Trên mặt hai người kia không có chút biểu tình gì. Người không nói kia rốt cục không kiên nhẫn nói:
- Ngươi mau chút, chúng ta rất vội.
Hiển nhiên, trong lòng hai người này có lẽ không coi trọng Lăng Tiêu, chẳng qua vì gia chủ ra lệnh, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nếu không hai người này tuyệt đối sẽ không tới loại cửa hàng nhỏ bé không danh tiếng như của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cũng không tức giận, muốn làm cho người ta cung kính, phải có thực lực mới được, nếu không thì cứ khiêm tốn là hơn. Sau khi dặn dò Thiết Đản một tiếng, Lăng Tiêu đi theo hai người này.
Người nói chuyện lúc đầu với Lăng Tiêu còn có thái độ khá hơn một chút, tuy nhiên ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng, nói:
- Tiên sinh có thể lăng không phi hành được không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, bên trong Thánh Vực, trừ phi thực lực chênh lệch phi thường lớn mới có thể rõ ràng cảm nhận được năng lượng dao động trên người đối phương. Loại người tu chân như Lăng Tiêu thì ngay cả người luyện võ tiên thiên cũng chưa chắc có thể cảm giác được gì, càng đừng nói tới hai người Ngô gia chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Thần này.
Hai người tìm thầy thuốc không chỉ một mình Lăng Tiêu. Những người có thực lực một chút đều cùng họ phi hành, những người còn lại cưỡi xe ngựa đi về phía Ngô gia.
Trong thành Vọng Thiên này nếu không tới một vạn thì cũng có tám ngàn thầy thuốc. Lăng Tiêu phi hành trên không trung, có thể thấy vô số người cũng đang phi hành, đại bộ phận trong số đó đều vẻ mặt nghiêm nghị, không có nửa điểm tươi cười.
Khi hai người mang theo đám người Lăng Tiêu tới trước cửa phủ Ngô gia thì dừng lại, sau đó đưa họ vào trong viện. Người nọ hạ giọng nói:
- Các ngươi chờ ở chỗ này một chốc, khi gọi các ngươi thì mới được vào, biết rồi chứ?
Những người này đều biết thế lực của Ngô gia, cho dù trong lòng có chút bất mãn, tuy nhiên cũng đều không biểu hiện ra ngoài, đều gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnLăng Tiêu đứng trong tòa biệt viện, đánh giá cảnh sắc trong viện, thấy bày trí xa hoa, lộ ra khí thế mạnh mẽ. Ở đây có núi đá, cây cối, đình đài lầu các, cầu nhỏ, suối nước chảy,
Lăng Tiêu đứng đó nhìn mấy con cá vàng xinh xắn đang bơi lội trong nước, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên những tiếng kêu bất mãn.
- Sao lại tìm nhiều lang băm như vậy? Bọn họ có thể làm cái gì? Trời ạ, chẳng phải là tìm toàn bộ thầy thuốc trong thành Vọng Thiên này tới đây đấy chứ? Chậc chậc, phụ thân đại nhân thật là tốt với đại ca!
Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn người vừa nói chuyện, thấy hắn thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, tuy rằng bộ dạng rất anh tuấn, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ lỗ mãng rất rõ ràng, quần áo hoa mỹ, may rất cầu kỳ, vừa nhìn đã thấy là một công tử phú quý.
Người đứng bên cạnh y có bộ dạng hơn 40 tuổi, tuy nhiên khác với người trẻ tuổi, người này khí độ trầm ổn, ăn mặc cũng giản dị hơn. Ánh mắt hai người này khá tương tự nhau tuy nhiên lại mang tới cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Người này nhìn khắp biệt viện ầm ĩ này một cái, hơi hơi chau mày, trầm giọng nói:
- Tam đệ, lúc này còn có thể nói mát vậy sao? Những người này chưa chắc đã hoàn toàn là không có thực tài. Trong Thánh Vực đâu thiếu kỳ nhân? Chỉ cần có thể chữa khỏi thương thế của đại ca, cho dù tìm toàn bộ thầy thuốc của thành Vọng Thiên tới đây thì đã sao nào?
Người trẻ tuổi kia nhếch miệng, hai mắt nhấp nháy, bỗng nhiên nhìn thấy Lăng Tiêu liền nhíu mày nói:
- Nhìn cái gì vậy? Rác rưởi!
- Tam đệ!
Người trung niên dường như thực sự hơi tức giận, giọng điệu cũng nặng nề hẳn lên. Biệt viện đang ầm ĩ lập tức trở nên yên lặng. Tất cả mọi người đều nhìn tới. Có người vui sướng khi người gặp họa nhìn Lăng Tiêu, tâm nói không có việc gì sao mà ngươi cứ đi lại lung tung? Thế nào, bị người ta mắng cho có sướng không?
Người trung niên hơi chắp tay nói với Lăng Tiêu:
- Rất xin lỗi tiên sinh. Bởi vì trong nhà gặp chuyện không may, tam đệ của ta tâm tình không tốt, nói năng lỗ mãng, mong rằng tiên sinh chớ để ý.
Người trẻ tuổi nghe ca ca mình nói vật, không kìm nổi trợn mắt, nhưng không mở miệng phản bác. Kỳ thật hắn biết rất rõ, vị ca ca bên cạnh hắn chỉ mong người kia sớm chết một chút, tuy nhiên hắn không hề biểu hiện gì khác thường. Dù sao hắn cũng chỉ là một công tử ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, có nói gì người ta cũng không để ý.
Họ không biết rằng, trong lòng vị tam công tử Ngô gia này biết rất nhiều. Hắn cũng biết, ca ca cũng che chở cho mình rất nhiều. Nếu tương lai ca ca thành công thượng vị, hắn còn sợ không có vị trí sao? Đến lúc đó... ai dám nói tam công tử Ngô gia không học vấn không nghề nghiệp?
Lăng Tiêu hơi hơi lắc lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Không hề gì.
Vị tam công tử Ngô gia này nhìn như kiêu ngạo vô cùng, ăn chơi trác táng không chịu nổi, nhưng trong mắt ngẫu nhiên thoáng hiện một tia thanh tĩnh khiến kẻ xuất thân từ quý tộc là Lăng Tiêu thầm cười lạnh: giả bộ cái gì ăn chơi trác táng, hiển nhiên là không biết thực sự ăn chơi trác táng ở nhân giới có bộ dáng gì.
Lúc này, không ít người từ trong sảnh đi ra. Có lão già râu tóc bạc trắng, cũng có người trung niên, người trẻ tuổi như Lăng Tiêu thì không nhiều. Tất cả đều vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài, sau đó chợt nghe bên trong hô to:
- Lượt tiếp theo, mười người vào.
Lăng Tiêu nghe thấy một lão già đầu đầy tóc bạc, râu dài, nhẹ giọng thở dài nói:
- Bệnh nguy kịch, bệnh nguy kịch! Cho dù là thần tích giáng lâm, cũng không thể xoay chuyển được tình thế. Ôi... dù có tìm nhiều người hơn nữa thì cũng làm được gì chứ?
Người này dường như rất có chút uy vọng, lão ta vừa nói đã có không ít người hùa theo.
- Đúng vậy, lần này xem ra Ngô gia Đại công tử chạy trời không khỏi nắng rồi.
- Ai, thêm người nào hay người đó thôi. Đại công tử Ngô gia này xưa nay phúc hậu, cửa hàng của lão hủ chính là thuê sản nghiệp của Ngô gia, còn gặp qua Đại công tử vài lần, thật sự là.... ..
- Loại thương thế này ngay cả Bạch lão cũng không có biện pháp, đến nhiều người như vậy căn bản cũng vô dụng.
Lão già kia nghe vậy, trong mắt hơi có vẻ đắc ý, miệng liên tục nói:
- Đừng nói vậy, lão phu không đảm đương nổi, không đảm đương nổi. Mặc dù lão phu có chút danh hão ở thành Vọng Thiên này nhưng trong y đạo có rất nhiều cao nhân, có lẽ ai đó sẽ có biện pháp.
Lăng Tiêu nhận thấy, khi người này nói chuyện, tuy rằng trong mắt người trung niên và người trẻ tuổi toát ra vẻ đau đớn nhưng tinh thần lực của họ lại nói rõ cho Lăng Tiêu một điều: bọn họ phi thường hưng phấn!
Lăng Tiêu không kìm nổi thầm thở dài, tranh chấp trong gia tộc thậm chí bất chấp cả tình thân. Chẳng lẽ vị trí đó thực sự tốt như vậy sao?
Lúc này, lại có một nhóm người đi ra, đều lắc đầu thở dài, nhưng không hẹn mà cùng giống lão già kia, đều lưu ở trong sân, đại khái là muốn tận mắt nhìn thấy liệu có kỳ tích gì phát sinh hay không, mặc dù bọn họ đều đã phán án tử hình cho Ngô gia Đại công tử.
Chờ đến lượt Lăng Tiêu thì đã hơn hai canh giờ trôi qua. Ở bên này, Ngô gia nhị công tử dặn dò gia nhân đưa đồ ăn, nước uống tới cho các thầy thuốc. Mọi người đều cảm tạ hắn. Ngô gia nhị công tử vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tỏ vẻ đó là việc đương nhiên cần làm.
Ngay từ bây giờ đã bắt đầu lôi kéo lòng người? Lăng Tiêu rất có phản cảm với vị Ngô gia nhị công tử đó. Sau khi đi vào trong sảnh, Lăng Tiêu nhìn lên trên giường, thấy một người đang nằm trên đó. Không khí trong này rất yên lặng và đầy áp lực, khác hẳn với không khí ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Một người trung niên thoạt nhìn hơn 40 tuổi đang ngồi cau mày. Bên cạnh hắn là một phụ nữ cao quý, lúc này đang lặng lẽ rơi lệ.
Ngoài ra còn một nữ nhân xinh đẹp chừng 20 tuổi, đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt. Quỳ bên cạnh giường là một người trẻ tuổi không tới 30, thần tình cực kỳ bi ai.
Mặt khác, còn có một lão quản gia chừng 60 tuổi, khoanh tay đứng ở một bên, toàn thân không có năng lượng dao động gì, hiển nhiên cũng là một người luyện võ có thực lực cực cao, đã đạt tới trình độ nội liễm.
Hơn mười thầy thuốc cùng đi vào với Lăng Tiêu. Sau khi nghe Bạch lão kết luận, trên cơ bản họ đều hiểu, Ngô gia Đại công tử này không thể cứu nổi. Bọn họ tự nhận không có y thuật cao minh như Bạch lão. Sở dĩ Bạch lão có danh vọng khắp thành Vọng Thiên là vì chẳng những y thuật của lão rất cao minh mà bản thân lão cũng là một người luyện võ tiên thiên trung cấp! Một thân toàn bộ khí thế nội liễm, thoạt nhìn chỉ là một lão già yếu ớt, nhưng nếu động thủ thì cương mãnh vô cùng, thực lực cực cao.
Một cao thủ như vậy lại thích nghiên cứu y thuật, hơn nữa cực kỳ cao minh, y thuật phối hợp với linh lực trong cơ thể, như vậy chỉ cần bệnh nhân chưa tuyệt khí, gần như Bạch lão đều có thể cứu sống.
Trên thực tế, Ngô gia Đại công tử mới vừa được đem về thì đã mời lão tới. Tuy rằng uy thế của Ngô gia rất lớn nhưng đối đãi với Bạch lão cực kỳ kính trọng. Bạch lão ở đây khám rất lâu, cuối cùng cho rằng Ngô gia Đại công tử không còn biện pháp xoay chuyển tình thế, nói với gia chủ Ngô Anh chuẩn bị hậu sự, sau đó mới đi ra ngoài hít thở một chút.
Cho nên, mấy thầy thuốc cùng vào với Lăng Tiêu đều ra vẻ khám xét một hồi rồi nghiêm trọng lắc đầu. Còn Ngô Anh ngồi đó thì đã sớm chết lặng, thậm chí không hề có biểu tình gì. Phu nhân bên cạnh hắn thì nhẹ nhàng khóc thút thít vài tiếng. Nữ nhân khoảng 20 tuổi kia đi tới, thì thầm an ủi.
Lăng Tiêu không nói gì, đi tới, ngồi xuống bên cạnh người trẻ tuổi mặt vàng như giấy, giơ tay bắt mạch cho y.
Những thầy thuốc cùng vào với Lăng Tiêu tuy không trực tiếp châm chọc nhưng thái độ nhìn Lăng Tiêu lại đầy vẻ khinh miệt.
Thầy thuốc nào ở thành Vọng Thiên mà không có bản lĩnh chứ? Không có bản lĩnh liệu sống yên ổn được ở Thánh Vực đầy rẫy những cao thủ sao? Khám bệnh cho người ta còn phải bắt mạch à? Trời, người này không phải là mới từ nhân giới tới đấy chứ?
Tuy nhiên chỉ có người phụ nữ quý phái nhìn Lăng Tiêu, trong mắt dấy lên hy vọng, bởi vì trước đó Bạch lão cũng thông qua bắt mạch, sau đó nói Đại công tử chẳng những kinh mạch trọng thương, đan điền linh lực hỗn loạn, hơn nữa máu huyết bên trong còn trúng một loại kỳ độc. Tuy rằng Bạch lão có thể dựa vào bựa lưỡi và đồng tử để kết luận là trúng độc nhưng không có cách gì phá giải.
- Tiên sinh, thế nào?
Giọng nói của phu nhân vô cùng mềm mại, run rẩy hỏi.
Lăng Tiêu như không hề nghe thấy nàng hỏi, chỉ nhăn mày, tinh thần lực bao phủ khắp toàn thân Ngô gia Đại công tử, ngấm vào các kinh mạch trong thân thể y.
Cô gái kia thấy Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của mẹ mình, chân mày lập tức dựng thẳng đứng lên, vừa muốn trách mắng lại bị người trung niên bên cạnh trầm giọng cắt đứt.
- Tú nhi, không được vô lễ!
Lúc này, Lăng Tiêu ngẩng đầu, nói một câu:
- Khó!