NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

- Cái gì?

- Phu quân, không thể như vậy chứ. Chuyện chúng ta tổn thất là nhỏ, trên thực tế cũng không tổn thất gì. Nhưng các gia tộc phản ứng lại là chuyện lớn đó!

Hoàng Phủ Nguyệt cũng dịu dàng khuyên nhủ:

- Lăng Tiêu, không nên dùng phương pháp cứng rắn như vậy để biểu đạt sự bất mãn của huynh. Trên thực tế, tin huynh quay về, ngày mai sẽ truyền khắp các nơi ở Nam Châu. Đến lúc đó, mấy gia tộc có chút thế lực tự nhiên sẽ lùi bước thôi.

Lăng Tiêu cười tự giễu, nhìn Hoàng Phủ Nguyệt hỏi:

- Mấy gia tộc này sẽ chỉ vì người ngay cả cảnh giới cao cấp đại viên mãn cũng chưa đến mà lùi bước sao?

Ánh mắt Hoàng Phủ nguyệt có chút mờ mịt, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ nói:

- Huynh đương nhiên là không giống người khác.

Lăng Tiêu lắc đầu nói:

- Huynh không có gì khác cả! Ít nhất ở trong mắt các gia tộc này, huynh và các cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn của các gia tộc khác không có gì khác nhau. Mặc dù tốc độ đề thăng thực lực của huynh cũng nhanh nhưng trên thực tế, nếu không có việc luyện đan thì chỉ e vài thế lực đã tiêu diệt chúng ta rồi! Bây giờ mọi người đều biết, trừ huynh ra, Thục Sơn hái vẫn còn người có thể luyện chế đan dược. Cho nên, tầm quan trọng của huynh càng giảm sút! Chắc chắn có vài gia tộc thậm chí sẽ nghĩ rằng chỉ có diệt trừ huynh, Thục Sơn phái mới nguyện ý hợp tác.

Lời của Lăng tiêu khiến hai nàng trầm tư. Thật lâu sau, Hoàng Phủ Nguyệt mới ngẩng đầu nói:

- Huynh nói cũng không phải là không có đạo lý. Nhưng huynh đột nhiên chấm dứt việc hợp tác với tất cả gia tộc, thì số lượng đan dược trên thị trường sẽ bị thiếu hụt. Muội sợ sẽ kéo theo phản ứng dây chuyền gây hậu quả xấu!

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười:

- Không hợp tác với bọn họ nữa thì chúng ta không thể kinh doanh đan dược sao?

Hoàng Phủ Nguyệt nao nao nói:

- Huynh nói chúng ta tự mình kinh doanh sao? Ngay từ đầu không phải...

Lăng tiêu lắc đầu, nói ra một câu khiến cô gái có thiên phú buôn bác cực cao như Hoàng Phủ Nguyệt cũng phải trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời.

Lăng Tiêu nói:

- Huynh muốn tất cả người xin thuốc, đều phải đích thân đến Thục Sơn của chúng ta! Từ nay về sau, nhưng đan dược thấp kém này, chúng ta không bao giờ luyện nữa! Thục Sơn phái, đã không còn cần những đan dược cấp thấp này để duy trì sinh tồn! Huynh muốn cho những người đó biết, Thục Sơn phái đến tột cùng là một môn phái như thế nào!

Lăng Tiêu nói xong, trên mặt lộ ra một chút ngạo nghễ, tươi cười:

- Một mon phái nhỏ bé chỉ có thể luyện chế đan dược sao? Ha ha ha!

Nếu hỏi thế gian này người hiểu Lăng Thiên nhất là ai, tự nhiên không ai qua được đám hồng nhan tri kỷ của hắn! Thậm chí ngay cả cha mẹ huynh đệ tỷ muội Lăng tieu cũng không hiểu Lăng Tiêu nhiều như mấy nàng Diệp tử.

Thân hình mềm mại của Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử khẽ run lên, đôi mắt đỏ ngầu lộ ra ánh mắt không thể tin nổi, hơn nữa càng ngày càng nhiều!

Diệp Tử bỗng đứng dậy, con mắt trong xanh như nước hồ thu nhìn Lăng tiêu, run giọng hỏi:

- Phu quân, huynh, huynh, rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì rồi?

Bởi vì hai nàng đều biết tính cách của Lăng Tiêu. Nếu khôgn vô cùng nắm chắc, Lăng Tiêu sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định! Hơn nữa hắn bây giờ không giống khi xưa. Mỗi một quyết định, đều liên quan đến sự tồn vong của mấy vạn người từ trên xuống dưới của Thục Sơn phái! Hai nàng chưa từng cho rằng Lăng tiêu là người không có trách nhiệm. cứ nhìn việc hắn đặc biệt xây dựng một truyền tống trận có thẻ xác định địa điểm. Sau đó hàng năm lại hao phí rất nhiều tài vật để mời các chuyên gia về truyền tống trận đến để duy trì sự ổn định của nó. Tất cả để bảo đảm người của Thục Sơn phái ở nhân giới có thể thuận lợi tiến vào Thánh vực, tìm được tổ chức. Từ đó có thể nhìn ra, những người luyện võ ở nhân giới vốn chỉ như con kiến trong mắt người thánh Vực ở trong lòng Lăng Tiêu có địa vị như thế nào!

người như vậy, sao có thể tự tư tự lợi chứ?

Cho nên, nguyên nhân khiến Lăng Tiêu quyết định như thế chỉ có một, đó chính là, Lăng Tiêu đã chân chính có được thực lực không cần nhìn người sắc mặt người khác để sống!

Điều này đối với hai nàng mà nói, quả thật còn hưng phấn hơn so với việc gả cho Lăng Tiêu! Bởi vì khi tuổi thọ kéo dài vô cùng đã khiến tầm mắt các nàng nâng cao vô số lần!

Cùng Lăng tiêu cử hành nghi thức bái đường thành thân tự nhiên là vui sướng. Nhưng không có nghi thức đó thì cũng có người nào dám nói các nàng không phải là nữ nhân của Lăng Tiêu đâu? Nhưng nếu Lăng Tiêu có thực lực cực cao, có thể sánh vai cùng các đỉnh cấp thế lực ở Thánh Vực thì đối với người thân của Lăng Tiêu, đối với mấy vạn môn nhân đệ tử của thục sơn phái mà nói, đó mới chính là tin tức đáng giá!

Lăng Tiêu cười nói:

- Lam Hi bây giờ khôgn phải đối thủ của huynh.

Hai nàng nghe xong, hít một hơi dài, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu. Ánh mắt đó giống như là đang nhìn một quái vật, cho dù các nàng này là người hiểu Lăng Tiêu nhất, cũng không khỏi có cảm giác khiếp sợ.

- Vậy, vậy chẳng phải là đề thăng rất nhanh sao?

Trên mặt Diệp Tử cũng không có biểu tình không tin, chỉ có kih ngạc, không kìm nổi lắc đầu thở dài:

- Vốn dĩ muội nghĩ rằng tốc độ đề thăng thực lực của muội xem như tương đối gần phu quân nhất. Bây giờ xem ra còn kém nhiều lắm!

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thoáng qua Diệp tử có chút buồn bực nói:

- Được rồi Diệp Tử, tỷ đừng khiêm tốn. Tốc độ đề thăng thực lực của tỷ cũng đủ kinh người rồi!

Diệp tử nhẹ nhàng cười:

- Hai ta chỉ hơn kém nhau một chút mà thôi.

Hoàng Phủ Nguyệt bĩu môi:

- Một chút này như trời và đất!

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hai nàng, sau đó nói:

- Công pháp các muội tu luyện và những người khác hoàn toàn bất đồng. Cho tới bây giờ, có nhận xét gì không?

Hoàng Phủ Nguyệt lắc đầu nói:

- Muội không thể nào cảm thấy hứng thú đối với việc tu luyện kiếm thuật ở thế giới này. Múa đao múa kiếm muội cảm thấy rất không có ý nghĩa. Chẳng bù với đạo thuật rất hứng thú, rất thần kì! Bay lên trời, độn thổ... so với tu luyện kiếm kỹ mạnh hơn nhiều!

Lăng tiêu ít nhiều cũng có thể hiểu được ý Hoàng Phủ Nguyệt. Dù sao linh hồn hai người cũng không thuộc về thế giới này. Đối với rất nhiều thứ trong thế giới này tự nhiên sẽ không nhìn nhận như bao người khác.

Ngược lại, Diệp Tử rất có cảm xúc nói:

- Khi vừa mới bắt đầu tu luyện thì cũng không thấy có gì khác biệt. Chỉ hơi cảm thấy loại công pháp này của phu quân rất cao minh, so với bọn họ tu luyện kiếm kỹ mạnh hơn nhiều. Nhưng càng về sau càng phát hiện, tuy rằng cũng là kiếm kỹ, nhưng uy lực và phương thức lại hoàn toàn khác! Mỗi lần tiến lên một bậc, uy lực chiêu thức gia tăng rất nhiều lần! Lợi hại hơn nữa chính là tu luyện loại công pháp này của chúng ta khi dùng vũ khí, uy lực hơn xa bảo kiếm trong tay bọn họ. Hiện tại cho dù đối mặt người luyện võ cảnh giới tiên thiên cao cấp muội nắm chắc có thể giết chết hắn. Thậm chí gặp phải cảnh giới tu luyện giả cấp thấp, muội cũng có thể đánh một trận!

Lăng Tiêu cười, hướng về Diệp Tử giơ ngón tay cái lên:

- Diệp Tử của ta rốt cục cũng trở thành một nữ hiệp hùng mạnh rồi!

Diệp tử nghe xong, cười tươi như hoa, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ trợn mắt nhìn Lăng tiêu một cái, trong lòng cực kỳ ngọt ngào.

Lúc này, Lăng Tiêu đứng dậy, trầm ngâm nói:

- Các muội nói, nếu Thục Sơn phái chúng ta đem loại tu luyện công pháp này và hệ thống tu luyện phổ biến ra ngoài thì người bên ngoài sẽ phản ứng lại thế nào?

Diệp tử nhíu mày nói:

- Bọn họ sẽ cảm thấy rất quái dị. Dù sao trong Thánh vực, cách phân loại Kiếm Thánh, Kiếm Thần, tiên thiên, tu luyện giả và đại viên mãn đã tồn tại vô số năm. Mọi người đều đã biết và quen thuộc cách phân loại đó. Nếu chúng ta đặt ra một hệ thống cấp bậc mới, sợ là sẽ không có mấy người đón nhận. Người cười nhạo chúng ta phỏng chừng sẽ không ít đâu!

Hoàng Phủ Nguyệt lại bĩu môi nói:

- Cười nhạo? Hừ, một đám không có hệ thống tu luỵen, cũng có tư cách cười nhạo những người có được toàn bộ hệ thống tu luyện hoàn chỉnh của người phương đông?

Hoàng Phủ Nguyệt nói còn chưa dứt lời, liền ngậm miệng lại. Bất quá sự phẫn nộ trong mắt nàng rõ ràng biểu đạt sự khinh thường của nàng đối với Thánh Vực. Để lấp liếm câu lỡ miệng vừa rồi, nàng nói tiếp:

- Xem bọn hắn tùy ý đặt tên này. Tu luyện giả là sao? Muội cho rằng tất cả người tu luyện vũ kỹ đều là tu luyện giả!

Diệp Tử che miệng cười khẽ, hiển nhiên cũng không nghe rõ một chút kỳ quái trong lời Hoàng Phủ Nguyệt vừa mới nói, cười nói:

- Mỗi lần nhắc tới hệ thống tu luyện của Thánh Vực này, muội đều nhất mực khinh thường. Hôm nay xem ra, quan điểm của muội và phu quân không hẹn mà hợp nhỉ.

(Thiếu một đoạn)

Trở thành nguồn suối tín ngưỡng lực lớn nhất của hắn!

Lăng tiêu không phải là không hiểu được chỗ tốt của tín ngưỡng lực. Loại năng lượng tinh thuần này cường đại kinh người. Nhưng lấy cảnh giới trước mắt của Lăng Tiêu lại cũng không thể sử dụng hoàn toàn một phần năng lượng này. Cho dù đạt tới cảnh giới Đại Thừa kỳ cũng không dám nói có thể hoàn toàn sử dụng tín ngưỡng lực!

Tựa như Tam thanh mà tu chân Giới thờ phụng đều có công đức lớn lao! Cho nên mới có thể hấp thu tất cả tín ngưỡng lực của người tu chân thờ phụgn bọn họ. Còn một người phàm nhân bình thường, cho dù tất cả mọi người tín ngưỡng hắn, tỷ như những minh tinh ở kiếp trước của Hoàng Phủ Nguyệt, người sùng bái họ vô số kể, nhưng chẳng sinh ra được chút tín ngưỡng lực nào! Nguyên nhân thực sự cũng chủ yếu là do không đủ công đức.

Khi Lăng Tiêu ở nhân giới, nơi tín ngưỡng hắn trung thành nhất chính là cư dân thục sơn thành! Lăng tiêu dùng sức của bản thân lực đem đến tự do và của cải cho dân cư Thục sơn thành! Cho nên những người đó tín ngưỡng hắn!

Thục Sơn ở nhân giới truyền giáo, tuyên dương chính là "chính nghĩa". còn đám hộ pháp Thục sơn giáo có vũ lưc cường đại cũng đảm bảo toàn bộ Thương Lan đại lục không ai dám công khai làm khó Thục Sơn giáo, cho dù là hoàng thất nước lớn cũng thế!

Trong phạm vi Thục Sơn giáo, không biết bao nhiêu người đã từng được các hộ pháp của Thục Sơn giáo trợ giúp. Đồng thời giáo lý Thục Sơn giáo còn tạo ra chỗ dựa cho tâm hồn mọi người vốn không có tín ngưỡng. Cho nên, việc sinh ra tín ngưỡng đối với Thục Sơn giáo tông chủ Lăng tiêu là kết quả tất nhiên.

Nhưng loại tín ngưỡng này lại không phải là tín ngưỡng vững vàng nhất. Hơn nữa với thực lực bây giờ của Lăng tiêu mà nói, cũng không thể sử dụng loại tín ngưỡng lực này.

Nhưng nếu Lăng tiêu ở Thánh vực có thể chân chính trở thành một vị tông sư khai sáng một trường phái mới, thì Lăng Tiêu tin rằng, bất kể ở nơi nào, chỉ cần mình có thể có đựoc công đức lớn thì cũng không phải là chuyện xấu! Nếu thật sự có thể thành công, trọn đời được đời sau thờ cúng, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới bất tử bất diệt chân chính! Lúc Lăng Tiêu ở Tu Chân giói cũng từng nghe nói qua: công đức lực, mới là lực lượng mạnh nhất trên đời này!

Diệp tử có chút hưng phấn nói:
- Vậy thật tốt quá! Kỳ thật những năm gần đây, chúng ta ở Thánh Vực cũng phát hiện rất nhiều hài tử thích hợp tu luyện loại công pháp này của chúng ta. tỷ lệ đại khái là cứ một vạn người thì có một người thích hợp! Tuy rằng thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng dân cư bên trong Thánh Vực rất đông, Hơn nữa, những hài tử có thiên phú tu luyện loại công pháp này, tương lai thành tựu nhất định không thể lường được! Không tới ngàn năm, sức ảnh hưởng của chúng ta sẽ trở nên vô cùng lớn!

Hoàng Phủ Nguyệt đảo mắt, lập tức nói:

- Lăng Tiêu, muội hiểu được ý tứ của huynh. Huynh chấm dứt hợp đồng cùng tất cả các gia tộc. Bắt đầu luyện chế cao cấp đan dược, mục đích là thay đổi hình tượng thục sơn phái trong mắt nhân thế đúng không? ừ, nhất định là như thế. chỉ có càng thần bí, mới có thể càng làm người ta chú ý! Trời ơi. Muội phát hiện huynh rất có tiềm chất làm một thần côn nha!

Nói xong che miệng mỉm cười, Lăng tiêu khẽ mỉm cười sau đó nói:

- cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai cùng mọi người thương thảo một chút là được!

Ngày hôm sau, tại hội nghị cao cấp của Thục Sơn phái, mọi người nhất trí tán thành, định ra mục tiêu phát triển trong mười năm tới của Thục Sơn phái.

Thứ nhất: phàm là các hợp đồng ký với các gia tộc đến hạn nhất tề không ký nữa. Thục Sơn phái bắt đầu chuyển thành môn phái tu chân chân chính! Tu đạo trường sinh! Phàm là người có thiên phú tu chân, nhất loạt chuyển thành người tu chân!

Thứ hai: tất cả đan dược Thục Sơn phái đang luyện chế, bắt đầu từ hôm nay từng bứoc giảm bớt. Sau khi kết thúc hợp đồng với tất cả các gia tộc sẽ đình chỉ bán đan dược ra ngoài, bắt đầu biến thành phúc lợi của nội bộ, chỉ cung cấp cho đệ tử Thục sơn phái sử dụng!

Đệ tam: Trừ nội môn, ngoại môn sẽ thành lập một tinh võ đường địa vị như nội môn. Tất cả ai không phải người tu chân cảnh giới tiên thiên trở lên, tự động trở thành người của Tinh võ đường! Còn dưới cảnh giới tiên thiên cùng người tu chân chưa đạt đến Nguyên Anh kỳ toàn bộ trở thành ngoại môn đệ tử!

Như vậy sẽ đảm bảo toàn bộ lực lượng của nội môn và Tinh Võ đường là lực lượng trung kiên chân chính!

Ngoại môn đệ tử là lực lượng cơ sở của môn phái, cung cấp tất cả hậu cần cho cả môn phái khổng lồ. Làm như vậy như lời đám người Hoàng Phủ Nguyệt chính là hình thành một cơ chế cạnh tranh, làm cho người ta có lòng cầu tiến!

Dù sao, Thục Sơn là một môn phái càng ngày càng khổng lồ, không phải một tổ chức làm thiện. Sự công bằng chân chính không phải là bình quân theo đầu người, mà là căn cứ năng lực mỗi người mà phân chia cho hắn lợi ích! Nếu không, người ưu tú không có đãi ngộ ưu tú sao gọi là công bình?

Sau hội nghị quan hệ đến hướng đi trong tương lai của Thục Sơn phái, tất cả mọi người bắt đầu khua chiêng gióng trống, bù đầu bù cổ ra làm. Các công việc chi tiết dần được đặt ra.

Còn với đám gia tộc và thế lực bên ngoài đang rục rịch đối với tất cả chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Trong mắt bọn họ, Thục Sơn phái là một mon phái không có nhiều cường giả lắm, nắm giữ địa vị và của cải như hiện nay quả thực là một sự tình không thể tin nổi! Hơn nữa, một khối thịt béo lớn như vậy gần như chỉ có mình Thục Sơn phái ăn, các thế lực và gia tộc đỉnh cấp hợp tác, về bản chất, đều là vì Thục Sơn phái phục vụ! Còn phải nhìn sắc mặt Thục Sơn phái. Bởi vì mấy đan dược thần kỳ này chỉ có Thục Sơn phái mới có thể luyện chế ra!

Cho nên, trong mắt rất nhiều người, phải đánh vỡ quy tắc này! Bọn họ nghĩ vỡ đầu cũng không thể tưởng được, Lăng Tiêu phản ứng so với bọn họ càng nhanh hơn, càng quyết liệt hơn!

Thục Sơn phái từ sau khi chia ra ba nhánh, trước mắt thực lực hùng hậu nhất là Tinh Võ đường! Quả thực có thể dùng chữ nhân tài đông đúc để hình dung!

Do cảnh giới đỉnh phong đại viên mãn sơ cấp Lam Hải cầm đầu. Lam Hải một trăm năm qua tuy rằng không đột phá đến trung kỳ, nhưng lại cũng đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn sơ cấp đỉnh phong. Hơn nữa, tâm cảnh của hắn bây giờ vô cùng vững vàng, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là sẽ có đột phá

Sau đó là tu luyện giả đỉnh phong Lam Thiên Mai, tu luyện giả cao cấp Lục Hải, sơ cấp tu luyện giả tử Lộ. Một trăm năm qua, Tử Lộ tuy rằng cũng phục dùng không ít đan dược, nhưng tâm tính hắn thủy chung không vững vàng, bị Lục Hải lúc trước thực lực ngang nhau vượt qua. Gần đây cũng đang bế quan tu luyện, quyết tâm đuổi theo Lục Hải. Truyện Tiên Hiệp

Sơ cấp tu luyện giả Bạch lão! Tiên thiên đỉnh phong Thiết Đản! Tiên thiên trung cấp Thượng Quan Vũ Đồng, Tương Vân Sơn, Vương Chân, Trương Dương, Hoắc Thanh Thanh; thiên thiên sơ cấp Thập tam gia, Thập tứ gia, Tô Tuyết, Ý Phong, Công Tôn Hoàng, Tần Cách; còn Thu Thần, Phúc bá, Công Tôn Kiếm, Lăng Thiên Khiếu, Tống Minh Nguyệt, Isa, Xuân Lan Thu Nguyệt, Phong Linh, Đường Minh, Gaia, Lăng Chí, Lăng Võ tất cả đều tiến nhập cảnh giới Kiếm thần! Còn đám người mới phi thăng Thánh Vực sau này như Công Tôn Thiên, Tống Khê, Lãnh Dương Dương, Liệt Khuyết cũng đều là cảnh giới Kiếm Thánh bậc cao việc đột phá đến Kiếm Thần cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Tu vi tới trình độ nhát định, mỗi bước tiến lên phía trước đều vô cùng khó khăn. Cho nên mới có chuyện rất nhiều người cảnh giới giống nhau, nhưng cho dù cùng một đẳng cấp, cũng có công pháp, kinh nghiệm, tâm cảnh khác biệt cao thấp, đều là nguyên nhân mấu chốt quyết định thắng bại.

Trong Tinh Võ đường còn có rất nhiều môn nhân Thục Sơn. Lăng tiêu năm đó không tiếc gì cả mang cả đám đến Nam Châu, hiện giờ thực lực yếu nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Kiếm thần!

Mặc dù Thục Sơn phái cũng dùng rất nhiều đan dược trợ giúp bọn họ nâng cao thực lực, nhưng có thể trong vòng trăm năm thời gian mà tất cả đều có sự đề thăng lớn như thế khôgn thể không nói đến sự nỗ lực của chính bọn họ.

Nội môn, lấy Diệp Tử cầm đầu, cảnh giới Phân Thần sơ kỳ khiến Diệp Tử vững vàng ở ngôi đầu nội đường! Hoàng Phủ Nguyệt lấy Xuất Khiếu Kỳ đỉnh phong đứng kế, Nha Nha Xuất Khiếu Trung kỳ xếp hạng ba. Nguyên Anh kỳ đỉnh phong Vận Nhi. Mười đại đệ tử lấy thiên Viên cầm đầu. Thiên Viên nâng cao thực lực nhanh nhất, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ. Còn Thiên Phong, Thiên Vũ, Thiên Lôi, Thiên Trí, Thiên Minh, THiên hỏa, Thiên Lam, Thiên Tuệ, Thiên Tuyết chín đệ tử , đều đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ!

Ngoài ra trong hàng ngũ ngoại môn đệ tử còn có một số lượng lớn người trẻ tuổi có thể chất tu chân. Đương nhiên, muốn thành công bước vào nội môn mà họ hằng ao ước thì bọn họ còn cần phải cố gắng rất nhiều!

Số lượng ngoại môn đệ tử rất đông, sau khi một lần nữa phân chia trở thành ngoại môn đệ tử, phần lớn cũng không uể oải. Bởi vì họ tin tưởng, chỉ cần chính mình cố gắng, một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ trở thành nội môn đệ tử hoặc tinh anh đệ tử của Tinh Võ đường được mọi người hâm mộ!

Trừ tông chủ Lăng Tiêu, Thục Sơn phái còn có một người địa vị cao cả tồn tại, đó chính là cảnh giới đại viên mãn cao cấp Lam Hi!

Năm đó Lam Hi áy náy chuyện mình không bảo vệ tốt Lăng Tiêu, sau ki buồn bã trở lại Thục Sơn môn phái, liền ở luôn đó. Một phần thì tìm hiểu bản công pháp Lăng Tiêu lưu lại kia cho nàng, một phần thì làm người bảo vệ cho Thục Sơn phái. Mỗi khi có điều cảm ngộ, có điều đề cao, trong lòng lại nhớ đến những gì tốt đẹp mà tiểu tử Lăng Tiêu kia đem đến cho mình, càng cảm thấy áy náy. Cho nên từ đó về sau lại không tính đến chuyện rời khỏi Thục Sơn phái nữa. Dù sao toàn bộ Lam gia trừ ca ca của nàng vẫn luôn trước sau như một trân trọng nàng, những người khác đối với nàng đều chỉ có "sợ" mà không có "kính". Lam Hi sống mấy vạn năm, đối với chuyện này hiểu rất rõ ràng. Cho nên bây giờ, Lam Hi tuy rằng không thuộc Thục Sơn phái, nhưng từng người Thục Sơn phái, đều xem nàng như người một nhà.

Hơn nữa ở trong này, người biết thân phận của nàng cũng không nhiều. Chỉ loanh quanh mấy nhân vật trung tâm nhất của Thục Sơn phái biết. Hơn nữa Lam Hi cố ý dấu diếm, đa số người của Thục Sơn phái cũng không biết thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu này, không ngờ chính là Lam gia lão tổ bà sống đã mấy vạn năm!

Cho nên Lam Hi sốg ở đây tự tại hơn nhiều lắm so với sống ở Lam gia! HƠn nữa tu vi tinh tiến, cũng hơn xa khi xưa ở Lam gia bế quan tu luyện. Nếu không phải nàng biết ca ca sẽ không rời khỏi Lam gia, Lam Hi thậm chí còn muốn mời ca ca đến đây!

Người ta sẽ không bao giờ chỉ vì đã sống mấy vạn năm mà không muốn sống thêm mấy vạn năm nữa. Tới cảnh giới đại viên mãn cao cấp rồi, khoảng cách đến đỉnh cao cũng chỉ có một bước. Nếu có thể đột phá đến cảnh giới đỉnh cao, lại có thêm rất nhiều năm tuổi thọ, còn nếu như không thể đột phá... Chết đi là chuyện sớm muọn mà thôi.

Lam hi từng nghĩ đến chuyện đem công pháp này truyền cho ca ca một phần, nhưng lại cảm thấy mình không có quyền làm như vậy. Bởi vậy, sau khi Lăng tiêu trở về, an bài xong mọi chuyện lớn nhỏ trong Thục Sơn phái, Lam Hi mới đến nhà, tìm Lăng Tiêu thương lượng chuyện này.

Ai biết, Lăng Tiêu sau khi nhìn thấy Lam Hi, không ngờ câu đầu tiên nói là:

- Chúng ta lại đánh một trận đi!

Lam Hi nhìn thóagn qua Isa đứng bên cạnh Lăng Tiêu cười trộm, lập tức trừng mắt:

- Tiểu tử, năm đó đánh ngươi không đủ thảm sao? Da lại ngứa à? Tốt, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi