NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

Tại sân luyện công vô cùng yên tĩnh, bốn phía đều trồng các loại cây quý hiếm.

Trong rừng rậm không ngừng tỏa ra hương thơm ngát thi thoảng lại có tiếng chim hót truyền đến, âm thanh thanh thúy dễ nghe, ở vùng duyên hải này, phong cảnh ở thành thị thuộc bình nguyên quả thực có thể coi là thế ngoại đào viên.

Hiển nhiên, thành chủ tiền nhiệm cũng là một người vô cùng biết hưởng thụ.

Lăng Tiêu lẳng lặng đứng giữa sân, trên không trung, những vì sao mỹ lệ như những đôi mắt dịu dàng không ngừng nhấp nháy, ban đêm không khí mang theo cái lạnh se se, làm cho ngươi ta một loại cảm giác thư thái vô cùng.

Trúc cơ kỳ có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí trực tiếp chuyến hóa thành linh lực, trúc cơ tiền kỳ trữ lượng linh lực rất nhỏ, cũng may linh khí trên thế giới này vô cùng sung túc, cho nên có thể bổ túc thân thể những chỗ thiếu hụt.

Thậm chí, khiến cho hắn bất giác đã muốn đột phá trúc cơ trung kỳ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Đối với Lăng Tiêu mà nói. Tiếp một cái cấp bậc là dung hợp lần nữa gọi là dung hợp kỳ, chính là ở trong đan điền.

Tích lũy thiên địa linh khí, dần dần tiến tới phá đan thành anh, khi đó sẽ cần đại lượng linh khí bổ sung.

Trực tiếp dẫn linh khí hướng về đan điền, cuối cùng đem linh khí dư thừa theo đan điền chạy dọc kinh mạch, dung hợp cùng kỳ kinh bát mạch trong thân thể.

Dưới tình huống linh khí sung túc, Lăng Tiêu tiến triển tương đối nhanh, mà lúc này Lăng Tiêu liền khẽ nhắm mắt.

Cảm thụ thiên địa linh khí tiến nhập vào cơ thể, sau đó hòa nhập.

Tốc độ hấp thu chậm lại, trong tay hắn bỗng xuất hiện một thanh kiếm, từ trên thân kiếm bắn ra từng luồng ánh sáng hồng sắc.

Trong đêm tối khiến cảnh vật thêm vài phần yêu dị.

Lăng Tiêu liền ngưng thần, đem thần thức phóng tới hồng sắc bảo kiếm có chút yêu dị này, tuy thần thức rất cẩn thận tiếp xúc nhưng vừa mới chạm tới thân kiếm bỗng nhiên giống như bị kim châm, khiến Lăng Tiêu vội vàng thu hồi thần thức.

Khóe miệng Lăng Tiêu liền nhếch lên, tươi cười khẽ nói:
- Thật là tốt, không nghĩ tới lại là thứ trong truyền thuyết thường đề cập đến Yêu Huyết Vẫn Thiết, không ngờ nay lại rơi vào tay mình.

Không những gặp được mà nó còn được rèn luyện thành kiếm, chẳng lẽ trên đời còn có thiên duyên, nó tồn tại là để chờ mình sao?

Yêu Huyết Vẫn Thiết, trong tàng kinh các của Thục Sơn có ghi lại, theo truyền thuyết:
Cổ đại ma thần, có yêu quái thường xuất hiện, yêu lực sâu như biển có thần thông dời núi lấp biển.

Nghe nói, có hai đại yêu quái thực lực cực mạnh đối quyết, giơ tay nhấc chân cũng khiến trời đất sụp đổ, khiến cho tinh cầu bị hủy diệt!

Tuy nhiên, thực lực của yêu tộc dù cường đại cũng bị khắc chế bởi Thần tộc, hai tộc trời sinh là tử địch, mỗi lần chiến tranh đều thương vong vô số.

Trong thiên địa kỳ vật vô số, một số vật chất đến từ sâu trong ngân hà ngẫu nhiên xuất hiện rơi xuống mặt đất, những loại vẫn dật này liền bị thần tộc cùng yêu tộc tế luyện thành các loại pháp bảo.

Trong chiến đấu liền trở thành các loại vũ khí, các loại pháp bảo này đều có uy lực kinh thiên động địa.

Còn loại vẫn thiết này vốn hấp thu máu của yêu tộc mà từ từ biến thành màu tinh huyết, khiến nó không ngừng tản ra yêu lực cho nên loại vẫn thiết này nếu được luyện chế thành pháp bảo sẽ làm tăng thêm uy lực.

Bởi vì, máu huyết của đại yêu thì chỉ cần một giọt cũng đủ làm cho phàm nhân có được thực lực mạnh mẽ.

Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết, Lăng Tiêu kỳ thật vẫn chưa từng thấy qua các vẫn dật, cũng chưa từng thấy qua yêu quái.

Tu Chân Giới linh khí ít ỏi, đừng nói vẫn dật, ngay cả một chút tinh thiết loại tốt cũng đã khó gặp lại càng không thể tìm, chứ đừng nói tới những thứ trong truyền thuyết.

Khi Lăng Tiêu nhìn thấy thanh kiếm trong tay Ma Kiếm Sư toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ lại không ngừng tỏa ra yêu khí khiến hắn kinh ngạc đến ngây người, trong lòng không khỏi sợ hãi, thế giới này theo hắn biết vốn không có người tu chân, mặc dù có rất nhiều chủng tộc kỳ dị nhưng ở trong mắt của Lăng Tiêu vốn cũng giống như thú tu ở Tu chân giới, dã thú cũng có thể luyện ra pháp lực.

Như vậy, dù xuất hiện thú nhân có tri tuệ cũng không khó lý giải, cho nên hắn cũng không cảm thấy kỳ quái nhưng Lăng Tiêu chưa từng nghe nói thế giới này còn có yêu tộc.

Nhưng giờ phút này, Lăng Tiêu ngưng thần tập trung nhìn vào tia hào quang rực rỡ đỏ tươi như máu do thanh bảo kiếm phát ra.

Vô số hoa văn dưới ánh sáng màu hồng tựa như từng dòng máu đang chảy xuôi trên thân kiếm, nhìn kỹ lại thì còn thấy được vô số ám vân, tựa như được sinh ra trên thân kiếm vậy.

Không chỉ thế Lăng Tiêu có cảm giác là thanh kiếm này còn có linh tính nữa, chứ không giống như những thanh kiếm bình thường.

Tựa hồ cảm thụ được tình cảm của Lăng Tiêu mà hồng sắc quang mang lúc sáng lúc tối khiến cảnh vật càng thêm quỷ dị.

Là khí tức.

- Đồ tốt, quả nhiên là đồ tốt!
Lăng Tiêu thì thào lẩm bẩm
- Cũng không biết là ai, phát hiện ra Yêu Huyết Vẫn Thiết và còn có thể đem nó chế tạo thành hình! Có thể rèn được Yêu Huyết Vẫn Thiết xem ra người này thực lực cũng không yếu, nhưng hắn chính là không có nhiều hiểu biết, loại thần vật này há có thể dùng phương thức bình thường của nhân gian để chế tạo?

Lăng Tiêu mỉm cười:
- Tuy rằng hiện tại ta không có thực lực để chú tạo lại ngươi, nhưng sớm muộn có một ngày ta sẽ cho ngươi trở lại nguyên bản thực lực vốn có của ngươi!

Vốn đang nằm ở trong tay hắn, hồng sắc bảo kiếm dường như cảm thụ được tâm ý của Lăng Tiêu, hồng sắc quang mang bỗng nhiên bạo phát.

Quang mang liền bảo phủ toàn bộ sân luyện công lấy Lăng Tiêu làm trung tâm.

Lăng Tiêu không hề lộ ra một chút sợ hãi, trên mặt lại càng thêm vui vẻ, thanh kiếm quả nhiên là có linh tính.

Lăng Tiêu thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, chính mình lại có kiếm linh phi kiếm, nếu so với toàn bộ Tu Chân Giới bất quá cũng chỉ có ba cái! Thục Sơn tổ sư từng có một thanh, sau này khi tổ sư gia phi thăng liền lưu thanh kiếm này truyền lại cho hậu đại.

Kiếm tuy lưu truyền lại nhưng lại để làm trấn sơn chi bảo, trừ phi Thục Sơn xuất hiện nguy cơ diệt môn nếu không thanh kiếm đó cũng không ai có thể sử dụng được.

Loại thần vật như vậy, kgông ngờ lại có ở trên người một gã Ma Kiếm Sư, rồi lại dễ dàng lấy tới tay có thể nào không cho Lăng Tiêu cảm thấy mừng như điên.

Hơn nữa, Ma Kiếm Sư kia căn bản không hiểu được giá trị của thanh kiếm này, mà chuôi Yêu Huyết Vẫn Thiết kiếm cũng không có bị hắn khám phá ra, nếu không sẽ không có khả năng đem nó đưa cho người khác dễ dàng như thế.

Trong tay mình là thần kiếm có kiếm linh, nếu như không thể giữ lại thà rằng học tập các Tu Chân giả: dù tự bạo cũng không thể đưa cho người khác.

Lăng Tiêu liền buông lỏng tay, thanh Yêu Huyết Vẫn Thiết kiếm vẫn bất động, mũi kiếm không ngừng hướng lên trời, hồng sắc quang mang liền thu liễm lại bao phủ toàn thân thanh kiếm, trông vô cùng đẹp mắt.
- Kiếm huynh, tuy rằng ta không biết chủ nhân trước kia của ngươi là ai, bất quá nếu đã gặp ta, ngày nào đó ngươi sẽ nổi danh đứng giữa thiên địa này! Tuy thực lực của ta còn chưa đủ cho nhu cầu của ngươi, nhưng hãy yên tâm ta sẽ mau chóng tăng cường thực lực của chính mình, cho ngươi trở thành thần khí chân chính.

Lăng Tiêu nói rồi hướng thanh kiếm bái ba bái, sau đó lại nói thêm:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Yêu Huyết Hồng Liên kiếm! Nếu như nguyện ý hãy trở về trong tay ta.

Đang trôi nổi trên không trung, trong thân kiếm đột nhiên ngân lên một tiếng như tiếng long ngâm, lần thứ hai quang mang đại phóng sau đó lập tức tựa như dòng nước đảo chiều tất cả quang mang liền bị hút vào thân kiếm, đến một tia hồng sắc cũng tiêu thất không còn chỉ còn lại trước mặt một thanh kiếm thép tinh luyện giống như các thanh kiếm thông thường khác.

Từ không trung, kiếm liền rơi xuống nhưng là rơi vào trong tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhất thời hưng phấn không thôi, đột nhiên trong đầu liền vang lên tiếng đàn của Phong Linh, trong tay hắn yêu huyết Hồng Liên kiếm liền run lên nhẹ nhẹ, từng âm thanh du dương liền nối tiếp nhau vang lên, dần dần, trong đầu Lăng Tiêu liền xuất hiện một bộ kiếm kỹ hoàn chỉnh.

Tựa như phảng phất có người ở trong đầu hắn không ngừng diễn giải, thân thể Lăng Tiêu liền theo động tác hiện lên trong não bộ bắt đầu dựa vào thanh âm để thi triển, từng đoạn từng đoạn, động tác cũng bắt đầu hòa nhịp, chiêu thức càng lúc càng nhanh mà âm thanh dường như càng lúc càng hòa nhập cùng thân thể.

Khi thì tư thế hào hùng như thiên quân vạn mã đang giao phong, làn điệu sục sôi khiến nhiệt huyết sôi trào, khi thì triền miên bồi hồi thanh thoát khiến cho mọi người không khỏi ngậm ngùi rơi lệ.

Ở cửa sân luyện công, một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó, một thân trường bào trắng noãn, khiến thân thể nàng trở nên thánh khiết cao quý, tóc dài tung bay nhẹ nhàng theo từng cơn gió nhẹ.

Một đôi mắt đang mở lớn lộ ra cảm giác khó tin nhìn vào Lăng Tiêu đang ở giữa sân luyện kiếm, song song với hắn là thanh kiếm không ngừng phát ra âm thanh khiến cho nàng cảm thấy muốn á khẩu.

Người này... lẽ nào từ tiếng đàn của ta mà ngộ ra kiếm kỹ? Không có khả năng, Tuyệt đối không có khả năng, không thể có thiên tài không cần kiếm phổ cũng có thể học được kiếm kỹ! Nhưng cảnh tượng trước mắt thì sao?

Hắn rõ ràng vừa rồi còn trúc trắc mà lúc này lại càng lúc càng thành thạo, lẽ nào hắn thật sự là vừa lĩnh ngộ được.

Phong Linh như bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn rồi, trên mặt tràn ngập sự khó tin, trước mặt nàng dĩ nhiên lại xuất hiện một thiên tài như vậy, không chỉ dùng thực lực đại kiếm sư có thể khắc chế cuồng kiếm sư bậc sáu mà còn chỉ cần nghe tiếng đàn trong vài ngày lại có thể lĩnh ngộ ra âm luật kiếm kỹ!

Điều khiến Phong Linh không thể tiếp nhận sự thật chính là kiếm kỹ của Lăng Tiêu nhìn thế nào cũng đều hoàn thiện hơn âm luật của nàng, uy lực cũng lớn hơn.

Quả thật Phong Linh đã bị đả kích tới triệt để, người như mất hồn liền xoay người chuẩn bị lặng lẽ ly khai.

Một thời gian rồi, Phong Linh cũng đã chấp nhận việc mình tạm thời mất đi thực lực, ở lại trong phủ đệ tuy rằng một mặt cũng có người chú ý nàng nhưng mặt khác cũng khá tùy tiện, chỉ cần không phải muốn trốn đi phần lớn các nơi trong này có thể đi tới.

Lúc này, nàng chính là muốn chạy đi, chỉ là...

- Thế nào? Xem kiếm kỹ này so với của cô thì thế nào?
Giọng nói của Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện đằng sau Phong Linh.

Thân thể Phong Linh liền run lên, từ nhỏ khi nàng đã tu luyện bộ kiếm kỹ khó nhất này một thời gian, phụ thân nàng đầy tự hào nói cho nàng biết:
- Linh nhi, đừng nghĩ trên đại lục cao nhân vô số, cao cấp kiếm kỹ công pháp cũng nhiều nhưng nói tới đặc biệt, bộ thánh cấp kiếm kỹ tổ tiên chúng ta truyền lại có thể nói là độc nhất vô nhị. Tương lai, con sẽ biết bộ kiếm kỹ này có bao nhiêu sự thần kỳ.
- Độc nhất vô nhị sao? Thần kỳ sao?
Trên mặt Phong Linh không khỏi mang vẻ chán nản, nàng liền đứng lại, cũng không quay đầu lại khẽ nói:

- Ngươi muốn cười nhạo ta sao? Lăng Tiêu Tử tước đại nhân!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi