NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Edit: Bongbong_nbo

""Cố Miểu..."" – Hứa Hành Chi kiềm chế giọng thấp lại – ""Bản thân không sợ nước, cô bé chẳng có nhìn thấy hiện trường xảy ra tai nạn của cha, không phải sao?""

""Ừm."" – Cố Phi đáp một tiếng.

""Cô bé nhìn thấy nước sẽ la hét"" – Hứa Hành Chi nhìn cậu – ""Cũng chẳng phải do sau khi cha qua đời lập tức nảy sinh sợ nước.""

""Ừm."" – Cố Phi bắt đầu hơi hơi cảm giác được Hứa Hành Chi muốn nói là cái gì, có chút lo lắng.

""Cô bé bị cậu ảnh hưởng"" – Hứa Hành Chi nói – ""Bởi vì cậu sợ nước.""

Cố Phi khựng lại một chút, không lên tiếng nữa.

""Phương thức biểu hiện của cậu có thể không giống, cậu có thể tiếp xúc nước, sinh hoạt hàng ngày dùng nước, có thể đứng ở bờ sông, thậm chí có thể chơi nước một lúc"" – Hứa Hành Chi nói – ""Nhưng mà ở sâu trong nội tâm cậu đối với nước có nỗi sợ.""

Cố Phi qua rất lâu mới đáp một tiếng: ""Phải."" 

""Có rất nhiều khi, chúng ta có thể không cảm nhận được cảm xúc, sẽ ảnh hưởng đến người thân bên cạnh"" – Hứa Hành Chi nói – ""Cậu sợ hãi, Cố Miểu liền sẽ sợ hãi, cậu trốn tránh, Cố Miểu liền sẽ cự tuyệt, cậu đi được ra ngoài, bước chân của cô bé mới có thể bước ra được.""

Có rất nhiều thứ, Cố Phi cảm thấy mình không phải không có cảm giác, mà là không hợp lý, mỗi lần sau khi cùng Hứa Hành Chi nói chuyện qua, cậu đều sẽ có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Mặc dù bị người ta nhìn thấu, bị người ta lột ra tình huống đặc biệt lúc ấy, có hơi không thể thích ứng, mà có một ngày bóc ra sự thật, cậu vẫn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.

Cứ giống như ngủ mê rất lâu, cậu bị Tưởng Thừa làm tỉnh giấc, sẽ không thích ứng, sẽ có chút không biết làm thế nào, nhưng lại biết mình sẽ mong chờ khoảnh khắc thế này vào lúc nào đó.

Hứa Hành Chi lần này qua đây ở lại bốn ngày, kiểm tra thân thể và làm trắc nghiệm tâm lý của Cố Miểu xong, sau đó anh ta liền phải trở về, trước khi trở về lại làm cho Cố Phi một cái kế hoạch trị liệu kỹ càng cụ thể, bao gồm một số trò chơi tương tác với Cố Miểu.

""Cảm ơn"" – Cố Phi nói – ""Thật sự, tôi cũng không biết còn có thể nói cái gì.""

""Cậu với Tưởng Thừa rất buồn cười, nói với tôi nghe cũng thuộc lòng rồi"" – Hứa Hành Chi nói – ""Cậu ta cũng là suốt ngày đều cảm ơn tới cảm ơn lui với tôi.""

Cố Phi cười cười.

Mỗi lần, khi từ trong miệng người khác nghe thấy hai chữ Tưởng Thừa, tim của cậu đều sẽ đập có phần gia tốc.

Không biết vì sao.

""Đúng rồi đàn anh"" – Cố Phi do dự một chút – ""Em có chuyện muốn thỉnh giáo anh.""

""Ừ, chuyện gì vậy?"" – Hứa Hành Chi hỏi.

""Chính là... em muốn hỏi một chút"" – Cố Phi ngẫm nghĩ – ""Thay đổi cảm xúc của một người, sẽ ảnh hưởng giọng nói không? Chính là...""

Cố Phi có hơi không biết nên nói thế nào.

""Cậu là muốn hỏi cổ họng của Tưởng Thừa à?"" – Hứa Hành Chi cười.

Cố Phi hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu: ""Phải.""

""Cậu không thử hỏi cậu ta à?"" – Hứa Hành Chi nói.

""Hỏi rồi, cậu ấy nói đến thời kỳ đổi giọng"" – Cố Phi thở dài – ""Phan Trí xóa kết bạn với em rồi, em ngại thêm bạn lại, thành ra hỏi cậu ta, cậu ta cũng không nói.""

""Vậy tôi cũng không thể nói nhỉ"" – Hứa Hành Chi cười cười – ""Nhưng mà tôi có thể nói với cậu một chút cái khác, con người vào lúc bị đủ loại kích động quá mạnh, sinh lý và tâm lý đều sẽ xuất hiện phản ứng.""

Kích động quá mạnh.

Lời này khiến lòng Cố Phi bị đâm một trận đau nhức.

""Em hiểu rồi"" – Cậu nhíu nhíu mày – ""Vậy cổ họng của Tưởng Thừa lúc tốt lúc xấu, cần đi bệnh viện điều trị thử không?""

""Không cần, đại đa số mọi người qua một khoảng thời gian liền sẽ từ từ bình phục"" – Hứa Hành Chi nói – ""Cậu ta bây giờ đã khôi phục không ít rồi, giai đoạn trước, cậu ta nói chuyện cũng không có âm thanh gì.""

""... A."" – Cố Phi nghe thấy ngón tay của mình bị xiết đến kêu rắc một tiếng.

Thời gian đầu xuân, lúc nào cũng dễ dàng đói bụng, chính xác mà nói, cũng không phải đói, chỉ là thèm thịt, mỡ ứa ra rì rì, miếng thịt lớn rán phải có chút cháy.

Tưởng Thừa cả một buổi trưa đều bị cái suy nghĩ như thế giày vò, cơm trưa cũng ăn không ngon, buổi chiều, lúc thức dậy, cậu làm ra một quyết định vĩ đại, tối hôm nay, lúc đi làm gia sư, phải đi ăn thịt nướng.

""Gói một chút mang về cho tôi"" – Triệu Kha bị cậu nói suốt đường từ ký túc xá đến phòng học, cũng chống đỡ không được – ""Không không, không cần đóng gói, chúng ta cùng nhau đi ăn đi, ăn xong cậu đi lên dạy, tôi về trường học.""

""Được."" – Tưởng Thừa xoa xoa bụng.

Có lẽ là cơ thể cảm thấy cần chất béo, có lẽ là trong lòng từ từ ấm áp lại, từ năm ngoái cho tới bây giờ, cậu cuối cùng cũng có nguyện vọng mãnh liệt muốn ăn thịt.

Ngồi ở trong phòng học, Tưởng Thừa nhìn xem notepad trong di động.

Cố Bá Thiên tỉnh giấc, cậu liên tục viết vào, ngày tháng không liên tục, hiện tại, trong phần lớn thời gian, Cố Bá Thiên với cậu chẳng hề giống trước đây, mỗi ngày liên lạc như thế, vòng bạn bè bình thường đều là một hai ngày mới đăng một tin, mà nội dung ghi lại không phải quá nhiều.

Nhưng Tưởng Thừa mỗi ngày đều sẽ từ đầu tới đuôi lật một lần, cứ giống như chải chuốt tất cả kỷ niệm trong khoảng thời gian này, từ trong những đoạn ngắn này cảm nhận Cố Phi.

Cố Bá Thiên gửi tấm hình, chiều tà xưởng thép, kèm theo chữ, ai nói chúng tôi ở đây không thể sản xuất ra bức ảnh bom tấn, Tưởng Thừa trả lời, đúng thế, nhìn xem, tấm hình này, lớn bao nhiêu! Cố Bá Thiên trả lời dấu chấm lửng.

Tưởng Thừa gửi hình selfie. Cố Bá Thiên trả lời, di động tủi thân.

...

Hết một tiết lên lớp, Triệu Kha kéo Tưởng Thừa muốn đi siêu thị.

""Đi, tôi cả tiết học này cũng không thực hành nổi, luôn nhớ đến thịt nướng"" – Triệu Kha nói – ""Đi siêu thị một chuyến trước đi.""

""Siêu thị cũng không có thịt nướng nha."" – Tưởng Thừa nói.

""Tùy tiện cái gì cũng được, móng gà, cánh gà, thịt bò khô cay, cá gì đó, ăn chút trước"" – Triệu Kha nói – ""Tôi không xong rồi.""

""Cậu chẳng phải nói Tết ăn năm cân thịt sao"" – Tưởng Thừa nói – ""Không kiềm chế chút được sao, làm sao theo đuổi nữ thần.""

""Tôi không phải người dựa vào khuôn mặt theo đuổi nữ thần"" – Triệu Kha liếc cậu một cái – ""Nói đến mặt...""

""Hử?"" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

""Cậu gần đây xem tường bày tỏ rồi chưa?"" – Triệu Kha hỏi.

""Chưa"" – Tưởng Thừa lắc đầu – ""Tôi chỉ nhìn qua mấy lần, làm sao rồi?""

""Gần đây có rất nhiều bày tỏ cho cậu"" – Triệu Kha nói – ""Hôm qua tôi nhìn thấy một cái, hôm nay lại nhìn thấy một cái.""

""Phải không?"" – Tưởng Thừa nói – ""Cậu có phải rất hâm mộ không.""

""Phải đó"" – Triệu Kha gật gật đầu – ""Tôi dự định lên tự mình viết cho mình mấy cái.""

Tưởng Thừa cười vui vẻ, vừa móc di động ra vừa cười: ""Đừng nha, nếu không thì tôi viết cho cậu đi, bảo đảm tình cảm chân thành tha thiết, giữa những dòng chữ lấp đầy...""

Màn hình di động sáng lên, đồng thời vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.

Là Chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn.

– Thừa ca, buổi chiều có tiết không?

Tưởng Thừa ngẩn ra.

Hiện tại, Cố Phi rất ít gửi tin nhắn cho cậu, gửi tin nhắn thông thường cũng là nói một chút tình hình của Cố Miểu.

Lúc nhìn thấy nội dung thế này, trong nháy mắt Tưởng Thừa cơ hồ có chút không thể phản ứng lại.

Qua một lúc sau cậu mới trả lời một tin.

– Bây giờ, tan học rồi, cùng Triệu Kha đi siêu thị đây

– Ha, là cái siêu thị chúng ta đã đi ấy à

– Đúng đấy

Tưởng Thừa trả lời tin nhắn xong vẫn có chút ngây ngẩn tinh thần, còn hơi hốt hoảng, tin nhắn của Cố Phi có vẻ không lựa lời để nói có chút không bình thường.

– Thế nào rồi?

Cậu lại gửi qua một tin nhắn.

Qua một lúc, tin nhắn của Cố Phi mới gửi qua lại.

– Tôi đang ở cửa cái siêu thị ấy

Tưởng Thừa đột nhiên ngừng bước.

""Hử?"" – Triệu Kha cũng ngừng lại theo, quay đầu nhìn cậu.

Tưởng Thừa trợn mắt nhìn dòng chữ trên di động, tay bắt đầu run rẩy, hơn nữa run đến kịch liệt, run đến mức cậu cũng sắp không nhìn rõ chữ trên di động rồi.

""Má."" – Cậu nói.

""... Cậu làm sao thế?"" – Triệu Kha sững sờ – ""Làm sao lại không có tiếng rồi?""

Không có sao? Tưởng Thừa nhìn Triệu Kha.

""Cậu đừng dọa tôi, cậu làm sao lại câm rồi hả?"" – Triệu Kha không quan tâm đến nguyên tắc của mình ""Việc không liên quan tôi, tôi không quan tâm"", giật lấy di động của cậu qua liếc nhìn – ""Tôi đang ở cửa cái siêu thị ấy... đây là... Cố Phi à?""

""Ừ."" – Tưởng Thừa đáp một tiếng, lần này có tiếng rồi.

Sau khi nghe thấy giọng của mình, cậu mới chợt hồi phục tinh thần, giật lại di động, khàn giọng gầm một tiếng với Triệu Kha: ""Tôi đệt! Cậu ấy tới rồi!""

""Đúng đó!"" – Triệu Kha bị cậu gầm đến giật nảy mình – ""Cậu mau mau đi qua đi?""

Tay Tưởng Thừa run dễ sợ, muốn chọn mở danh bạ trước tiên gọi điện thoại qua cho Cố Phi hỏi một chút, nhưng nhấn mấy lần cũng không nhấn đúng chỗ.

Cậu cũng không lo chọn lần nữa, vỗ một phát lên cánh tay của Triệu Kha, co cẳng chạy tới siêu thị bên kia.

Cố Phi tới rồi.

Cố Phi đột nhiên chạy tới trường học rồi!

Cố Phi đã ở cửa siêu thị!

Cố Phi lại cứ như thế đột nhiên mà xuất hiện!

Chuyện gì đã xảy ra!

Thế nào rồi!

Mình! Má ơi!

Là thật sao?

Có phải hoa mắt rồi hay không?

Đệt, sẽ không phải mất công vui vẻ một trận chứ!

Bên tai Tưởng Thừa toàn bộ là tiếng gió vù vù kêu, còn có tiếng hít thở của mình bởi vì chạy và kích động mà trở nên nặng nề, cậu vừa chạy như điên vừa cầm di động lên nghĩ muốn xem lại một chút cái tin nhắn ấy của Cố Phi.

Nhưng mà nếu như muốn xem rõ thì phải dừng lại, cậu bây giờ bất kể như thế nào cũng không thể dừng lại.

Bỏ đi, mịa nó không nhìn!

Cậu đem di động nhét về trong túi, mở rộng bước chân.

Chỗ này cách siêu thị không xem là xa, đi bộ qua cũng dùng không đến hai phút, nhưng không biết vì sao, hôm nay chạy lên lại cảm thấy con đường này xa đến có chút nực cười.

Phía trước chính là giao lộ, chạy qua giao lộ, chính là siêu thị.

Tưởng Thừa dán mắt vào mấy người đi qua giao lộ, mắt bị gió thổi có phần mở không ra, nhưng mà liếc mắt đã nhìn thấy cái người ấy đứng ở bên đường.

Là Cố Phi.

Không cần nhìn rõ, chỉ cần quét mắt qua, bất luận là trên dưới trái phải, góc độ nào, cậu đều có thế nhận ra, đây là Cố Phi.

Cố Phi!

Cậu gào to một tiếng.

Ấy thế mà mịa nó gào không ra tiếng.

Cố Phi!

Tuyển thủ Tưởng Thừa vĩ đại vào thời khắc này bắt đầu sử dụng cảm ứng tâm linh.

Cố Phi quay đầu qua.

Trong phút chốc Cố Phi quay đầu qua, Tưởng Thừa cảm thấy sức mạnh của mình thoáng cái dùng hết sạch, lại bước cũng không ra bước thứ hai, cậu dừng lại.

Cố Phi chạy nhanh qua bên này về phía cậu.

Tưởng Thừa đếm bước chân của cậu ta, một, hai, ba, bốn, năm...

""Thừa ca."" – Cố Phi gọi cậu một tiếng.

Cậu đã có thể nhìn rõ mặt của Cố Phi, có thể nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, thậm chí có thể cảm thấy được hô hấp và tim đập dồn dập của cậu ta.

""A."" – Cậu đáp một tiếng.

Cố Phi chạy tới trước mặt cậu, phắt cái ôm lấy cậu.

""Thừa ca"" – Cố Phi sít sao ôm chặt lấy cậu, giọng hơi trầm, có hơi run rẩy – ""Cậu có ở đây không?""

""Tôi ở đây."" – Tưởng Thừa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi