NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Cố Miểu thường không thể thích nghi được với những nơi đông người, giống như bây giờ có một bữa tiệc lửa trại trong trang trại vào buổi tối, nơi mọi người tụ tập lại với nhau, cô bé sẽ có chút căng thẳng, không muốn qua đó cùng mọi người.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại rất muốn ăn thịt.

Cuối cùng cô bé chọn cho mình một chỗ, ngồi xuống ở khoảng cách xa nhất trên đồng cỏ, Cố Phi đi qua đưa từng phần thịt cho cô bé.

Sự náo nhiệt của lửa trại bên này, đối với cô bé mà nói thì không có lực hấp dẫn, có thịt, có thể nhìn thấy ngựa, vậy là được rồi.

Mặc dù ngựa đã nghỉ ngơi.

“Rất khác biệt” – Bạn gái Trương Tề Tề chống cằm nhìn Cố Miểu đang gặm thịt mà ngồi xếp bằng ở trên đồng cỏ mặt hướng bóng đêm, cách chỗ bọn họ xa hơn mười thước – “Tôi cảm thấy em ấy khẳng định là có rất nhiều suy nghĩ của riêng mình, chỉ là người lớn đều không thể hiểu em ấy.”

“Từ từ sẽ đến lúc, hiện tại như này đã là tiến bộ rất lớn, năm ngoái tôi còn không nghĩ tới là có thể dẫn em ấy ra ngoài chơi đâu” – Tưởng Thừa bên cạnh vừa xé thịt gặm lấy vừa nói – “Có lẽ trong mấy tháng tới, em ấy có thể nói rằng Thừa ca rất đẹp trai nữa đó.”

Cố Phi nhìn cậu một cái, khoé miệng mang theo nét cười.

“Không đẹp trai sao?” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

“Miệng đầy dầu mỡ kìa.” – Cố Phi nói.

“Ăn thịt thì phải miệng đầy dầu mỡ như vậy” – Tưởng Thừa xì một tiếng – “Cậu mau mau bỏ sự ngượng ngùng mà ăn đi, khó được...”

“Sẽ không hôn miệng được.” – Cố Phi thanh âm rất thấp nói.

Tưởng Thừa giật nảy mình, thiếu chút nữa bị nghẹn, nhanh chóng quay đầu chỗ khác.

Phan Trí ở bên cạnh rất cảnh giác nhìn cậu một cái: “Làm gì vậy?”

“Không làm gì hết.” – Tưởng Thừa nói.

“Dám cọ chùi dầu vào người tôi thì tôi khẳng định sẽ đem cái nguyên tắc kính già yêu trẻ ném qua một bên mà liều mạng với cậu, tôi nói cho cậu biết.” – Phan Trí nói.

“Cậu...” – Tưởng Thừa lời nói còn chưa nói xong, liền cảm giác bên cạnh có người đi tới.

Không chờ cậu quay đầu, liền nghe được thanh âm một cô gái: “Chào buổi tối nha.”

Tưởng Thừa cảm thấy biểu tình trên mặt chính mình nhất định biến hoá đến rất rõ ràng, Phan Trí là một người bạn chí cốt hoàn hảo, nháy mắt liền hiểu rõ, lại còn nhanh chóng cùng cậu trao đổi ánh mắt.

Tình địch dự bị sao?

Đúng vậy.

Ý niệm giao lưu đại khái là dạng nội dung như thế.

“Chào buổi tối.” – Cố Phi cùng cô gái chào hỏi.

“Đây là kẹo hạnh nhân tôi tự làm” – Cô gái lấy ra một cái hộp sắt nhỏ để lên trên bàn bọn họ - “Lần này mang theo một chút cầm đến, mọi người nếm thử xem.”

“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa vốn dĩ trên mặt không có biểu tình gì, lúc này cũng không thể không tươi cười ra mặt, một người con gái, đặc biệt tới đây đưa đồ ăn vặt, đàn ông không có chút biểu đạt nào thì thật sự không có phong độ.

“Đừng khách sáo” – Cô gái cười cười, xua xua tay, vừa đi về chỗ bàn của mình vừa nói – “Mọi người ăn uống tiếp đi, lát nữa tôi lại tới đây tìm mọi người cùng uống rượu nha!”

Tưởng Thừa cảm giác hai mắt của mình tức khắc phóng đại một vòng tròn nhỏ, còn muốn lại đây uống rượu sao?

Cậu quay đầu nhìn Cố Phi.

“Sao?” – Cố Phi cũng nhìn cậu.

“Đây là hẹn uống rượu à?” – Tưởng Thừa nói.

“Người ta ý nói chính là chúng ta.” – Cố Phi nói.

“Bao gồm cả tôi sao?” – Phan Trí hỏi.

“Hẳn là bao gồm một bàn này của chúng ta luôn.” – Cố Phi nói.

“Vậy được” – Phan Trí nhẹ gật đầu, vỗ bả vai Tưởng Thừa, cầm ly rượu của mình lên – “Ai da, chuyện này cứ giao cho tôi.”

“Cậu định làm gì?” – Tưởng Thừa ngẩn người.

“Tìm người uống rượu cùng.” – Phan Trí bưng cái ly chậm chạp ung dung mà đi đến bàn cô gái kia.

Tưởng Thừa cùng Cố Phi đồng loạt quay đầu nhìn cậu ta.

Phan Trí ở phương diện này xem như có... thiên phú, sau khi đi đến chỗ bàn cô gái kia chào hỏi, nói chưa được vài câu, mấy cô gái liền xê dịch ra, nhường cho cậu ta một chỗ.

Mà cậu ta cứ như vậy vui vẻ thoải mái mà ngồi xuống cùng.

“Thừa ca” – Cố Phi nhìn Tưởng Thừa vẻ mặt nghiêm túc mà nói – “Cậu ngàn vạn lần đừng có học cậu ta đó.”

“A” – Tưởng Thừa vui vẻ - “Học không nổi, tôi cùng cậu ta quen biết nhau ngần ấy năm, nếu có thể thì đã sớm học rồi.”

“Tôi ngoại trừ cậu ra thì ở ngoài bất luận với ai đều không có cái gì hết” – Cố Phi nói – “Dấm này cậu biết đấy, ăn chơi thì có thể, tuyệt đối đừng ăn thật nha.”

“Ăn thật thì thế nào chứ” – Tưởng Thừa uống một hớp rượu, rượu này hoàn toàn đúng như ông chủ giới thiệu như thế, rất thơm, nhưng là vừa uống vào trong miệng liền như đốt cháy từ cổ họng đến dạ dày và sau đó lại xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu hắng một tiếng – “Rượu này, cũng có chút nặng đô đó.”

“Tôi cũng uống rồi, ông chủ nói nếu không thường uống rượu thì một ngụm thôi là say” – Đôi mắt Cố Phi híp lại một chút – “Tôi chờ xem cậu có say hay không.”

“Làm sao, trông chờ tôi say ư?” – Tưởng Thừa nở nụ cười – “Tôi say thì say, dù sao có Nhị Miểu ở đây, cũng không thiếu phòng.”

“Vậy cũng không nhất định.” – Cố Phi cười híp mắt mà nhìn Tưởng Thừa.

“Cố Phi” – Tưởng Thừa chỉ chỉ Cố Phi –“Cái nụ cười âm hiểm của cậu, là đang có ý gì hả?”

“Thể hiện sự hưng phấn.” – Cố Phi tiến đến bên tai Tưởng Thừa nhỏ giọng nói.

“Hưng phấn cái rắm nhà cậu!” – Tưởng Thừa nói, có lẽ là bởi vì cậu lúc này uống có không ít thì nhiều, lỡ đụng làm đổ ly rượu, thanh âm có chút không kiểm soát được, kêu rất lớn tiếng.

“Hưng phấn chứ! Làm sao không hưng phấn cho được!” – Lỗ Thực vỗ bàn một cái – “Nhìn xem! Có ai ở đây không hưng phấn!”

Một bàn người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nâng ly cụng nhau leng keng một vòng.

Một bàn người này, coi như không uống một ly đã say, cũng uống không ít rượu đặc sắc, rượu sữa dê sữa ngựa gì đó, rượu trái cây, lúc này đều đang còn giữ lại thần trí, nhưng tuyệt đối bắt đầu vào giai đoạn thần kinh có vấn đề.

Tưởng Thừa nhìn bọn họ vui cười một trận.

Tất cả mọi người thời điểm đến ăn không khác biệt lắm, mấy người ở nông trang đã đi tới, âm nhạc đồng thời vang lên, bọn họ vây quanh ở giữa lửa trại bắt đầu khiêu vũ.

Một hồi ăn uống đến độ hưng phấn, du khách tức khắc đều hô lên, một bên vỗ tay một bên đi theo hô tiết tấu.

Tiếp theo là khiêu vũ nên có người liền chạy tới gần bên cạnh bàn bắt đầu kéo người nhảy cùng, Tưởng Thừa bọn họ ngồi có hơi xa một chút, nhưng không chờ người lại đây kéo đi, bàn này của bọn họ một đám người đồng loạt đứng lên: “Nhảy đi!”

“Tôi không đi đâu” – Triệu Kha nói – “Tôi ở lại ăn thêm chút nữa.”

“Tiểu Kha!” – Phan Trí không biết khi nào đã đi tới, vỗ một cái trên vai Triệu Kha– “Đi, nhảy một lát đi!”

“Tôi sẽ không...” – Triệu Kha lời nói còn chưa nói xong đã bị Phan Trí một phen kéo lên, kéo đi đến lửa trại bên kia.

“Thừa ca” – Cố Phi ôm lấy bả vai Tưởng Thừa, chỉ chỉ Phan Trí – “Cậu xem.”

Tưởng Thừa uống một ngụm trà, thời điểm thuận theo nhìn xem có chút giật mình phát hiện, Phan Trí cư nhiên là lôi kéo cô gái vừa rồi đã qua đây.

Trước sau đại khái không đến một tiếng đồng hồ, Tưởng Thừa đối với hiệu suất của Phan Trí rất bội phục.

“Tôi lĩnh ngộ” – Cố Phi cười nói – “Nhanh như vậy đã chiếm tiện nghi rồi.”

“Sao nào, có phải thấy rất mất mát hay không.” – Tưởng Thừa vô cùng vui sướng mà cười, lúc này bốn phía người xung quanh đều một mảnh thanh âm cười nói, cậu cùng theo đó mà cười rất lớn tiếng.

“Đi.” – Cố Phi đứng lên, lôi kéo cánh tay Tưởng Thừa.

“Tôi không đi” – Tưởng Thừa cười – “Tôi thực sự không thể nhảy, hơn nữa cũng không muốn đi qua bên đó nhảy.”

“Không bảo cậu đi nhảy” – Cố Phi nói – “Cùng tôi đi ra ngoài.”

“Đi đâu vậy?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Đi sẽ biết.” – Cố Phi cười cười.

Trước tiên Cố Phi đi đến bên cạnh Cố Miểu kêu cô bé trở về khu nhà nghỉ, ngày thường tiểu nha đầu lúc này đã ngủ, lúc đi kêu cô bé về thì thấy cô bé đang ngồi xếp bằng ngủ gà gật, giống như bà cụ non vậy, Tưởng Thừa thật muốn cười.

“Trở về ngủ đi, Nhị Miểu” – Cố Phi kéo cô bé lên – “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”

Cố Miểu mơ mơ màng màng mà lắc đầu.

“Vậy đi, anh dẫn em trở về ngủ.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa vẫn luôn vịn vào lan can nghe Cố Phi nói chuyện, rượu này chính xác mạnh thật, khi uống còn không có cảm giác mãnh liệt như vậy, hiện tại khẽ đứng lên thôi, liền phát hiện chân mình đang liêu xiêu, đến cái đầu cũng khống chế không được, 45 độ có thể chuyển thành góc vuông.

Thời điểm đi theo hướng khu nhà nghỉ, Cố Miểu quay đầu lại rất nhiều lần nhìn Tưởng Thừa, Cố Phi nói: “Thừa ca uống say rồi.”

Cố Miểu lại nhìn Tưởng Thừa một cái.

“Em có phải đang chê anh không” – Tưởng Thừa cười – “Không phải ai cũng đều có thể uống được nhiều như anh trai em.”

Cố Miểu hẳn là nghe không hiểu, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Trở về phòng thì Cố Miểu đi rửa mặt, Cố Phi trải chăn cẩn thận, gối đầu cũng để đâu ra đấy, lại mang đến quần áo của cô bé để bên cạnh gối.

Cố Miểu bò đến trên giường, tự mình kiểm tra xem, xác định không có vấn đề, lúc này mới nằm xuống.

Cố Phi để di động của cô bé ở bên cạnh: “Di động của em ở chỗ này, buổi tối tìm không thấy anh thì liên lạc ngay, đã hiểu chưa?”

Cố Miểu gật gật đầu, đại khái là mệt nhọc, cô bé đẩy Cố Phi ra, kéo chiếc chăn đắp lên người rồi nhắm mắt lại.

“Buổi tối tìm không thấy anh hai?” – Tưởng Thừa lúc này mới hỏi một câu.

“Ừm.” – Cố Phi gật gật đầu, từ trên mặt đất ở bên cạnh xách lên một cái túi to đeo lên lưng, lại cầm lấy camera của mình đeo lên cổ Tưởng Thừa.

“Anh cô bé buổi tối muốn đi đâu nhỉ?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Anh cô bé buổi tối muốn cùng Thừa ca của cô bé đi nghỉ.” – Cố Phi ôm ôm Tưởng Thừa, ở chóp mũi cậu hôn lên một cái.

Tưởng Thừa trong đầu có chút ong ong, mỗi lần uống rượu mạnh cậu đều có cảm giác này, nghe không rõ âm thanh, nhìn cái gì cũng đều xoay tròn tròn, chân bước thấp bước cao, bước đi xiêu vẹo, đi trên đường như điên thật.

Khi cùng Cố Phi đi ra khu nhà nghỉ, còn có thể nhìn thấy tiệc lửa trại trong sân rộng với đám người náo nhiệt kia, mỗi người đều đang tươi cười, nhảy rồi nhảy, không thì ngồi một bên uống rượu trò chuyện.

Cố Phi ôm chầm lấy vai Tưởng Thừa, dẫn theo cậu từ bên cạnh đi ra ngoài.

Cảm giác này thực kỳ diệu.

Trong màn đêm đen, ánh lửa sáng ngời, đám người huyên náo, đều chậm rãi ở lại phía sau lưng.

Các cậu thổi đi hơi lạnh ban đêm, hai người đi tới phía trước, bên tai dần dần yên tĩnh lại, lúc sau tiếng cười đùa biến mất, bên tai bắt đầu có thể nghe được tiếng gió thổi qua mặt cỏ sàn sạt, có thể nghe được tiếng côn trùng đan xen, còn có thể nghe được tiếng bước chân của hai người.

“Sẽ không lạc đường chứ?” – Tưởng Thừa hỏi, cậu cảm thấy thanh âm chính mình rất thấp, nhưng ở trên nơi thảo nguyên yên tĩnh này lại nghe thật sự rõ ràng, thậm chí có thể nghe ra men say trong thanh âm của chính mình.

“Sẽ không” – Cố Phi nói – “Tôi cũng không đặc biệt đi xa chỗ chúng ta đang ở, nơi này hôm nay cưỡi ngựa khi đi qua tôi nhìn thấy, ngay phía trước, qua sườn núi kia, có đồng cỏ đặc biệt đẹp, rất dày.”

“À.” – Tưởng Thừa lên tiếng.

“Nằm trên đó khẳng định đặc biệt thoải mái.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa dừng một chút liền bắt đầu cười, vừa lảo đảo người mà cười vừa vỗ vỗ mông Cố Phi: “Thỏ thỏ! Cậu có phải muốn dã chiến trên đó hay không thế!”

“Đúng vậy.” – Cố Phi nói.

“Làm sao mà cậu có thể trả lời bình tĩnh đến như vậy.” – Tưởng Thừa vẫn còn cười.

“Tôi không biết xấu hổ đi.” – Cố Phi trả lời.

“Bất quá tôi nói cậu nghe” – Tưởng Thừa nhích lại gần người Cố Phi– “Cậu chờ đến lúc tôi tỉnh tỉnh rượu, tôi lúc này có chút choáng.”

“Tỉnh rượu làm gì?” – Cố Phi hỏi.

“Làm cậu đó!” – Tưởng Thừa rất lớn tiếng mà nói.

Cố Phi che che miệng cậu, nhìn nhìn phía sau: “Thừa ca, chỉ trong chỗ chúng ta, ít nhất có tới bốn cặp vợ chồng, hơn nữa các nông trang khác tới đây, chúng ta bốn phía khả năng có mấy chục người.”

“Thì.” – Tưởng Thừa ở khe ngón tay Cố Phi lên tiếng.

“Lát nữa trong lúc làm thịt cậu, cậu đừng kêu quá lớn tiếng.” – Cố Phi ở bên tai cậu nhẹ giọng nói.

“Ừm” – Tưởng Thừa lên tiếng, đáp xong lúc sau mới lại trừng mắt nhìn nhìn, ở trong lòng bàn tay Cố Phi mơ hồ không rõ mà nói – “Là ai làm ai cơ?”

“Tôi” – Cố Phi nhẹ nhàng mà tiếp tục nói ở bên tai cậu – “Làm, cậu.”

“Cậu mơ hay lắm!” – Tưởng Thừa nói.

“Hiện thực luôn rất tuyệt.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa đem tay Cố Phi đẩy ra vừa định nói chuyện, Cố Phi ở trên đùi cậu giở trò một chút, tức khắc dưới chân cậu không còn cảm giác, cả người ngã ngửa ra sau.

Cố Phi nhanh nắm lấy cánh tay cậu một chút, lúc cậu ngã xuống đất ngoại trừ choáng váng, thì cảm thấy mặt đất thật đúng là rất mềm.

Nhưng ngay sau đó Cố Phi ngồi xổm xuống lại đẩy cậu một lần nữa. 

Cậu lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên đồng cỏ ở sườn núi, Cố Phi đẩy lần này, cậu dường như ngồi thang trượt một đường trượt chân xuống dưới.

“Tôi...” – Cánh tay cậu giơ loạn lên, muốn khống chế một chút thân thể, nhưng không thành công – “Đệt.”

Cứ như vậy một đường lao vun vút đến khi chân đặt trên đáy dốc mà ngừng lại.

Cậu đầu to lao xuống nhìn Cố Phi đứng ở trên đỉnh sườn núi, choáng đến nửa ngày không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy một thân Cố Phi được ánh trăng chiếu tới rất đẹp trai.

“Tỉnh chưa?” – Cố Phi cầm túi ném ra sườn núi, cái túi lớn trượt xuống dưới.

“Cậu... Túi đựng camera.” – Tưởng Thừa thấy được túi đựng camera lưng trừng sườn núi, đoán chừng vừa rồi rơi chỗ đó.

“Không sao đâu, túi có đệm bảo vệ” – Cố Phi nhảy một cái, theo sườn núi cũng vọt xuống phía dưới – “Thừa ca ——”

“Con mẹ nó cậu...” – Tưởng Thừa giật nảy mình, Cố Phi theo quỹ đạo vừa thấy chính là tiến đến chỗ cậu, cậu tranh thủ thời gian chống đỡ cánh tay cố gắng che chắn chỗ nào đấy, sợ Cố Phi lúc trượt xuống không khống chế được mà một chân đạp lên đũng quần mình.

Nhưng là Cố Phi trượt đến một nửa thì ngừng, không thể trượt đi đến cùng, đại khái là bởi vì cái dải đất lúc trước đều bị cậu cọ lên, ma sát quá lớn.

Tưởng Thừa mới vừa nhẹ nhàng thở ra muốn nói chuyện, Cố Phi thế mà đứng lên liền đi xuống dưới.

“Tôi đệt!” – Tưởng Thừa cảm giác mình tựa nhân vật trong một bộ phim kinh dị, đối mặt với quái vật đang xông tới mà bản thân bị làm sao đó không đứng dậy nổi, chỉ có thể một mực lùi lại trên đất.

Cậu trơ mắt nhìn Cố Phi che trời nghẹn nhật mà bổ nhào lên người mình, cánh tay chống đất, sau đó cúi đầu hôn lên cậu.

Không chờ cậu nghiêm túc đáp lại, Cố Phi đã buông lỏng cậu ra, đứng lên rồi xách túi đi tới một bên.

“Cậu…” – Tưởng Thừa thở dài, nằm trên mặt đất lười động đậy, đầu choáng đến lợi hại.

Cố Phi mở túi ra, từ bên trong đổ ra một đống đồ, đặt ở trên mặt đất, sửa sang lại một chút, lúc sau xách lên rung lắc vài cái, đống đồ đó hoá ra một thứ.

“Đùa tôi sao?” – Tưởng Thừa ngẩn người – “Lều trại à?”

“Ừm, cũng không tệ lắm” – Cố Phi nói – “Là loại tự động.”

“A.” – Tưởng Thừa vẫn là thất thần.

“Buổi tối hôm nay” – Cố Phi đem đệm lót vào cho cẩn thận, lại đem túi ngủ ném vào – “Nghỉ ở chỗ này.”

“A” – Tưởng Thừa cố gắng chống đất ngồi dậy – “Trong lều trại?”

“Trước tiên là làm chuyện này” – Cố Phi đi tới lôi cậu dậy, một bên đè tay trên vai và cổ cậu mà ôm lấy cậu, một bên âm thầm đưa tay vào trong quần áo cậu, đưa đẩy qua lều trải bên kia– “Sau đó tôi muốn chụp sao trời, ngủ hai giờ, còn muốn chụp mặt trời mọc, cậu không thể ngủ, cậu phải ở bên cạnh tôi.” 

“Ừm” – Tưởng Thừa chỉ cảm thấy hô hấp bắt đầu có chút khống chế không nổi mà nặng nề hơn, cồn rượu trong người cùng dục vọng trong khe hẹp đang rục rịch giãy giụa nhưng lý trí vẫn để cậu có thể kiên trì hỏi một câu – “Sẽ không có người tới chứ?”

“Chỉ cần cậu không kêu ra tiếng” – Cố Phi ấn vai cậu, đem cậu nhét vào trong lều, rồi cũng tiến vào cùng – “Cho dù có người tới, cũng không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì.”

“A” – Tưởng Thừa nằm ngửa – “Cái lều này thật nhỏ nha, là dành cho hai người sao?”

“Là cho hai người” – Cố Phi kéo khoá lều trại lên xong xuôi, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, nhào tới trên người cậu – “Đồ dã chiến chuyên dụng.”

“Đánh rắm.” – Tưởng Thừa nở nụ cười.

Cố Phi không có nói nữa, nhìn áo khoác của cậu còn chưa có cởi ra, trực tiếp kéo khoá kéo ra, đẩy áo bên trong người cậu lên trên, ngay ở trên ngực cậu trên bụng cậu mà cọ mà gặm.

Tưởng Thừa cũng không lên tiếng nữa, tay cào nhẹ trên vai Cố Phi.

Cố Phi giật quần cậu xuống, thậm chí còn chưa có cởi ra, trực tiếp đem chân cậu đè ép lên trên.

“Đệt” – Tưởng Thừa cảm giác chân bị ép này, máu liền vọt thẳng tới đầu – “Cậu đến mức... Gấp gáp như vậy sao?”

“Đúng vậy.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa vẫn còn rất choáng, vốn còn nghĩ là mình cưới chú thỏ con ngoan ngoãn, buổi tối hôm nay tuyệt đối không thể bị ném đi trên mặt đất, nhưng lúc này liền choáng khi đang hưng phấn, cậu tự dưng lại có chút không lấy đâu ra sức lực.

Cố Phi khi ấn chân cậu mà tiến vào, kích thích mãnh liệt xảy ra bất ngờ khiến cậu không ngăn chặn được thanh âm – “A...”

“Xuỵt.” – Cố Phi nhẹ giọng nói, đưa tay bịt kín miệng của cậu.

...

Khi Cố Phi buông tay che ngoài miệng cậu ra, Tưởng Thừa liền cắn một cái vào ngón tay Cố Phi.

“Buông ra.” – Cố Phi nhéo nhéo cái cằm cậu.

Tưởng Thừa không có nhả ra, vẫn cứ cắn.

“Vậy cậu cứ cắn đi” – Tay khác của Cố Phi chống xuống đệm nhìn cậu – “Tôi nghỉ một lát lại đến một lần.”

“Tôi đệt” – Tưởng Thừa nới lỏng miệng, nhìn nhìn Cố Phi một chút – “Hoàn cảnh này có phải là đặc biệt kích thích cậu không?”

“Đúng vậy” – Cố Phi cúi đầu hôn hôn cậu – “Không kích thích cậu sao?”

“... A.” – Tưởng Thừa phát ra tiếng.

Trong không gian lều trại quả thực có chút nhỏ, hai người các cậu lăn lộn nửa ngày mới đem chiến trường dọn dẹp cho sạch, mặc quần áo xong.

“Cậu còn muốn chụp sao trời không?” – Tưởng Thừa hơi híp mắt nằm xuống.

“Ừm” – Cố Phi ngồi ở bên cạnh, xoay màn hình camera căn chỉnh góc độ – “Cậu không thấy sao, bên này sao trời đặc biệt tuyệt đẹp, có ngân hà nữa.”

“Không chú ý” – Tưởng Thừa nói – “Tôi uống đến choáng váng, đầu còn chưa có ngẩng lên được, ngẩng đầu một cái khẳng định đảo điên.”

Cố Phi đi đến kéo khoá lều trại xuống, quay đầu lại túm lấy cánh tay cậu xoay nửa vòng tại chỗ.

“Aii...” – Tưởng Thừa liền cảm thấy một trận choáng váng, hai mắt nhắm lại.

Cố Phi kéo cậu, chỉ chỉ bên ngoài lều trại, để cái gối ở phía dưới đầu cậu – “Thừa ca, cậu xem.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa mở mắt.

Liếc mắt qua một cái không có động tĩnh gì.

Nói thật, Tưởng Thừa cảm thấy mình không có tế bào lãng mạn nào, đặc biệt là so sánh với Cố Phi, cậu vừa không lãng mạn, cũng không có nghệ thuật, đối với rất nhiều thứ, đẹp hay không đẹp, cậu cũng không có cảm xúc đặc biệt sâu sắc gì.

Nhưng mở mắt ra, khi đầu tiên nhìn thấy ngân hà to lớn trải ngang trong bầu trời đêm, cậu cảm giác được sự chấn động.

Bầu trời đen mà sáng ngời đó, ánh bạc cùng đỏ sậm đan xen mảng lớn ánh sáng, làm hô hấp của cậu đều tạm dừng lại.

Cố Phi nằm xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói – “Đẹp không?”

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhẹ giọng đáp lời.

“Khi còn nhỏ” – Cố Phi nói – “Khi tôi không dám về nhà, sẽ đi lên núi, từ buổi chiều mãi cho đến ngày hôm sau, đều ở trên núi.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa nắm chặt tay của Cố Phi.

“Có thời gian tôi dẫn cậu đi leo ngọn núi kia đi, cách xưởng thép có chút xa, ở ngoại ô thành phố” – Cố Phi nói – “Lần đầu tiên tôi nhìn sao như thế này, chính là ở nơi đó.”

“Tôi cho tới bây giờ chưa có xem.” – Tưởng Thừa nói.

“Về sau lớn lên một chút tôi liền không có đi nữa” – Cố Phi nói – “Ba tôi lúc ở nhà, Nhị Miểu... Tôi không yên tâm.”

Tưởng Thừa không nói chuyện, dùng sức nắm chặt tay Cố Phi.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy bầu trời nhìn rất đẹp” – Cố Phi cười cười – “Ban ngày, buổi tối, trời nắng, trời nhiều mây, đều rất đẹp.”

“Cậu trước kia” – Tưởng Thừa nhìn khoảng sao to lớn – “Có chụp nhiều trời sao không?”

“Không có” – Cố Phi cười cười – “Không có thời gian thích hợp, hơn nữa cũng... Có thể là về sau không thể nào nhìn bầu trời nữa, nên cũng không nghĩ muốn đi chụp, ánh mặt trời ngược lại là chụp được rất nhiều.”

“Bây giờ chụp sao?” – Tưởng Thừa quay đầu.

“Cậu ngủ trước một lát đi” – Cố Phi nói – “Tôi muốn cậu giúp tôi chụp, cậu ngủ một lát lại chụp sau.”

“Tôi không buồn ngủ” – Tưởng Thừa nói – “Bị cậu làm đến tỉnh rồi.”

Cố Phi ngửa mặt lên trời cười nửa ngày: “Tôi có năng lực lớn đến như vậy sao?”

“Ừm” – Tưởng Thừa chậm rãi ngồi dậy, đem kéo áo khoác kéo lên, ngẫm nghĩ lại hừ một tiếng – “Cái này đúng thật là dã pháo, quần áo còn chưa có kịp cởi, đến quần mới chỉ cởi một nửa.”

“Cậu nếu không chịu phục thì lát nữa cởi hết ra làm lại một lần nữa.” – Cố Phi nói.

“Cái đồ không biết xấu hổ” – Tưởng Thừa bò ra ngoài lều, đứng lên duỗi lưng một cái – “Muốn đi đâu chụp tiếp?”

“Phía trên sườn núi” – Cố Phi cầm giá ba chân cùng camera, chỉ chỉ chỗ vừa rồi bọn cậu trượt xuống – “Tôi vừa mới đứng chỗ đó nhìn một chút, cũng không tồi đâu.”

Tưởng Thừa đi theo Cố Phi bò lên tới đỉnh sườn núi, ngồi ở trên cỏ nhìn Cố Phi.

Cố Phi đem giá camera lắp xong xuôi, khom lưng điều chỉnh nửa ngày, thử chụp một kiểu: “Thừa ca, muốn xem không?”

“Xem” – Tưởng Thừa lập tức đi đến, nhìn xem khung cảnh bên trong – “Thật đẹp, không biết vì cái gì, so với việc dùng mắt trực tiếp nhìn thấy cảm giác không giống nhau.”

“Càng có chút yên tĩnh.” – Cố Phi nói.

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

Cố Phi lại chụp thêm mấy kiểu, có mây đến, liền ngừng, đem giá ba chân chuyển qua phía sau Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa khi quay đầu lại phát hiện ống kính đối diện với mình, cậu cười cười – “Làm sao mà đang chụp dở lại quay ra chụp tôi?”

“Cậu lúc này, là bộ dáng mới bị làm xong” – Cố Phi vừa điều chỉnh camera vừa nói – “Rất gợi cảm.”

“Đồ không tiết tháo nhà cậu” – Tưởng Thừa nói – “Trên mặt tôi viết bốn chữ ‘vừa bị làm xong’ hay sao? Có phải còn có dấu móc bên trong viết Cố Phi làm hay không?”

“Cậu có hạnh phúc không?” – Cố Phi ở phía sau camera hỏi.

“Thừa ca của cậu họ Tưởng đó” – Tưởng Thừa nói, Cố Phi cười cười, Tưởng Thừa nhìn Cố Phi, một lát sau mới lại mở miệng – “Tôi rất hạnh phúc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi