NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Tưởng Thừa cảm thấy thầy Từ rất có trách nhiệm, nhưng giờ đây cậu không muốn nói gì nữa cả, càng không biết nên nói như thế nào, mà dù có nói đi nữa, người vì một câu nói của người khác mà động thủ là cậu, muốn giải thích rõ tại sao lại như vậy, cần phải nói ra có quá nhiều những việc có liên hệ, nói chung Tưởng Thừa không muốn đối mặt.

Cân phân phải trái như vậy, cậu thà im lặng gánh chịu hình phạt, chỉ là cảm thấy phần nào có lỗi với thầy Từ luôn một lòng vì học sinh mà lo lắng.

Thầy Từ dành nửa tiết học để tận tình khuyên bảo, dùng lý để hiểu rõ, dùng tình để lay động, Tưởng Thừa cảm thấy nước mắt của thầy ấy cũng sắp rơi ra đến nơi. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không cho thầy Từ hỏi ra được bất kỳ điều gì, chỉ có thể trở về lớp học.

Lúc đến dưới cầu thang, tên Mồm thối của lớp 5 cũng đúng lúc bôi thuốc xong từ phòng y tế bước tới.

Vết thương cũng không quá nghiêm trọng, khá nhiều trầy xước và vết bầm, mà khốn khổ nhất chính là…… bị sưng lên rồi.

Tưởng Thừa chỉ dùng tay phải đập nó, nên mắt trái của Mồm thối sưng tới mức chỉ còn thấy một khe hở, mặt bên trái cũng sưng lên, nhìn qua thấy hơi lệch.

Lúc nhìn thấy Tưởng Thừa, với con mắt chỉ còn một phần năm của mình, nó cơ hồ muốn phun ra lửa.

Tưởng Thừa dừng bước, đứng cách cửa cầu thang hai ba mét không đi tiếp nữa.

“Sao rồi?!” – Mồm thối nhổ xuống đất một cái – “Vừa nãy mày ngang ngược lắm mà! Bây giờ sợ rồi?”

Tưởng Thừa không lên tiếng.

Mồm thối lại dùng hai con mắt hai phần năm của mình trừng cậu rồi hùng hùng hổ hổ chửi mát mà đi lên lầu, Tưởng Thừa nghe âm thanh nhỏ dần rồi từ từ biến mất của nó mới đi vào cầu thang, chậm rì rì đi lên lầu.

Tiết này thầy Lỗ gần như không thể lên lớp, lúc Tưởng Thừa bước vào cửa, ông ấy đang ở trên bục giảng mắng người, chấn động đến nỗi trần nhà cũng rớt bụi phấn xuống.

“Công thần trở về rồi!” – thầy Lỗ vừa thấy cậu, lập tức lia cây thước qua – “Tưởng Thừa, tôi cho em một kiến nghị!”

Tưởng Thừa xoay đầu nhìn ông.

“Em hãy đi viết một luận văn về việc làm sao phóng qua hai cái tổ mà ra được tới hành lang, với cả cách đánh lộn làm sao để tránh bị thương tích!” – thầy Lỗ gào thét – “Viết xong rồi tôi sẽ giúp em in ra dán trong lớp!”

“….. Được ạ” – Tưởng Thừa có chút bất đắc dĩ đáp lại, trở về chỗ ngồi xuống.

“Không phải tôi nói gì các em đâu” – Cây thước của Lão Lỗ bay lượn trên bục giảng, hết chỉ bên trái lại chỉ bên phải – “Đứa nào cũng vậy! Lúc ngủ thì giống người! Mở mắt ra chính là một đống phân! Cả ngày không thấy được mấy đứa làm ra được chuyện gì mà không thối! Cha mẹ mệt tới bán sống bán chết để cho đám phân các em tới trường quậy bừa bãi… ”

“Đi tới phòng giáo dục chưa?” – Cố Phi vừa cúi đầu chơi điện thoại vừa nói.

“Chưa.” – Tưởng Thừa đáp.

“Vậy tan học chắc sẽ cùng nhau tới bắt.” – Cố Phi nói.

Cố Phi vẫn là rất có kinh nghiệm, lúc tiết cuối còn mấy phút nữa là kết thúc, chủ nhiệm giáo dục, thầy Từ, còn có chủ nhiệm của lớp 5, cùng nhau chặn ở lối vào.

Mỗi một đứa tham gia đánh nhau, không sót ai, toàn bộ đều bị xách tới phòng giáo dục.

Chủ nhiệm giáo dục trước tiên mắng một trận, mắng xong rồi kêu nói ra động cơ đánh nhau, cả đám đều không nói ra được, dù sao cũng là có người đánh tiên phong rồi mới hùa vào đánh theo.

Cuối cùng mục tiêu của chủ nhiệm giáo dục lại nhắm tới trên người Tưởng Thừa và tên Mồm thối.

“Em ấy nói em đánh em ấy” – Chủ nhiệm giáo dục nhìn Tưởng Thừa – “Tại sao?”

“Đúng, chắc chắn phải có nguyên do.” – Thầy Từ lập tức nói – “Thành tích của Tưởng Thừa toàn đứng trong top 10 ở trường chuyên…. ”

“Thầy Từ, tôi biết em ấy là học bá.” – Chủ nhiệm giáo dục cắt ngang lời ông – “Thầy đợi tôi hỏi xong đã.”

Thầy Từ ngậm miệng lại.

Nhưng Tưởng Thừa trước sau vẫn không nói.

Lúc chủ nhiệm giáo dục sắp phát hỏa tới nơi, Vương Húc giơ tay lên: “Em biết.”

“Nói” – Chủ nhiệm giáo dục nhìn qua cậu ta – “Bình thường lên lớp cũng không thấy em phép tắc tới vậy, còn giơ tay à.”

“Nó chạy tới lớp tụi em mắng người” – Vương Húc nói – “Nói gì mà “Thừa Thừa, Thừa Thừa tao *** mẹ mày”, là ai đi nữa cũng sẽ nổi giận, còn giả giọng ẻo lả…”

“Mày nói cái gì!” – Mồm thối vừa nghe liền rống lên – “Tao mắng người khi nào?!”

“Giờ tự học buổi sáng mày mắng nha.” – Vương Húc trừng mắt với nó – “Nếu không sao một học bá lại đi đánh mày làm gì? Mày mới là người xấu đó”.

“Tao đ!t” – Mồm thối nổi giận, tức tới mắt trái đều mở ra được – “Tao… ”

“Chủ nhiệm thầy nghe đi!” – Vương Húc hăng lên – “Nghe đi, ở đây còn mắng người! Giờ tự học buổi sáng còn mắng to hơn, tụi em đều nghe thấy, nếu không mắc gì cả lũ cùng nhau ra đánh lộn?! Tụi em bình thường không ra gì, nhưng tụi em có tinh thần tập thể!”

“Đúng vậy! Tụi em đều nghe thấy!” – Đám người của lớp 8 bị xách tới đều phụ họa theo.

“Nghe cái rắm!” – Mặt của Mồm thối đều đỏ cả lên, nhìn người của lớp mình – “Bọn mày có nghe thấy không!”

“Không có! Thật là không có mắng người! – Bọn lớp 5 cũng hùa với nhau.

“Mấy đứa mày đương nhiên không nghe thấy” – Cố Phi đứng dựa ở bàn làm việc phía sau cùng – “Cách một lớp mà, mắng ở bên Tưởng Thừa chứ bộ”.

“Cố Phi!” – Mồm thối chỉ vào Cố Phi, nửa ngày cũng không nói ra lời.

“Lúc sau ấy, khi mày thét lên bọn nó chắc chắn là nghe được.” – Cố Phi cười cười.

“Được rồi.” – Chủ nhiệm giáo dục trừng Cố Phi.

Cố Phi lấy điện thoại ra, cúi đầu chơi game.

Sự thực đã rõ ràng, Mồm thối đánh người, bị đánh, dẫn đến hai lớp ẩu đả với nhau, mặc dù Mồm thối vẫn cố gắng chối cãi, nhưng Chủ nhiệm giáo dục vẫn cảm thấy sự thực này không có vấn đề gì.

Loại trường học như Cao trung số 4, chỉ cần đã đánh nhau, thì không có bên nào vô tội cả.

Tiếp theo là tranh luận giữa chủ nhiệm hai lớp, đem tội đẩy qua cho lớp của đối phương, thầy Từ tranh luận y như lúc lên lớp, không có khí lực ảnh hưởng gì cả, nhưng lại chịu không nổi cơn dong dài của thầy ấy, nói còn chưa xong, chủ nhiệm lớp đối phương là một cô giáo, chỉ sau mấy lần đã chen lời vào không lọt, cuối cùng vẫy tay áo: “Được rồi, tôi không nói nữa, thầy Từ có khiếu ăn nói như vậy làm một giáo viên thật là có tài mà không phát huy được rồi.”

“Đa tạ.” – thầy Từ rất khách khí gật gật đầu.

“Được rồi, được rồi, không cần cãi nữa.” – Chủ nhiệm giáo dục cũng đã một mặt uể oải.

Hình phạt cuối cùng là tất cả người tham gia đánh nhau viết một bảng kiểm điểm không dưới 800 chữ, quét dọn hai cái nhà xí trường học một tuần, đầu sỏ Tưởng Thừa và Mồm thối, thứ hai sinh hoạt đầu tuần phải lên bục đọc kiểm điểm trước toàn trường làm hình phạt cảnh cáo.

Vừa nghe tới hình phạt, thầy Từ và chủ nhiệm lớp 5 đồng thời nôn nóng lên.

“Chủ nhiệm, tôi thấy việc này cũng không nghiêm trọng tới mức trừng phạt như vậy” – Chủ nhiệm lớp 5 nói – “Vả lại theo thương tích mà nói, lớp tôi… ”

“Đúng vậy!” – thầy Từ cao giọng nói.

Trong khoảnh khắc này Tưởng Thừa phảng phất thấy được hình ảnh của thầy Lỗ.

Nhưng câu sau thầy Từ lại quay trở về bản thân: “Toàn là đám trẻ mười mấy tuổi, manh động là chuyện thường tình, chúng ta là những người làm giáo dục và dẫn đường, không thể dùng loại phương thức xử phạt cứng nhắc như vậy đối đãi với các em ấy, những hình phạt đó thì có tác dụng gì? Chỉ là thêm vào hồ sơ các em ấy mà thôi, phương thức này chỉ giảm đi lượng công việc của người làm giáo dục chúng ta. Tôi cho rằng, chúng ta nên dùng tình yêu và che chở, kiên nhẫn và… ”

“Thầy Từ, thầy Từ, thầy Từ” – Chủ nhiệm giáo dục một mặt thống khổ đưa tay ra ngăn cản, tay còn lại đặt ở trước ngực – “Tôi biết rồi, tôi hiểu nỗ lực nhiệt tình của thầy rồi….. ”

“Chúng ta là những người làm công tác giáo dục, đối diện với biết bao nhiêu đứa trẻ, chắc chắn sẽ có lúc cảm thấy lực bất tòng tâm, nhưng đây là nghề nghiệp mà chúng ta lựa chọn……. ” – thầy Từ cũng không có ý dừng lại – “Ai trong độ tuổi này mà không manh động, anh xem đó, tụi mình là bạn học mà, hồi cấp 3….. ”

“Từ Tề Tài!” – Chủ nhiệm giáo dục la lên – “Tôi nói tôi biết rồi!”

Tâm trạng Tưởng Thừa vốn dĩ rất sa sút, lúc này không biết tại sao đột nhiên lại trở nên rất tốt, lời nói của thầy Từ rất tếu, nhưng cậu vẫn cảm thấy cảm động, kiểu giáo viên như thế này, cả đời có thể gặp được một người xem như là một loại may mắn, mặc dù thầy Từ mang EQ quá thấp, từ đầu đến cuối không tìm thấy được điệu bộ hòa nhịp đúng điệu với học sinh…

Có điều Tưởng Thừa hiện tại rất buồn cười, người có ý nghĩ như vậy chắc chắn không chỉ có mình cậu, cậu nghe thấy được Vương Húc ở bên đó nhịn không được phải cười ra mấy tiếng.

“Được rồi.” – Chủ nhiệm giáo dục uống hai ngụm nước lớn – “Tạm thời không xử phạt, nhưng phải giám sát, nội trong học kỳ này còn có bất kỳ hành vi trái kỷ luật gì sẽ xử phạt chồng lên, không phải là cảnh cáo nữa, trực tiếp ghi tội.”

“Báo cáo” – Cố Phi ở cuối nói – “Tại sao em cũng phải viết kiểm điểm?”

“Em không đánh nhau à?” – Chủ nhiệm giáo dục đem ly đập xuống bàn.

Tưởng Thừa cảm thấy thầy ấy sắp đến cực điểm rồi.

“Không mà” – Cố Phi nói – “Em ra ngăn cản”.

“Là tôi kêu em ấy ngăn lại.” – thầy Từ gật đầu nói.

“Mày đánh tao!” – Mồm thối rống lên, như sắp giậm chân tới nơi.

“Ai thấy đâu?” – Cố Phi híp mắt lại, quét qua trên mặt đám người một vòng – “Ai thấy tao đã đánh mày?”.

Mồm thối tức tới mức tay chân run rẩy, nửa ngày trời cũng không nói được câu nào.

“Không đánh nhau thì em chạy tới đây làm gì!” – Chủ nhiệm giáo dục rống lên với Cố Phi.

“Mấy thầy cô kéo em tới đây chứ bộ.” – Cố Phi nói.

“…… Em viết kiểm điểm luôn” – Chủ nhiệm giáo dục nói – “Em viết tuần này đi trễ leo tường lại bị tôi bắt được! Cùng nhau lên bục mà đọc!”

Từ phòng giáo dục đi ra, tinh thần người của hai lớp đều rất thấp, thầy Từ một mạch áp tải bọn họ ra ngoài cổng trường tới chỗ gửi xe, lại muốn răn dạy vài câu, nhưng không mở miệng nói thành lời được.

Vì một đám người ở trong nhà xe đã ngồi xổm xuống cười tới không cách nào khống chế, như thế nào cũng không dừng lại được.

Tưởng Thừa lúc ngồi trong tiểu màn thầu vẫn còn có chút muốn cười, không thể không mở cửa sổ ra một khe hở, cho gió thổi vào để đầu óc mình thanh tĩnh một chút.

“Mình lái chiếc này tới chỗ Đinh Trúc Tâm luôn à?” – Xe chạy được một hồi cậu hỏi một câu.

“Ừm.” – Cố Phi gật đầu – “Rất thuận tiện.”

“Ày, tôi muốn hỏi nè, lái chiếc này đều là người già, một thằng nhóc to đầu như cậu mà lái, cảnh sát không chặn sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Chặn cái gì, cậu đúng là người ở chỗ cậu” – Cố Phi nói – “Có thật ngăn tôi lại, tôi sẽ nói ngay là đem xe qua cho ông nội, không sao cả.”

“Ông nội cậu biết lái không?” – Tường Thừa cười nói.

“Không biết nữa, mất lâu rồi” – Cố Phi nói.

“A.” – Tưởng Thừa khựng lại, không nói tiếp nữa.

“Là tự sát.” – Cố Phi dừng xe đợi đèn đỏ, dựa vào ghế lái, giọng điệu rất bình thản – “Uống thuốc trừ sâu.”

“Tại sao?” – Tưởng Thừa có chút kinh ngạc.

“Bởi vì có một đứa con trời đánh.” – Cố Phi nói xong im lặng một hồi, sau khi đèn xanh lóe lên, Cố Phi lái xe được nửa đường mới lại nói tiếp – “Trên thế giới này, người khốn nạn, chuyện khốn nạn vốn có quá nhiều rồi, cậu trước giờ chưa gặp qua thôi”.

Tưởng Thừa nhìn bóng lưng của cậu ta, không lên tiếng.

“Đừng nghĩ nhiều quá” – Cố Phi nói – “Cứ sống như một người quan sát tất cả, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“A.” – Tưởng Thừa đáp một tiếng, nhắm mắt lại.

Hôm nay Đinh Trúc Tâm không có ở phòng làm việc, bên trong một đống quần áo lớn, chỉ có một cô bé đang bận rộn chỉnh sửa.

“Trợ thủ của chị Tâm, Tiểu Lộ.” – Cố Phi giới thiệu – “Đây là Tưởng Thừa, người mẫu hôm nay.”

“Thật đẹp trai nha….. à mà chị là Lucia, em ấy đọc không lưu loát nên giản hóa rồi.” – Tiểu Lộ cười cười, sau đó chỉ lên giá hai hàng đồ – “Đồ hôm nay đều phối xong rồi, lát nữa chị trang điểm cho em.”

Lúc Tiểu Lộ trang điểm cho Tưởng Thừa, ánh mắt cậu quét qua đống quần áo của hôm nay, cảm thấy cũng không hơn kém hôm qua là mấy, đều là style pháp sư, không thì cũng là style ăn mày, có điều cũng không phải toàn là thêu nữa, phần lớn bộ phận là bằng vải bố….. style ăn mày lại càng giống với style ăn mày rồi.

Nhưng Tưởng Thừa sẵn lòng mặc những thứ này, ít ra cũng không đến mức tám hướng đều có gió luồng vào.

“Xong rồi, thật ra em cũng không cần trang điểm gì cả” – Tiểu Lộ lùi lại mấy bước nhìn cậu – “Khuôn mặt này chắc chắn rất ăn ảnh! Đường nét đều rất rõ rệt.”

“Chị nói nhiều thật.” – Cố Phi cầm máy ảnh từ buồng trong thò đầu ra – “Được rồi, tranh thủ thay đồ đi, mỗi ngày chụp tới tối mệt chết rồi.”

“Được rồi.” – Tiểu Lộ vỗ tay – “Sắp tới cực khổ cho các em rồi, chị phải đi tới kho hàng, nếu có người gọi tới bắt máy giúp chị, bảo họ gọi vào số di động của chị”.

“Vâng” – Cố Phi gật đầu.

Tưởng Thừa đợi Tiểu Lộ đi xong mới tới trước giá đồ nhìn nhìn, muốn chọn một bộ vừa mắt.

“Đều phải chụp hết” – Cố Phi dựa ở bên cửa – ” Mặt trước mặc sau gì cũng phải mặc.”

“…… Tôi biết.” – Tưởng Thừa chỉ có thể tùy ý túm đại một bộ xuống.

Cố Phi xoay người đi vào buồng, Tưởng Thừa nghiên cứu một chút, bộ này lại có rất nhiều tầng, hay lắm, ấm áp.

Có điều không biết tại sao đồ Đinh Trúc Tâm thiết kế đều không phân nam nữ, hoặc có thể nói là nhìn qua đều mẹ nó y như là đồ nữ.

Bộ đồ này có một cái quần bằng vải bố rộng thùng thình, phía trên lại là một cái áo dài cũng rộng thùng thình, mặc xong rồi lại cảm thấy nên cầm theo thêm một chuỗi tràng hạt.

“Ơ” – Cố Phi nhìn thấy cậu bước tới, nhíu nhíu lông mày – “Bộ này rất đẹp.”

“Đừng ép tôi phải phỉ báng khiếu thẩm mỹ của cậu.” – Tưởng Thừa đi tới đứng trước một đống đèn đã được bật sẵn, hôm qua đã chụp xong một trận, cậu hiện tại đứng ở đây đã không còn loại ngại ngùng không biết nên đặt tay ở đâu.

“Đi đại mấy bước đi, xoay người, quay đầu” – Cố Phi nâng máy ảnh chỉa về phía cậu – “Cười hay không đều được.”

Tưởng Thừa trước ống kính của Cố Phi tới lui lăn qua lăn lại mấy vòng: “Được không?”

“Tuyệt.” – Cố Phi nói – “Thêm một tấm đặc tả chính diện nữa rồi cậu đi thay đồ.”

“Tại sao phải là đặc tả chính diện?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

“Môi cậu có hơi bị thương…… Cậu không phát hiện sao?” – Cố Phi nói.

“Phát hiện rồi” – Tưởng Thừa nói – “Có quan hệ gì tới chụp đặc tả chính diện?”

“Rất năng nổ*.” – Cố Phi nhấn nút chụp – “Được rồi, đi thay đồ đi.”

(*挺带劲的: hoặc có thể hiểu là “rất thú vị”)

“Không phải.” – Tưởng Thừa không động – “Tại sao?”

“Tôi chụp một tấm riêng tư.” – Cố Phi nói – “Tôi lúc trước không phải cũng chụp cậu rồi sao?”

“…… Được thôi.” – Tưởng Thừa đi ra ngoài, cậu nguyên buổi sáng đều đã rất hỗn loạn, lúc này cũng lười làm hao tổn tâm sức.

Cậu lại từ giá đồ cầm lấy một bộ, nửa thân trên là cái quái gì cậu không nhìn rõ, dù sao thân dưới vẫn còn có cái quần, cậu trước tiên mặc quần vào trước.

Mặc xong rồi chính là không nói nên lời, đây là chiếc quần vừa không dài tới mắt cá vừa không dài tới bắp chân.

Có điều bây giờ cậu đã gần như có thể hiểu rõ phong cách của Đinh Trúc Tâm, dù sao xem không hiểu liền đi chân trần.

Chính là quần áo……..

“Cố Phi” – Tưởng Thừa cầm một nùi thứ vải bố đi vào, thân trên để trần, phía dưới là chiếc quần tới mắt cá chân – “Hai người từ nhỏ cùng lớn lên, cậu giải thích cho tôi chút, thứ đồ này là để làm gì?”

“Ưm?” – Cố Phi đặt máy ảnh xuống, quét mắt qua mấy lần thân trên của Tưởng Thừa, vóc dáng của Tưởng Thừa quả là rất đẹp, đặc biệt là vết sẹo ở xương sườn…..

Tưởng Thừa đem đồ trong tay run run mở ra: “Đây là vật liệu? Chưa gia công ư?”

Cố Phi nhìn mảnh vải lớn hình chữ nhật bằng vải bố trước mắt, cười lên: “Tôi biết rồi, đưa tôi.”

Tưởng Thừa ném tấm vải qua cho cậu ta, Cố Phi nhận lấy, gom lại, gom thành một hàng dài, sau đó đắp lên vai của Tưởng Thừa, cuộn lại hai vòng.

“Đệt?” – Tưởng Thừa ngây người – “Đây là khăn quàng cổ?”

“…… Không phải, nhưng cậu có thể hiểu như thế này.” – Cố Phi kéo tới lôi lui một hồi lâu, làm cho chỉnh thể nhìn trông như tùy ý cuộn vào.

“Thứ đồ này mà có người mua, tôi sẽ ăn nó.” – Tưởng Thừa nói.

“Đây chưa hẳn là để bán, chẳng qua là thể hiện ý tưởng thiết kế.” – Cố Phi lùi lại hai bước – “Được rồi, rất gợi cảm.”

“Tôi thấy nếu động một chút, nó sẽ rơi xuống.” – Tưởng Thừa cứng tay, đỡ tại tấm vải trên cánh tay – “Tôi hết đường cử động rồi.”

“Cậu từ trước mặt tôi chạy đi là được, không cần quan tâm nó có rớt xuống hay không.” – Cố Phi nâng máy ảnh lên.

Tưởng Thừa y như một con rô bốt di chuyển tới chỗ phông màn, mặc dù động tác rất buồn cười, nhưng lưng sau rắn chắc bóng nhẵn vẫn như cũ rất đẹp, Cố Phi nhấn nút chụp.

Tách tách.

“Có bệnh à?” – Tưởng Thừa vẫn quay đầu đi, không quay đầu lại có lẽ là sợ động tác quá mạnh miếng vải sẽ rơi xuống – “Đây cũng là chụp hình riêng tư?”.

“Đúng, cũng chưa chụp tới mặt cậu.” – Cố Phi nói.

“Tại sao cậu lại có đức tính giống Vương Húc rồi.” – Tưởng Thừa đứng lại đàng hoàng.

“Tôi chụp cậu, cậu sẽ càng đẹp trai hơn.” – Cố Phi nói – “Cậu ta chụp cậu, đều là dựa vào khuôn mặt cậu mà bù trừ.”

“…… Mau chụp đi! Sắp rớt rồi!” – Tưởng Thừa quả thật không biết nói sao cho tốt.

“Chạy.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa nửa thân trên cứng đờ, từ trước máy ảnh chạy đi.

“Được không?” – Cậu quay đầu nhìn Cố Phi, tấm vải trên thân vô cùng trơn mượt rơi xuống đất.

Cố Phi cầm máy ảnh, nhìn cậu không nói.

“Được rồi, tôi biết rồi.” – Tưởng Thừa thở dài – “Có phải có chút….. ”

“Khi nãy cậu chạy như con gà vậy.” – Cố Phi nói.

“Đệt!” – Tưởng Thừa có chút không thoải mái – “Cậu mẹ nó nói cái gì?”

“Cậu thấy gà chạy bao giờ chưa?” – Cố Phi nói – “Đầu nó không di chuyển.”

Tưởng Thừa trừng cậu ta, qua mấy giây ngồi xổm xuống, tiếp đến là một tràng cười: “Đệt, tôi không chụp bộ này nữa.”

“Tính tiền theo bộ à?” – Cố Phi cười nói – “Chuyên nghiệp chút đi.”

Cậu chỉ có thể đứng dậy: “Được thôi, ra sức một chút, hồi nữa không chạy giống gà nữa.”

Cố Phi đi tới cầm miếng vải bố lên, cuộn lên người cậu một lần nữa.

Không biết có phải do đang để trần thân trên hay không, lúc Cố Phi tới gần, cậu cảm giác được hô hấp của Cố Phi phà tới trên vai cậu…… Cảm giác này làm tim Tưởng Thừa phút chốc đập thật nhanh.

Hô hấp lướt qua mặt, qua vành tai cũng sẽ không có cảm giác mờ ám rõ ràng tới vậy, bờ vai trong thời tiết thế này vốn là bộ phận sẽ không lộ ra, về mặt tâm lý phần nào có cảm giác riêng tư.

Cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng lại cắn răng không động đậy, cũng không nói chuyện, bởi vì cậu có thể cảm giác được Cố Phi rất cẩn thận, lúc chỉnh miếng vải hoàn toàn không đụng vào cậu.

Tưởng Thừa không muốn để mình trong mắt Cố Phi tỏ ra quá già mồm và mẫn cảm.

“Xong rồi.” – Cố Phi nhìn cậu – “Chạy từ bên đây đi, còn có thể chụp được vết sẹo.”

“Chụp sẹo là cái sở thích gì vậy?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Từng trải qua tang thương …… ” – Cố Phi nâng máy ảnh lên- “một tiểu hòa thượng vậy đấy.”

Tưởng Thừa vừa muốn mở miệng nói, Cố Phi đã hô lên: “Chạy!”

Tưởng Thừa chỉ có thể dang bước chạy qua đối diện, vì không muốn phải chạy lại tới lần thứ ba, nên lần này cậu chạy hoàn toàn không hề có bất kỳ kiêng nệ gì, đang chạy cảm thấy miếng vải từ trên người mình rơi xuống, cậu cũng không để ý, vẫn sải rộng bước chạy qua bên kia.

Quay đầu nhìn lại, mảnh vải đã rớt ngay ở chính giữa.

Cố Phi nhìn màn hình máy ảnh: “Rất tuyệt.”

Trong mấy tấm hình chụp được có một tấm là đang nhảy trên không, bước chân sải ra rất khoan khoái, chiếc “khăn quàng cổ” kia trong trạng thái nửa rớt nửa không rớt, rất có cảm giác.

“Thay được chưa?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Thêm một tấm trạng thái tĩnh nữa.” – Cố Phi nghĩ nghĩ, chỉ tới chiếc sô pha đơn ở phía sau – “Ngồi ở đó, miếng vải kia tùy ý quấn một vòng là được, ném về phía sau một chút.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa ngồi xuống.

“Tay đặt trên hai tay ghế, thả lỏng, càng lười nhác càng tốt” – Cố Phi nhìn cậu qua máy ảnh – “Chân đặt lên trên chân kia.”

“Tôi trước giờ chưa từng ngồi chéo chân.” – Tưởng Thừa để chân bắt chéo – “Như thế này?”

“Không cần như vậy đâu, õng ẹo quá*” – Cố Phi nói – “Đặt ở bắp chân, mắt cá là được.”

(*娘炮: chỉ người nam quá nữ tính)

“Ừm.” – Tưởng Thừa theo lời Cố Phi đặt chân xong, sau đó dựa vào sô pha, đầu tựa ở phía sau một chút – “Được không?”

Cố Phi ấn nút chụp xong, nâng máy ảnh hồi lâu không động đậy.

“Được không vậy?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Được rồi.” – Cố Phi đặt máy ảnh xuống – “Tấm này tôi có thể sửa xong đăng lên wechat được không?”

“Hả?” – Tưởng Thừa ngẩn người, Tưởng Thừa biết Cố Phi thường đăng ảnh, có Cố Miểu, có phong cảnh, cũng có không ít ảnh người, người quen không quen đều có.

“Tấm này với tấm hồi nãy” – Cố Phi nhìn qua cậu – “Được không?”

“À, được.” – Tưởng Thừa gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi một câu – “Cậu thường hay chụp hình người khác kiếm tiền à?”

“Không phải là thường hay” – Cố Phi nói – “Là dài hạn.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa đột nhiên có chút cảm khái, lần này chụp hình là lần đầu tiên trong đời cậu kiếm được tiền, năm ngoái Phan Trí lôi kéo cậu đi phát quảng cáo nói là trải nghiệm cuộc sống, cậu không thèm đi – “Cậu giỏi phết”.

“Rắm.” – Cố Phi đơn giản trả lời – “Nhà tôi phải xài tiền nhiều, chỉ dựa vào cửa tiệm thật sự không đủ, Cố Miểu còn phải uống thuốc.”

“Mẹ cậu…. không đi làm sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Bà ấy bận lắm, phải đi yêu đương.” – Cố Phi cười cười – “Sau khi cha tôi chết, bà ấy không còn đi làm nữa.”

Tưởng Thừa không nói chuyện. Đây là lần đầu tiên Tưởng Thừa nghe thấy Cố Phi nhắc tới cái chết của cha mình, quả nhiên là chết rồi.

Vậy là…..vì sao mà chết?

Cậu nhớ lại lời của Lý Bảo Quốc, mặc dù không tin, nhưng….. cậu cũng không có thể hỏi, trừ phi một ngày nào đó bản thân Cố Phi nguyện ý nói ra, giống như chuyện của bản thân cậu vậy.

Phải thay bộ mới rồi, Tưởng Thừa đi ra ngoài, rất nhanh mặc xong một bộ mới đi vào.

Cố Phi nhìn qua, đột nhiên thấy mắc cười, bộ đồ này không biết là Đinh Trúc Tâm là đang nghĩ cái gì.

“Người nguyên thủy điên cuồng?” – Tưởng Thừa rất bất đắc dĩ xoay một vòng, sau đó từ sau thắt lưng lấy ra một thứ quơ quơ – “Mắc gì lại phối với một cái ná? Không phải là tôi có ý gì, nhưng cái ná này là hàng dỏm chắc luôn! Bắn ra chắc chắn sẽ lệch.”

“Phải không đó?” – Cách ăn mặc này, ngay cả thân hình và gương mặt của Tưởng Thừa cũng bù lại không nổi, Cố Phi không nhịn được, đặt máy ảnh xuống cười nửa ngày trời – “Vậy dùng cái ná kia của cậu đi.”

Câu này vừa nói ra xong, Cố Phi và Tưởng Thừa đồng thời không còn nói lên lời nào nữa.

Cố Phi có một cảm giác là

Mình sắp tiêu đời rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi