NGẠO KIẾM LĂNG VÂN

Ba tháng sau Đại Sở Quốc và Liên Minh Phương Nam đều bị tiêu diệt.

Lăng Tiêu ngồi trong trướng bồng chủ soái nhìn mọi người bên dưới, hàng loạt gương mặt quen thuộc và xa lạ hiện ra trong mắt hắn. Lúc này hắn cũng cảm thấy trong lòng cảm khái, quyền lợi giống như một chén rượu độc, tuy nó rất mê người nhưng có thể làm cho người ta phải chết.

Loại cảm giác ngồi tận trên cao nhìn xuống dưới, nhìn thấy những ánh mắt sùng bái, kinh sợ hoặc phức tạp của đám người bên dưới làm người ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Loại cảm giác này không phải tất cả chưởng môn một phái đều có thể đạt được.

Hèn gì lớp con cháu trong hoàng tộc trên nhân giới vì tranh đoạt vương vị mà không thèm quan tâm đến tình thân, tình bạn hay tình yêu, tất cả đều mất hết tính người.

Cảm giác cầm quyền thật sự rất khác biệt.

Nhưng đạo tâm của Lăng Tiêu vẫn cực kỳ trong sáng, hắn không đánh mất phương hướng. Hắn biết mục tiêu thật sự của mình ở chỗ nào, nhưng vẫn bị loại cảm giác này làm cho say mê.

Sau trận đại chiến kinh hồn kia, Liên Minh Phương Nam đã xảy ra những cuộc nội loạn quy mô lớn. Nhân vật trung tâm là Tôn Lập làm phản đã báo hiệu cho kết cuộc sụp đổ của Liên Minh được thành lập vì lợi ích chưa được bao nhiêu năm này, tan vỡ là điều tất nhiên.

Thục Sơn phái chỉnh đốn và dung hợp ra hai vạn quân đội, dung hợp với mười vạn quân đội của Đại Sở Quốc tấn công những gia tộc của Liên Minh Phương Nam. Không có bất kỳ gia tộc nào có thể chống đỡ được đòn tấn công mạnh mẽ như sấm sét của Thục Sơn, tất cả đều chọn cách đầu hàng.

Tương Vân Bưu nổi điên và tự sát trong mật thất. Hắn là một trong số ít những thủ lĩnh gia tộc kiên trì kháng chiến, vì hắn biết dù đầu hàng cũng không có kết quả gì tốt đẹp, Tương Vân Sơn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Thật ra ngày hôm nay Tương Vân Sơn đã là nhân vật số hai sau Lăng Tiêu, sợ rằn hắn cũng chẳng thèm đặt Tương Vân Bưu vào trong mắt nữa.

Tất cả mười vạn đại quân tinh nhuệ của Liên Minh Phương Nam, hơn nữa còn có ba vạn quân may mắn sống sót trong trận chiến ngày trước ở Thục Sơn đều đầu hàng, toàn bộ quá trình tấn công Liên Minh Phương Nam không sinh ra bất kỳ khó khăn nào.

Lúc này khí thế của Thục Sơn phái đã như cầu vồng, trở thành một thế lực có địa vị cao quý nhất ở Nam Châu.

Hiện nay trên Nam Châu chỉ còn lại hai thế lực khổng lồ, khi Thục Sơn phái tấn công Liên Minh Phương Nam thì Liên Minh Nam Châu cũng không nhàn rỗi mà chiếm lấy phần lớn lãnh thổ của Liên Minh Phương Nam. Liên Minh Nam Châu cũng kêu gọi một nhóm gia tộc Liên Minh Phương Nam gia nhập vào.

Hiện nay hai thế lực siêu cấp đang ở trong một trạng thái cân bằng rất huyền diệu.

Khi Thục Sơn phái tấn công Liên Minh Phương Nam thì Liên Minh Nam Châu cũng không tiến hành quấy rối. Trong quá trình Liên Minh Nam Châu nuốt gọn vài gia tộc Liên Minh Phương Nam, Thục Sơn phái cũng không gây ra bất kỳ trở ngại gì.

Hai bên đều cố ý không muốn đụng vào đối phương, đều rất cẩn thận, ngay cả một chút xung đột nhỏ cũng không có.

Tình thế này hình như không được bình thường, nhưng thủ lĩnh của hai bên vẫn biết được dưới tình hình trước mắt thì toàn bộ Nam Châu đã được Liên Minh Nam Châu chiếm một phần ba lãnh thổ, Thục Sơn phái cũng chiếm được một phần ba lãnh thổ.

Một phần ba lãnh thổ còn lại lại quá xa, đều nằm ngoài tầm tay của hai thế lực, hơn nữa ở giữa còn được ngăn cách bằng một dãy núi Hỏa Long khổng lồ.

Toàn bộ phạm vi mười vạn dặm xunh quanh dãy núi này đều là núi lửa phun trào suốt ngày, nó ngăn cách tất cả mọi người ở nơi đây. Nếu đi đường vòng ở ven biển phía đông thì đây lại là địa bàn của dị tộc, mà phía tây lại là Tây Châu. Hơn nữa hoàn cảnh ở địa phương kéo dài trăm vạn dặm này lại rất ác liệt, rất ít người có thể vượt qua được dãy Hỏa Long để đi về phương bắc, người phương bắc cũng rất ít khi đi xuống phương nam.

Thỉnh thoảng có một vài người thích đi du lịch khắp Thánh Vực mới đặt chân lên đất phương Nam. Căn cứ vào những kiến thức của đám người này thì phương nam và phương bắc có sự khác biệt rất lớn, dù là ở tướng mạo hay những thói quen sinh hoạt đều khác hẳn nhau về bản chất. Cho nên năm xưa Liên Minh Nam Châu vào thời kỳ hùng mạnh nhất cũng chỉ đưa ra những yêu cầu tượng trưng bắt buộc các gia tộc bên kia gia nhập vào, sau khi bị từ chối thì cũng không cưỡng ép.

Vì Nam Châu đã quá lớn rồi.

Hơn nữa ở phía nam còn có một sát thần, Bạch Sơn Thánh Giả và những thủ hạ Bạch Sơn Thất Quỷ. Người nào dám chắc sau nhiều năm như vậy, những tên này đã tu luyện được đến cảnh giới gì rồi?

Cho nên dù hiện nay Nam Châu đang gió nổi mây tuôn nhưng cũng không nghe ngóng nhiều tin tức của bên phía kia dãy núi Hỏa Long và vùng lãnh thổ phía Nam.
Diệp Thiên, nhân vật rất nổi danh ở Nam Châu hình như đã mai danh ẩn tích. Sau nhiều trận chiến xảy ra, toàn bộ Diệp gia đã quay sang Thục Sơn nhưng Diệp Thiên vẫn không thấy xuất hiện dù chỉ một lần.

Giống như trên đời này từ trước đến nay chưa từng tồn tại một nhân vật giống như Diệp Thiên. Theo lời của gia chủ Diệp gia thì rất nhiều năm trước Diệp Thiên đã từng muốn thống nhất Nam Châu, nhưng sau đó không biết đã thu nhận được ở đâu rất nhiều người, hắn lại mang theo mấy ngàn đệ tử có thiên phú của Diệp gia rồi mai danh ẩn tích.

Nam Châu quá rộng lớn nên muốn ẩn giấu mấy vạn người, thậm chí là mười mấy vạn người cũng không phải dễ dàng phát hiện ra được.

Trong lòng Lăng Tiêu cũng biết rõ, Diệp Thiên cũng không phải loại người tình nguyện cúi mình làm thủ hạ của kẻ khác. Một vị thần chuyển thế rất có thể hắn đã trốn sang châu của chính mình, vì chính mình mà tập hợp lực lượng. Có lẽ hắn cũng không ngờ Nam Châu đã loạn như vậy, hoàn toàn rối loạn.

Lăng Tiêu tin vào một ngày nào đó Diệp Thiên chắc chắc sẽ xuất hiện trước mặt mình.

Thế lực Thục Sơn phái phát triển quá nhanh, hơn nữa lại được rất nhiều gia tộc đầu hàng bổ sung vào. Trong đám gia tộc này có bao nhiêu người bụng dạ khó lường, có bao nhiêu tên giả dối, Lăng Tiêu đều không biết. Nhưng lúc này đám người làm tình báo năm xưa Mạnh Ly thành lập đã bắt đầu phát huy tác dụng, rất nhiều chuyện bọn họ điều tra ra được đều giao cho những gia tộc này tự xử lý. Những chuyện đặc biệt nghiêm trọng mới mang ra cho tất cả mọi người cùng thảo luận.

Lúc đầu có rất nhiều người phản đối, nhưng khi Tương Vân Sơn sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn để xử lý vài tên gây rối có chút danh tiếng thì tất cả mọi người đều trở nên thành thật. Một người nắm giữ hơn mười vạn quân đội, bên dưới còn có trăm triệu nhân khẩu, nếu không sử dụng thủ đoạn cứng rắn thì khó có thể kiểm soát được.

Hoàng Phủ Nguyệt đưa ra rất nhiều ý kiến, mỗi một điều đều làm cho Tương Vân Sơn giống như gặp được bảo vật. Cuối cùng, hắn còn thẳng thắn yêu cầu Lăng Tiêu phong cho Hoàng Phủ Nguyệt làm nội chính đại thần quản lý tất cả những chuyện lớn của Thục Sơn.

Lăng Tiêu thấy bộ dạng của Hoàng Phủ Nguyệt hình như cũng rất đồng ý, nên hắn cũng đáp ứng.

Diệp Tử và một đám phụ nữ khác mang theo tất cả đệ tử nữ của Thục Sơn phái thành lập Tỷ Muội Lâu rồi bắt đầu phát triển thương nghiệp. Bộ phận tình báo của Mạnh Ly cũng bám vào bên trong Tỷ Muội Lầu, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.

Một số đan dược cấp thấp của Thục Sơn phái lại bắt đầu được đưa ra bên ngoài tiêu thụ.

Khoảng thời gian này hình như Nam Châu đã thật sự yên bình trở lại, hơn nữa khí thế phát triển lại còn mạnh mẽ hơn cả thời thái bình.

Đương nhiên, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay Lăng Tiêu và lão tổ tông kia của Tư Đồ gia. Nếu hai người này cảm thấy tình cảnh bình an như thế này rất tốt, thì thời kỳ hòa bình này sẽ liên tục được kéo dài.

Nhưng ai cũng hiểu điều này là không thể.

Nguyên nhân thật sự của tình cảnh hòa bình hiện nay có rất nhiều người biết rõ, đây chính là thời điểm cả hai siêu cấp thế lực cần nghỉ ngơi và phục hồi. Hai bên đều đang xử lý nội loạn, phân chia lãnh thổ, chỉnh đốn lại tất cả mâu thuẫn trong nội bộ, không được giẫm lên vết xe đổ của những thế lực thất bại trước đây.

Rất nhiều người đề nghị Lăng Tiêu xưng đế, nhưng Lăng Tiêu lại không đồng ý, đây cũng là quyết định mà hắn phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra. Thục Sơn phái cuối cùng cũng chỉ là một môn phái, nó không thể trở thành một quốc gia được.

Có lẽ sau rất nhiều năm nữa, khi Thánh Vực gần như biến thành một tu chân giới thì sẽ xuất hiện một tu chân quốc tên là Thục Sơn Quốc. Đất nước này phụ thuộc vào Thục Sơn phái, thực lực quốc gia hùng mạnh làm những quốc gia khác không dám trêu vào. Nhưng Lăng Tiêu tuyệt đối không muốn biến Thục Sơn phái của mình thành một quốc gia.

Điều này cũng không phải Lăng Tiêu đang muốn một thứ gì khác.

Những người muốn giàu sang thì sẽ thật sự được giàu sang. Mà Lăng Tiêu chỉ làm cho đám người thật lòng muốn tu luyện tìm được trường sinh, tìm được lực lượng bản nguyên, một hoàn cảnh có thể an tâm tu luyện.

Lăng Tiêu muốn làm cho Thục Sơn phái trở thành một thánh địa của tất cả võ giả trong Thánh Vực.

Đây mới là điều Lăng Tiêu mong muốn nhất.

Nhưng vào thời kỳ không phản kháng sẽ bị người khác tiêu diệt này, Lăng Tiêu muốn thực hiện hoài bão của mình cũng không phải chuyện quá đáng.

Về chuyện xây dựng quốc gia, Lăng Tiêu cho rằng đây là vấn đề sớm muộn gì cũng xảy ra. Chỉ cần tìm được một cường giả chân chính có thể trấn áp được tất cả, đồng thời cũng là người không muốn tu luyện, đến khi thiên hạ này đã ổn định Lăng Tiêu sẽ rút chân ra khỏi tình cảnh tranh chấp này để trở về Thục Sơn tiếp tục sự nghiệp tu luyện của mình.

Nhưng đến tận bây giờ ngoài Lăng Tiêu ra thì không có người thứ hai nào có thể đạt được những yêu cầu này. Cho nên dù Lăng Tiêu có xưng đế thì kết cấu quyền lực của Thục Sơn phái trước mắt đã không có gì khác biệt với một quốc gia. Lăng Tiêu cũng đã thật sự có một danh hiệu đế vương rồi.

Lăng Tiêu không xưng đế thì không có nghĩa người khác cũng giống như hắn.

Cuối cùng Liên Minh Nam Châu cũng đã xây đựng quốc gia.

Tư Đồ Quang Huy xưng đế! Cuối cùng gia tộc Tư Đồ cũng trở thành hoàng tộc.

Liên Minh Nam Châu đổi tên thành Nam Châu quốc, quốc hiệu rất rầm rộ. Mưu đồ của bọn họ đã phơi bày ra rất rõ ràng, cuối cùng Liên Minh Nam Châu và Thục Sơn phái cũng phải có một trận chiến, đây đã trở thành một điểm nhận thức chung của tất cả mọi người.
Nhưng Liên Minh Nam Châu vẫn đưa thư mời Lăng Tiêu đến bàn bạc.

Khi còn cách nửa năm mới đến lúc Liên Minh Nam Châu thành lập quốc gia thì thư mời đã đến tay Lăng Tiêu. Lúc này cũng có một tin tức được tất cả mọi người biết, đó là nội bộ Liên Minh Nam Châu cũng không phải chỉ có một mình Tư Đồ gia có tiếng nói. Liên Minh Nam Châu đã phát sinh những mâu thuẫn khổng lồ trên phương diện phân chia quyền lợi, nên lúc này bọn họ đang cố gắng dẹp nội loạn.

Tôn Thiết gia chủ Tôn gia nhìn Lăng Tiêu đang cao cao tại thượng ở bên trên và lão tổ tông Tôn Lập đang cung kính bên cạnh, hắn thầm nghĩ:

- Đáng lý ra cái vị trí đó phải là của mình mới đúng.

- Không ngờ lão tổ tông lại ra tay kéo chính mình vào đây.

Trong lòng Tôn Thiết cảm thấy rất khó tiếp nhận sự thật này, hắn thà làm một người ngoài.

Tôn Thiết dùng sức lắc đầu, cố gắng vứt đi những ý nghĩ trong đầu mình. Hắn bước ra nhìn Lăng Tiêu rồi trầm giọng nói:

- Tông chủ, Liên Minh Nam Châu nội loạn là cơ hội ngàn năm một thuở cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta khéo lợi dụng thì Tư Đồ gia chắc chắn sẽ rất khó khống chế cục diện này được, điều này đối với chúng ta có lợi rất lớn.

Mạc Vong thản nhiên nhìn Tôn Thiết, hắn bước ra nói:

- Tư Đồ Quang Huy lão tổ Tư Đồ gia chính là cường giả năm xưa xếp hạng thứ tư trên Thiên Bảng, thực lực rất siêu việt, ngay cả tông chủ cũng chưa thể chắc chắc thắng được lão. Nhưng thời điểm này nội bộ chúng ta cũng không ổn định, vậy sao có thể tùy tiện ra tay đây? Cứ duy trì tình hình thế này không phải tốt sao?

Những người này vốn không phải đến cùng một thế lực nên lúc nào cũng nhìn nhau không thuận mắt, một khi bọn họ có cơ hội thì chắc chắn sẽ công kích và chỉ trích lẫn nhau.

Cho nên chỉ một lúc sau bên dưới đã trở nên rối loạn, bầu không khí được hun nóng lên, người nào cũng mặt đỏ tía tai chỉ thiếu điều xông lên đánh nhau nữa thôi.

Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn rất bình tĩnh, hắn ngồi đó giống như xem kịch, nhìn đám người đang tranh cãi với nhau bên dưới. Nhưng lúc này Tôn Lập đang đứng bên cạnh hắn lại cảm giác được bầu không khí ở đây bắt đầu thay đổi.

Vẻ mặt Tôn Lập khẽ biến đối, lão dùng ánh mắt lo lắng nhìn thoáng qua Tôn Thiết ở bên dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi