Y nói những lời này với giọng điệu rất bực tức, như thế chỉ nói cho hai người Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu nghe.
Lần giao lưu thịnh hội này, gần như tất cả các thế gia, môn phải đều phái rất nhiều đại biểu tới, tỏ vẻ coi trọng, động thời cũng để người trong gia tộc có thể tăng trưởng kiến thức nhất định.
Nhiều năm nước tới nay, hải vực Tống gia vẫn không lui tới với các thế gia ẩn thế khác. Trong mắt những người khác hải vực Tống gia vẫn là một danh từ thần bí. Hơn nữa, gia chủ của Tống gia, ộng nội Tống Y của Tống Minh Nguyệt cũng không qua để ý tới giao lưu thịnh hội này.
Ông chỉ muốn một điều duy nhất, chính là khi nào thì con mình có thể khôi phục được thực lực! so với việc gia tộc có thêm một cao thủ Kiếm Hoàng, tất cả các chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Cho nên, lại nói tiếp, ông cho Tống Minh Nguyệt đại diện toàn quyền, trên thực tế cũng cũng là cho Tông Minh Nguyệt một cơ hội, ý tứ là: cháu đi mở mang kiến thức là chính, thích cái gì thì cứ đổi trở về.
Nguồn: http://truyenfull.vnCho nên ông mới cấp cho Tống Minh Nguyệt rất nhiều vật tư.
Mà trong lòng Lăng Tiêu cũng không quá coi trọng loại giao lưu thịnh hội này. Hiện tại, thủ hạ của mình cũng không có nhiều cao thủ, lại đều có các công việc cần làm, Lăng Tiêu cũng không cho rằng mang theo một ít Ma Kiếm sư có thể mang lại tác dụng gì. Băng hải bí tộc không có vấn đề gì, nhưng Lăng Tiêu lại không muốn lực lượng bí mật này của mình bai lộ sớm nước mặt các thế gia ẩn thế.
Tuy rằng lực lượng khổng lồ này không thể gạt được ánh mắt của những kẻ có ú tìm hiểu, nhưng Lăng Tiêu chính là muốn hiểu qua này. Hắn muốn mọi người cảm nhận rằng thành PenZias chính là một cấm địa.
Chi có như vậy, tương lại khi thành mới được xây xong, đưa bảng hiệu Thục sơn ra ngoài, mới bớt đi được những kẻ nhóm ngó.
Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu đến biến sắc mặt, sau đó quay đầu lại nhìn người vừa nói.
Người này ăn mặc thoạt nhìn rất bình thường những hai người đều không kìm nổi biến sắc. Nội lực dao động trên người này truyền tới không ngờ lại phi thường hùng mạnh, khí thế ập thẳng vào mặt.
Thoạt nhìn, người này còn trẻ, không tới 30 tuổi, không ngờ đã có tu vi Ma Kiếm sư.
Người nọ thấy về mặt Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt, không kìm nổi đắc ý trong lòng nói:
- Bằng hữu, thức thời một chút. hãy nhường phòng này cho chúng ta! Chúng tachỉ còn thiếu một phòng thôi.
Sau lưng người này còn năm, sau người nữa, không ngờ hình thành thế bao vây. Lăng Tiêu tức giản trong lòng, nói chỉ là tìm một căn phòng trọ không ngờ còn bày ra dáng về muốn vây công. Thoạt nhìn, mấy người này đều có tu vi Ma Kiếm sư.
Nói thật, tu vi này như bọn họ mà đặt ở thế tục giới thì cũng không phải là yếu. Bởi vì cho dù tướng quân Lặng Thiên Khiếu, phụ thân Lăng Tiêu, trải qua vô số lần dừng linh được của Lăng Tiêu, đến bậy giờ mới chỉ đột phá Ma Kiếm sĩ, đat tới tu vi Ma Kiếm sư bậc một mà thôi!
Mà những người này không ngờ đều có tu vi thấp nhất là Ma Kiếm sư bậc trung, khiện người ta không kìm nổi giật mình.
Chẳng qua trong mắt nhưng thế gia ẩn thế lớn một chút, tu vi như vậy cũng chẳng là gi. Tống Minh Nguyệt thậm chí còn hời buồn cười, đây là người của thế gia nào mà sao lại ngu ngốc như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng những người trẻ hơn mình, lại không cảm ứng được nội lực dao động trên người, vậy nhất định là không bằng mình?
- Còn thất thần làm gì? Giao can phòng hảo hạng đó cho chúng ta đi!
Người trẻ tuổi mặc trang phục màu lam thấy tiểu nhị khó xử liền hừ mũi một tiếng, quát:
- Chẳng lẽ người không nghe thấy sao?
Lúc này từ phía sau bọn họ bỗng truyền đến một giọng nói:
- Minh Nguyệt muội muội, là muội sao? Minh Nguyệt muội muội! Ta là Tần Phong đây.
Một thanh niên anh tuấn mặc trường bào trắng tinh, tay cầm một cái quạt xếp, tóc tai chải chuốt vô cũng chỉnh tế, xõa xuống hai vai, làn da trắng nõn, hai hàng lông mày kiếm kéo dài tới tận thái dương, một đôi mắt hổ lấp lóe như ánh sao, chiếc mũi cao, khuôn mặt hơi dài, nhìn tuấn mỹ như được điêu khắc, từ phía sau đi ra.
Bất cứ ai nhìn thấy đều đầu không kìm nổi tán thưởng:
"Qua là một công tử hào hoa trong thời đại trọc thế này!"Người này nhìn chằm chằm vào Tống Minh Nguyệt, giọng nói hơi run rẩy:
- Ta là Tần Phong. Chặng lẽ muội không nhớ sao? Chúng ta...
Tống Minh Nguyệt không chờ gã nói xong, liền nhíu hàng mi thanh tú nói:
- Rất xin lỗi công tử, người nhận sai người rồi! Ta không biết người!
Giọng nói của nàng trong trẻo dễ nghe nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Lăng Tiêu cũng hiểu được hơn nửa phần, tựa như thật là tình cờ, không ngờ lại gặp người của Tần gia ở đây. Hơn nữa, tinh thần lực khổng lồ của Lăng Tiêu cảm ứng, phát hiện thưc lực của người trẻ tuổi này không ngờ không hề kém Tống Minh Nguyệt. Trong lòng hắn không kìm nổi thầm giật mình, khó trách Tống Minh Nguyệt nói Tần gia còn mạnh gấp đôi gia tộc của nàng, quả nhiên thực lực bất phàm.
Chính mình song tu với Tống Minh Nguyệt, khiến Tống Minh Nguyệt có thể hấp thu thiên đia linh khí, nâng cao thực lực, như vậy tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, vậy mà nàng vẫn chỉ xấp xỉ người trẻ tuổi này. xem ra ở thế giới này, người luyện võ cũng không phải là không biết gì về luyện đan thuật.
Thoạt nhìn thế gia ẩn thế này có lẽ cũng tu luyện thứ gì đó. Chẳng qua,
"đạo" mà bọn họ tu luyện khác với
"đạo" của mình mà thôi!
Thục sơn mặc dù nói là lấy kiếm nhập đạo, nhưng dù sao được vô số thế hệ người tu chân tích lũy, tổng kết ra các phương pháp, hết thấy đều nghiệm khắc chiếu theo con đường đó mà thăng cấp lên.
Còn người luyện võ trên đại lục Thương Lan này quả thật đúng như Lăng Tiêu đã nghĩ lúc trước, bon họ chính là đi theo con đường
"dừng võ nhập đạo"! Chẳng qua, trong các thế gia bọn họ, không ai có thể hoàn thiện con đường này, không hình thành công pháp nhất định mà hoàn toàn dựa vào cơ duyên, vận may của mọi người.
Hơn nữa, một khi lên đến canh giới Kiếm Thánh, sẽ bị Thánh vực tự động hút vào? A, từ từ, tự động hút vào? Trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên có một ý tưởng kinh người. Hay là năm đó vị Thánh vực Đại Ðế thời thượng cổ cố ý làm như vậy? Ðể cho người trên thế giới này không thể dễ dàng nắm lấy công pháp lấy võ nhập đạo?
Lăng Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất có thể, dừng võ nhập đạo không phải là không thể, ít nhất Lăng Tiêu biết một người dừng võ nhập đạo. Kiếm kỹ mà mình vẫn sự dụng từ khi tới thế giới này cho đến giờ chính là do người đó sáng lập
- Ðộc Cô Cầu Bại!
vị tiền bối đó có thể nói đã dừng võ nhập đạo phát triến tới cực hạn. Lúc này, có lẽ ông đã Tiểu dao nơi tiên giới, thậm chí đã lên tới Thần giới trong truyền thuyết.
Lăng Tiêu thất thần chỉ trong nháy mắt, nhưng Tần Phong thấy bên canh Tống Minh Nguyệt là một nam nhân có diện mạo anh tuấn không thua gì mình, vậy mà làm ra vẻ không hề biết tới mình, trong lòng gã không kìm nổi ghen ghét dữ dội. Cũng may, công phu nhẫn nhịn của gã khá tốt. Trên thực tế, có thể tuổi còn trẻ như vậy mà đã tu luyện đến Ma Kiếm sư bậc sáu, sao có thể
lậ người đơn giản cơ chứ.
Tần Phong nhìn thật sau vào Lăng Tiêu ở bên canh Tống Minh Nguyệt, sau đó vẫy tay với hạ nhân:
- về sau không được vô lễ như vậy, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong gã quay về phía Tống Minh Nguyệt, mỉm cười:
- Rất xin lỗi Tiểu thư, ta nhận sai người. Ðã quấy rầy Tiểu thư, mong được thứ
lỗi.
Tiếp đó, gã trừng mắt đám thủ hạ, sau đó xoay người rời đi. Cánh tay Tống Minh Nguyệt gắt gao cảm chặt lấy tay Lăng Tiêu. Từ trước tới giờ chưa bao giờ biết sợ nhưng vừa thấy Lăng Tiêu nhìn Tần Phong với vẻ mặt không chút thay đổi, Tống Minh Nguyệt tưởng rằng hắn tức giận mình, trong lòng nàng vô cũng khẩn trương. vì vậy nàng mới một mực nói là y nhận sai người, hơn nữa còn nắm chặt lấy Lăng Tiêu, sơ hắn rời khỏi chính mình.
Khi đang yếu say đắm, cho dù có khôn ngoan tới đâu thì các cô gái đều sẽ trở nên ngờ nghệch vậ ngớ ngẩn.
Hai người vẫn chưa ăn cơm, liền trực tiếp theo Tiểu nhị dẫn đường, vào phòng ở trên lầu. vừa đóng cửa phòng, Tống Minh Nguyệt liền ha giọng giải thích:
- Lăng Tiêu, ta, ta thật sự không biết lại gặp hắn ở đây.
Lúc này Lăng Tiêu còn đang suy nghĩ xem rốt cục Thánh vực cất giấu bí mật gì, nghe vậy không kìm nổi sửng sốt, sau đó nhìn ánh mắt Tống Minh Nguyệt lộ vẻ khẩn trương từ nước tới giờ chưa từng có, nhìn mình như sắp khóc. Hắn lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền giang hai tay cười nói:
- Ðến đây, ôm một cái nào.
Nghe Lăng Tiêu nói với mình như đang dỗ dành một đứa trẻ, Tống Minh Nguyệt mới lộ ra một nụ cười xán lạn, ôm lấy Lăng Tiêu, ghé vào tai hắn nói: - Chàng cứ dọa người ta. về sau không được như vậy nữa nhé. Trong lòng Minh Nguyệt chỉ có chàng, sinh từ không rời. Minh Nguyệt không hề có chút hảo cảm nào đối với gã Tần gia đó!
Lăng Tiêu ôm lấy vông eo mảnh mai của Tống Minh Nguyệt, kéo nàng lại sát mình thêm nữa, sau đó cười nói:
- Cô bé ngốc, vừa rồi là ta đang nghĩ một chuyện khác. Gã đó tên là Tần Phong à? Ta không để ý tới hắn.
Lúc này Tống Minh Nguyệt mói tha lòng được tâm tư, nhưng vẫn nhíu mày nói:
- Thưc không thế tưởng được, không ngờ lại gặp hắn ở đây, thật sự là chán ghét!
Lăng Tiêu cười cười, Tống Minh Nguyệt nói vậy nhưng hiện giờ có lẽ chính tên Tần Phong mới đang cảm thấy khó chịu. Bỏi vì hắn biết rõ, khách sạn này chỉ còn lại một căn phòng hảo hạng, mà ở đây lại có... một nam một nữ!
Lăng Tiêu nghĩ hoàn toàn đúng. vừa quay người rời đi, sắc mặt Tần Phong liền trở nên vô cũng âm trầm. Những gia nhân của gã không ai dám thở mạnh. Tất cả mọi người đều không rõ, tại sao đại thiếu gia đang vui vẻ lại đột nhiên không vui?
Chẳng qua, có người thông minh đã mơ hồ đoán ra. Đại thiếu gia biết cô gái ở cùng một chỗ với gã công tử bột kia. Tuy rằng cô gái đó mang khăn che mặt nhưng nhìn làn da và khuôn mặt lờ mờ sau tấm khăn, hoàn toàn có thể nhìn ra được đó là một cô gái rất đẹp. Hơn nữa, nhìn biểu hiện của đại thiếu gia, hình như thích cô i đó. Nhìn thấy nữ nhân mình thích đi theo nam nhân khác vào chung một phòng, làm sao mà tâm tình có thể vui cho được!
Những người đi theo đều có kiến thức, đương nhiên không ngốc. Tuy rằng bọn họ rất kiêu ngạo đối vôi người ngoài, nhưng đối mặt với Tần Phong, đại thiếu gia chính tông của Tần gia, tất cả đều ngoan ngoãn như mèo. Ðáng tiếc bọn họ ngoan, không có nghĩa là Tần Phong nguyện ý buông tha bọn họ.
- về sau ít gây ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy cho ta!
Tần Phong quát mắng thật to. Giò phút này, trong lòng gã đây lữa giận. có thể liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Tống Minh Nguyệt? Bởi vì hắn nhìn thấy một khối ngọc bội đeo bên hông Tống Minh Nguyệt. Khối ngọc bội đó là phụ thân Tống Nghị của Tống Minh Nguyệt nhận lấy sau khi hai bên đồng ý chuyện hôn nhân, đồng thời cũng đưa một khối ngọc bội khác cho Tần Phong lúc đó còn
nằm trong tã lót.
vừa nghĩ tới đó, Tần Phong không kìm vội vén áo bào lên, lộ ra miếng ngọc bội bên hông. Nghe nói, ngọc này lấy từ biển sâu, là một loại hàn ngọc, đeo vào thì bách bệnh không xâm, đông ấm hạ mát!
Tần Phong cầm miếng ngọc bội bên hông lên ngắm nghía, lửa giận trong lòng lại càng bốc lên cao, khó có thể giữ được bình tĩnh. Từ thuở mười ba, mười bốn, gã đã phá thân động tình với thị nữ bên cạnh, tuy rằng không quá cuồng nhiệt đối với việc nam nữ nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Thấy dáng vẻ quyến rũ của Tống Minh Nguyệt, lại cùng với Lăng Tiêu cô nam qua nữ đi vào phòng, làm sao mà không biết quan hệ giữa hai người là thế nào.
Con người ta phần lớn đều như vậy, từ buông thả bản thân nhưng lại nghiêm khắc với người ngoài. Cho nên, Tần Phong cảm thấy mình không phải là đồng
nam chẳng có gì to tát, nhưng đối phương không ngờ không phải lần đầu tiên!
Hơn nữa, trên danh nghĩa, nữ nhân đó chính là vị hôn thê của mình. Nhìn dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành đó, nếu trong lòng gã không nổi giận vậy không xứng là một nam nhân nữa.
- Hải vực Tống gia! Các người khinh người quá đáng!
Tần Phong rít lên trong kẽ răng.
Tất cả đám thủ ha đến không dám phát ra nửa điểm thanh âm. Kỳ thật, đám người sau lưng gã đến là đệ tử Tần gia, đến ngang hàng với Tần Phong. Tuy nhiên, cơ bản họ đến là chi thứ của gia tộc, chỉ có Tần Phong là con dòng chính.
Ma đối với Tần gia, chỉ cần không phải dòng chính, vậy chẳng khác gì người hầu cả.
Tần Phong nguyên bản không muốn tới Ðông hải Long Thành. Bởi vì giao lưu thịnh hội này tổ chức ở hai đảo của mà gã trên đông hải, gã đến đây là để chờ đón Tống Minh Nguyệt. Lần giao lưu thịnh hội có quy mộ lớn thế này, gần như chắc chắn hải vực Tống gia sế phải người tới. Ở thịnh hội thế này, đa phần các thế gia sẽ phái người trẻ tuổi tới, một là để tăng thêm kiến thức, hai là để giao
lưu với các bằng hữu.
Không ngờ lần này lại hấp dẫn vô số người trong các thế gia ẩn thế, mà càng là những thế gia môn phải không được phân loại lại càng đến sớm, hiện Đông Hải Long Thành rộng lớn như thế trở thành không còn mà trọ... Nếu nói gặp Tống Minh Nguyệt là một loại ngạc nhiên vui mừng cho nàng, không ngờ lần này quả thực là tra tấn lớn đối với Tần Phong.
- Đại ca, nếu không, hay là hôm nay chúng ta trở về?
Một đường đệ (em họ) có quan hẹ khá gần với Tần Phong đánh bạo hỏi.
- Không quay về! Ði, đi tới thành chủ phủ!
Tần Phong cũng không muốn đi tới đó, tuy rằng Đông Hải Long Thành này cũng chẳng khác gì vườn hoa của Tần gia nhà gã, nhưng Tần Phong không muốn giao du nhiều với người thế tục, cho nên tha rằng ở mà trọ mà lười không muốn tới.
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt ăn cơm chiều xong thì tiến hành song tu, tiếp đó cũng đùa nghịch như những tình nhân trên giường.
Lúc sau, Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Lần này tới đây không biết là đúng hay là sai. Tuy rằng không biết gã Tần Phong kia thế nào, nhưng nhìn bộ dáng của y hôm nay là biết đó là một kẻ có tâm kế. Phu quân, nếu không chúng ta không đi nữa! Kỳ thật... Cũng không có gì hay để xem!
Lăng Tiêu lại cười khẽ, ôm lấy nàng thật chặt:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không có vấn đề gì đau! Cùng lắm thì chúng ta cầm Thâm Hải Ðộc Long Nhãn nhay xuống biển chơi! Ha ha...
- Chàng đúng là...
Tống Minh Nguyệt dịu dàng liếc Lăng Tiêu, không nói thêm nữa. Tốt nhất là không nên kích thích lòng tư trọng của nam nhân. Nếu không, nhìn Lăng Tiêu có về lúc nào cũng không thể đảm bảo hắn không gây ra chuyện gì quá khích. Tống Minh Nguyệt rất hiểu **** này.
Người ta còn sống là còn tâm tư muốn giành phần thẳng, chính vì vậy người ta mới tồn tại.