NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Mặc dù nhớ tới cái người đeo mắt kính đã gặp qua một lần là đàn anh của Triệu Kình, nhưng mà Tưởng Thừa vẫn không nhớ được tên của anh ta.

""Kha"" – Tưởng Thừa vội vàng nhỏ giọng hỏi Triệu Kha – ""Họ của đàn anh này...""

""Tôi tưởng là Trương Đan Đồng sẽ cùng nhau tới cơ"" – Triệu Kha nói – ""Sao mà còn chưa đến.""

""Bởi vì còn chưa tới giờ"" – Tưởng Thừa nói – ""Họ của đàn anh...""

""Nếu không thì tôi gọi điện cho chị ấy hỏi thử?"" – Triệu Kha nói – ""Thực ra nên chờ chị ấy cùng nhau qua đây, chị ấy muốn chia nhau ra tới đây có thể vì không muốn đi cùng một chỗ với tôi hay không?""

""Chị ấy nói là có việc"" – Tưởng Thừa thở dài – ""Đàn anh này... mịa nó bỏ đi, không hỏi nữa.""

""Hứa Hành Chi."" – Triệu Kha nói.

""... Nha"" – Tưởng Thừa gật gật đầu – ""Tôi tưởng là cậu không nghe thấy đấy.""

""Tôi chỉ là hơi căng thẳng"" – Triệu Kha nói – ""Tôi từ năm lớp 11 đã chưa từng cùng nhau đi ăn cơm với Trương Đan Đồng rồi, chị gái tôi và chị ấy ra ngoài chơi cũng không dẫn tôi theo.""

""Hai cô gái đi dạo phố"" – Tưởng Thừa tiếp tục thở dài – ""Dẫn cậu theo ngoại trừ vướng víu cũng không có tác dụng khác.""

""Đồng Đồng vừa mới gọi điện cho chị"" – Triệu Kình đi tới – ""Mười phút thì tới.""

""Chị ấy không tới cũng không sao."" – Triệu Kha nói.

Tưởng Thừa quay ngoắt đầu qua nhìn cậu ta, đè thấp giọng: ""Cậu đi lấy cái đỉnh lớn khống chế nước trong đầu một chút đi?""

""Em đừng quan tâm nó, chị cũng quen rồi"" – Triệu Kình khoát khoát tay, chỉ chỉ Hứa Hành Chi – ""Chị không giới thiệu nữa, đều quen biết rồi.""

""Chào đàn anh."" – Tưởng Thừa nói.

""Gọi tên là được."" – Hứa Hành Chi cười cười, cùng nhau ngồi xuống với Triệu Kình.

""Triệu Kha nói gọi chị tới là được"" – Triệu Kình uống ngụm nước – “Chị cảm thấy hay là dẫn theo một người đáng tin cậy đi, chị là một người bừa bãi, Thảo ca rất cừ, môn sinh đắc ý của boss."" (*Thảo là cỏ, cỏ trường (校草) nghĩa là người đẹp trai nhất trường)

... Thảo ca.

""Em gái của bạn cậu?"" – Hứa Hành Chi đối với giới thiệu của Triệu Kình có lẽ đã thành thói quen rồi, cũng không có phản ứng gì, nhìn Tưởng Thừa hỏi một câu.

""Vâng, ở quê của em."" – Tưởng Thừa nói.

""Mấy tuổi rồi?"" – Hứa Hành Chi hỏi.

""11 tuổi"" – Tưởng Thừa ra dấu một cái – ""Nhưng mà so với trẻ con cùng tuổi, vóc người có lẽ nhỏ hơn.""

""Ừm"" – Hứa Hành Chi cười cười – ""Việc này còn phải xem tình huống cụ thể như thế nào.""

""Đúng, không nói chuyện, rất nhiều lúc không thể hiểu chính xác cảm xúc của người khác, cũng không có cách biểu đạt bản thân chính xác"" – Tưởng Thừa cố sức khái quát tình huống của Cố Miểu một cách đơn giản – ""Tức giận hay là lo âu, khẩn trương đều la hét, chơi ván trượt rất giỏi, sẽ vẽ lặp đi lặp lại hình vẽ giống nhau, viết chữ lặp lại nhưng mà học hiểu rất khó khăn...""

""Ừm."" – Hứa Hành Chi đáp một tiếng.

""Lúc nhỏ không phải thế này, có lẽ là không thích nói chuyện, nhưng mà năm ba tuổi bị thương sau đó liền... cứ mãi như vậy."" – Tưởng Thừa phát hiện lúc miêu tả Cố Miểu thế này, trong ngực mình có chút khó chịu, cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy.

""Bị thương như thế nào?"" – Hứa Hành Chi – ""Do người làm sao?""

""Phải"" – Tưởng Thừa gật gật đầu – ""Bị người ném tổn thương, rất nặng.""

Hứa Hành Chi nhìn cậu, dường như đang chờ cậu nói tiếp, nhưng cậu hơi do dự, dẫu sao ném tổn thương Cố Miểu là cha ruột cô bé...

""Không sao"" – Hứa Hành Chi nói – ""Chúng ta tìm thời gian nói chi tiết sau, nhưng đúng là bây giờ có thể xác định, năng lực ngôn ngữ của em ấy rất khó khôi phục bình thường, đã lỡ mất giai đoạn trưởng thành của ngôn ngữ.""

""Vâng, việc này em biết."" – Tưởng Thừa gật gật đầu, khoảng thời gian này, cậu đọc không ít sách, lúc Cố Miểu bị thương cũng chính là đang ở giai đoạn học nói, thêm vào đó là cô bé ban đầu đã không thích nói chuyện, sau khi bị thương cự tuyệt mở miệng nữa, bây giờ muốn em ấy nói chuyện giống những đứa trẻ khác đã không quá khả thi.

Nhưng cho dù mãi mãi không nói, chỉ cần phương diện khác của Cố Miểu có tiến bộ, đối với cô bé và Cố Phi mà nói, chính là một thế giới khác.

""Những cái khác có lẽ gặp người mới có thể đánh giá cụ thể."" – Hứa Hành Chi nói.

Tưởng Thừa đối với câu nói này chẳng hề bất ngờ.

""Chỉ là việc này rất phiền toái"" – Cậu nhíu nhíu mày, lại có chút ngại ngùng – ""Chính là... sinh hoạt của em ấy có khuôn mẫu cố định, có thay đổi liền sẽ tức giận, thay đổi giường cũng không thể chấp nhận, cho nên... không dẫn tới đây được.""

""A, như vậy à"" – Hứa Hành Chi trái lại không có phản ứng đặc biệt gì – ""Trường hợp như thế chỗ thầy tôi có, vẫn đang trị liệu, nhưng mà đứa trẻ đó ở vùng này.""

""Vậy tình huống của em gái bạn tôi như thế"" – Tưởng Thừa nhẹ nhàng thở dài – ""Có phải không có biện pháp gì hay không.""

""Biện pháp nói chung có."" – Hứa Hành Chi cười cười.

""Anh có thể tranh thủ giúp không?"" – Triệu Kha hỏi rất thẳng thắn – ""Anh có phải chuẩn bị khai đề hay không? Dùng trường hợp này tốt hơn.""

Hứa Hành Chi liếc nhìn Triệu Kha một cái, dựa vào trên ghế dựa cười lên: ""Ừm, tôi đúng là đang chuẩn bị khai đề báo cáo đấy, nhưng mà em gái này... qua nói chuyện tỉ mỉ mới biết tôi có thể tranh thủ giúp được hay không.""

Hứa Hành Chi không nói chắc chắn, sau đó cũng tỏ vẻ mình chỉ là sinh viên, trình độ chuyên ngành không đủ, nhưng thái độ của anh ta vẫn cho Tưởng Thừa hy vọng, cho dù chỉ có một chút xíu, Tưởng Thừa cũng vẫn sẽ dùng hết sức lao tới.

Lại nói chuyện một lát, sau đó Trương Đan Đồng tới, Triệu Kha có chút kích động đụng đụng chân Tưởng Thừa, tay Tưởng Thừa vịn vào mép bàn mới không theo phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên.

Triệu Kha đối mặt với loại tình huống tiếp xúc cự ly gần với nữ thần, căng thẳng đến quả thực là trong năm phút ngoại trừ ""Một phần thịt thăn"" thì không còn nói ra được câu thứ hai hoàn chỉnh, Tưởng Thừa cảm thấy mình cũng có chút lo lắng cậu ta sẽ xúc động đi tiểu hay không.

Sau khi kết thúc bữa ăn, mọi người không tiếp tục thảo luận vấn đề của Cố Miểu nữa, tùy ý mà tán gẫu.

Tưởng Thừa cũng không có hứng thú tám chuyện gì, trong đầu toàn là bệnh tình của Cố Miểu, và bước tiếp theo phải làm sao cùng Hứa Hành Chi này đem chuyện của Cố Miểu từ trò chuyện thúc đẩy lên làm việc cụ thể, căn bản chính là vào lúc Triệu Kha muốn tiếp lời cùng Trương Đan Đồng nhưng lại tiếp không được, nhìn thấy khiến người sốt ruột, cậu phải dẫn lời giúp cậu ta.

Lúc ăn cơm xong, cậu thêm WeChat của Hứa Hành Chi.

""Không biết thời gian nào tương đối thuận tiện với đàn anh?"" – Tưởng Thừa hỏi.

""Tuần này cũng được"" – Hứa Hành Chi nghĩ một chút – ""Cậu xem thời gian của cậu đi, tốt nhất là buổi chiều hoặc là buổi tối.""

""Vậy tối ngày mai?"" – Tưởng Thừa lập tực truy hỏi một câu.

Hứa Hành Chi cười: ""Được thôi.""

""Tối mai lại cùng ăn cơm?"" – Tưởng Thừa hỏi.

""Đi ăn thì không cần"" – Hứa Hành Chi nói – ""Khỏi cần tốn kém, ăn cơm xong đi.""

""Được"" – Tưởng Thừa gật đầu – ""Vậy khoảng bảy giờ được chứ? Trước khi em đi Đại học B sẽ gọi điện cho anh.""

""Ngày mai tôi không ở trường học"" – Hứa Hành Chi nói – ""Ở bên ngoài, địa điểm cụ thể, ngày mai tôi nói cho cậu biết nhé?""

""Được"" – Tưởng Thừa nói – ""Cảm ơn đàn anh.""

""Gọi Hứa Hành Chi thì mở miệng nói không được"" – Hứa Hành Chi nói – ""Cứ theo Triệu Kình gọi Thảo ca đi.""

""Thực ra Thảo ca cũng không phải gọi ra miệng được lắm."" – Tưởng Thừa thành thật mà trả lời.

""Vậy tùy ý thôi"" – Hứa Hành Chi cười nói – ""Ngày mai gặp.""

""Ngày mai gặp"" – Tưởng Thừa nói – ""Cảm ơn đàn anh.""

Hứa Hành Chi có phần không biết làm sao mà khoát khoát tay: ""Đừng khách sáo.""

Ngày hôm nay, bữa cơm tốn kém không ít tiền, đặt vào những ngày trước đây, Tưởng Thừa sẽ không để ý, nhưng mà bây giờ không giống, bây giờ cậu là một thanh niên tốt thời đại mới, mỗi ngày ghi chép sổ chi tiêu.

Lúc trở về ký túc xá, cậu và Triệu Kha không đi thư viện, lúc này cũng không còn chỗ ngồi, cậu đem tiêu phí của ngày hôm nay cẩn thận mà ghi chép lại xong, sau đó ngồi tới bên cạnh Triệu Kha.

""Cảm ơn."" – Cậu nói.

""Cảm ơn"" – Triệu Kha với cậu đồng thời mở miệng – ""Được thôi, hòa nhau.""

""Ngày mai tôi đi gặp Hứa Hành Chi có cần xách chút quà gì đó hay không?"" – Tưởng Thừa nói – ""Tay không, chắc không thích hợp?""

""Thôi khỏi cần"" – Triệu Kha nghĩ một chút – ""Không biết, tôi hỏi chị tôi thử?""

""... Vậy hỏi thử đi"" – Tưởng Thừa nói – ""Nếu như là chị cậu nói cũng tốt, ở chỗ Hứa Hành Chi lại có một bước ngoặt, cứ cảm thấy không có chút biểu hiện không thích hợp.""

""Ừ."" – Triệu Kha cầm di động ra gọi một cú điện thoại cho Triệu Kình.

Cú điện thoại này ở trong dự liệu của Tưởng Thừa lại chạy nghiêng tới trên người Trương Đan Đồng, Triệu Kha bị chị ruột của cậu ta chê cười ít nhất năm phút đồng hồ, trước tiên chúc mừng cậu bày tỏ thất bại, đồng thời sau khi cúp điện thoại, gửi cho cậu ta bao lì xì an ủi trước.

May mà năng lực chống trả của Triệu Kha tương đối mạnh, trong khi Triệu Kình loạn côn không quên mất chủ đề cuộc điện thoại này.

""Không cần đem theo đồ gì, lúc Triệu Kình học khoa chính quy đã quen biết Hứa Hành Chi rồi"" – Triệu Kha nói – ""Hai người họ rất thân, việc này coi như không phải xin người ngoài giúp đỡ, chỉ là giữa bạn bè giúp đỡ nhau chút việc, đem đồ theo trái lại khó xử.""

""Không phải "chị cậu" à?"" – Tưởng Thừa cười hỏi.

""Ít nhất nội trong hai ngày này không phải chị tôi"" – Triệu Kha nói – ""Tôi cảm thấy nguyên nhân Triệu Kình, con người chủ nghĩa độc thân này có hơn phân nửa là miệng quá khiếm khuyết.""

Triệu Kha bắt đầu bận rộn làm bài tập, Tưởng Thừa ngồi trở về trước bàn của mình, chọn mở vòng bạn bè của Hứa Hành Chi.

Nickname của Hứa Hành Chi nhìn ra được bộ dạng rất có văn hóa, rất rõ việc mình đang làm, ảnh chân dung là chữ ""Tri” (知: hiểu biết) dùng bút lông viết, rất có phong độ của lão giáo sư, nhưng mà nội dung của vòng bạn bè thì cùng nickname này không có quan hệ nhiều lắm.

Chủ yếu toàn là hình ảnh của mèo.

Đủ loại mèo, mèo của bản thân, mèo của bạn, mèo trong cửa hàng mèo, mèo lang thang trong trường học, anh ta còn đặt tên cho những chú mèo lang thang bình thường có thể gặp được, đều chỉ có thể gọi số hiệu từng loại: Lưu A, Lưu B, Lãng 1, Lãng 2, Lãng 3.

Ngoài trừ hình chụp mèo, rất ít nội dung chữ viết, Tưởng Thừa lật lật, gần như chỉ là vài loại.

Mèo thật manh.

Dễ thương.

Boss đẹp nhất.

Boss meo gì cũng đúng.

Mèo mèo mèo mèo, thật nhiều mèo.

Meo ~

... Mặc dù vòng bạn bè và ấn tượng bản thân anh ta cho người khác không quá giống nhau, nhưng chắc là người giao thiệp tốt.

Tưởng thừa xoay xoay di động, tâm trạng của cậu bây giờ có phần không miêu tả được, cậu cảm thấy có hy vọng, cũng muốn nắm chắc chút hy vọng này, mà lại sợ kỳ vọng quá cao cuối cùng bản thân sẽ thất vọng.

Vào thời điểm này, cậu liền đặc biệt có thể lĩnh hội được cảm nhận từ lâu đến giờ của Cố Phi.

Nhưng mà khác biệt lớn nhất của cậu với Cố Phi, có lẽ chính là Phan Trí nói, ngây thơ, cậu nhất định ngây thơ hơn so với Cố Phi, cậu vừa sợ thất vọng, vừa vẫn sẽ bướng bỉnh nắm lấy hy vọng không buông tay.

""Con nhìn trán của Nhị Miểu xem” – Cố Phi vừa trở về tiệm, mẹ cậu đã chỉ chỉ Cố Miểu đang giẫm lên ván trượt linh hoạt qua lại giữa các kệ hàng hóa – ""Đập trúng thành một lỗ, mẹ nói bôi chút thuốc cho nó, không để mẹ đụng vào, con mau nhìn xem.""

""Vâng"" – Cố Phi đi qua giẫm dừng ván trượt của em ấy vào lúc Cố Miểu trượt qua bên người cậu, lại nắm túi của cô bé một cái, kéo tới trước mặt mình – ""Anh hai nhìn cái trán xem nào.""

Cố Miểu giơ tay che lấy cái trán của mình.

""Có phải đụng vào cây rồi hay không?"" – Cố Phi hỏi, tay Cố Miểu không che được chỗ có thể nhìn thấy bị sưng.

Cố Miểu lắc đầu.

""Là đụng vào đâu?"" – Cố Phi lại hỏi.

""Cột."" – Cố Miểu rất nhỏ giọng nói.

""Cột đèn à? Có Phải đụng cột đèn hay không?"" – Cố Phi nhịn cười.

Cố Miểu gật đầu.

""Nhị Miểu chúng ta thật có tiền đồ "" – Cố Phi cười lên – ""Bây giờ không đụng cây mà đụng cột đèn rồi, lợi hại.""

Cố Miểu thả tay xuống, có chút đắc ý mà nhìn vào cậu.

Chỗ sây sát bị rách một miếng nhỏ, vết thương không lớn, nhưng mà sưng rất to, Cố Phi cầm hộp thuốc qua khử trùng một chút cho cô bé, dán lên một miếng băng cá nhân.

Cố Miểu ôm lấy ván trượt đi ra, sau đó Cố Phi nhíu nhíu mày.

Dựa vào cỡ của băng cá nhân có thể che được vết thương mà thấy, vết thương của Cố Miểu và Tưởng Thừa gần như giống nhau, nhưng Tưởng Thừa cũng đụng rách đầu, trán lại có thể không có một chút bị sưng?

Là bạn trai có cái trán titan hay là bạn trai không nói thật?

Cố Phi thở dài, đem hộp thuốc đặt trở lại, ngồi tới bên cạnh quầy thu ngân, nếu như Tưởng Thừa có chuyện không thể nói cho cậu biết, vậy nhất định chuyện này có liên quan tới cậu.

Cậu cầm di động ra, chọn mở tên của Tưởng Thừa nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là gửi tin nhắn cho Phan Trí.

– Phan soái

– Chuyện gì

Sau khi Phan Trí trả lời, cậu lại đột nhiên chần chừ, cậu không biết nên hỏi cái gì, hỏi cái gì mới có thể khiến Phan Trí hiểu cậu đang ở cương vị lo lắng mà không phải đang tra xét bạn trai.

– Mau bẩm báo

Phan Trí lại gửi một tin nhắn qua.

– Không có gì, chỉ là gọi cậu một tiếng

Cố Phi cảm thấy thần kinh của mình bây giờ cũng là căng quá chặt, cậu mặc dù lo lắng Tưởng Thừa, nhưng dưới loại tình huống Tưởng Thừa không nói, hành vi của cậu đi tìm người khác thăm dò, nếu như đặt vào trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không làm.

– Ông! Nội! Cậu!

– Ông nội Phan tha mạng

– Không ngờ cậu cũng học hư rồi!

Cố Phi cười cười, đem di động thả về trong túi.

Tưởng Thừa từ nhà ăn trở về ký túc xá chưa bao lâu, lúc đang nghĩ có nên chủ động liên hệ với Hứa Hành Chi hay không, điện thoại của Hứa Hành Chi đã gọi tới: ""Khoảng nửa giờ sau tôi tới trường học của cậu.""

""Hả?"" – Tưởng Thừa ngẩn ra – ""Anh đang ở đâu, em đi qua là được, làm sao anh còn chạy qua đây chứ.""

""Tôi tạt qua"" – Hứa Hành Chi nói – ""Lát nữa tới cổng phía Tây rồi gọi cậu ra.""

""Vâng, được"" – Tưởng Thừa đáp lời, sau khi cúp di động, cậu nhìn Triệu Kha ở bên cạnh – ""Anh ấy nói tạt qua, là tạt qua hay là đặc biệt qua đây nhỉ, cảm giác có chút ngại ngùng quá, quá làm phiền người ta thì phải.""

""Tạt qua"" – Triệu Kha nói – ""Yên tâm đi, Triệu Kình và bạn của chị ấy không có tốt như vậy.""

""Hả."" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

""Ý của tôi là, anh ta nếu như không tiện đường, nhất định liền bảo cậu đi qua rồi"" – Triệu Kha nói – ""Cậu không cần cảm thấy ngại.""

""Ừm."" – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Không chờ Hứa Hành Chi gọi điện thoại cho cậu, Tưởng Thừa liền đi thẳng tới cổng Tây chờ.

Đại khái cũng chỉ hai mươi phút, cậu nhìn thấy Hứa Hành Chi vừa móc di động ra vừa đi qua đây, cậu vẫy vẫy tay, Hứa Hành Chi cười cười, đem di động thả về lại.

""Không phải nói chờ tôi gọi điện sao."" – Hứa Hành Chi nói.

""Dù sao ăn cơm xong cũng không có việc gì làm"" – Tưởng Thừa nói – ""Vậy... tim chỗ nào ngồi một chút?""

""Quán cà phê trường học các cậu đi"" – Hứa Hành Chi nói – ""Nói chuyện xong cậu cũng không cần chạy trở về.""

""Được."" – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Con người Hứa Hành Chi này rất nhã nhặn, không khó ở chung, nhưng mà Tưởng Thừa trước đây cũng chưa từng vì chuyện gì nhờ người khác, lúc cùng anh ta ở cùng một chỗ cứ có chút căng thẳng và không tự nhiên, rất sợ chỗ nào làm không tốt, câu nói nào không thích hợp nói, người ta không thể giúp đỡ.

""Em gái của bạn cậu"" – Hứa Hành Chi vừa đi vừa nói – ""Hiện tại đi học à?""

""Trước đây lên tiểu học, hai năm trước thôi học, thì vẫn luôn ở trong nhà."" – Tưởng Thừa nói.

""Trường học đặc biệt hay là tiểu học thông thường?"" – Hứa Hành Chi lại hỏi – ""Vì sao không đi nữa?""

""Tiểu học thông thường, bên đó hình như cũng không có loại trường học đặc biệt"" – Tưởng Thừa nói – ""Sau này... bời vì đánh bạn học bị thương, liền thôi học.""

""Hàng ngày bình thường có hành vị bạo lực không?"" – Hứa Hành Chi tiếp tục hỏi.

""Không có, em đã từng thấy em ấy đánh người một lần, bởi vì tụi trẻ con vẽ lung tung tập vở của em ấy, còn nhục mạ em ấy."" – Tưởng Thừa nói.

""Vậy nhất định em ấy còn có thể nhận biết được thái độ của người khác, bạn tốt, ác ý."" – Hứa Hành Chi nói.

""Có lúc thôi, nhưng mà rất nhiều lúc, lời tụi em nói, con bé dường như lại không thể hiểu."" – Tưởng Thừa thở dài.

Cứ như thế vừa nói chuyện Cố Miều vừa đi, lúc đến quán cà phê, Tưởng Thừa từ từ thả lỏng lại, Hứa Hành Chi chỉ là liên tục đang nêu ra câu hỏi, hiểu rõ một chút chi tiết, nhưng mà lúc anh ta nói chuyện, ngữ khí nhã nhặn và tốc độ nói không nhanh không chậm, lại có thể khiến người ta nhanh thả lỏng.

Có lẽ là người học chuyên ngành tâm lý có kỹ năng đặc biệt.

Có điều là... lúc nghĩ tới Triệu Kình, Tưởng Thừa lại cảm thấy phán đoán này của mình không chính xác lắm.

Thời gian này, quán cà phê rất ít người, hai bọn họ tìm một góc ngồi xuống.

Lúc Tưởng Thừa chuẩn bị gọi ấm cà phê, Hứa Hành Chi nói: ""Tôi muốn trà trái cây, hai ngày này uống cà phê quá nhiều rồi.""

""Được"" – Tưởng Thừa chọn ấm trà trái cây – ""Là thức khuya à? Triệu Kha nói anh phải khai đề rồi.""

""Thế trái lại không phải, khai đề tôi mới không muốn thức khuya"" – Hứa Hành Chi cười nói – ""Là mèo của tôi hai ngày nay tâm trạng không tốt, buổi tối tôi ở cùng nó.""

""Hả?"" – Tưởng Thừa ngây người ra.

""Trước đây nuôi quá "tiểu thư" rồi"" – Hứa Hành Chi nói – ""Không chơi cùng liền lên giường giẫm mặt, nó không ngủ tôi cũng không có cách nào ngủ.""

""... Ha"" – Tưởng Thừa cười – ""Anh rất thích mèo à, em thấy trong vòng bạn bè của anh toàn là mèo.""

""Ừ, tôi nhìn thấy mèo liền đi tiếp không được."" – Hứa Hành Chi cười nói.

Sau khi trà trái cây đem lên, Tưởng Thừa rót cho Hứa Hành Chi một tách: ""Vậy hôm nay không phải làm lỡ anh chơi cùng boss rồi?""

""Chuẩn bị tốt đồ hộp rồi"" – Hứa Hành Chi từ trong túi lấy ra vở và bút – ""Tình huống của em gái bạn cậu, tôi ghi lại trước một chút, câu nói với tôi một chút nguyên nhân bị thương lúc nhỏ của em ấy đi?""

""Ừm"" – Tưởng Thừa cầm lấy cái tách – ""Em ấy... bị cha của mình ném bị thương.""

""Cha ruột à?"" – Hứa Hành Chi nhìn cậu.

Tưởng Thừa gật gật đầu: ""Cha em ấy liên tục bạo hành gia đình, hai anh em đều sợ hãi ông ta.""

""Quan hệ bây giờ với cha thế nào?"" – Hứa Hành Chi viết lên quyển vở.

""Cha em ấy chết... rất nhiều năm rồi."" – Tưởng Thừa nói.

Bút của Hứa Hành Chi ngừng một chút: ""Làm sao chết?""

""Uống rượu rồi chết đuối."" – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, đề cập đến sự kiện này cậu liền rất đau lòng cho Cố Phi.

""Cha chết đuối, với đánh bị thương em ấy, thời gian ở giữa là bao lâu?"" – Hứa Hành Chi hỏi.

""Việc này... em không rõ ràng lắm"" – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – ""Bạn em chưa từng đề cập với em.""

""Sau đó có ai từng nói với em ấy chuyện của người cha không?"" – Hứa Hành Chi rất nhanh ghi lại.

Tưởng thừa bị anh ta hỏi từng câu nối tiếp từng câu hỏi đến mức cũng hơi choáng váng: ""Chắc là chưa từng nhắc qua, chuyện này bản thân bạn em cũng không sẵn lòng nhớ bao nhiêu.""

""Ừm"" – Hứa Hành Chi gật gật đầu – ""Tôi có thể nói chuyện một chút với bạn của cậu chứ?""

""Hả?"" – Tưởng Thừa ngẩn ra.

""Không tiện?"" – Hứa Hành Chi nhìn cậu.

Trên lý thuyết, Hứa Hành Chi cùng Cố Phi liên hệ trực tiếp là phương thức khai thông đơn giản nhất, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đều còn chưa định xuống, cậu không muốn để Cố Phi biết lắm, Cố Phi trải qua quá nhiều thất vọng rồi, chuyện thụt lùi của Cố Miểu, Cố Phi không có nói nhiều, nhưng cậu có thể cảm thấy được tâm tình của Cố Phi, loại vô phương hướng ấy, cậu không muốn khiến Cố Phi lại trải qua một lần nữa hụt hẫng hy vọng.

Hơn nữa Cố Phi vẫn luôn không muốn để cậu đem chuyện của Cố Miểu gánh ở trên người, cậu tự mình chủ trương làm những chuyện này, cậu thậm chí còn chưa nghĩ xong làm sao nói lại cho Cố Phi mới không khiến cậu ấy cảm thấy mình bị cậu liên lụy. 

Bây giờ Hứa Hành Chi đột nhiên nói như vậy, cậu bỗng nhiên có chút trở tay không kịp, nguyên nhân phức tạp trong này, chủ yếu là cậu không biết phải làm sao giải thích cho những người còn chẳng hề hiểu rõ.

Hứa Hành Chi cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cúi đầu bổ sung nội dung ở trên quyển vở.

Qua một lúc Tưởng Thừa mới nói một câu: ""Chuyện này em còn chưa nói với bạn mình, em trước tiên là muốn xem thử có biện pháp hay không...""

""Sợ cậu ta thất vọng à?"" – Hứa Hành Chi cười cười.

""Ừm."" – Tưởng Thừa nhẹ nhàng thở dài.

""Bạn rất tốt nha"" – Hứa Hành Chi nói – ""Có thể hiểu, không sao, tôi bây giờ cũng quả thực không thể xác định, tôi trước tiên phải về suy nghĩ một chút, tình huống này của em gái, trước mắt xem ra tôi có phương hướng, nhưng còn muốn cùng thầy hướng dẫn của tôi trao đổi một chút, nhìn xem phán đoán sơ bộ của tôi là đúng hay sai.""

""Vâng."" – Tưởng Thừa gật gật đầu.

""Nếu như tôi có thể giúp việc này, cụ thể lại xem nên xử lý thế nào."" – Hứa Hành Chi nói.

""Được, cảm ơn anh nhiều lắm"" – Tưởng thừa có phần không biết nên nói cái gì mới tốt, cậu không giỏi về bày tỏ cảm ơn, nhưng lại sợ cảm ơn không thẳng thắn sẽ khiến Hứa Hành Chi cảm thấy mình không có thành ý, thế là chỉ có thể lại lặp đi lặp lại một lượt – ""Cảm ơn anh nhiều lắm, rất...""

""Thật sự không cần khách sáo như vậy"" – Hứa Hành Chi cười lên, uống một ngụm trà hoa quả – ""Tôi xem vòng bạn bè của cậu cũng không giống như người khách sáo như vậy nha.""

""Hả"" – Tưởng Thừa nhanh chóng nhớ lại vòng bạn bè của mình một chút, chợt có chút xấu hổ, vòng bạn bè của cậu nội dung không nhiều, nhưng nội dung tào lao không ít, ví dụ như đệ nhất thế giới soái gì đó – ""À.""

""Với tôi cũng không cần khách sáo như vậy, tôi với Triệu Kình biết nhau lâu rồi"" – Hứa Hành Chi nói – ""Cô ấy từng giúp tôi không ít việc, bạn bè của cô ấy, tôi giúp chút việc cũng không hề gì.""

""Em là... bạn của em trai chị ấy."" – Tưởng Thừa còn đang ở trong trạng thái lặp lại hồi ức nội dung ngu ngốc của vòng bạn bè mình có thể khiến mình mất mặt hay không, thuận miệng sửa lại anh ta một câu.

""Ha"" – Hứa Hành Chi ngẩn ra một chút lại cười – ""Cậu rất hài hước, vậy như thế đi, bây giờ coi như trở thành bạn bè rồi.""

""Hả?"" – Tưởng Thừa nhìn anh ta.

Hứa Hành Chi vươn tay ra: ""Chào cậu, tôi tên là Hứa Hành Chi.""

""Tưởng Thừa."" – Tưởng Thừa chìa tay bắt lấy tay anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi