NGẠO KIỀU ANH LẠI ĐÂY

Lăng Nhân ngơ ngác thật lâu, không biết nên tiếp lời thế nào, dời mắt nhìn loạn, cuối cùng ném xuống một câu: "Tớ đi phòng vệ sinh."

Sau đó như trốn chạy đi.

Lục Thiệu Đông nheo mắt sờ sờ cằm.

Chẳng lẽ còn chưa hết giận?

...

Lúc Lăng Nhân từ phòng vệ sinh trở về, vừa lúc gặp phải hai nhóm khác cũng về tụ họp lại.

"Oa, nhiều đồ ăn vặt như vậy sao? Lục Thiệu Đông đối với cậu thật tốt!" Vương Gia Lâm nhìn đồ ăn vặt của Lăng Nhân chảy nước miếng.

Lục Thiệu Đông hai tay ôm ngực, không tệ, tiểu mập mạp thật tinh mắt.

Phó Kiêu Phong: “……”

Còn không phải chỉ là một túi đồ ăn vặt thôi sao, nghiêm khắc khinh bỉ người nào đó không từ thủ đoạn, phá hư đội hình lấy lòng con gái.

"Danh sách của cậu tớ đều nhớ kỹ rồi, cuối tuần bảo đảm mua cho cậu." Phó Kiêu Phong hết sức vãn hồi hình tượng của mình.

Vương Gia Lâm " cắt " một tiếng, ném cho cậu một cái liếc mắt.

Phó Kiêu Phong: "..." Đãi ngộ khác biệt có cần phải rõ ràng thế không?

Lăng Nhân buồn cười mà mím môi, mở túi ra, hỏi Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng, “Các cậu muốn không?"

Vương Gia Lâm mừng rỡ: "Oa thật tốt! Hắc hắc."

"Vậy tớ cũng không khách khí." Chu Vân Dạng nhẹ giọng nói.

...

Ba cô gái trước đó ước định làm xong danh sách đồ ăn vặt, liền đi dạo phố, nhưng nam sinh ngoài ý muốn gia nhập làm cho kế hoạch này ngâm nước nóng, làm xong chuyện chính liền chia thành ba nhóm nhỏ dẹp đường hồi phủ.

Lúc Lăng Nhân về nhà, cha Lăng Vu Hải cũng ở, ở trên sô pha bắt chéo chân đọc báo.

Mẹ Đường Duyệt càng đặc biệt ở trong phòng bếp giúp cô hâm sữa bò.

“Ba, mẹ.” Cô kêu một tiếng, đổi giày vào nhà, hỏi: “Dì Trương hôm nay không ở đây sao?"

"Ở quê nhà bà ấy có chuyện, cho bà ấy nghỉ một tuần."

Lăng Vu Hải đáp, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm báo chí.

Lăng Nhân hiểu rõ gật gật đầu.

Ý tứ là…… Một tuần tiếp theo này, mẹ sẽ tự mình xuống bếp?

Đã lâu chưa ăn cơm mẹ nấu đâu.

Lăng Nhân cao hứng mà nhếch lên khóe miệng, nhận lấy sữa bò Đường Duyệt đã hâm nóng, ngọt ngào mà nói: “Cảm ơn mẹ."

Đường Duyệt mất tự nhiên mà “ừ" một tiếng, xoay người tiếp tục thu dọn phòng bếp.

Lăng Vu Hải giương mắt liếc nhìn vợ một cái, trên mặt viết ba chữ to " không tán đồng ", sau đó hỏi Lăng Nhân: “Ở trường học có khỏe không? Còn có người bắt nạt con không?"

"Không có ạ." Lăng Nhân lắc đầu, nói: “Mọi người đều rất tốt với con.

Có Lục Thiệu Đông ở đó, không ai dám bắt nạt cô.

Sau khi trở về phòng, Lăng Nhân theo thói quen ngồi bên cửa sổ hóng gió, nhìn bầu trời đêm uống sữa bò, trong lòng bách chuyển thiên hồi*.

*Tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Gần đây số lần ba về nhà càng ngày càng nhiều, mà mẹ cũng quan tâm chuyện trong nhà nhiều hơn trước kia, không hề giống người ngoài cuộc nữa.

Đây có phải bày tỏ quan hệ của bọn họ có chút hòa hoãn rồi không?

Tuy rằng không biết vì sao lại phát sinh thay đổi như vậy, nhưng — —, mặc kệ, có thay đổi thì tốt rồi.

Cong môi cười, ánh mắt của Lăng Nhân rơi xuống túi mua hàng bên cạnh, lại nghĩ tới tình hình lúc ở siêu thị, phảng phất còn có thể nghe được tiếng anh trầm thấp nói, ba chữ " muốn dỗ cậu " không ngừng xoay vòng trong đầu, nụ cười trên khóe miệng có chút ngốc.

Cô đặt cốc sữa bò ở trên bàn sách cạnh giường, nắm lấy thỏ trắng lớn ở trong góc, ôm vào ngực.

Bỗng nhiên cảm thấy thật thần kỳ.

Rõ ràng lúc tan học còn có chút buồn buồn không vui, bây giờ lại thật vui vẻ.

Chỉ ngắn ngủi mấy giờ.

Đây là lần đầu tiên cô ở trong một thời gian ngắn như vậy, cảm xúc lại phập phồng nhiều như vậy.

Tại sao vậy?

Thứ bảy là một ngày nắng, mặt trời lên cao, vạn dặm không mây.

" Nhóm sáu người " hẹn buổi chiều tập họp ở cửa trường học, sau đó cùng nhau xuất phát đi Nam Sơn cắm trại.

Lăng Nhân sớm thu dọn xong hành lý, sau khi ăn xong cơm trưa liền vùi trên ghế sô pha đọc sách, chờ Lục Thiệu Đông tới đón.

“Trên đường mang theo dự phòng.” Đường Duyệt bỗng nhiên đưa qua một hộp thuốc nho nhỏ.

"Cảm ơn mẹ."

Lăng Nhân mở hộp thuốc ra, phát hiện bên trong trừ một ít thuốc bôi ngoài, còn có bình phun phòng muỗi, băng dán vết thương, dầu hoa hồng... Cơ bản trong quá trình leo núi đều có khả năng dùng đến, đều chuẩn bị.

Nhìn hộp thuốc đầy, trong lòng Lăng Nhân cảm động không thôi, muốn nói gì đó, rồi lại không biết nói gì.

Đúng lúc này, Lục Thiệu Đông gọi điện thoại đến ——

"Tôi ở bên ngoài tiểu khu nhà cậu."

"Được. Tớ lập tức đi xuống.”

Đeo cặp sách lên, Lăng Nhân hô to một tiếng: “Mẹ, con đi đây."

Biểu tình trên mặt Đường Duyệt cứng lại, sau đó gật gật đầu, “Chú ý an toàn.”

"Vâng ạ."

Lăng Nhân gật đầu, đổi giày ra cửa.

Ra ngoài đóng cửa trong chớp mắt. đáy mắt Đường Duyệt thoáng hiện một tia cô đơn.

Vừa rồi câu " con đi đây " kia nghe vào trong tai, lại có chút không nỡ.

...

Tòa nhà của ủy ban thành phố.

Lăng Nhân xa xa nhìn thấy Lục Thiệu Đông chờ ở bên ngoài, chạy chậm tới, cười nói: "Đi thôi."

Lục Thiệu Đông nhìn lúm đồng tiền như hoa trên mặt cô gái nhỏ, lanh lẹ gật gật đầu: "Ừ."

Nụ cười của cô như phong vũ biểu* trong lòng anh. Chỉ nhìn thấy cô nhíu mày một chút thôi, anh đều cảm thấy mây đen giăng đầy, nghẹn muốn chết.

*Dụng cụ để đo áp suất của khí quyển và theo đó để dự đoán thời tiết.

"Đồ đều mang đủ rồi sao?" Anh lên xe máy, hỏi người ở ghế sau.

"Mang đủ." Lăng Nhân nhẹ giọng nói, nhớ tới tin nhắn buổi sáng nhận được — —

【 Lục Thiệu Đông: Dựa theo danh sách trong ảnh đóng gói hành lý. 】

Anh lo lắng cô không biết mang gì sao?

Lăng Nhân nhấp môi, lại nói: “Dựa theo danh sách đóng gói cậu cho, chuẩn bị từng cái, một món cũng không thiếu."

Nghe lời như vậy?

Lục Thiệu Đông vui vẻ yên tâm: "Vậy thì tốt."

Khởi động xe máy, đi thật nhanh trong gió.

Cách một hồi, người phía sau còn nói:

"Thật ra thì cậu không cần như vậy."

Anh nhướng mày: "Ừ?"

"Tớ có thể tự lo liệu mà."

"..."

"Cậu có thể không biết, thật ra thì tớ còn rất tỉ mỉ, thu dọn đồ vật không thành vấn đề.”

“……”

Lục Thiệu Đông buồn cười mà ngoắc ngoắc môi, nói: “Nói như vậy, là tôi xen vào việc người khác?”

Phía sau không lên tiếng.

Trầm mặc một lúc lâu, anh từ kính chiếu hậu ngó nhìn, người còn đó, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

"Vậy về sau tôi mặc kệ." Anh cười nói, vẻ mặt nửa thật nửa giả.

Lăng Nhân vặn vặn ngón tay, do do dự dự nói: "Hay là... Quản đi."

“Hửm?"

"Cho cậu cơ hội biểu hiện."

Bên trong giọng nói mang theo ôn nhu mềm mại lại có chút thẹn thùng, đầu nhỏ cúi thật thấp.

Lục Thiệu Đông vui sướng mà cong môi, trả lời: " Được."

...

Hai mươi phút sau, xe máy màu đen dừng ở cửa Nhất trung Nam Thành. Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ đã chở các cô gái chờ ở đó.

Lục Thiệu Đông dùng tay ra hiệu với hai người, sau đó lại khởi động xe máy, lái về phía ngoại ô.

Nam Sơn ở phía nam ngoại thành, đi xe gắn máy cũng cần khoảng hai giờ. Sau khi ra nội thành, đó là núi biến Hoàn Hải, một mặt tựa vào núi, một mặt giáp với biển.

Trên đường xe không nhiều, một đường thông suốt không trở ngại.

"Đi dã ngoại — —"Phó Kiêu Phong vui vẻ kêu to, tựa như chim vừa thoát khỏi lồng sắt, không nhịn được thả bay chính mình, mặc sức vặn ga.

Vương Gia Lâm sợ tới mức gắt gao ôm cậu: "Cậu đừng lái nhanh như vậy! Thật dọa người."

“Yên tâm. Lúc này còn chưa đến 100 km/h, không cần sợ."

"..."

100km/h còn bảo cô chưa phải sợ?!

Lái nhanh như vậy là muốn bay lên trời sao?!

Vương Gia Lâm quay đầu nhìn " tài xế " của Lăng Nhân, rõ ràng tốc độ cũng không chậm, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách hơn mười mét với Phó Kiêu Phong, nhưng lại đi không nhanh không chậm, ổn định vững chắc.

Vừa thấy chính là lão tài xế.

Thật là muốn đổi tài xế với Lăng Nhân.

A, không được, nếu nói muốn đổi, Lục Thiệu Đông đoán chừng dùng ánh mắt giết cô mất.

Thu hồi tầm mắt, Vương Gia Lâm không nhịn được cảm khái trong lòng:

Nếu không phải chính mắt thấy được, cô sao cũng sẽ không tin " đột kích trái tim thiếu nữ " trong truyền thuyết, có một ngày sẽ có một người ngoan ngoãn phục tùng một người con gái như vậy, đặt trên đầu quả tim, cưng chiều tận xương.

Sau khi tới mục tiêu, Đại tổng quản Phó Kiêu Phong đảm nhiệm hoạt động cắm trại lần này bắt đầu giảng giải quy tắc leo núi cho mọi người.

“Chúng ta lần này đi ra ngoài, trừ hóng gió ra, còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu." Cậu vừa nói, vừa lấy ra hai tờ giấy A4, "Nhiệm vụ này chính là, giúp Thạch Vũ cùng bạn học Chu Vân Dạng, nâng cao năng lực nói tiếng người."

Thạch Vũ: “…… Chúng tớ nói rất tốt."

“Phải không?” Phó Kiêu Phong nhướng mày, sau đó chỉ tay tới Vương Gia Lâm: "Vậy cậu đọc một đoạn 《 Đằng Vương Các Tự 》 với cậu ấy đi."

"..."

Coi như đối mặt với nam sinh, cậu cũng không đọc thuộc được đấy?

Thạch Vũ nhận thua: “Cậu tiếp tục nói.”

Phó Kiêu Phong vừa lòng mà cong miệng lên, tiếp tục giảng giải: “Vì hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta yêu cầu chia làm hai đội, một đội trợ giúp Thạch Vũ, một đội trợ giúp Chu Vân Dạng. Từ nơi này đến đỉnh núi, tổng cộng sẽ trải qua năm chòi nghỉ mát. Mỗi lần tới một chòi nghỉ mát, Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng phải chủ động nói chuyện phiếm cùng hai đội viên khác. Vì tránh cho phát sinh tình huống lúng túng, tớ cố ý chuẩn bị mấy đề tài, các cậu dựa trên vấn đề đó hỏi, sau đó ghi chép câu trả lời là được."

Nói xong, cậu chia hai tờ giấy ra cho Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng.

"Sau khi viết đáp án xuống, còn phải chụp ảnh đăng lên nhóm wechat, sau đó mới có thể tiếp tục đi lên."

"Không có đáp án thì sao?" Thạch Vũ hỏi.

“Vậy tiếp tục ở trong chòi nghỉ mát, mãi cho đến khi tìm được đáp án mới thôi.

“……”

Sáu người rất nhanh đạt thành nhất trí, chia làm hai đội. Lăng Nhân, Lục Thiệu Đông cùng Thạch Vũ một đội, Vương Gia Lâm, Phó Kiêu Phong cùng Chu Vân Dạng một đội.

Trước khi xuất phát, Phó Kiêu Phong lại nói: “Đội thua có hai trừng phạt, một là ăn mù tạt sống, một là buổi tối gác đêm cho mọi người. Trong ba người, cần phải có một người ăn mù tạt."

Mọi người: “……”

Ăn sống mù tạt……

Con hàng này thật ra muốn báo thù xã hội chứ?

...

Chòi nghỉ mát đầu tiên cách chân núi không xa, khoảng chừng năm phút, hai đội tất cả đều tới chòi nghỉ mát.

Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng xem xong đề tài trên giấy, bắt đầu cùng thành viên trong đội nói chuyện phiếm.

Ba phút sau ——

Chu Vân Dạng thành công cùng Phó Kiêu Phong nói chuyện, có được đáp án.

"Hẹn gặp trên đỉnh núi!"

Phó Kiêu Phong vẫy vẫy tay, mang theo hai cô gái đi tới chòi nghỉ mát tiếp theo.

Mà bên kia ——

"Tớ không nói nên lời được."

Thạch Vũ xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lục Thiệu Đông.

Lục Thiệu Đông nhún nhún vai: “Không có việc gì, chúng ta tiếp tục hóng mát.”

Lăng Nhân: “……”

Vì sao cô cảm thấy anh một chút cũng không hề nóng vội?

Hay là anh thích ăn mù tạt?

Kỳ quái mà liếc nhìn anh một cái, Lăng Nhân ngược lại nhìn về phía Thạch Vũ, ôn nhu nói: “Không sao cả, chậm rãi nói."

Thạch Vũ vội vàng dùng giấy che mặt, khẩn trương không thôi.

Lăng Nhân bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Cậu nếu khẩn trương, liền dùng giấy che mặt, chờ đến khi quen thuộc, lại lấy giấy ra."

Biện pháp tốt!

Thạch Vũ vui mừng, đẩy giấy tới giữa hai người, sau đó nhìn giấy đọc: "Cậu cảm thấy trong đội ai là người đẹp trai nhất?"

Lăng Nhân: "..."

Cạn lời ba giây, Lăng Nhân ngoan ngoãn trả lời: "Lục Thiệu Đông."

Lục Thiệu Đông cong miệng cười: "Thật là đúng dịp, tôi nhất trí với ánh mắt cậu."

Lăng Nhân: "..."

Có thể khiêm tốn một chút không?

Lại nhìn Thạch Vũ — — bị thương tổn mười ngàn điểm.

Nhưng còn sống.

Dẫu sao có cẩu lương kéo dài tính mạng.

...

Ba người một đường đi tới trước, vừa đi vừa trò chuyện, lúc đến chòi nghỉ mát thứ năm, Thạch Vũ đã có thể trực diện Lăng Nhân.

Vấn đề thứ năm — —

"Cậu sau khi lớn lên muốn làm gì?"

Lăng Nhân: “Bác sĩ.”

"Vì sao muốn làm bác sĩ?" Lục Thiệu Đông hỏi.

"Cứu người bị thương, cảm giác rất cao thượng. Cậu thì sao?" Cô hỏi ngược lại, ánh mắt dừng ở sắc mặt anh.

Lục Thiệu Đông dời mắt đi, nhàn nhạt nói: "Còn chưa nghĩ ra."

"Cậu không phải muốn nhập ngũ sao?" Thạch Vũ nhanh miệng nói, sau đó liền ăn một ánh mắt chết chóc.

Ách... Không được nói sao?

Cậu hậm hực mà câm miệng.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Lục Thiệu Đông hỏi Lăng Nhân, giọng vẫn nhàn nhạt.

Lăng Nhân ngẩn ra, sau đó ý thức được anh đang hỏi cô — — cậu cảm thấy nhập ngũ thế nào?

Ngửa đầu suy nghĩ một chút, cô khẽ mỉm cười với anh: "Tớ cảm thấy, đặc biệt đẹp trai."

Tròng mắt đen thâm thúy tức khắc nhiễm ý cười.

"Trường quân đội không giống với trường học." Anh còn nói, trong giọng nói trần thuật mang theo ý thử dò xét.

"Có gì không giống?"

“Không thể yêu đương.”

“……”

Đây là lý do gì?

Lăng Nhân chớp chớp mắt: “Rất nhiều người trong trường học khác, cũng không nhất định có thể yêu đương.”

“Đó là vấn đề giá trị nhan sắc. Thiệu Đông học đại học, khẳng định không có trở ngại như vậy, muốn yêu thế nào liền yêu." Thạch Vũ thật vất vả mới có thể trao đổi bình thường với con gái, hoàn toàn không khống chế được miệng mình.

Sau đó, lại thành công " thắng được " cho chính mình một ánh mắt chết chóc.

Thạch Vũ:...

Khen anh giá trị nhan sắc cao cũng không được?

"Cậu nói đúng." Lục Thiệu Đông cong khóe miệng, đứng dậy: "Lên đỉnh núi."

...

Lúc ba người đến đỉnh núi, Phó Kiêu Phong mang theo hai cô gái chờ đã lâu. Cậu lắc lư túi mù tạt to trong tay: "Ai ăn?"

Không đợi bạn đồng đội lên tiếng, Thạch Vũ rưng rưng giơ tay: "Tớ tới." Dẫu sao Lục đại soái không thể nào ăn, càng không thể nào để cho tiểu tiên nữ ăn.

Trò chơi lên núi lấy việc Thạch Vũ ăn sống mù tạt gặt hái thành công.

Dựa theo quy tắc trò chơi, Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông phải gác đêm cho mọi người.

Buổi tối trên núi so với trong thành phố, ánh sao trên bầu trời mênh mông bao la, đẹp như một bức họa.

Lăng Nhân ngồi ở trên trụ đá, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Lục Thiệu Đông ở giữa sườn núi.

—— trường quân đội không thể yêu đương.

Cô lúc ấy không nghĩ nhiều, hiện giờ nghĩ lại, anh tựa hồ... Lời nói có ẩn ý?

Vài giây sau, Lăng Nhân lắc lắc đầu, phủ định ý nghĩ này.

Vẫn không nên suy nghĩ nhiều quá.

Như bây giờ khá tốt.

Mặt khác, đều chờ thi đại học xong lại nghĩ, vô luận không rõ hiện trạng, hay là nhìn không thấu tương lai.

Gió từ trong núi tới, mang theo hơi ẩm cùng lạnh lẽo.

Lăng Nhân không khỏi ôm hai tay.

"Trong núi còn lạnh hơn so với tưởng tượng."

Giọng nói thấp mà nhẹ từ đỉnh đầu truyền tới.

Tiếp theo trên vai có thêm một cái áo choàng.

Nghiêng đầu, nhìn thấy người đang nghĩ trong lòng đứng bên cạnh.

"Sao cậu lại tới đây?"

Không phải nói để anh trông coi nửa đêm sao?

Lăng Nhân ngửa đầu nhìn anh.

Lục Thiệu Đông dựa gần cô ngồi xuống, không đáp hỏi lại: “Cậu thật sự cho rằng tôi sẽ cho cậu gác đêm một mình sao?"

“À…… Tớ không sao đâu..."

"Có sao." Anh đánh gãy lời cô, nghiêm túc mà nói: “Tôi không yên tâm.”

Bốn chữ nhẹ bẫng trực tiếp đánh vào lòng hồ.

Trong lòng Lăng Nhân động một cái, cúi đầu, giơ tay kéo áo khoác trên vai, nhìn nơi xa im lặng không lên tiếng.

Bỗng nhiên cảm thấy trong núi đêm yên lặng đến lạ thường.

Cách hồi lâu, lại nghe anh nói — —

"Cậu cảm thấy tôi thế nào?"

"Ừ?"

Cô giương mắt lần thứ hai, mặt đầy nghi hoặc. Đợi trong chốc lát, ý thức được anh còn đang đợi đáp án của cô, liền nói: "Cậu rất tốt."

“Cụ thể chút.”

“……”

Đòi khen sao?

Lăng Nhân dời tầm mắt đi, rơi vào chân trời, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cậu vừa cao lại đẹp trai lại săn sóc, là đối tượng hoàn mỹ trong lòng các cô gái."

Trong giọng nói mang theo vị dấm chua.

Lục Thiệu Đông hài lòng cong khóe miệng, lại hỏi: "Vậy cậu có muốn một đối tượng hoàn mỹ vừa cao vừa đẹp trai lại săn sóc không?"

Giọng nói trầm thấp mà ôn nhu, như gió thổi vào.

Trái tim nhảy đến cổ họng.

Lăng Nhân lẳng lặng mà nhìn chân trời, vẫn không nhúc nhích, che dấu nội tâm dao động, không ngừng nói cho chính mình ——

Không nên hiểu lầm.

Theo như ý trên mặt chữ là được rồi.

Anh chẳng qua là đang cùng cô trao đổi ý tưởng mà thôi.

Không đợi cô hoàn toàn bình tĩnh lại, người bên cạnh ném ra một viên bom nguyên tử ——

"Nói thí dụ như tôi."

"Cái gì?"

Cô nhìn về phía anh, mặt không dám tin.

Bỗng nhiên, bang một tiếng, bầu trời đêm sáng lên.

Ngũ quang thập sắc* đánh vào trên sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, chiếu ngược vào trong mắt cô.

*Dùng để miêu tả những sự vật đầy màu sắc và tươi sáng, phong phú đa dạng.

Trong lòng, cũng như pháo hoa trên bầu trời vậy, nổ ra một đóa hoa.

"Cậu hỏi tôi sau này muốn làm gì."

"Trong đầu tôi đều là, muốn cậu, mặc kệ làm gì."

Anh lại nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi