Dư Quang miệng phun máu tươi quay cuồng trong không trung, giống như chiếc lá tàn trong gió, đã bị thương nặng!
Tuy nhiên loại người xuất thân từ thế gia môn phái này cho dù cuồng vọng nhưng chỉ số thông minh cũng cực kỳ cao, làm việc cực kỳ rõ ràng! Biết nếu mình còn giằng co thì đến mạng cũng phải để lại, lập tức nương theo kình lực của đại hán, thân hình như điện chớp, mặc kệ thương thế nặng thêm cấp tốc bay đi!
Khi bay đi thật xa rồi, dĩ nhiên không thể nhìn thấy đại hán khổng lổ kia nữa, chỉ có thể nhìn thấy tòa cổ thành ngày càng nhỏ dần, hận ý tràn dâng nói:
- Lăng Tiêu! Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định sẽ hồi báo.
Tần Cách thấy hắn chạy trốn, cơ mặt kịch liệt run rẩy, khóe miệng giật giật, hoa văn trên đầu ngày càng sáng rõ, ánh mắt hung hăng nhìn đồng môn nhân của Dư Quang. Mấy người kia mới chạy từ trong yến hội ra. Họ là những Ma Kiếm Sư có tu vi cực cao, ở thế tục giới cũng coi như cao thủ nhưng trước mặt đại hán thì chỉ như con kiến mà thôi!
- Oan có đầu nợ có chủ, bằng hữu, chúng ta không có đắc tội với ngươi!
Một người tầm ba mươi tuổi dày mặt nói, những nam nữ hơn bốn mươi tuổi bên cạnh hắn đều sầm mặt xuống, chẳng nhẽ, sứ giả của một môn phái thế gia lại phải nói chuyện bằng thái độ đó với người của thế tục giới hay sao?
Tần Cách suy nghĩ những lời mà kẻ da mặt dày đã nói, bọn họ nói gì không quan trọng, cầu xin tha thứ cũng được mà chịu thua cũng thế, Tần Cách sẽ không chấp nhặt. Vấn đề là, mấy người này đều quá yếu so với hắn! Giống như người lớn đứng trước trẻ con vậy.
"Ngươi là người lớn, ngươi không thể tùy tiện ức hiếp trẻ nhỏ, thôi quên đi, quay về nói với chủ nhân là trung niên áo vàng kia đã lăn ra khỏi thành Penzias rồi, nhiệm vụ của ta đã xong!"Tần Cách nhăn mặt, hừ hừ vài cái, chỉ xổ ra đúng một chữ:
- Cút!
Trên mặt những người kia ngay cả nhíu mày cũng không dám, như là chó nhà có tang hoảng sợ chạy trốn. Mấy môn phái thế gia còn lại cũng bị thực lực của Lăng Tiêu dọa cho kinh sợ, thái độ kiêu ngạo cũng phải thu liễm lại rất nhiều. Cho dù Lăng Tiêu không đáng sợ thì cũng phải biết rằng, những môn phái thế gia đã ở ẩn ngàn năm cũng duy trì gia tộc của họ trên thế tục giới, đó là người phát ngôn của họ. Nhưng bọn họ tự hỏi, trừ nhất lưu thế gia hoặc siêu cấp thế gia, cho dù là nhị lưu thế gia cũng không thể cho một võ giả cấp Kiếm Hoàng xuống gia tộc phát ngôn tại thế tục giới làm vệ sĩ được. Đây là chuyện phải dùng đến chữ
"Xa xỉ" để hình dung!
Quả thực là phá gia mà!
Mà giữa những người này, Thanh Ngọc lại đắc ý. Nàng đến trước, thành công tạo giao tình với Lĩnh chủ mới phát Lăng Tiêu. Vừa nãy Lăng Tiêu chống cự với uy áp của Dư Quang, những người đó đều khiếp sợ thì Thanh Ngọc cũng kinh ngạc đến ngây người, một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi như Lăng Tiêu, mà phải gọi hắn là thiếu niên mới đúng, không ngờ lại có thể chống cự uy áp của Kiếm Tông!
Trong gia tộc thì Thanh Ngọc cũng được coi là thiên tài, nhưng cũng chỉ là Cuồng Kiếm Sư bậc sáu mà thôi! Đợi chuyện này hoàn thành, Thanh Ngọc có thể tiến vào nơi thí luyện của gia tộc, đi vào trong đó một năm, mười chín tuổi đi ra cao nhất có thể vọt tới Ma Kiếm Sĩ bậc ba! Mà người trước mắt này, Thanh Ngọc căn bản là không cảm giác được nửa điểm lực lượng dao động. Việc này chỉ có hai kết quả: Thứ nhất, người này căn bản không biết võ công, cho nên không có nửa điểm lực lượng dao động. Thứ hai, thực lực người này hơn xa nàng! Nàng không thể cảm nhận được.
Xem tình hình này, hiển nhiên là loại thứ hai. Điều này khiến Thanh Ngọc cảm thấy bị nhục, nhưng lại càng xem trọng Lăng Tiêu hơn! Gia tộc sở dĩ phái một cô gái trẻ tuổi như nàng đi làm sứ giả vì Thanh Ngọc là người thông minh, khéo léo, biết ăn nói, sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác, không như phần lớn các đệ tử thế gia khác, nhắc đến thế tục giới là bĩu môi khinh thường, như là cảm thấy thứ gì dính đến chữ
"Tục" thì không có giá trị xem xét. Điều này có lẽ liên quan đến xuất thân hơi thấp của Thanh Ngọc. Tuy nhiên, mặc kệ nói thế nào thì nói, sau hôm nay, địa vị trong gia tộc của Thanh Ngọc sẽ được đề cao lên rất nhiều!
Trên thực tế, nhiệm vụ gia tộc trao cho nàng tuy chỉ là mang về một viên Dưỡng Nhan Đan, nhưng mặt sau còn có một câu
"Càng nhiều càng tốt". Đừng nói Thanh Ngọc, cho dù người khác cũng thế. Thế gia tuy rằng tiền tài khổng lồ, nhưng cũng không thể xem Dưỡng Nhan Đan như đậu phộng mà ăn được. Là một thế gia ngàn năm, những thứ tốt trong gia tộc khẳng định không thiếu, trong đó có những thứ họ không dùng được, hoặc là bảo vật không biết tên. Nếu có thể đổi lấy một ít Dưỡng Nhan Đan, thứ nhất là có thể giao hảo với các phu nhân, chủ mẫu trong gia tộc, thứ hai là có thể liên hệ được với Lăng Tiêu. Từ nay về sau, nếu thật sự có loại thượng phẩm đan dược khác, Thanh Ngọc có thể là người được phân cho trước tiên!
Bàn tính này Thanh Ngọc đã làm rất tốt rồi. Hơn nữa là nàng đã thành công! Khi Isa không chút do dự lấy ra bình sứ trong lòng, đổ ra một viên đan dược đút cho thị nữ kia, Thanh Ngọc rõ ràng cảm giác được những người chung quanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là dùng ánh mắt nóng rực nhìn cái bình sứ nhỏ kia rồi lại nhìn mình đầy ghen tị! Không thể nghi ngờ, thế gia thần bí sau lưng Lăng Tiêu có trình độ luyện chế đan dược khẳng định là cực kỳ cao!
Mà luyện chế đan dược đúng là thứ mà những thế gia ngàn năm này chưa từng đình chỉ nghiên cứu!
Cho nên, Lăng Tiêu quật khởi, các thế gia ẩn thế nghe tin lập tức hành động, thứ nhất nhắm vào đan dược, thứ hai là kiếm kỹ!
Tập trung vào kiếm kỹ của Lăng Tiêu thường thường đều là thế gia dưới tam lưu. Thế gia trên tam lưu thì đều chú ý đến bí pháp luyện đan dược của Lăng Tiêu. (BTV: đoạn này tác giả viết nhầm hoặc người đánh máy bên TQ gõ nhầm, cả thế gia trên tam lưu và dưới tam lưu đều nhằm vào kiếm kỹ của Lăng Tiêu)
Gã tên Dư Quang kia hiển nhiên là không muốn làm rõ việc này. Hắn nghe nói thành chủ thành Penzias là Lăng Tiêu có được kiếm kỹ hùng mạnh, lại thấy một số lớn những thế gia tập trung đến thành Penzias nên đi theo mọi người tới. Đợi đã lâu nhưng chưa gặp được Lăng Tiêu, trong lòng tự nhiên nôn nóng. Giữa lúc ấy, tự nhiên hắn nhìn thấy con gái của môn chủ Kỳ Sơn Môn từ trong phủ đệ của Lăng Tiêu đi ra ngoài thành. Trước đó không lâu, vì cướp đoạt bảo vật nên Dư Quang đã phát sinh tranh đấu với phụ thân Phong Linh, tuy không chịu thiệt nhưng cũng không chiếm được gì cả. Thấy con gái của môn chủ Kỳ Sơn Môn, con mắt Dư Quang xoay chuyển, nghĩ ra một chủ ý ác độc: Nếu, con gái Môn chủ Kỳ Sơn Môn chết trong thành Penzias, tên khốn khiếp Kỳ Sơn môn chủ kia chắc chắn sẽ tới báo thù. Đến lúc đó, không sợ Lăng Tiêu không ra mặt. Vì thế hắn phái ba ngoại gia đệ tử đi theo Phong Linh, thừa cơ đánh chết nàng, nhưng không ngờ Phong Linh lại có thể chém chết cả ba người! Dư Quang xem như thất bại, hơn nữa còn phải quay về gia tộc.
Sau khi đuổi Dư Quang đi thì các thế gia còn lại tám nhà, là Đông Hải Triệu gia, Nam Cương Vương gia, Tây Vực Lý gia, Thiên Sơn Tôn gia, Tuyết Vực Chu gia, Long cốc Câu gia, Thanh Huy Thanh gia, Hải vực Tống gia.
Trừ Thanh Ngọc từ Thanh Huy thế gia, các gia tộc khác tất cả đều là nhị lưu thế gia! Trong đó Hải Vực Tống gia lại là nhất lưu thế gia lai lịch thần bí nhất.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnGiữa các môn phái thế gia vẫn đối xử với nhau rất khiêm tốn, thực lực che giấu rất tốt, không để cho người ngoài biết. Hải Vực Tống gia từ trăm năm trước, trong một trận chiến đoạt bảo đã một trận thành danh giữa các thế gia hùng mạnh. Tuy rằng ngay sau khi cướp được bảo vật lập tức mai danh ẩn tích, nhưng sự hùng mạnh của Hải vực Tống gia đã chiếm được sự nhất trí của các môn phái thế gia khác, đành trở thành nhất lưu thế gia!
Mà các thế gia ẩn thế này đều đến từ các quốc gia khác nhau. Trong mắt họ thì khái niệm quốc gia cũng không rõ ràng lắm, cho nên ngay đến cả tên gia tộc, hơn nửa chỉ là dùng địa danh của địa phương. Trong mắt họ, quốc gia chẳng qua là do ai chấp chính mà thôi. Sứ giả của Hải vực Tống gia là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, mười phần khiêm tốn, diện mạo anh tuấn, quả nhiên là một mỹ thiếu niên, công tử giữa trần thế! Cho dù Dư Quang vừa đại náo nơi này, hắn cũng chỉ ngồi một chỗ xem náo nhiệt, trên mặt là nụ cười thản nhiên, không hề có cái kiêu căng của một nhất lưu thế gia, khiến người ta vừa thấy đã sinh hảo cảm.
Hơn nữa, hắn có bối cảnh thần bí mà hùng mạnh sau lưng. Người như thế không ai dám khinh thị!
Trước đó là Thanh Ngọc, lại trải qua một phen biến cố, mọi người cũng không ai chịu nói trước, đều hướng ánh mắt về phía sứ giả của Tống gia.
Sứ giả Tống gia thản nhiên cười, nói:
- Nếu tất cả mọi người đã nhìn tại hạ, vậy tại hạ cũng không khách khí.
Nói xong hắn nhìn mọi người một lượt, sau đó nói với Lăng Tiêu:
- Tại hạ Tống Minh Nguyệt, người của Hải vực Tống gia, tới đây thỉnh cầu Lăng huynh một việc. Gia phụ ba năm trước bế quan thất bại, tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ thần trí không rõ ràng, miễn cưỡng giữ được mạng. Biết được Lăng huynh đả thông được Thiên Mạch, thực lực tiến cảnh cực nhanh, thiên hạ ít có, cho nên đặc biệt đến thỉnh cầu đại sư đã đả thông kinh mạch kia cho Lăng huynh, có thể xem cho gia phụ một chút hay không. Bất luận là thành hay bại thì vật này cũng xin kính ý, xin hãy nhận lấy trước!
Nói xong lấy từ trong ngực ra một viên minh châu to bằng nắm tay, màu vàng đục, tản ra hào quang dịu dàng, cảm giác cực kỳ thoải mái. Mọi người ở đây đều là người biết hàng, trong đó có người không nhịn được kinh hô:
- A, đây là Long nhãn!
Tống Minh Nguyệt nhàn nhạt cười, nói:
- Đây chỉ là mắt của độc long dưới biển sâu thôi, không phải long nhãn chân chính.
Lão già áo xám vừa mới hô lên đúng là người đã khuyên can Dư Quang, giờ phút này không kìm được phải hít một ngụm khí lạnh, lắc đầu thở dài:
- Quả nhiên là phong cách quý phái! So với nhị lưu thế gia của ta, hơn kém quá xa, ai chà!
Ánh mắt những người khác cũng trở nên phát nóng nhìn viên Thâm Hải Độc Long Nhãn này. Nhiều ánh mắt lần đầu tiên sáng lên trong buổi tối nay. Họ đều đã đọc cuốn sách về ma thú và dược liệu của đại lục, đương nhiên biết rõ ràng giá trị của viên Thâm Hải Độc Long Nhãn này, đều không kìm được nhìn Lăng Tiêu.