khiến thầy Tần lo lắng vô cùng. Ông liên lạc với anh, định làm công tác tư tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi