NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

- Từ nay về sau, trong học viện cũng không có người nào dám nói cậu phi lễ vô dụng nữa rồi.
Dưới màn đêm, đôi mắt quyến rũ của Thượng Quan Vũ Đồng chớp lóe hào quang sáng như sao trên trời:
- Còn chưa cảm ơn cậu đã cứu ta nữa.

- Đổi lại là người khác, cũng sẽ làm như vậy.
Lăng Tiêu thản nhiên nói tiếp:
- Huống chi Thượng Quan giáo sư đối xử tốt với ta như vậy. Lăng Tiêu không phải là người không biết báo đáp ơn nghĩa.

Vẻn vẹn chỉ là báo đáp ơn nghĩa thôi sao? Trong lòng Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên thoáng hiện lên một chút thất vọng mơ hồ, khẽ cười nói:
- Người khác? Ha ha, ngày đó sao lại là cậu ra tay chứ! À đúng rồi, Dạ Kiêu không phải nói sẽ đi theo cậu sao, sao vẫn không nhìn thấy hắn?

Lăng Tiêu lắc đầu:
- Có lẽ hắn hối hận rồi.

- Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần lo lắng hắn gây bất lợi cho cậu, đặc biệt là thân phận của cậu.
Tâm tình của Thượng Quan Vũ Đồng dường như lại tốt lên, gạn hỏi Lăng Tiêu:
- Có phải sắp nghe được tin tốt của cậu hay không?

Lăng Tiêu thoáng sửng sốt, ngay sau đó gật đầu nói:
- Đúng vậy!

Thượng Quan Vũ Đồng nở nụ cười xán lạn trên mặt:
- Vậy trước tiên giáo sư phải chúc mừng cậu!
Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay mềm mại trắng như ngọc hoan hô Lăng Tiêu, trên mặt lộ ra dáng tươi cười trong sáng xinh đẹp động lòng người:
- Tỷ tỷ cậu mà biết nhất định sẽ rất tự hào vì cậu!

Lăng Tiêu thản nhiên cười, sau đó nói:
- Giáo sư, mong ngài có thể giữ bí mật này cho ta. Truyện Tiên Hiệp

Thượng Quan Vũ Đồng cười tươi như hoa:
- Chỉ có ta biết?

"..."

- A, thiếu gia đã trở về!
Lăng Tiêu mới vừa đi vào sân, vừa lúc nhìn thấy một mình Thu Nguyệt đang luyện tập ở bên ngoài. Nhìn thấy Lăng Tiêu, nàng mừng rỡ kêu lên. Lập tức Xuân Lan và Diệp Vi Ny từ bên trong chạy nhanh ra. Diệp Vi Ny mím cặp môi anh đào, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng.

- Lúc trước nghe nói học viên đi lịch lãm đều đã trở lại, không thấy anh làm cho hai cô gái này nôn nóng không chịu được đấy.
Diệp Vi Ny nghịch ngợm cười, giấu đi vẻ lưu luyến không muốn xa rời Lăng Tiêu trong mắt của mình, lại đi trêu ghẹo hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt.

Sắc mặt của hai nàng ửng đỏ lên, Xuân Lan bĩu môi:
- Cũng không biết là ai lúc trước thấy thiếu gia không trở về, cả ngày luôn miệng nói: "Ta nếu cùng đi theo thì tốt rồi, anh ấy khi nào thì trở về chứ? Thật là tên đáng ghét, còn không chịu trở về..."
Xuân Lan bắt chước giống y hệt dáng vẻ nói chuyện của Diệp Vi Ny, làm cho mấy cô gái cười nắc nẻ nhộn nhịp một hồi. May là ở tại đây chứ nếu đổi lại là nhà của các quý tộc khác, để cho người ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến không thốt nên lời, không ngờ lại có thị nữ không có phép tắc như vậy. Cho dù các nàng là thị nữ theo bên người, nhưng ở trong mắt của chủ nhân, bất kể thị nữ nào... hết thảy đều là kẻ dưới mà thôi!

Trên thực tế, Lăng Tiêu trước kia đối với thị nữ hầu cận bên mình đã rất khoan dung, mà Lăng Tiêu hiện tại lại không thèm để ý tới mấy thứ lễ nghi thế tục. Trong ý nghĩ của hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến mình thì tốt rồi, các nàng muốn làm gì thì cứ làm như thế.

Tính ngang bướng của Diệp Vi Ny dường như cũng giảm đi rất nhiều, cũng không biết là tạm che giấu đi hay là bỏ hẳn. Lăng Tiêu cho rằng nàng chỉ che giấu đi vài phần. Tính cách của một người làm sao có thể thay đổi một cách dễ dàng như thế. Chỉ có thể nói bầu không khí của học viện khiến Diệp Vi Ny biết rõ sự khác biệt của bản thân mình, vì thế ngày càng trở nên hiểu biết cách làm thế nào để che giấu chính mình.

- Các ngươi luyện tập kiếm trận thế nào rồi?
Lăng Tiêu thuận miệng hỏi.

- Bẩm báo thiếu gia, tôi và Thu Nguyệt đều đã trở thành Đại Kiếm Sư bậc bốn, chúng tôi mỗi ngày đều luyện tập đã phối hợp Ngọc Nữ kiếm trận khá thuần thục!
Trên mặt Xuân Lan nở nụ cười hãnh diện. Tuổi của các nàng đúng ra cũng không lớn, cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi thôi, mà các học viên của Học viện Đế quốc được xưng là thiên tài này, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là bậc bốn!

Từ khi học tập Ngọc Nữ kiếm kỹ, thực lực của hai nàng đột nhiên tăng mạnh, cho nên hiện tại nói thật ra cũng thuộc vào nhóm mạnh nhất, nên mới nhìn đời bằng nửa con mắt như vậy.

Lăng Tiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Xuân Lan đầy vẻ đắc ý, không kìm nổi tạt vào nàng một chậu nước lạnh:
- Thực lực nhờ dược vật tăng lên dù sao cũng là đường tắt mà không phải chính đạo! Muốn có được thực lực chân chính, vẫn phải là dốc lòng tu luyện mới tốt. Cô nhìn xem Thu Nguyệt khiêm tốn hơn cô nhiều. Tử Lam Chu Quả cũng chỉ có thể tăng thực lực của các cô lên đến mức này là hết cỡ. Nếu cô vẫn kiêu ngạo như vậy thì cả đời cô cũng chỉ là một Đại Kiếm Sư bậc bốn.

Xuân Lan bị răn dạy, sắc mặt có chút đỏ lên, nhưng cũng biết thiếu gia dạy bảo là quan tâm tới các nàng, vì muốn các nàng tiến bộ nên mới nói như vậy, liền thấp giọng nói:
- Xuân Lan biết sai rồi, sau này Xuân Lan nhất định không kiêu ngạo nữa.

- Võ giả phải có cái tâm của kẻ mạnh, tối kỵ nhất là nảy sinh tư tưởng tự mãn, ta tin rằng sau này các cô đều sẽ có thành tựu rất cao.
Lăng Tiêu thản nhiên nói nhưng trong lòng còn có một câu chưa nói: "Bởi vì, các cô chính là người của ta!"

Mặc dù có hơi mỏi mệt, Lăng Tiêu vẫn quyết định vì chính mình lập tức phải tiến hành trúc cơ, giống như hắn vừa mới nói với Xuân Lan: võ giả, cần phải có một cái tâm của kẻ mạnh. Một người mà không có mục đích để theo đuổi, như vậy nhất định trên bất cứ lĩnh vực nào, hắn cũng không thể có thành tích cao được.

- Ta muốn bế quan tu luyện, không được quấy rầy ta, bất cứ kẻ nào cũng không tiếp!
Lăng Tiêu nói xong, nhìn thoáng qua ba thiếu nữ:
- Kể cả các cô.

Diệp Vi Ny khẽ bĩu môi, mắng thầm: "Mới trở về đã làm bộ làm tịch." Mới vừa định nói ra mấy câu châm chọc Xuân Lan và Thu Nguyệt, hai nàng đã hết sức nhu thuận nhẹ nhàng thi lễ:
- Dạ biết rồi, thiếu gia.

"Bình" một tiếng, cửa phòng của Lăng Tiêu đã đóng lại.

- Thật là chán, khó khăn lắm mới trở lại, cũng không biết nói chuyện với người ta, đã tự nhốt mình lại, hừ.
Diệp Vi Ny chu cái miệng nhỏ nhắn, ngồi phệt xuống chiếc ghế mềm mại lầm bầm oán trách.

- Diệp tỷ, ta tin rằng thiếu gia nhất định có chuyện trọng yếu phải làm.
Xuân Lan mới vừa bị răn dạy lại là người biện hộ cho Lăng Tiêu.

- Đúng vậy Diệp tỷ, thiếu gia mặc dù không nói nhiều lắm, nhưng vẫn luôn là người tốt đấy!
Thu Nguyệt cũng hơi ngượng ngùng giải thích.

- Được rồi, thật phục hai thị nữ các cô, lúc nào trong đầu cũng chỉ có thiếu gia.
Diệp Vi Ny chỉ có thể tỏ ý đầu hàng.

Sau đó vài ngày, đã xảy ra không ít chuyện.

Học viên của Học viện Đế quốc trở về, rất nhanh đã loan truyền khắp đế đô chuyện Thú nhân xâm lấn xảy ra ở phía nam trọng trấn Tạp Mai Long. Đồng thời, chuyện toàn thể thầy trò Học viện Đế quốc đi lịch lãm không sợ nguy hiểm, anh dũng chống cự lại thú nhân cũng truyền khắp đế đô. Ngay tức thì, danh tiếng của Học viện Đế quốc lên cao tới cực điểm. Vốn những đứa trẻ con của quý tộc hoặc các nhà quyền thế giàu có đang học ở các học viện khác, phụ huynh của chúng đều tìm mọi cách chuyển trường cho con của mình được vào học trong Học viện Đế quốc.

Bởi vì, đến ngay cả quốc vương bệ hạ cũng đi Học viện Đế quốc để thăm hỏi an ủi. Tính cả các giáo sư cùng đi đến hơn một ngàn hai trăm người, trừ số người đang dưỡng thương và Lăng Tiêu không tới, tất cả những người khác đều nhận được khen thưởng của quốc vương bệ hạ. Thậm chí có mấy tên may mắn còn được quốc vương bệ hạ tự mình trao huân chương! Điều này khiến những người khác hâm mộ không thôi.

Ngoài chuyện này còn có một số chuyện nhỏ được lan truyền trong phạm vi của Học viện Đế quốc: Chuyện thứ nhất là Long Tường vốn là giáo sư tuổi trẻ anh tuấn trong đội ngũ giáo sư của Học viện Đế quốc, trên đường đi lịch lãm, bởi vì nguyên nhân cá nhân nên gặp phải một số tai họa, lại không thể giải quyết, sau đó xảy ra chuyện trên thảo nguyên Lưỡng Hà, đã làm mất hết mặt mũi của tầng lớp quý tộc.

Mà trong số cần dưỡng thương trong đội ngũ lịch lãm cũng chỉ có một mình hắn không được khen thưởng, ngược lại trở thành mối sỉ nhục của học viện. Vì thế buổi chiều ngày hôm qua, mặc cho viện trưởng Thu Kiến Hoa hết lời mời ở lại, hắn đã kiên quyết rời khỏi học viện. Có người biết tình tiết câu chuyện nói: khi Long Tường bỏ đi từng đi ngang qua biệt thự của Lăng Tiêu, ở bên ngoài dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn một hồi lâu.

Chuyện thứ hai là về Lăng Tiêu. Tam công tử của Lăng Tướng quân dường như sau lần sóng gió phi lễ đó đã hoàn toàn thay đổi, trở nên một người làm cho người ta nhìn không thấu, cả người dường như chứa đầy thần bí! Lần lịch lãm này hành động của hắn khiến cho tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, thậm chí có thể ung dung giải cứu Thượng Quan giáo sư dưới kiếm của một gã Ma Kiếm Sĩ bậc ba, hơn nữa khiến đối phương sợ hãi đến nỗi kiếm rời tay. Nếu không phải Dạ Kiêu danh tiếng lẫy lừng trong giới lính đánh thuê và mạo hiểm ở đế đô, mọi người thậm chí hoài nghi phải chăng là bọn hắn cố ý đóng kịch?!

Đến lúc này, rất nhiều người không nhịn được lại chuyển ánh mắt nhìn vào Tạ Hiểu Yên: diễn viên chính trong cơn sóng gió phi lễ lần đó. Thậm chí có nhiều người đã bắt đầu hoài nghi: Cơn sóng gió trước kia Lăng Tiêu phi lễ với Tạ Hiểu Yên rốt cuộc có phải đúng như lời đồn đãi của mọi người hay không?

Tuy nhiên từ khi đi lịch lãm trở về, bản thân Tạ Hiểu Yên đã trở nên cực kỳ khiêm tốn, mỗi ngày đều dốc hết tinh lực vào việc tu luyện khắc khổ, hoàn toàn không lộ mặt ra ngoài.

Cũng may, những chuyện này đều bị hòa tan trong nỗi vui sướng được quốc vương bệ hạ đích thân trao tặng huân chương khen thưởng.
Thú tộc đã mấy trăm năm nay không có công khai xuất hiện trước mắt nhân loại, cho nên trận chiến đấu này không riêng gì Đế quốc Lam Nguyệt, thậm chí mấy quốc gia khác đều chấn động, nhất là các quốc gia có lãnh thổ tiếp giáp với Thú tộc, đều bắt đầu tăng mạnh phòng bị vùng biên giới.

Đồng thời Đế quốc Lam Nguyệt cũng nhờ một trận chiến này mà uy danh vang dội, riêng uy tín của Nam Phương Vương Lý Võ Thông điện hạ cũng theo chuyện này mà đạt tới một độ cao mới.

Hết thảy những chuyện này cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Lăng Tiêu. Giờ phút này, hắn đang chịu đựng sự đau đớn khổ sở kinh người, các kinh mạch toàn thân đang bị xung kích!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi