NGẠO KIẾM LĂNG VÂN


- Này, các cậu đều nghe thấy rồi đó, trên hải đảo cách đây một trăm dặm xuất hiện một ma thú bậc chín, nghe thấy chưa? Ma thú bậc chín đó! Đó là tồn tại dạng gì có biết không? Nếu lấy được ít máu của nó, chúng ta có thể nâng cao được không ít thực lực đấy!

Một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, cử chỉ có chút lõ mãng, ánh mắt ngạo nghễ nói. Mặc dù không phải là con cháu thế gia, nhưng hắn lại có thực lực ma kiếm sĩ bậc sáu. Rất nhiều con cháu đại thế gia cùng không bằng. Với tuổi tác của hắn, đạt đến tu vi này, thật sự có lý do để kiêu ngạo.

- Đúng đó, là ma thú bậc chín ! Tuyệt vời, chúng ta, những tiểu môn phái, tiểu thế gia, nếu có thể kiếm được chút chỗ tốt ở đây, đã hưởng thụ vô cùng tận đó, mà có lẽ trở thành tam lưu thế gia nữa.

Một người trẻ tuổi, chừng hơn hai mươi, cao hứng phấn chấn lớn giọng nói.

Nghe họ bàn luận, xung quanh không ít người chăm chú nhìn sang, trong đó có người là con cháu của tam lưu thế gia. Họ dùng ánh mắt châm chọc để nhìn mấy người trẻ tuổi này. Mấy người trẻ tuổi không ngờ vẫn hồn nhiên lớn tiếng:

- Nhưng mà không biết thực lực của ma thú bậc chín mạnh đến đâu ta?

Người trẻ tuổi hơn buồn rầu nói

- Không sợ chư vị chê cười, khả năng cao nhất của gia tộc bọn ta là săn bắt ma thú bậc bảy. Nhưng mà cùng bị tổn thất mất một tiền bối Kiếm Tông. Tuy nhiên đó là chuyện đã xảy ra hơn một trăm năm trước.

Lúc người trẻ tuổi này nói, trên mặt không chút xấu hổ, ngược lại, vẻ mặt cực kỳ ngạo nghễ.
Nhưng người vừa cười nhạo hắn đều không kìm nổi lộ ra vẻ mặt kính trọng. Thực lực của ma thú bậc bảy đâu phải đơn giản, đa số đã vượt qua lực lượng của Kiếm Hoàng.

Có thể săn bắt một ma thú bậc bảy! nếu thanh niên này không khoác lác, thì gia tộc của hắn ít nhất cùng có được một cao thủ Kiếm Hoàng bậc cao!

Kỳ thật rất nhiều thế gia môn phái nhỏ có một vài cường giả bậc cao trấn giữ. Chi là nhân lực thưa thớt nên số lượng cường giả bậc cao trong họ cùng không nhiều. Cho nên tổng thể thực lực của họ cùng thường thôi.

Nhưng nói chung, có rất nhiều thế gia môn phái tam lưu trở lên theo bản năng đều khinh thường các môn phái nhỏ. Đây là một tập quán đương nhiên, bởi vì nếu so sánh việc sở hữu các loại tài nguyên, các môn phái nhỏ không đủ xách dép cho các thế gia môn phái tam lưu.

Lúc này mọi người đều tán dương người trẻ tuổi có tổ tiên lợi hại, săn bắt được cả đến ma thú bậc bảy. Có người hỏi hắn:

- Này, xin hỏi huynh đệ một tý, vị săn bắt ma thú bậc bảy kia có còn sống không? Hiện nay người đã là Kiếm Hoàng bậc mấy?

Người kia cười mà không trả lời, bộ dáng có vẻ rất tự tin.

Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hai người cúi đầu lặng nghe toàn bộ luận bàn bên trong tửu lâu. Gần như mọi người đều bàn luận về thịnh hội lần này, về việc đề cử minh chủ và các trưởng lão. Đa số con cháu của các đại thế gia môn phái đều quan tâm đến điều này. Cùng bởi vì nội dung này vừa mới được tuyên bố, trước kia không có thông tri gì về việc này cho các thế gia môn phái!

Nếu lão hoàng đế của Đế quốc Lam Nguyệt còn tại thế, nghe được tin tức này, nhất chắc chắn sẽ cười đến không ngậm miệng lại được. Cái gọi mưu kế thông minh đến từng điểm, lão hoàng đế hiển nhiên chính là loại người này. Cả đời đều tính kế, đến đứa con trai của chính mình cùng không buông tha, cuối cùng làm cho thái tử tạo phản, thủ túc tương tàn, khi phụ thí mẫu...

Tuy nhiên, dưới cửu tuyền, lão hoàng đế cùng có thể cười được. Mưu kế cuối cùng của lão nghĩ ra trước khi chết để làm tan rã các đại thế gia môn phái, không ngờ được chọn dùng.

Còn lại mấy người thuộc các thế gia môn phái nhỏ phần đông đều bàn luận về con đại mãng xà ma thú bậc chín kia. Từ đó có thể thấy: càng là đại thế gia môn phái, càng thận trọng lời ăn tiếng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Cùng lúc, trong phòng gia chủ Tần gia, hai cha con Tần Chiêu Nhiên và Tần Phong đang ngồi. Tần Phong đã không còn bình tĩnh như lúc ở trên thuyền, khuôn mặt anh tuấn đang vô cùng giận dữ.

- Cha, cái tên Lăng Tiêu kia, con nhát định không thê đê cho hắn còn sống rời khỏi hải đảo của Tần gia ta! Tần Phong cắn răng nói:

- Cả Tống Minh Nguyệt, con cùng không thể bở qua, cầu phụ thân thành toàn, con nhất định phải cưới cho được ả! Sau đó con sè cho ả cả đời sống trong hối hận và sợ hãi!

Tần Chiêu Nhiên ảm đạm cười, nói:

- Con ta không cần sốt ruột, Hải vực Tống gia kia khinh người quá đáng, Tần gia chúng ta cùng không phải là quả hồng thối, há có thể tùy ý để bọn họ nhào đi nặn lại? Chẳng qua, chuyện này còn cần bàn bạc kỳ hơn mới tốt, lan truyền ra ngoài, Tần gia ta cùng mất thể diện. Ta thấy, với tính tình của tiểu tử kia, hắn sẽ không bó qua tràng náo nhiệt đi săn bắt ma thú đâu. Đen lúc đó, sẽ tìm cơ hội giết hắn đi. về phần Tống gia khuê nữ, ha hả, giữ lại Tần gia ta luôn! Dù sao cùng là dâu con Tần gia ta. Tống Nghị nếu còn nghĩ đến con, phải tự mình tìm đến Tần gia ta! Lúc đó phải nói rò ràng cho ta, Tống gia dựa vào cái gi mà dám làm nhục Tần gia!

Tần Phong cười lạnh nói:

- Sao có thể để cho tên tiểu tử kia chết nhẹ nhàng được, nếu không tra tấn hắn một năm ba tháng thì sao con có thể thỏa mãn đây. Tốt nhất con muốn trong đêm cùng tiểu thư Tống gia thành thân, để cho Tống Minh Nguyệt nhìn thấy tận mắt con giết người yêu của ả.

Tần Chiêu Nhiên gật gật đầu:

- Tâm tư của con, cha biết, con không cần phải lo lắng. Nam nhi đại trượng phu phải biết ân đền oán trả. Con nhóc Tống gia kia hẳn phải cho ả vĩnh viên sống trong hối hận và sợ hãi.

Tần Chiêu Nhiên nói xong, trên mặt lộ ra ý cười lành lạnh, cổ quái. Hắn nói sợ hãi, nhưng ý tứ đó hoàn toàn bất đồng so với từ sợ hãi mà Tần Phong nói!

Chắc chắn đến lúc đó, ngay cả Tần Phong cùng phải kinh hãi. Tần Phong lúc này đột nhiên hỏi:

- Cha. Con có chuyện vẫn không rõ, cũng muốn hỏi hỏi cha. Có phải là ma thú bậc chín kia đang giao dịch cùng chúng ta không? Nếu không thì vì cái gì mà nó chưa bao giờ công kích chúng ta? Hơn nữa, phụ thân đột nhiên đưa ra tin tức, tìm người đi săn bắt ma thú bậc chín, nhưng ma thú bậc chín làm sao có thể giết? Đừng nói đến nhưng người này, cho dù là ba lão tổ tông nhà chúng ta tự mình đi, cùng chưa chắc đã giết được nó!
Tần Chiêu Nhiên lặng lẽ cười nói:

- Ta còn tường rằng con không dám hỏi đến chuyện này chứ. Phong nhi, con biết không? Con từ nhỏ đã tỏ ra là một thiên tài, sự tình gì cùng không cần ta quan tâm. Cái gì cùng giấu trong lòng không chủ động trao đổi với mọi người, chưa chắc đã là điều tốt, nếu như vừa rồi, chủ động hỏi ta, có phải là rất tốt không? Lăng Tiêu kia đáng chết, nhất định phải chết. Tống gia dám nhục mạ Tần gia cùng đều đáng chết. Hừ, ma thú bậc chín chính là thần thú thủ hộ Tần gia ta.

- Trời đất!

Tần Phong sửng sốt, kinh ngạc nhìn phụ thân của mình, thấy trong mắt phụ thân có ý cười, Tần Phong lắc đầu nói:

- Cha nhất định gạt con, ma thú bậc chín thực lực hùng mạnh, làm sao có thể trở thành thủ hộ thần thú của Tần gia ta được?

Tần Chiêu Nhiên ảm đạm cười, nói:

- Ma thú muốn tiếp tục hùng mạnh, muốn tiếp tục tu luyện, nó cần rất nhiều tài nguyên. Mà loại tài nguyên này thì Tần gia ta có thể cung cấp cho nó. Cho nên, ma thú bậc chín đáp ứng làm thủ hộ thần thú cho gia tộc bọn ta, cùng không phải là điều đáng ngạc nhiên. Còn nữa, nhưng người đó muốn đi chịu chết, ha hả, bọn chúng, chính là một bộ phận tài nguyên đấy!

Tần Phong nghe xong, không kìm nổi phải gồng mình hút một hơi thật sâu, có chút khó tin nhìn phụ thân:

- Như thế, chẳng phải chúng ta sẽ đắc tội với tất cả các thế gia môn phái sao? Điều này cùng quá điên cuồng đi? Hơn nữa, đến nơi đây hơn phân nửa đều là kỳ vọng của các thế gia môn phái.
Cha! Chiêu này ... có điểm...có điểm...

- Có điểm rất độc, đúng không?

Tần Tiêu Nhiên tiếp giọng con trai, lạnh lùng cười, đôi mắt chóp động hào quang tà dị

- Cùng không độc một chút nào. Đi săn ma thú xuất phát từ sự tự nguyện, Tần gia ta chỉ yêu cầu họ hô trợ chứ không bắt buộc một ai. Bọn họ đi, bị ma thú ăn, liên quan gì đến Tần gia ta? Lẽ nào còn cần chúng ta quản lý họ? Với lại, nếu không nhân dịp này tiêu diệt bớt kỳ vọng tương lai của các thế gia môn phái, Tần gia chúng ta làm sao có thể trở thành siêu cấp thế gia đây?

Tần Phong trợn mắt há hốc mồm nghe giọng điệu hào sảng của phụ thân, hắn không nghĩ tới, ngày thường phụ thân khiêm tốn nho nhã, phong độ, không ngờ lại có dã tâm lớn như vậy!

- Còn cái gì minh chủ, cái gì trưởng lào hội cùng do cha nghĩ ra cả à? Tần Phong sau khi trở về mới biết được tin tức này, bây giờ không kìm nổi hỏi.

- Sáng kiến đó là của Tây Vực Lý gia. Tây Vực Lý gia ngàn năm qua thủy chung đều ở sau lưng Đê quốc Lam Nguyệt, trong tay tài nguyên vô số, dã tâm cùng ngày một tăng dần lên theo thực lực. Trước kia Lý gia còn rất khiêm tốn, thuở Đế quốc Lam Nguyệt mới lập quốc Lý gia chi là một nhị lưu thế gia, nay, ta nghĩ, cho dù không đến nhất lưu thế gia, cùng chi kém vài phần. Bọn họ vừa đề xuất, ta liền đồng ý ngay, hắc. lần này Lý gia đem đến đây mấy cường giả Kiếm Hoàng, điều này chứng tỏ bọn họ đang thèm nhỏ dãi cái vị trí minh chủ, Có điều, khi tin tức về ma thú bậc chín được đưa ra, tin tường, không bao lâu, mấy lão gia tử mấy trăm năm không xuất thế này, sẽ ra đi để hóng gió! (nghĩa là sẽ đi chết đấy- DG)

Tần Phong kinh kinh ngạc nói:

- Cái này là mưu kế của phụ thân?

Tần Chiêu Nhiên "hừ" một tiếng rồi cười nhẹ tò ý bất mãn với phản ứng chậm chạp của con trai.
Dù cho có người sinh lòng khiếp đảm với ma thú bậc chín, không dám đi tìm phiền toái, nhưng vì cái danh vọng minh chủ, các thế gia môn phái mà sè có hứng thú ra đi.

Bậc chí tôn cùng giống như bậc đế vương ở thế tục trong mắt người thường.

Đen lúc đó, bọn người đã tới đây, nếu từ chối không tham gia săn bắt ma thú, Tần Chiêu Nhiên cùng có biện pháp đem ma thú tiến vào hải đảo một phen để thăm hỏi bọn họ...

Tần Phong lúc này phát hiện, phụ thân của mình trước mặt nho nhã, không ngờ sau lưng cất giấu nhiều chiêu độc như vậy. Quả thực phụ thân mình... "sâu không lường được"!

Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt ăn cơm chiều xong, bước ra khôi tửu lâu, thấy trên trời mây đen cuồn cuộn, đè nén bầu trời xuống thật thấp, từng đạt, từng đạt gió lạnh thổi tới.

- Xem ra, sắp có mưa to rồi! Lăng Tiêu nhẹ giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi