NGẠO KIẾM LĂNG VÂN


Này để du lịch vậy!

Lăng Tiêu cũng không lo lắng về họ nhiều, bọn họ muốn ở trong này, vậy thì cứ ở. Dù sao bọn họ cũng không dám tiến vào phạm vi nội thành thành Thục Sơn, nếu dám tiến vào Mê Tung Trận tuyệt đối là có đi mà không về!

Tới ngày thứ ba, Lăng Tiêu bỗng nhiên nhận được mật báo, nói những người Âu Dương gia này đã đi dạo nhiều ngày nay, hỏi thăm rất nhiều sự tình về Lăng Tiêu. Giọng điệu khiến cho người ta có cảm giác giống như là một người ngưỡng mộ Lăng Tiêu vậy.

Mà Lĩnh chủ Lăng Tiêu lại là kiêu ngạo lớn nhất của thành Thục Sơn, chuyện xưa về hắn có nhiều lắm. Người đi hỏi thăm về Lăng Tiêu như họ có rất nhiều, cho nên gần như tất cả mọi người chẳng ai có phòng bị gì. Bốn phía đều thổi phồng vị Lĩnh chủ đại nhân của thành Thục Sơn như là thần vậy!

Tuy nhiên, những nhân viên tình báo dưới trướng Lý Thiên Lạc đã đem tới những tin tức không giống nhau. Khi họ quan sát kỹ người Âu Dương gia, thấy những người này chỉ hỏi tất cả các chuyện liên quan tới Lăng Tiêu, cho nên rất lưu tâm.

Thực lực và nữ có lẽ là đề tài trung tâm mà mọi người trên thế này sẽ vĩnh viễn bàn luận. Thực lực Lăng Tiêu tất nhiên không cần nhiều lời, còn về phần đông hồng nhan bên cạnh Lĩnh chủ đại nhân, cũng là đề tài mà mọi người trong thành Thục Sơn nói chuyện say sưa nhất.

Cứ như vậy thật đúng là để cho những người Âu Dương gia nghe được. Bên cạnh Lĩnh chủ đại nhân vốn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, vài năm gần đây lại ít nhìn thấy, nghe nói là không có trong thành Thục Sơn!

Lúc Lăng Tiêu đọc được tin tức này không kìm nổi nhíu chặt mày lại. Chuyện bảy cô gái đi Học việc Narnia học tuy là chuyện vô cùng bó ẩn, cho dù là trong Thục Sơn kiếm phái cũng chỉ có trung tâm của nhà họ Lăng mới biết được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng Lăng Tiêu cũng không dám đánh cuộc, nhóm thủ hộ giả này có thực lực khiến hắn phải kinh ngạc. Lăng Tiêu không đám đánh cuộc là những thủ hộ giả này không tìm thấy tung tích bảy cô gái!

Dù sao, dung mạo của bảy cô gái cũng quá xuất sắc, muốn kiếm một bức họa chân dung họ sau đó tìm kiếm rất dễ. Lăng Tiêu không chút nghi ngờ, có lẽ chẳng bao lâu sau đối phương có thể tìm được bảy cô gái!

- Ta phải đi tới Học viện Narnia!

Lăng Tiêu nói với mọi người, thần sắc kiên định nói!

- Tông chủ, không có biện pháp khác sao? Cho dù ngài qua được, nhưng muốn đưa các nàng trở về mà thần không biết quỷ không hay là một nan đề rất lớn đó!
Tô Tuyết cau mày, hiển nhiên rất không tán thành việc Lăng Tiêu đi ra ngoài, cho dù là nàng cũng rất lo lắng cho an nguy của con gái.

- Nếu có thể tìm được Tư Không Dương đã gặp ngày đó thì tốt, chẳng lẽ trong những thủ hộ giả không có ước thúc nào sao?

Thượng Quan Vũ Đồng nhíu đôi mày thanh tú lại nói.

- Không thể không có ước thúc!
Người luôn luôn ít nói chuyện Hoàng Phủ Nguyệt nói:
- Nhưng vấn đề ở chỗ, đối phương chỉ trích chúng ta cấu kết với Ma tộc…

- Chúng ta không cấu kết!
Thập Tam gia nói tiếp.

- Vấn đề là… người khác tin chúng, hay là tin chúng ta!
Hoàng Phủ Nguyệt nói ra vấn đề mấu chốt:
- Nếu đối phương một mực khẳng định chúng ta cấu kết với Ma Tộc thì chúng ta đành chịu!

Khóe miệng Lăng Tiêu nở nụ cười lạnh lẽo, nói:
- Nếu chúng muốn chết, ta tất nhiên sẽ thành toàn cho chúng! Cấu kết dị tộc sao? Hắc hắc… ta liền cấu kết một lần cho chúng xem!

- Không được!

- Ngươi điên rồi!

Tô Tuyết và Thượng Quan Vũ Đồng gần như đồng thanh nói. Nói xong, hai người đều đỏ mặt, Thượng Quan Vũ Đồng nói trước:
- Thật xin lỗi, ta kích động rồi, nhưng mà Lăng Tiêu, cậu không thể làm như vậy!

- Đúng vậy, trong lòng chúng ta, Lăng Tiêu, con là linh hồn của chúng ta! Quyết định của con là ý chí của chúng ta!
Tô Tuyết vô cùng kiên định nói:
- Nhưng, thực lực trước mắt của chúng ta muốn đối kháng những kẻ thuộc Âu Dương gia đều không được. Sao có thể đối đầu với toàn bộ tất thủ hộ giả được chứ? Nếu con thật sự hợp tác với Ma Tộc, chẳng khác nào đưa chúng ta vào thế đối lập với tất cả mọi người!

Ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt hơi lóe lên, nói:
- Chuyện này, tất nhiên là không thể công khai, ta xem, chưa chắc đã không được!

Tuy rằng tất cả mọi người thừa nhận, trên phương diện buôn bán, không ai có thể sánh bằng Hoàng Phủ Nguyệt. Nhưng liên quan đến đại sự tồn vong, Tô Tuyết vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình:
- Hoàng Phủ cô nương, cô phải rõ ràng một chút, trên thế giới này không có cơn gió nào xuyên qua được tường ngăn***, Ma Tộc là tốt hay xấu không ai biết, ai biết được hợp tác với họ, có thể là dẫn sói vào nhà hay không?

Mọi người ở dưới khẽ nói, hiển nhiên, người đồng ý việc Lăng Tiêu hợp tác với Ma tộc là không nhiều. Lăng tiêu cười cười nói:
- Ai bảo các người là ta muốn cấu kết với Ma tộc? Nghe ta nói này, là Dị tộc!

Lời của Lăng Tiêu khiến mọi người sửng sốt, Thượng Quan Vũ Đồng nhìn Lăng Tiêu một lúc, nói:
- Đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau!

Lăng Tiêu lặng lẽ cười, nói:
- Nếu đột nhiên xuất hiệ một con cự long trên đầu chúng ta, mọi người nói xem, những người Âu Dương gia đó có dám đi đồ long không?

Long tộc!

Mọi người lập tức hiểu được ý tứ của Lăng Tiêu, nhưng lại càng thêm hồ đồ, từ bao giờ mà Lăng Tiêu lại có liên hệ với Long tộc.

Lăng Tiêu cũng không nói mình có liên hệ với Long tộc, chỉ thản nhiên cười nói:
- Đợi sau khi chúng đuổi theo cự long tới một nơi rất xa, phát hiện nơi đó có một đám cự long… trường hợp này, nhất định rất thú vị đây.

Lăng Tiêu vừa nói xong, gần như tất cả mọi người bao gồm cả người nhà hắn đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lăng Tiêu, thậm chí trong lòng không ít người đã nghĩ, tông chủ hình như càng ngày càng ác, hồi trước không có âm hiểm như vậy mà!

Thập Tam gia là người đầu tiên có phản ứng, cười lớn nói:
- Ha ha ha, nếu thật sự giống như tông chủ nói, vậy thì quá hoàn mỹ! Mùi vị bị cả một đám cự long vây quanh nhất định là sảng khoái lắm đây!

Thập Tứ gia nói:
- Tông chủ làm sao liên hệ được với cự long?

Lăng Tiêu cười cười:
- Đây là bí mật, không nói.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Tiêu một mình đi theo thông đạo bí mật rời khỏi thành Thục Sơn. Khi ra ngoài thành thì không bay lên trời mà đi trên đất, lướt đi như bay, nhanh chóng đi về phía Tây!



- Nữ nhân của Lăng Tiêu nhất định không có trong thành Thục Sơn, ha ha, ta đã đưa mấy bức họa tới mạo hiểm công hội treo giải thưởng kếch xù, chắc không cần bao lâu là có thể nhận được tin tức!
Âu Dương Hoành đứng bên cạnh Âu Dương Vũ, vẻ mặt nịnh nọt cười nói:
- Những nữ nhân này mỗi người đều là tuyệt sắc giai nhân, không ngờ trên thế tục giới lại có những người con gái đẹp như vậy!

Âu Dương Vũ vênh mặt lên, liếc mắt nhìn Âu Dương Hoành, nói đùa:
- Sao nào, người một lòng tu luyện như lục thúc cũng động lòng trần sao?

Âu Dương Hoành cười ha ha, trong lòng Âu Dương Vũ lại là một hồi chán ghét, thầm nghĩ, mấy lão già không biết thẹn, không xem lại bản mặt của mình đi! Hừ, mỹ nữ này, đều là của thiếu gia ta!

Lúc này, từ bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng ồn.

- Cự long! Trời ạ, thật sự là cự long!

- Thì ra có rồng tồn tại thật à, ta còn tưởng truyền thuyết là giả chứ!

- Lão bà, mau ra mà xem cự long này…
Một đại thúc nào đó điên cuồng hô hào:
- Thật sự là có cự long.

Rồng?

Âu Dương Trường Huân đang ngồi nhắm mắt chợt mở bừng hai mắt ra, trong mắt bắn ra một đạo ánh sáng, nói:
- Quả thực có năng lượng dao động hùng mạnh!

Âu Dương Vũ không nhịn được, bay ra khỏi cửa sổ, bỗng cảm giác có một luồng áp lực cực lớn đè hắn xuống, loại cảm giác này thiếu chút nữa khiến Âu Dương Vũ cảm thấy hít thở không thống!

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy, trên bầu trời, một con cự long màu đen dài trăm mét, hai cánh trên lưng khi mở ra dài gần một trăm năm mươi mét đang lơ lửng trên bầu trời thành Thục Sơn. Vô số người tranh nhau xem, còn có rất nhiều tiếng thét chói tai vang lên. Thậm chí rất nhiều người còn hô lớn đòi mở đại trận hộ thành!

Âu Dương Vũ bỗng nhiên nói:
- Chúng ta bay lên xem đi! Nếu đại trận thủ thành mở ra thì chúng ta sẽ bị vây trong này mất!

Trong giây lát nhìn thấy loại sinh vật thần kỳ trong truyền thuyết này, cho dù là Kiếm Tôn bậc sáu như Âu Dương Trường Huân cũng không áp chế được cảm xúc mênh mông.

- Đẹp thật! Đây mới là Long tộc chân chính! Loài rồng hùng mạnh!

- Nếu có một con vật nuôi như vậy thì càng hoàn mỹ!
Âu Dương Vũ liếm môi nói.

Âu Dương Hoành híp mắt, cảm thụ được uy áp cực lớn của đầu cự long, nói:
- Việc đó thì hơi quá, nhưng mà… làm một trận anh hùng đồ long chắc cũng rất khoái đó!

Nói xong, mọi người Âu Dương gia đều bay lên không, mà ngay khi bọn họ bay lên một lát thì đại trận Băng Lam Thủy Quang thủ hộ thành Thục Sơn mở ra, quầng sáng màu lam ngăn cách tất cả mấy người Âu Dương gia ở bên ngoài!

Âu Dương Trường Huân cúi đầu nhìn, sau đó nói:
- Xem ra, người của Thục Sơn kiếm phái muốn tuyệt đường lui của chúng ta đây!

- Thúc thúc, người nói xem, chúng ta có thể đồ sát đầu cự long này không?
Ánh mắt Âu Dương Vũ nóng bỏng nhìn sinh vật to lớn thuộc Long tộc kia, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ. Loại sinh vật trong truyền thuyết này một khi hiện ra trước mắt thì loại ngạc nhiên vui mừng này quả thực khó thể nói nên lời!

- Thử xem sao!

Đối mặt với hấp dẫn lớn thế này, Âu Dương Trường Huân cũng phải động tâm! Bởi vì lão có thể cảm giác rõ ràng, uy áp của đầu rồng này tuy rằng hùng mạnh, nhưng đối với lão thì không có nhiều uy hiếp! Liếc qua hai Kiếm Tôn bậc sáu khác, phát hiện trong mắt bọn họ cũng tràn đầy chiến ý!

Lúc này, con cự long kia dường như cũng cảm giác được đám người phía dưới không có hảo ý, không ngờ lại nhắm hướng đầm lầy Penzias, giương cánh bay đi!

- Thường Thắng trưởng lão và Thường Đức trưởng lão, hai người các người theo ta. Vũ nhi, ngươi và những người khác chờ ở đây!
Âu Dương Trường Huân gọi hai người Kiếm Tôn bậc sáu đi cùng, ba thân ảnh như sấm chớp, lóe lên trên trời một cái liền biến mất, ngay sau đó đuổi theo con cự long kia!

Âu Dương Vũ biết mình và những người này có đi cũng chẳng giúp được nhiều. Thành Thục Sơn không về được, một hàng người bay tới thị trấn Tạp Mai Long, Âu Dương Hoành chạy đi mạo hiểm công hội nhìn xem tin tức gì không. Thật không ngờ, thật sự lấy được tin tức về hồng nhan tri kỷ của Lăng Tiêu!

Hắn lập tức vội vàng trở về, sai đó dâng lên như dâng bảo vật cho Âu Dương Vũ:
- Thiếu gia, tìm được những nữ nhân của Lăng Tiêu rồi!

- Cái gì?

Trong lòng Âu Dương Vũ, hứng thú đối với những tuyệt sắc mỹ nhân bên mình Lăng Tiêu vượt xa so với hứng thú với cự long kia! Hắn hưng phấn nói:
- Thật sao? Các nàng ở đâu?

- Công quốc Narnia, học việc Narnia!
Âu Dương Hoành nói.
- Thật sự là vì những nữ nhân này đều quá mức xuất sắc, bằng không chỉ với thời gian như vậy mà muốn tìm tin tức về họ, căn bản là không có khả năng!

Âu Dương Vũ vỗ vỗ vai Âu Dương Hoành, cười ha hả nói:
- Lần này ít nhiều cũng được lục thúc nhắc nhở, nếu không chúng ta còn không biết làm thế nào mà tìm được các nàng! Lục thúc yên tâm, sau khi chuyện thành rồi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi thúc đâu! Lục thúc tuy là… chi thứ, nhưng nếu nâng lên thân phận một chút, vẫn không thành vấn đề!

Âu Dương Hoành vốn tưởng phần thưởng cho hắn là mỹ nữ, lại không nghĩ tới là cái này, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, kích động nói năng lộn xộn, lắp bắp:
- Thiếu… Thiếu gia… làm…làm thật sao?

- Hắc, bản tôn nói chuyện đã khi nào nuốt lời chưa?
Âu Dương Vũ tươi cười, sau đó nói với bốn người còn lại:
- Các ngươi ở đây, ta và lục thúc đi công quốc Narnia một chuyến! Sẽ về nhanh thôi! Khi thúc thúc họ đồ long về thì các ngươi thông báo một tiếng!

- Thiếu gia… việc này, việc này không hợp lắm?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi