NGẠO KIẾM LĂNG VÂN


Thượng Quan Vũ Đồng đã biết khá rõ về Lăng Tiêu lại càng vô cùng nghi hoặc. Nàng nhíu nhíu mày, nhìn bóng dáng Lăng Tiêu lúc này dịch dung thành một trung niên nhân, trong lòng thầm nghĩ: Hắn lấy đâu ra thời gian học tập những thứ này cơ chứ? Chẳng lẽ, trên đời này thực sự có loại thiên tài tuyệt thế sao? Cho dù có truyền thuyết rằng người chữa trị được Thiên Mạch, thực lực sẽ tiến triển cực nhanh, tuy nhiên, truyền thuyết đó chỉ nói tới thực lực thôi mà!

Nàng nhớ lại Lăng Tiêu lúc học ở Học viện Đế quốc, so với bạn bè cùng lứa, chênh lệch quả thật là rất lớn! Trong đầu Thượng Quan Vũ Đồng thậm chí còn có một ý niệm, so sánh Lăng Tiêu với đám học sinh ở Học viện Đế quốc lúc này quả thật là làm nhục hắn! Ý tưởng này nảy sinh khiến Thượng Quan Vũ Đồng cũng không kìm nổi sửng sốt.

Vậy mà không lâu trước đây, các học sinh của Học viện Đế quốc đều hổ thẹn vì người bạn học Lăng Tiêu này…

Lăng Tiêu đi tới phía trước. Di tích thượng cổ này đã phủ định hoàn toàn suy đoán trước đó của Lăng Tiêu. Tuy nhiên, chính vì vậy mà Lăng Tiêu lại càng hứng thú hơn.

Có thể tạo cho một quần thể kiến trúc to lớn một vẻ huyền bí như thế này, điều này thuyết minh rằng: ở đây có thứ tốt!

Nếu không, ai lại nhàm chán tới mức xây một đống cơ quan rồi để không cơ chứ?

Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt nắm tay nhau, chậm rãi đi theo sau Lăng Tiêu. Thấy Lăng Tiêu đang sờ soạng nơi vách tường, để làm dịu không khí có chút khẩn trương ở đây, Tống Minh Nguyệt khẽ cười với Thượng Quan Vũ Đồng:
- Tỷ tỷ còn không biết đâu. Hiểu biết của Lăng Tiêu về cơ quan thuật còn vượt xa tên cơ quan sư đệ tử Cổ gia cơ! Khi vừa mới bắt đầu tiến tới cửa động, trong nháy mắt khi tên đệ tử Cổ gia đó đưa tay lên sờ đám rêu xanh, huynh ấy đã muốn ngăn cản, tuy nhiên không kịp cho nên mới cảnh báo!

Thượng Quan Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, gật đầu, vẻ mặt tươi cười, thần sắc cũng trấn định rất nhiều, nói:
- Cậu ấy có thành tựu hôm nay, ta thực sự vui vẻ cho cậu ấy.

Tống Minh Nguyệt khẽ cười nói:
- Đều giống nhau!

Lúc này, Lăng Tiêu đã đốt lên hơn mười cây đuốc được gắn ở trên vách tường, chiếu sáng khu vực xung quanh. Tin rằng, nếu những người đó vẫn còn ở phía trên, nhất định có thể thấy ánh sáng phía dưới. Có lẽ khi đó họ sẽ thay đổi chủ ý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Ba người lúc này mới nhìn rõ, trước mắt chính là một đại sảnh hình vuông, đường kính hơn mười thước, không hề có một cây cột nào, cứ như vậy nối thẳng với phía trên.

Trước mặt là một bức tường cao hơn ba mươi thước, cực kỳ trơn nhẵn… Trên đó có các loại bích họa đủ loại màu sắc.

Phong cách của các bích họa cũng khác so với bích họa của thời bấy giờ. Những nhân vật trong đó có thể thấy là nhân loại, tuy nhiên những động vật khác ở trong đó thì hơn nửa là chưa bao giờ xuất hiện ở trong bất cứ tư liệu nào.

Thượng Quan Vũ Đồng tán thưởng:
- Không biết bích họa này đã tồn tại đã bao nhiêu năm, nếu tỷ tỷ Lăng Tố của đệ thấy, chắc chắn sẽ rất thích!

Lăng Tiêu gật gật đầu, lại không nói gì, vòng quanh bốn phía vách tường, cuối cùng, ánh mắt hắn rơi xuống một góc phía tây. Hắn đi tới, động chạm vài cái, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm vang.

Cả Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng đều giật mình hoảng sợ. Thượng Quan Vũ Đồng khẽ vỗ ngực, nhìn vào cánh cửa nhỏ vừa mở ra ở đó, nói:
- Bên trong có thể có nguy hiểm hay không?

Tống Minh Nguyệt nói:
- Không có việc gì. Chúng ta cùng vào xem đi!

Hai nàng đang nói, chỉ thấy Lăng Tiêu khom người chui vài, mà ngay trong nháy mắt Lăng Tiêu đi vào, dị biến nổi lên!

Ầm!
Toàn bộ mặt đất đều run rẩy.

Cánh cửa đá đang mở không ngờ đột nhiên khép lại.

Hai nàng Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt vội vàng lao tới nhưng không kịp. Tống Minh Nguyệt la lớn:
- Phu quân, chàng có thể nghe thấy ta nói không?

Bên kia im ắng, không truyền lại một chút thanh âm nào. Hai nàng liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Vừa rồi các nàng đều không thể nhìn được là tường đá này dày bao nhiêu, nhưng rất hiển là sẽ không thể quá mỏng được. Nhưng các nàng đều không ngờ rằng không hề có chút thanh âm nào truyền lại.

Hai nàng lại lớn tiếng hô tới đứt họng. Thanh âm cứ truyền đi rồi lại vang vọng trở về, nhưng ở phía Lăng Tiêu lại không hề có chút tiếng động nào.

Cánh cửa đá này quả thật rất dày, chừng hơn ba mươi thước.

Tốc độ của Lăng Tiêu rất nhanh, vừa mới đi vào chợt nghe thấy tiếng khối đá lớn đang hạ xuống ầm ầm. Hắn định quay lại nhưng không còn kịp nữa.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua khối đá này, biết rằng nó rất dày. Nếu hắn dốc toàn lực xuất ra một kích, hẳn có thể mở ra được. Tuy nhiên, uy lực khi khối đá này bị kích vỡ chắc chắn sẽ làm Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng bị thương.

Dù sao, lưu ở nơi này có lẽ sẽ an toàn. Cho dù phía trên có người xuống cũng sẽ không làm khó dễ hai đệ tử của thế gia bình thường. Trước mắt còn có bao nhiêu nguy hiểm, nếu có các nàng bên cạnh, mình cũng sẽ phải phân thần đi chiếu cố các nàng. Hơn nữa, Tống Minh Nguyệt hẳn là cũng hiểu được đạo lý này, nàng sẽ nói cho giáo sư tỷ tỷ nghe.

Nghĩ đến Thượng Quan Vũ Đồng, Lăng Tiêu không kìm nổi nhếch miệng cười khổ.

Hắn thực sự có chút đau đầu đối với vị "tỷ tỷ" này. Cũng may hiện tại không cần suy nghĩ tới vấn đề này.

Hoàn cảnh hiện tại đã hoàn toàn thu hút hứng thú của Lăng Tiêu. Bên trong này cũng tối om, hơn nữa ở đây khác so với bên ngoài chính là, trên đỉnh đầu Lăng Tiêu có trần.

Trong bóng tối, Lăng Tiêu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Trên cao khoảng chừng hai mươi thước cũng có các loại bích họa. Lăng Tiêu đánh giá xung quanh một lượt, không gian ở đây rộng hơn mười thước, dài khoảng ba mươi thước.

Lăng Tiêu hiện tại càng có lý do tin tưởng, toàn bộ nơi đây do rất nhiều căn phòng thế này tạo thành. Còn mỗi phòng dùng để làm gì thì…. Ánh mắt Lăng Tiêu rơi xuống một cái bàn nằm ở giữa phòng.

Trên bàn mặt, bày đặt một quyển sách thật dày.

Lăng Tiêu phát ra toàn bộ tinh thần lực, cảm thụ được hết thảy trong căn phòng. Hiện giờ tinh thần lực của Lăng Tiêu đã đạt tới trạng thái đỉnh của Kim Đan kỳ. Tinh thần lực sung túc vừa phát ra, lập tức hòa hợp nhất thể với toàn bộ căn phòng.

Hết thảy mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của Lăng Tiêu.

Bên dưới chiếc bàn có cơ quan. Trong bóng tối, đôi mắt Lăng Tiêu lập lòe tỏa sáng, thân mình chợt bay lên, sau đó xẹt qua cái bàn, đồng thời đưa tay ra cầm lấy quyển sách rất nặng trên đó.

Ngay sau đó, chiếc bàn phát ra một tiếng nổ kịch liệt.

Vô số đoản kiếm nhọn hoắt, sắc bén từ phía dưới cái bàn, bắn về phía Lăng Tiêu. Thân hình hắn nhanh như điện xẹt, né trái tránh phải giữa làn mưa kiếm, đồng thời một tay di động cực nhanh, trong không khí xuất hiện vô số tàn ảnh.

Toàn bộ những thanh đoản kiếm này đều bị Lăng Tiêu nắm vào trong tay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thu vào trong nhẫn không gian.

999 thanh đoản kiếm.

Hơn nữa, toàn bộ đều chế tạo bằng hàn thiết, sắc bén vô cùng, lại rất nặng nề. Người dám dùng loại đoản kiếm này làm ám khí, nếu không phải kẻ điên thì đó là một thiên tài có thực lực rất mạnh mẽ.

Lúc này ánh mắt Lăng Tiêu lại rơi xuống trên mặt quyển sách, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ: Kiếm kỹ bách khoa toàn thư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi