NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

"Không có." – Cố Phi trả lời rất nhanh.

Không hề không bằng lòng, mặc dù Cố Phi cảm thấy rằng loại chuyện cắn dấu răng ở trên người đối phương lại đi xăm mình này có chút không quá giống chuyện Tưởng Thừa có thể làm ra được, nhưng nếu như Tưởng Thừa mong muốn, thì cậu cũng coi như không sao cả.

Chỉ là... xăm mình không giống như những cái khác, đây là đem dấu ấn của đối phương lưu lại trên người mình, cho dù sau này có thể tẩy sạch, cũng không thể nào hoàn toàn không có dấu tích.

E rằng Tưởng Thừa căn bản chưa suy xét qua điều này một chút, nếu như có một ngày, bọn họ tách ra rồi, không ở cùng một chỗ, dấu ấn này trên người phải xử lý thế nào.

Một thứ chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi với quá khứ của cậu ta, ở trên người cậu ta lưu lại một dấu ấn vĩnh viễn, loại chuyện này Tưởng Thừa có lẽ chưa từng nghĩ tới.

"Vậy mà cậu cân nhắc điều này nửa ngày?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta chằm chằm.

"Tôi chỉ là đang suy nghĩ..." – Cố Phi do dự trong chốc lát – "Có thể có quá ngốc hay không."

"Cũng không cắn mặt cậu, cắn ở bộ phận người khác không nhìn thấy được, chỉ có hai chúng ta tự mình có thể..." – Tưởng Thừa nói phân nửa liền dừng, nhíu mày suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cười vui vẻ – "Hình như là rất ngu ngốc."

Cố Phi cười không lên tiếng.

"Ngu ngốc thì ngu ngốc chứ" – Tưởng Thừa vung tay – "Kỳ thực loại chuyện ngu ngốc này, tôi trước kia đúng là sẽ không làm ra, chắc là... ở cùng một chỗ với cậu chăng, bị lây bệnh."

"Cậu còn thật sự dám nói, bị tôi lây bệnh?" – Cố Phi nhìn cậu.

"Dám chứ" – Tay Tưởng Thừa thọc vào trong túi – "Thôi, nếu không thì nghĩ lại một chút, nghĩ kiểu không ngu ngốc như thế nữa, dấu răng này, tôi cũng chỉ là biểu lộ cảm xúc."

"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.

"Tôi chỉ là muốn lưu lại trên người cậu chút gì đó của tôi, làm dấu hiệu." – Tưởng Thừa nói.

"Nếu không thì cậu tiểu một bãi trên người tôi được rồi." – Cố Phi nói.

"... Cút!" – Tưởng Thừa trợn mắt lườm cậu ta.

Có người ở bên kia đường bóp còi một tiếng, Tưởng Thừa theo âm thanh liếc nhìn qua, một chiếc mô tô quẹo đầu lái tới bên cạnh hai cậu dừng lại.

Sau khi lấy mũ bảo hiểm xuống, cậu nhìn rõ người này là Lý Viêm.

"Bánh bích-quy này lần trước Nhị Miểu ăn rất thích thú, chắc là rất thích ăn" – Lý Viêm cầm một cái túi treo trên tay lái xuống đưa cho Cố Phi – ""Còn có phần khác, nếu nó không thích ăn, hai cậu cứ ăn đi.""

"Ừ" – Cố Phi nhận lấy túi liếc mắt nhìn – "Nhiều như vậy."

"Bên trong có hai hộp bánh crepe sầu riêng, các cậu mỗi người một hộp" – Lý Viêm nhìn nhìn Tưởng Thừa – "Cậu có phải chưa từng ăn, lớn siêu cấp vô địch, ăn ngon giống như lộn mèo phía sau đầu kiểu tay lật bên hông*."

(*头后空翻侧手翻式: somersault flip)

"Ồ." – Tưởng Thừa thiếu chút nữa nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì.

"Chỉ là tiệm này quá xa, tôi đi một chuyến phải hạ quyết tâm mấy ngày, đi rồi liền mua hộ cho bọn họ một tí" – Lý Viêm nói – "Lần này cũng đã mua hộ cho cậu, cậu nếm thử."

"Cảm ơn." – Tưởng Thừa đột nhiên có chút đói bụng, từ trong túi lấy ra hộp crepe sầu riêng đó, mở ra ăn ngay một cái.

"Thế nào?" – Lý Viêm lập tức hỏi.

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu, quả thật là ngon, cảm giác răng vừa mới chạm vào lớp vỏ, kem đã bắt đầu chảy ra, xốp giòn ngon miệng – "Ngon giống như nhảy dù lướt xuống mặt đất Thomas."

Sau khi tùy tiện tán gẫu vài câu, Lý Viêm liền đi, nói là có hẹn nhậu, trước khi đi còn thêm một câu: ""Hai cậu tiếp tục.""

Tưởng Thừa vừa ăn vừa nghĩ cả buổi mới nghĩ ra trước đó cậu cùng Cố Phi đã nói cái gì. 

Cái dấu răng xăm mình ấy.

Mà đề tài này cậu không có tiếp tục nữa, một là xăm mình đích thực ngốc, một là... sau khi cậu ăn đến ba cái crepe sầu riêng thì đã từ từ bình tĩnh lại.

Từ lúc vào nhà Lý Bảo Quốc, cậu đã bắt đầu luôn cảm thấy trong đầu mình rối loạn, khi ra ngoài đột nhiên nhìn thấy Cố Phi, cả người đều bởi vì quá mức thoải mái mà có chút choáng váng.

Đến bây giờ cậu mới hồi thần lại, suy nghĩ một chút phản ứng của Cố Phi.

Phản ứng của Cố Phi... Cố Phi rõ ràng sững sờ, như vậy căn bản không phải như cậu ta nói, quá ngốc rồi? Nếu như cậu ta thực sự chỉ cảm thấy quá ngốc, cậu ta sẽ trực tiếp thể hiện ra chán ghét, chẳng cần phải ngẩn ra.

"Còn muốn ăn sao?" – Cố Phi nói – "Một bát mỳ lạnh không đủ no ư, lại ăn chút nữa?"

"Bây giờ ư, nói no rồi lại muốn ăn chút, mà nói ăn chút gì, lại giống như không đói đến mức ấy, nghĩ không ra." – Tưởng Thừa thở dài.

"Nếu không..." – Cố Phi suy nghĩ một chút – "Đến tiệm, tôi làm chút gì cho cậu ăn nhé."

"Ừm." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.

Hiện tại quả thật là không biết muốn ăn cái gì, Lý Bảo Quốc bên kia chẳng hề khiến cho cậu có cảm giác thoải mái nên có sau khi giải quyết xong một vấn đề gì đó, cậu không có khẩu vị gì cả.

Trái lại nghĩ tới ở cùng một chỗ với Cố Phi càng khiến cậu dễ chịu, chỉ là... phản ứng của Cố Phi vừa rồi, nghĩ nghĩ lại khiến cậu không đặc biệt thoải mái.

Mãi cho đến khi tiến vào trong cửa tiệm, Cố Phi vào nhà bếp phía sau chuẩn bị làm đồ ăn, cậu mới hướng qua hỏi một câu: "Cậu thực ra..."

Cố Phi cầm trong tay mấy quả trứng gà nhìn cậu: "Cái gì?"

"Cậu thực ra là nghĩ nếu như sau này chúng ta chia tay, ở trên người lưu lại dấu răng của tôi không thích hợp lắm" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Đúng không."

Cố Phi ngẩn người: "Không."

"Thứ đó có thể xóa đi được" – Tưởng Thừa nói – "Cậu không cần lo lắng việc này... Bỏ đi, coi như tôi chưa nói, vốn cũng quả thực rất ngu ngốc."

Tưởng Thừa quay người trở về trong cửa tiệm, ngồi ở phía sau quầy thu ngân cầm di động ra hí hoáy không có mục tiêu.

"Tôi không có nghĩ như vậy." – Trong tay Cố Phi cầm trứng gà cũng đi qua đây, đem trứng gà đặt từng trái từng trái trên quầy thu ngân.

"Không có nghĩ cái gì nào?" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Không nghĩ tới rất ngu ngốc sao?"

"Cảm thấy ngu ngốc, tôi đích thực có nghĩ tới" – Cố Phi nói – "Nhưng mà chia tay cái gì đó lưu lại dấu răng của cậu, tôi không nghĩ tới thích hợp hay không thích hợp."

"Cố Phi" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Cậu có phải cảm thấy tôi..."

"Đi xăm dấu răng" – Cố Phi ngắt lời cậu – "Lý Viêm biết một thợ xăm hình rất giỏi."

"Không cần" – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, cảm giác mình giống như trẻ con không nói lý lẽ còn cần Cố Phi tới dỗ dành cậu – "Tôi cũng chỉ là tùy tiện nói một chút."

"Tôi gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta liên hệ thời gian." – Cố Phi nói.

"Ôi đệt" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Tôi nói không làm rồi, không có ý nghĩa gì, tôi cũng không nói là cần phải bắt buộc cậu làm gì, ban đầu chỉ là vẽ..."

"Tôi nói, đi xăm dấu răng!" – Tay Cố Phi đập một phát trên quầy thu ngân, chống vào mặt bàn sáp tới trước mặt cậu, đè giọng xuống, hàm chứa một luồng tà ác – "Bây giờ là tôi bắt buộc cậu."

"Tôi đệt?" – Tưởng Thừa bị khí thế này của cậu ta dọa đến ngây người một lúc.

"Dấu răng." – Cố Phi nhìn chằm chằm cậu.

"Hả?" – Tưởng Thừa tròn mắt nhìn cậu – "Dấu răng làm sao?"

"Cắn chỗ nào thích hợp?" – Cố Phi hỏi.

Tưởng Thừa nhìn Cố Phi hồi lâu không nói ra, cuối cùng không kìm được cười vui vẻ: "Tôi đệt, ông nội cậu, Cố Phi, cậu có phải có bệnh hay không hả?"

"Có muốn hay không hả?" – Cố Phi lại hỏi.

"Muốn." – Tưởng Thừa gật đầu.

"Lát nữa tôi gọi điện thoại cho Lý Viêm" – Cố Phi thẳng người dậy, đem trứng gà trên quầy thu ngân bày ra thành một hàng – "Một, hai, ba, bốn, năm, đủ chưa?"

"Tôi ăn không hết năm trái" – Tưởng Thừa nhìn trứng gà – "Ăn nhiều trứng như vậy ngộ độc protein."

"Còn có của tôi đấy." – Cố Phi nói.

"Ồ" – Tưởng Thừa nhìn nhìn trứng gà, lại nhìn nhìn cậu, cuối cùng ngắm chỗ đũng quần của cậu liếc mắt qua, đưa tay cầm hai quả trứng gà cỡ xấp xỉ nhau vào trong tay – "Là hai trái này sao?"

Cố Phi dừng một chút mới phản ứng lại, cười híp mắt lại một tí: "Cái này cỡ với của tôi cũng không giống nhau nha, nói đi Thừa ca, cậu có phải đem ai nhớ nhầm với tôi hay không?"

"Cút!" – Tưởng Thừa mắng một câu, lúc Cố Phi cầm trứng gà đi tới phòng bếp, cậu lại bổ sung một câu – ""Cậu có tin tôi cắn dấu răng ở trên trứng cậu hay không hả!""

"Tin" – Cố Phi ngoảnh đầu lại – "Vậy cậu nghĩ có phiền lúc xăm mình, người ta nâng trứng của tôi hay không..."

"Đánh một trận đi" – Tưởng Thừa đem điện thoại di động ném một cái trên bàn, đứng lên – "Hôm nay không đánh một trận không bỏ qua được."

Cố Phi cười, mở cửa sau đi vào phòng bếp.

Tưởng Thừa ban đầu cảm thấy không có khẩu vị gì, nhưng sau khi Cố Phi đột nhiên "bắt buộc" cậu đi làm dấu răng, cậu lại bắt đầu thấy đói bụng.

Thực ra cậu đối với xăm hình dấu răng chẳng hề có cố chấp gì, sỡ dĩ nghĩ tới xăm mình, cũng chỉ bởi vì cậu trước giờ không được phép làm bất luận việc gì tương tự như vậy, đừng nói là xăm mình, ngay cả Phan Trí tặng cậu một cái mặt dây chuyền bằng đá, Thẩm Nhất Thanh cũng không cho phép cậu đeo ở cổ, suýt tí nữa còn bảo cậu đem đồ trả lại cho Phan Trí.

Cố Phi bằng lòng cùng nhau làm trò ngu ngốc này với cậu, cậu tất nhiên phải rất vui vẻ, mà thật sự khiến cậu ăn ngon miệng cũng chính là câu nói kia ""Tôi không có nghĩ như vậy"".

Trạng thái con người thỉnh thoảng lạ lùng như thế, dễ dàng thỏa mãn như thế, không cần lý do, không cần logic, chỉ cần một câu nói của đối phương, cho dù là nói suông cũng cảm thấy được vui vẻ.

Cố Phi làm đồ ăn rất nhanh, chiên năm quả trứng gà, một tô nhỏ bánh trôi gạo nếp, ngửi rất thơm.

"Đến đây, cái này là trứng của tôi" – Cố Phi từ trong cả một đống trứng gà lấy ra hai quả đặt đến trong chén của Tưởng Thừa – "Cho cậu ăn."

"Được thôi" – Tưởng Thừa cũng gắp hai quả trứng gà đặt vào trong chén của cậu ta – "Đây là trứng của tôi, cậu từ từ ăn."

"Ừm." – Cố Phi cười cười.

"Cái này trứng của ai?" – Tưởng Thừa chỉ chỉ một quả còn lại kia.

"Của gà đó." – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa ngẩn người, tiếp đó thì cười tới không ổn, chén trong tay suýt tí nữa cầm không chắc được: ""Này Cố Phi, có khi cậu rất đáng yêu.""

"Chỉ là có khi hả?" – Cố Phi nhìn cậu.

"Tôi có thể đem từ đáng yêu này dùng trên người cậu cũng đã rất thần kỳ rồi" – Tưởng Thừa nói – "Biết đủ thì được vui mãi, hiểu không?"

"Hiểu rồi." – Cố Phi nghiêm túc gật gật đầu.

Chuyện làm dấu răng này, Cố Phi quyết định không nghĩ tới nữa, cậu thậm chí quyết định sau này vấn đề mà Tưởng Thừa không nghĩ tới nhiều, cậu cũng không đi suy nghĩ nhiều nữa.

Nếu Tưởng Thừa muốn cắn dấu răng, vậy thì cắn thôi, còn như sau này sẽ xóa đi hay không, hay là có thể xóa sạch được hay không... hay cho dù thế nào đi nữa, ngược lại nếu như Tưởng Thừa bây giờ không muốn, cậu liền không muốn theo.

Còn nói ngu ngốc sẽ truyền nhiễm, cũng không biết là ai truyền nhiễm ai.

Lúc gọi điện thoại cho Lý Viêm bảo cậu ta hẹn thời gian với thợ xăm hình, phản ứng của Lý Viêm trái lại rất bình tĩnh: ""Cậu? Còn có ai?"

"Tưởng Thừa." – Cố Phi nói.

"Ồ" – Lý Viêm đáp một tiếng – "Hai cậu bệnh nhất định không nhẹ."

"Cậu cũng đừng chẩn bệnh cho" – Cố Phi nói – "Liên hệ cho tốt là được."

"Cậu chưa từng tới đó phải không, tôi chở hai cậu qua?" – Lý Viêm hỏi.

"Không." – Cố Phi rất quả quyết mà trả lời.

"Là vị trí không muốn người nhìn thấy à?" – Lý Viêm lại hỏi.

"Ừm." – Cố Phi cười cười.

"Tôi sau này lại tìm cơ hội nhìn thôi" – Lý Viêm chậc một tiếng – "Dù sao mùa hè cũng đến rồi."

Người thợ xăm hình mà Lý Viêm biết, đẳng cấp rất cao, có tiếng là studio không tiếp khách bên ngoài, khách nhân chủ yếu dựa vào người quen giới thiệu,trước kia Lý Viêm xăm trên lưng sau hình mông của chó corgi, Cố Phi đã từng nhìn qua, hiệu quả cũng không tệ, cảm giác bánh bông lan của mông corgi đều thể hiện ra được.

Có điều về cậu và Tưởng Thừa, cái dấu răng ngu ngốc này rốt cuộc nên cắn ở bộ phận nào, Cố Phi không sao nghĩ ra được biện pháp, cũng không phải là không có biện pháp, chủ yếu là Tưởng Thừa lúc đầu nói bộ phận chỉ có hai cậu mới có thể nhìn thấy được, cho nên Cố Phi cân nhắc vị trí đượcmột lúc liền sẽ nhịn không được mà nghĩ nhiều hơn một chút, điều mà lên lên xuống xuống đối với thân thể không tốt.

Trái lại Tưởng Thừa đã nghĩ xong rồi, trên đường ngồi xe đến studio, Tưởng Thừa nhỏ giọng sát đến bên tai Cố Phi.

"Trên đùi" – Tưởng Thừa lắc lắc chân – "Phía trong."

"Tôi đệt?" – Cố Phi mắc cười – "Tôi có phải cần nằm sấp trên đũng quần cậu hay không..."

"Kêu, kêu to chút đi" – Tưởng Thừa trừng mắt nhìn cậu ta – "Người cả xe đều nghe thấy được mới coi như hoàn thành nhiệm vụ."

"Thế cái tư thế tôi cắn cậu này có chút không văn minh lắm nhỉ." – Cố Phi xích lại khẽ nói thầm.

"Tôi nếu có thể tự mình cắn, tôi sẽ không tìm cậu." – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi nghiêng đầu qua hướng ra bên ngoài cửa xe cười cả buổi, lại ngoảnh lại nhỏ giọng hỏi: ""Vậy cậu chuẩn bị cắn vị trị nào ở trên người tôi? Cần nằm sấp đũng quần ư?""

"Xương quai xanh" – Tưởng Thừa nhìn nhìn chung quanh, hai cậu ngồi ở hàng cuối cùng, không ai chú ý tới bọn họ, cậu lấy ngón tay khều cổ áo của Cố Phi ra, ở bên trái trên xương quai xanh cậu ta nhẹ nhàng điểm một cái – "Chính là chỗ này."

Cố Phi chặn bắt lấy tay của cậu, đè xuống trên đùi mình: ""Dè dặt chút.""

"Tôi đệt, ra vẻ cái gì mà ra vẻ" – Tưởng Thừa cười lên – "Trên người cậu còn có chỗ nào tôi chưa chạm qua sao?"

"Vậy tới đây tới đây" – Cố Phi nắm lấy tay của cậu chuyển tới chỗ đũng quần của mình, nhỏ giọng nói – ""Dù sao chỗ này cậu cũng mỗi ngày một lần...""

Tưởng Thừa sợ hết hồn, nhanh chóng rút tay ra: "Cút!"

Phòng studio này nằm ở tiểu khu nhìn thấy được rất không tệ của quận mới tráng lệ nhất ở thành phố nhỏ tồi tàn này, thang máy thẳng lên tầng 9, trên cửa treo một tấm bảng hiệu gỗ màu đen, bên trên không có lấy một dòng chữ, chỉ có ba chấm màu trắng.

"Studio này gọi là Ba Bánh sao?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Không biết, chỉ biết ông chủ họ Lục" – Cố Phi nhịn cười, nhấn chuông cửa – "Lát nữa hỏi thử."

Cửa mở ra rất nhanh, cửa là ông chủ tự thân mở, ông chủ nhìn qua so với cái studio chỗ nào cũng đều sử dụng đồ trang trí màu đen này sáng sủa hơn nhiều.

"Lý Viêm nói tôi nhất định phải tự mình làm cho các cậu" – Ông chủ Lục rót cho hai cậu tách trà – "Cho nên tôi sẽ không gọi trợ thủ tới đây, nhưng một mình tôi làm mà nói, thời gian sẽ hơi lâu."

"Không sao" – Tưởng Thừa nói – "Quan trọng là làm cho đẹp một chút là được."

"Việc này các cậu yên tâm, tôi làm xăm hình cũng đã bao nhiêu năm rồi" – Ông chủ Lục đang nói chợt đi tới gần hai cậu, tay giơ lên cầm áo thun trên người cởi ra khoe – "Hai cậu xem."

"Ôi trời." – Tưởng Thừa bị dọa trốn lùi về sau mới nhìn rõ người này là muốn phơi ra hình xăm từ trên xuống dưới không nhìn thấy một tấc da vàng trên người của anh ta.

"Rất ngầu." – Cố Phi phát biểu, đặc biệt tán dương tự đáy lòng.

Tuy rằng nhìn thấy rất giống bệnh thần kinh, nhưng hình vẽ gì gì đó đều rất đẹp tinh xảo, cảm giác nghệ thuật cũng rất ưu việt.

Ông chủ Lục mặc lại áo vào: "Những hình sau lưng kia là trợ thủ của tôi làm, tôi đều có thể tự mình làm được, các cậu yên tâm, các cậu chỉ muốn làm một cái hoa văn nho nhỏ, không thành vấn đề... Các cậu muốn làm loại hình vẽ như thế nào? Ở vị trí nào?”

"... Dấu răng" – Tưởng Thừa trả lời xong sau đó lập tức ngừng lại, bỗng nhiên phát hiện bản thân không biết phải mở miệng làm sao nói ra cái dấu răng là cắn lẫn nhau mà ra – "Chính là..."

"Hai cậu cắn lẫn nhau sao?" – Ông chủ Lục hỏi thẳng một câu.

Tưởng Thừa liền cảm thấy vô phương trả lời.

"Đúng" – Cố Phi trả lời – "Tôi trước đi, trên xương quai xanh có thể làm chứ?"

"Có thể, chỉ là sẽ có chút đau, nơi đó da mỏng" – Ông chủ Lục duỗi tay tới kéo cổ áo của Cố Phi ra, quay đầu lại nhìn Tưởng Thừa – "Là chỗ nào?"

"... Chỗ này." – Tưởng Thừa rất muốn hất tay của anh ta ra, nhưng cân nhắc đến người ta đây là yêu cầu nghề nghiệp, chỉ có thể cắn răng đi qua chỉ chỉ.

"Vậy khi cậu cắn" – Ông chủ Lục cũng chỉ vào xương quai xanh Cố Phi – "Sát tới vai bên này một chút, nếu không dấu răng không hoàn chỉnh, xương quai xanh của cậu ta nhô rất cao."

"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Ông chủ Lục có lẽ là thấy nhiều biết rộng, đối với loại chuyện hai người con trai muốn cắn dấu răng lẫn nhau như vậy hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, dường như giống mỗi ngày trên đường phố đều có người cắn nhau.

Còn rất có tính người mà cho phép hai cậu trước tiên tới phòng bên cạnh trong studio chuẩn bị.

"Cởi ra đi." – Tưởng Thừa ôm cánh tay đứng ở trước mặt Cố Phi.

"... Tình cảnh này." – Cố Phi cười cười, đem áo cởi ra.

"Tôi cắn nhé?" – Tưởng Thừa bóp bả vai của cậu, nghiên cứu góc độ trái phải – "Chính là chỗ này."

"Cậu có thể ra sức cắn chút, một lần hoàn thành mẫu, nếu không thì cắn lần hai liền không làm được nữa." – Cố Phi ngửa ngửa đầu ra sau.

"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Được rồi, cắn đi." – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa bóp lấy vai của cậu ta mạnh mẽ cắn một miếng ở trên xương quai xanh.

"A ——" – Cố Phi la to một tiếng, rất lanh lảnh, tình cảm chân thành thực sự, không có một chút tiến hành chau chuốt nghệ thuật, thuần túy chính là bị làm cho đau mà phát ra.

"Cố Phi" – Tưởng Thừa lỏng miệng ra, ghé vào lỗ tai cậu khẽ nói – "Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, cho dù sau này chúng ta không có ở cùng một chỗ, tôi cũng phải lưu lại ký hiệu trên người cậu, không cần quan tâm ai thấy, đều phải biết được cái này là của tôi, học bá chúng tôi chính là không nói đạo lý như thế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi