NGẠO KIỀU ANH LẠI ĐÂY

Nguyên Đán đi qua, lập tức lại là một năm mới.

Lăng Nhân tránh ở trong ổ chăn dùng tín hiệu GPRS gian nan là lướt web, xem các loại công lược du lịch, muốn tìm một nơi tốt để bước năm.

Cô không phải là một người không có kiên nhẫn, nhưng vào giờ phút này cô rất muốn ném di động.

Tốc độ lướt mạng thật sự quá chậm!

"Tín hiệu 4G khi nào mới có thể bao trùm tới đây chứ." Cô vô lực nói thầm một câu.

Lục Thiệu Đông đang viết báo cáo công việc — — vì có thêm thời gian cùng cô, anh cố ý đưa một số công văn công tác mang về nhà làm.

Nghe được cô than phiền, anh liếc mắt nhìn đồi núi nhỏ trên giường kia, nhìn độ cao của đồi núi, cô lúc này chắc đang ngồi quỳ ở trong chăn.

"Chờ em nguyện ý đi ra khỏi chăn." Anh buồn cười nói.

"... Em bây giờ cảm thấy GPRS cũng khá tốt, có thể giúp đề cao tu dưỡng của mình."

"..."

Quá khoa trương.

Hai ngày trước ít nhất còn lộ ra một cái đầu, hôm nay ngay cả đầu cũng không lộ, cả người rúc ở trong chăn.

"Hô hấp của em có bình thường không?" Anh hỏi, khóe miệng cong lên ý cười cưng chiều.

Lăng Nhân trùm đầu đáp: "Bình thường. Mỗi mười phút em sẽ ra ngoài đổi một hơi."

"..."

Khó trách có thể kiên trì lâu như vậy.

"Lúc lấy hơi lạnh quá, thật hy vọng có thể trực tiếp gắn một ống dưỡng khí ở mũi."

"..."

Hoàn cảnh tồi tệ khiến người bại lộ bản tính.

Anh chắc là thấy được bản tính của cô rồi đấy.

Lục Thiệu Đông bất đắc dĩ lắc đầu, đặt bút xuống, quét nhìn một vòng trong phòng, không tìm được đồ dùng biểu diễn thích hợp, ngưng thần suy tư mấy giây, khóe miệng cong lên, lấy một tờ giáy A4 viết báo cáo chuyên dụng, cuốn thành một ống tròn.

Anh đi tới mép giường, khom lưng đưa ống giấy đi vào, để lại một đoạn nhỏ ở bên ngoài, nói: "Cho em một ống dưỡng khí.”

Lăng Nhân dời tầm mắt từ trên màn hình trên màn ảnh điện thoại di động, nhìn về phía " ống dưỡng khí " đơn sơ anh đưa cho, sợ ngây người.

“Lục Thiệu Đông, em phát hiện anh rất cơ trí!" Cô không chút che giấu khen ngợi " năng lực sáng tạo " của anh.

Lục Thiệu Đông cong môi vui vẻ đi về trước bàn ngồi xuống, vừa tiếp tục viết báo cáo, lại thờ ơ thuận miệng nói: "Cũng chỉ vì giúp em kéo dài tính mạng."

"..."

Nói như không có cái " ống dưỡng khí " này cô sẽ chết vậy.

Lăng Nhân cầm ống giấy hít một hơi dưỡng khí, tức khắc cảm giác thần thanh khí sảng, sau đó tiếp tục lướt mạng.

Một lát sau, trên màn hình bắn ra mấy nhắc nhở tin nhắn từ Wechat.

Ấn vào nhìn ——

【 Chu Vân Dạng: Làm sao bây giờ? Tớ hình như mang thai. 】

【 Vương Gia Lâm: A a a a a! Chúc mừng Đại Chu Chu! Tớ muốn làm mẹ nuôi của bảo bảo! Còn muốn định hôn! 】

【 Chu Vân Dạng: Làm mẹ nuôi không thành vấn đề. Định hôn có phải quá sớm không? Ngay cả giới tính còn chưa biết. 】

【 Vương Gia Lâm: Không quan trọng, tớ tranh thủ sinh một bảo bảo không cùng giới tính cùng của bào bảo nhà cậu. 】

Lăng Nhân cách màn hình đều có thể cảm nhận được Vương Gia Lâm hưng phấn, cô cong môi cười cười, cũng gia nhập trò chuyện.

【 Lăng Nhân: @ Chu Vân Dạng, chúc mừng, mấy tuần rồi? 】

【 Chu Vân Dạng: Hai tuần rưỡi, mới vừa kiểm tra. Tớ chỉ sợ không thể đi Tây Tạng, tớ sợ độ cao. 】

【 Vương Gia Lâm: Buổi sáng hôm nay tớ cũng vừa nhận được điện thoại của người đại diện, nói nhận cho tớ một chương trình thực tế, quay trong lúc Nguyên Đán, tớ cũng không thể đi ~~~~(>_<)~~~~】

【 Lăng Nhân: Vậy chờ chùng tớ về lại tụ họp. 】

【 Vương Gia Lâm: Các cậu khi nào trở về? 】

【 Lăng Nhân: Trước Tết Âm Lịch, thời gian cụ thể còn chưa quyết định. 】

【 Vương Gia Lâm: Lúc nào quyết định thì nói cho tớ biết, tớ đi đón các cậu. 】

【 Lăng Nhân: Được. 】

Rời khỏi WeChat, Lăng Nhân từ bên góc chăn lộ ra một cái đầu, nói với Lục Thiệu Đông: “Chu Vân Dạng mang thai.”

Lục Thiệu Đông nghe vậy hơi nhướng mày, nói: "Chuyện tốt."

“Nguyên Đán chỉ còn hai chúng ta cùng nhau qua.”

"Ừ."

"Vậy chúng ta trải qua thế nào?"

"Trải qua bình thường."

"..."

Một chút nghi thức cũng không có.

Lăng Nhân tức giận trừng mắt nhìn anh, kéo chăn qua, trùm đầu ngủ.

Dù sao hoạt động bước năm cũng hủy bỏ, cô cũng không cần phải dùng cái GPRS chậm đến ngay cả con rùa đen cũng phỉ nhổ.

Lục Thiệu Đông viết báo cáo một hồi, chợt phát hiện cô gái nhỏ an tĩnh có chút dị thường, nhìn qua, phát hiện cô nằm yên.

"Ngủ rồi?" Anh hỏi.

"Ừ."

"..."

Ngủ rồi còn có thể trả lời?

Hơn phân nửa là có ý kiến với anh.

Lục Thiệu Đông nhớ lại đối thoại vừa rồi, đoán cô không hài lòng với cách anh trả lời vấn đề Nguyên Đán nên trải qua thế nào, kết quả để bút xuống, nói: "Em muốn trải qua thế nào? Nguyên Đán."

"Còn chưa nghĩ ra." Lăng Nhân vén chăn lên ló đầu ra, hỏi anh: "Anh có ý nghĩ gì tốt?"

Lục Thiệu Đông theo bản năng muốn trả lời " không có ", nhưng cô gái nhỏ mà biết câu trả lời trong lòng này chắc chắn sẽ không hài lòng, liền ngừng lại, suy nghĩ một chút, anh nói: "Đi trượt tuyết?"

"Lạnh."

"Đi chùa?"

"Lạnh."

“Dã ngoại đi bộ?"

"Lạnh."

"..."

Sợ lạnh đến như vậy, còn muốn chơi?

Lục Thiệu Đông liếc nhìn cô, có chút cam chịu nói: "Hơ lửa sưởi ấm thì sao?"

"Được!" Hết sức phấn khởi.

"..."

Lúc Lục Thiệu Đông đề nghị hơ lửa, trong đầu Lăng Nhân hiện lên dân làng khu Tây Tạng mặc quần áo trang sức dân tộc, giơ đuốc lên, ở trước đống lửa múa hát tưng bừng.

Tình cảnh kia, chạy nhảy cực kỳ vui mừng.

Mà khi Nguyên Đán đến, đặt trước mặt cô là một lò than siêu cấp mini, đừng nói là đuốc, ngay cả lửa cũng rất yếu ớt.

"..."

Lăng Nhân ngơ ngác nhìn về anh: Anh chơi em sao?

Lục Thiệu Đông nhướng hai hàng mày kiếm lên: "Cấp trên có quy định, không thể tùy ý đốt lửa. Anh tốn rất nhiều sức mới lấy được cái này." Cho nên em có thể che giấu ghét bỏ trên mặt chút không hả?

"... Vất vả."

Mặc dù ngoài ý muốn cạn lời, nhưng Lăng Nhân vẫn vô cùng vui vẻ ôm lò than vào trong ngực, như nhặt được vật báu.

Thật ấm áp!

Tình cảnh rất quen thuộc, khóe miệng Lục Thiệu Đông co giật. Xem ra anh không chỉ không bằng túi chườm nóng, mà ngay cả lò than cũng không bằng.

"Trên người anh có một thứ còn nóng hơn lò than, biến to thu nhỏ được, thuận tiện mang theo cảm giác tốt, em có muốn không?" Anh không chịu thua nói.

"Thứ gì?"

"Em đến tìm, tìm được liền cho em."

Lăng Nhân nửa tin nửa ngờ ném lò than xuống, bắt đầu ở trên người anh cách quân trang sờ loạn, từ trên xuống dưới một đường mò tới...

Thứ... Sẽ biến to thu nhỏ, thuận tiện mang theo cảm giác tốt...

Mặt Lăng Nhân liền đỏ đến bên tai, đang rối rắm có nên giả ngu không, lại nghe anh khàn khàn nói:

“Tìm được rồi?”

“Vậy cho em."

Trong giọng nói trầm thấp mang theo lửa.

Lò lửa bị vứt bỏ một bên đang nóng lên, tỏa ra khói trắng nhàn nhạt, bên trong sương khói lượn lờ, cảnh xuân vô hạn.



Sau Nguyên Đán, Lăng Nhân không bao giờ dám nhìn thẳng cái lò than trong nhà kia, luôn có thể liên tưởng đến một ít chuyện không thể miêu tả.

Cũng may lại qua chừng một tháng, bọn họ liền về thành phố Nam.

Từ địa phương âm mười mấy độ trở về nơi mười mấy độ, cảm giác hạnh phúc thẳng tắp lên cao, cả người Lăng Nhân cũng lên tinh thần, không cần mặc áo khoác quân đội vừa nặng vừa dày nữa, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài áo len dày, nhẹ lại giữ ấm.

Lúc trở lại thành phố Nam cách Tết Âm Lịch còn khoảng một tuần, Lăng Nhân trước khi đi Tây Tạng đã đáp ứng Lăng Vu Hải, Tết Âm Lịch năm nay sẽ đi tỉnh thành cùng ông với Đường Duyệt, cùng với con trai Lăng Triệu bọn họ cùng nhau ăn tết, cho nên cô chỉ ở thành phố Năm ngây người ba ngày, liền lại ngồi xe lửa ra Bắc đi tỉnh thành.

"Mùng hai năm mới anh đi chúc tết." Lục Thiệu Đông đưa người đến trạm mới dừng lại.

Chuyện chúc tết bọn họ đã thương lượng xong.

Lăng Nhân biết anh nhắc tới lúc này, là muốn nói cho cô rất nhanh có thể gặp mặt, không để cho cô quá nhớ, nhưng lại vô dụng. Hai người yêu nhau, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều dính ở bên nhau.

Cô kéo tay anh trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Em chờ anh."

Đi tàu từ thành phố năm đến tỉnh thành, mất khoảng một giờ.

Lăng Nhân vừa ra ga tàu của tỉnh thành, liền nhìn thấy Lăng Vu Hải phía xa xa vẫy tay với cô. Đường Duyệt đứng ở bên cạnh ông, vẻ mặt nhàn nhạt giống trước kia, tay phải nắm Lăng Triệu.

Lăng Triệu chỉ có năm tuổi, là năm thứ ba cô đi Mỹ thì sinh ra.

Nghe Lăng Vu Hải nói, Đường Duyệt vẫn luôn muốn trẻ con, nhưng lúc trước khi cô được ghi vào sổ hộ khẩu của Lăng gia dưới danh nghĩa con nuôi, nếu như lại sinh một người, liền trái với chính sách kế hoạch hóa gia đình của quốc gia.

Vì công việc của Lăng Vu Hải, Đường Duyệt không thể không tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, từ bỏ sinh con, đây cũng là một trong những nguyên nhân Đường Duyệt nhiều năm qua chưa giải được khúc mắc.

Cũng may hai năm trước quốc gia nới lỏng chính sách kế hoạch hóa gia đình, cho phép sinh hai thai, lúc này mới có Lăng Triệu.

“Ba.”

Lăng Nhân kéo rương hành lý đi qua, nhẹ gọi một tiếng, sau đó cúi đầu, không dám nhìn Đường Duyệt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang từ " mẹ " kia vừa đến bên miệng, cuối cùng cũng không gọi ra miệng.

Ga tàu đám đông huyên náo, cô lại không nghe được gì, cảm giác bốn phía yên lặng đến lạ thường, trong lòng thiên đầu vạn tự*.

*thiên đầu vạn tự” 千頭萬緒 muôn đầu nghìn mối (bối rối ngổn ngang).

Bỗng nhiên, một tiếng non nớt kêu to vang lên ——

"Chị!"

Tiếp theo, nhóc con nhào tới, ôm lấy chân cô, mắt to trong suốt chớp chớp nhìn cô.

Lăng Nhân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ em trai khác mẹ chưa từng gặp mặt sẽ thân thiết với mình như vậy, trong lòng trào lên một cảm giác kỳ lạ, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé nói: "Chị đưa quà về cho em, đặt trong rương hành lý, lát nữa về đến nhà lấy cho em."

Lăng Triệu lại không có hứng thú gì với quà tặng, nói: "Chị, chị giống trong ảnh chụp như đúc."

“Ảnh chụp?”

"Vâng! Mẹ đặt ảnh chụp của chị ở đầu giường, cho em nhìn mỗi ngày một lần, như vậy chờ tới khi chị trở về, em mới có thể nhận ra chị."

Đường Duyệt…… Cũng đang đợi cô về sao?"

Điều này có phải là, ngôi nhà này vẫn hoan nghênh cô?

Nghĩ đến điều này, hốc mắt Lăng Nhân hơi nóng, sờ sờ đầu Lăng Triệu, mím miệng cười với bé.

Nhà của Lăng gia ở tỉnh thành còn lớn hơn ở thành phố Nam, năm thất hai thính, còn có một vườn hoa rất lớn. Vườn hoa được xử lý tốt, từng bụi hoa khoe màu đua sắc, có hoa giấy, hoa hướng dương, hoa đèn lồng vân vân... Bên cạnh còn đặt một cái xích đu.

"Ban đầu mua ngôi nhà này, là nhìn trúng vườn hoa này. Mẹ con thích hoa mà." Lăng Vu Hải nói.

Lăng Nhân cười nói: "Rất đẹp."

"Mẹ con rất nhớ con. Chuyện trước kia, con cũng không cần trách bà ấy." Lăng Vu Hải bỗng nhiên đổi đề tài.

Lăng Nhân cúi đầu, thấp giọng nói: "Con không có."

Cô cho tới bây giờ đều không trách ai, cũng không có tư cách trách ai.

"Chị, em đưa chị đi phòng ngủ của chị." Lăng Triệu kéo tay cô.

Cô gật đầu: " Được."

Đi vào phòng ngủ, Lăng Nhân như có cảm giác trở lại tám năm trước.

Bố trí bên trong phòng giống với phòng ngủ của cô tám năm trước như đúc, tất cả mọi thứ đều không nhiễm một hạt bụi, tựa như chủ nhân của phòng ngủ cho tới bây giờ chưa từng rời đi.

Ngơ ngẩn nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc bên trong, Lăng Nhân cảm giác khoảng trống trong lòng kia như được lấp đầy.

Sau khi Đường Duyệt về đến nhà liền vào phòng bếp. Lăng Nhân đưa súng đồ chơi cho Lăng Triệu, đi đến phòng bếp hỗ trợ.

"Con giúp ngài rửa rau." Cô chủ động nói.

Đường Duyệt tựa như không ngờ tới cô sẽ đến phòng bếp, ngẩn ra mới chậm rãi gật đầu, nhường bồn nước cho cô.

Hai người ở phòng bếp ai cũng bận rộn, đều không nói lời nào.

Đợi chuẩn bị toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, Lăng Nhân mở miệng trước: "Mẹ, con có bạn trai. Anh ấy mùng hai năm mới sẽ đến chúc tết." Giọng hơi có chút đông cứng.

Tay rửa nồi của Đường Duyệt run một cái, một tiếng " mẹ " kia làm cho cảm xúc tròng lòng bà kích động, bà trầm mặc mấy giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ."

“Là Lục Thiệu ĐSo? Ba không đồng ý.” Lăng Vu Hải bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hai người nói.

Lăng Nhân kinh ngạc quay đầu lại, theo bản năng hỏi: “Vì sao ạ?"

Trước kia không phải còn nói Lục Thiệu Đông vừa nhìn chính là đồng chí tốt ủng hộ đảng và nhân dân sao?

Lần trước khi cô đi Tây Tạng tìm Lục Thiệu Đông, cũng không thấy ông phản đối.

Sao hôm nay bỗng nhiên không đồng ý? Còn một bộ nghiêm túc kiên định không được xen vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi